liên tưởng biểu cảm bài văn tự sự miêu tả lớp 8Với văn bản tự sự, học sinh phải biết liên kết, sử dụng các yếu tố miêu tả về cảnh vật, nhân vật, sự việc để câu chuyện thêm hấp dẫn, sinh động.
Tự truyện là gì?
– Văn thuyết minh là văn tự sự, trình bày một chuỗi sự việc nối tiếp nhau, có quan hệ chặt chẽ với nhau, kết thúc mỗi bài bao giờ cũng là một kết thúc có ý nghĩa về một khía cạnh nào đó của cuộc sống. .
Mục tiêu chính của văn tự sự là giúp người đọc hiểu thêm về sự việc, sự việc, con người trong mỗi câu chuyện, từ đó rút ra những góc nhìn hay bài học bổ ích.
Bài văn miêu tả biểu cảm lớp 8 – Văn mẫu 1
Nói về một trải nghiệm đáng nhớ với một con vật cưng thú vị
Trong cuộc đời, mỗi chúng ta sẽ có những kỉ niệm của riêng mình, dù đẹp hay buồn thì chúng sẽ theo ta đến hết cuộc đời này và là hành trang quan trọng giúp ta trưởng thành. Một trong những kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi cho đến bây giờ là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm với chú chó nhỏ của tôi.
Hai năm trước, gia đình tôi mới chuyển đến khu phố này để thuận tiện cho công việc của bố mẹ tôi. Khi tôi chuyển đến một ngôi nhà mới, tôi xin bố mẹ một con chó và bố mẹ tôi đã đồng ý.
Bố tôi mang về nhà một chú chó Phú Quốc và nói rằng đây là giống chó rất thông minh, thân thiện. Tôi đặt tên nó là Chó. Hàng ngày tôi chơi với cháu, cho cháu ăn, tắm rửa cho cháu, tình cảm của chúng tôi rất thân thiết và gần gũi.
Cuộc sống gia đình tôi rất yên bình và cứ thế trôi qua. Chẳng mấy chốc, Bun đã trở thành một chú chó trưởng thành có thể giúp cô trông trẻ trong nhà và thậm chí còn nhờ chú làm một số việc nhà.
Việc học của em ở trường không mấy thuận lợi, bạn bè hay trêu chọc và đôi khi có những hành động thái quá khiến em cảm động. Một hôm đi học về, em được các bạn rủ đi đá bóng ở một sân khá xa nhà, em tin tưởng và vâng lời các bạn. Họ đưa tôi đến một nơi xa lạ và xa xôi mà tôi chưa từng thấy hay đặt chân tới đây.
Đến một khu vực vắng vẻ, bất ngờ những người đó lao đến trói hai tay bà vào gốc cây gần đó trêu ghẹo, bảo bà ở lại đây đến khi trời tối sẽ quay lại thả bà ra. Nói xong, đám người lên xe phóng đi. Tôi đứng giữa đất trời và kêu lên vì sợ hãi. Như thường lệ, buổi trưa mẹ sẽ làm cơm cho em ở nhà, em đi học về sẽ ăn và chơi với Cún, chiều em cuốc bộ đến trường. Giữa cánh đồng hiu quạnh, vừa đói vừa sợ, tôi cứ khóc mà không ai nghe thấy.
Lâu ngày mệt quá, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Chợt nghe tiếng chó sủa inh ỏi, nghe giọng quen quen, tôi mở mắt ra xem, là Chó. Nó thấy tôi đứng bị trói nên nó dùng răng sắc nhọn cắt dây; Tôi ôm nó, nó liếm mặt tôi và vẫy đuôi như muốn dỗ dành, an ủi tôi.
Sau đó tôi theo Bun về nhà, không hiểu sao Bun biết tôi ở đây nên đi tìm. Nhưng con đường này có vẻ rất quen thuộc. Sau khi về nhà ăn uống, nghỉ ngơi, tôi ôm anh, vỗ về, an ủi anh như một lời cảm ơn.
Kể từ hôm đó, ngày nào Bun cũng ra cổng trường đợi mẹ tan học để về với mẹ. Tôi có thêm một người bạn thật sự đã đi cùng tôi trên con đường quen thuộc suốt hai năm học vừa qua.
Có thể với nhiều người, chó chỉ là loài vật thấp hèn, nhưng với tôi, chúng là người bạn thân thiết và gần gũi nhất, Chó – người hùng của tôi. Những kỷ niệm với chú tôi sẽ không bao giờ quên và sẽ luôn khắc sâu trong trái tim tôi.
Bài văn tự sự miêu tả biểu cảm lớp 8 – Văn mẫu 2
Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô buồn.
Câu chuyện buồn đó xảy ra từ năm học trước nhưng mỗi khi nghĩ lại tôi lại thấy như mới hôm qua. Giờ ôn lại môn Toán hôm ấy, tôi sẽ nhớ suốt đời.
Giáo viên dạy toán lớp 7A là thầy Thảo. Em rất thích môn Toán một phần vì thầy dạy dễ hiểu, lôi cuốn. Từ đầu năm đến giữa học kỳ I, em liên tục được 9 điểm, 10 điểm. Bố tôi cũng là giáo viên dạy toán ở trường, thường tự hào về người đàn ông yêu quý của mình.
Đột nhiên, thầy Thảo bị ốm phải nhập viện và bất ngờ hơn, người được BGH phân công dạy thay lại là… bố tôi. Mọi rắc rối kể từ đó. Mặc dù cha tôi là một giáo viên giỏi nhưng tôi cảm thấy thích học với ông ấy. Cứ đến giờ Toán là em lại lúng túng, mất tự nhiên. Khi thầy Thảo còn dạy, tôi hay xung phong lên bảng giải bài tập và luôn được thầy khen.
Bây giờ thì khác, bố giảng bài, tôi chăm chú lắng nghe nhưng lặng lẽ, không tỏ thái độ gì. Dường như hiểu được tâm trạng của tôi nên bố tôi không vui. Tôi còn nhớ trước khi ôn tập giữa kỳ môn toán học kỳ I, tôi có trong tay một tập truyện ngắn rất hay xuất bản năm 2004, anh Đức con bác Hải mượn mãi mà không thấy cuốn nào hay. hơn.
Thế là tôi lén lút đọc đến khuya, mặc cho bố nhắc nhở ôn bài. Kết quả là sáng hôm sau khi làm bài, tôi không thể tập trung, bối rối rất lâu. Cuối cùng, tôi đã tính toán sai câu trả lời. Trong nhiều ngày, tôi đã lo lắng và sợ hãi. Tôi không chỉ lo lắng về việc bị điểm kém mà còn lo lắng về tên của cha mình. Bố sẽ nói chuyện với học trò và đồng nghiệp khi đàn ông làm không tốt.
Ngày trở về, cầm trên tay bài kiểm tra với con số 3 khổng lồ, tôi thực sự choáng váng. Tôi xấu hổ, xấu hổ và giận bố. Bố có thể sửa điểm, nhưng tại sao bạn cũng thẳng thắn như vậy? Hơn nữa, sau bữa tối, trước mặt cả nhà, bố buồn bã nói rằng tôi chủ quan, ương ngạnh, không nghe lời nên thấy tủi thân.
Nghĩ lại, tôi thấy điều cha tôi nói rất đúng.
Tôi chỉ có thể tự trách mình. Điểm 3 là điểm đầu tiên và duy nhất như một lời cảnh cáo nghiêm khắc đối với em: Trong học tập không được kiêu ngạo, tự mãn mà phải nghiêm túc, cẩn thận trong mọi công việc, dù là việc nhỏ.
Sau đó, tôi nhanh chóng xóa bỏ mặc cảm, yêu thích môn Toán và cũng yêu “bố nó” như Thảo trước đây. Cuối năm lớp 7, em vẫn đạt danh hiệu Học sinh Giỏi. Ngày nhận phần thưởng và bằng khen, tôi trịnh trọng đưa cả hai tay cho bố. Cha tôi khen tôi có cố gắng, xứng đáng là con của ông. Tôi xúc động không nói nên lời.
Câu chuyện ấy giờ đã trở thành kỉ niệm, tuy là kỉ niệm buồn nhưng ý nghĩa của nó vô cùng thấm thía và trường tồn. Đó không chỉ là bài học sâu sắc đối với tôi trong quãng đời học sinh mà sẽ là bài học bổ ích cho cả cuộc đời còn lại của tôi.
Bài văn tự sự miêu tả biểu cảm lớp 8 – Văn mẫu số 3
Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
Bố mẹ luôn khuyên nhủ, nhắc nhở tôi rằng: “Muốn là con ngoan, trò giỏi thì không những phải học giỏi mà phải làm nhiều việc tốt”. Ghi nhớ lời dạy đó, tôi đã làm một số việc tốt để làm vui lòng cha tôi.
Việc tốt gần đây nhất em làm là nhặt rác vứt đúng nơi quy định. Gần cổng trường có nhiều hàng quán bán bánh kẹo, đồ ăn sáng để học sinh ăn trước khi vào trường.
Tuy nhiên, nhiều học sinh rất thiếu hiểu biết, ăn xong vứt ngay vỏ bánh, kẹo ra đường, cổng trường khiến cổng trường đầy rác rất ô nhiễm.
Lúc đó, thấy một bạn vừa bỏ thùng rác đã nhắc nhở bạn ấy bỏ rác vào thùng, không được vứt bừa bãi sẽ làm ô nhiễm môi trường và làm xấu hình ảnh của trường. rất xấu hổ và phải cúi xuống nhặt rác. Em vứt rác vào thùng rồi rủ các bạn đi nhặt rác quanh cổng trường bỏ vào thùng rác.
Khi nhân viên an ninh nhìn thấy điều này, anh ấy đã khen ngợi chúng tôi và cũng nhắc nhở các sinh viên khác hành động như chúng tôi. Tan học, mẹ đến đón tôi và tôi kể cho mẹ nghe về công việc của mình, mẹ rất vui và tự hào vì tôi đã hoàn thành tốt công việc.
Em nhận thấy việc làm tốt của mình không chỉ góp phần bảo vệ môi trường, cảnh quan mà còn có thể mang lại niềm vui cho bố mẹ và bản thân.
Bạn xem bài
Bài văn tự sự miêu tả biểu cảm lớp 8
Bạn đã khắc phục vấn đề bạn phát hiện ra chưa?, nếu không, vui lòng bình luận thêm về
Bài văn tự sự miêu tả biểu cảm lớp 8
bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn thay đổi & hoàn thiện nội dung tốt hơn phục vụ độc giả! Cảm ơn bạn đã ghé thăm website THPT Trần Hưng Đạo
Thể loại: Văn học
#Bài viết #văn bản #bản thân #kết hợp #kết hợp #mô tả #mô tả #biểu thức #lớp học
Bài văn tự sự kết hợp miêu tả biểu cảm lớp 8
Hình Ảnh về: Bài văn tự sự kết hợp miêu tả biểu cảm lớp 8
Video về: Bài văn tự sự kết hợp miêu tả biểu cảm lớp 8
Wiki về Bài văn tự sự kết hợp miêu tả biểu cảm lớp 8
Bài văn tự sự kết hợp miêu tả biểu cảm lớp 8 -
liên tưởng biểu cảm bài văn tự sự miêu tả lớp 8Với văn bản tự sự, học sinh phải biết liên kết, sử dụng các yếu tố miêu tả về cảnh vật, nhân vật, sự việc để câu chuyện thêm hấp dẫn, sinh động.
Tự truyện là gì?
– Văn thuyết minh là văn tự sự, trình bày một chuỗi sự việc nối tiếp nhau, có quan hệ chặt chẽ với nhau, kết thúc mỗi bài bao giờ cũng là một kết thúc có ý nghĩa về một khía cạnh nào đó của cuộc sống. .
Mục tiêu chính của văn tự sự là giúp người đọc hiểu thêm về sự việc, sự việc, con người trong mỗi câu chuyện, từ đó rút ra những góc nhìn hay bài học bổ ích.
Bài văn miêu tả biểu cảm lớp 8 – Văn mẫu 1
Nói về một trải nghiệm đáng nhớ với một con vật cưng thú vị
Trong cuộc đời, mỗi chúng ta sẽ có những kỉ niệm của riêng mình, dù đẹp hay buồn thì chúng sẽ theo ta đến hết cuộc đời này và là hành trang quan trọng giúp ta trưởng thành. Một trong những kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi cho đến bây giờ là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm với chú chó nhỏ của tôi.
Hai năm trước, gia đình tôi mới chuyển đến khu phố này để thuận tiện cho công việc của bố mẹ tôi. Khi tôi chuyển đến một ngôi nhà mới, tôi xin bố mẹ một con chó và bố mẹ tôi đã đồng ý.
Bố tôi mang về nhà một chú chó Phú Quốc và nói rằng đây là giống chó rất thông minh, thân thiện. Tôi đặt tên nó là Chó. Hàng ngày tôi chơi với cháu, cho cháu ăn, tắm rửa cho cháu, tình cảm của chúng tôi rất thân thiết và gần gũi.
Cuộc sống gia đình tôi rất yên bình và cứ thế trôi qua. Chẳng mấy chốc, Bun đã trở thành một chú chó trưởng thành có thể giúp cô trông trẻ trong nhà và thậm chí còn nhờ chú làm một số việc nhà.
Việc học của em ở trường không mấy thuận lợi, bạn bè hay trêu chọc và đôi khi có những hành động thái quá khiến em cảm động. Một hôm đi học về, em được các bạn rủ đi đá bóng ở một sân khá xa nhà, em tin tưởng và vâng lời các bạn. Họ đưa tôi đến một nơi xa lạ và xa xôi mà tôi chưa từng thấy hay đặt chân tới đây.
Đến một khu vực vắng vẻ, bất ngờ những người đó lao đến trói hai tay bà vào gốc cây gần đó trêu ghẹo, bảo bà ở lại đây đến khi trời tối sẽ quay lại thả bà ra. Nói xong, đám người lên xe phóng đi. Tôi đứng giữa đất trời và kêu lên vì sợ hãi. Như thường lệ, buổi trưa mẹ sẽ làm cơm cho em ở nhà, em đi học về sẽ ăn và chơi với Cún, chiều em cuốc bộ đến trường. Giữa cánh đồng hiu quạnh, vừa đói vừa sợ, tôi cứ khóc mà không ai nghe thấy.
Lâu ngày mệt quá, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Chợt nghe tiếng chó sủa inh ỏi, nghe giọng quen quen, tôi mở mắt ra xem, là Chó. Nó thấy tôi đứng bị trói nên nó dùng răng sắc nhọn cắt dây; Tôi ôm nó, nó liếm mặt tôi và vẫy đuôi như muốn dỗ dành, an ủi tôi.
Sau đó tôi theo Bun về nhà, không hiểu sao Bun biết tôi ở đây nên đi tìm. Nhưng con đường này có vẻ rất quen thuộc. Sau khi về nhà ăn uống, nghỉ ngơi, tôi ôm anh, vỗ về, an ủi anh như một lời cảm ơn.
Kể từ hôm đó, ngày nào Bun cũng ra cổng trường đợi mẹ tan học để về với mẹ. Tôi có thêm một người bạn thật sự đã đi cùng tôi trên con đường quen thuộc suốt hai năm học vừa qua.
Có thể với nhiều người, chó chỉ là loài vật thấp hèn, nhưng với tôi, chúng là người bạn thân thiết và gần gũi nhất, Chó - người hùng của tôi. Những kỷ niệm với chú tôi sẽ không bao giờ quên và sẽ luôn khắc sâu trong trái tim tôi.
Bài văn tự sự miêu tả biểu cảm lớp 8 – Văn mẫu 2
Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô buồn.
Câu chuyện buồn đó xảy ra từ năm học trước nhưng mỗi khi nghĩ lại tôi lại thấy như mới hôm qua. Giờ ôn lại môn Toán hôm ấy, tôi sẽ nhớ suốt đời.
Giáo viên dạy toán lớp 7A là thầy Thảo. Em rất thích môn Toán một phần vì thầy dạy dễ hiểu, lôi cuốn. Từ đầu năm đến giữa học kỳ I, em liên tục được 9 điểm, 10 điểm. Bố tôi cũng là giáo viên dạy toán ở trường, thường tự hào về người đàn ông yêu quý của mình.
Đột nhiên, thầy Thảo bị ốm phải nhập viện và bất ngờ hơn, người được BGH phân công dạy thay lại là… bố tôi. Mọi rắc rối kể từ đó. Mặc dù cha tôi là một giáo viên giỏi nhưng tôi cảm thấy thích học với ông ấy. Cứ đến giờ Toán là em lại lúng túng, mất tự nhiên. Khi thầy Thảo còn dạy, tôi hay xung phong lên bảng giải bài tập và luôn được thầy khen.
Bây giờ thì khác, bố giảng bài, tôi chăm chú lắng nghe nhưng lặng lẽ, không tỏ thái độ gì. Dường như hiểu được tâm trạng của tôi nên bố tôi không vui. Tôi còn nhớ trước khi ôn tập giữa kỳ môn toán học kỳ I, tôi có trong tay một tập truyện ngắn rất hay xuất bản năm 2004, anh Đức con bác Hải mượn mãi mà không thấy cuốn nào hay. hơn.
Thế là tôi lén lút đọc đến khuya, mặc cho bố nhắc nhở ôn bài. Kết quả là sáng hôm sau khi làm bài, tôi không thể tập trung, bối rối rất lâu. Cuối cùng, tôi đã tính toán sai câu trả lời. Trong nhiều ngày, tôi đã lo lắng và sợ hãi. Tôi không chỉ lo lắng về việc bị điểm kém mà còn lo lắng về tên của cha mình. Bố sẽ nói chuyện với học trò và đồng nghiệp khi đàn ông làm không tốt.
Ngày trở về, cầm trên tay bài kiểm tra với con số 3 khổng lồ, tôi thực sự choáng váng. Tôi xấu hổ, xấu hổ và giận bố. Bố có thể sửa điểm, nhưng tại sao bạn cũng thẳng thắn như vậy? Hơn nữa, sau bữa tối, trước mặt cả nhà, bố buồn bã nói rằng tôi chủ quan, ương ngạnh, không nghe lời nên thấy tủi thân.
Nghĩ lại, tôi thấy điều cha tôi nói rất đúng.
Tôi chỉ có thể tự trách mình. Điểm 3 là điểm đầu tiên và duy nhất như một lời cảnh cáo nghiêm khắc đối với em: Trong học tập không được kiêu ngạo, tự mãn mà phải nghiêm túc, cẩn thận trong mọi công việc, dù là việc nhỏ.
Sau đó, tôi nhanh chóng xóa bỏ mặc cảm, yêu thích môn Toán và cũng yêu “bố nó” như Thảo trước đây. Cuối năm lớp 7, em vẫn đạt danh hiệu Học sinh Giỏi. Ngày nhận phần thưởng và bằng khen, tôi trịnh trọng đưa cả hai tay cho bố. Cha tôi khen tôi có cố gắng, xứng đáng là con của ông. Tôi xúc động không nói nên lời.
Câu chuyện ấy giờ đã trở thành kỉ niệm, tuy là kỉ niệm buồn nhưng ý nghĩa của nó vô cùng thấm thía và trường tồn. Đó không chỉ là bài học sâu sắc đối với tôi trong quãng đời học sinh mà sẽ là bài học bổ ích cho cả cuộc đời còn lại của tôi.
Bài văn tự sự miêu tả biểu cảm lớp 8 – Văn mẫu số 3
Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
Bố mẹ luôn khuyên nhủ, nhắc nhở tôi rằng: “Muốn là con ngoan, trò giỏi thì không những phải học giỏi mà phải làm nhiều việc tốt”. Ghi nhớ lời dạy đó, tôi đã làm một số việc tốt để làm vui lòng cha tôi.
Việc tốt gần đây nhất em làm là nhặt rác vứt đúng nơi quy định. Gần cổng trường có nhiều hàng quán bán bánh kẹo, đồ ăn sáng để học sinh ăn trước khi vào trường.
Tuy nhiên, nhiều học sinh rất thiếu hiểu biết, ăn xong vứt ngay vỏ bánh, kẹo ra đường, cổng trường khiến cổng trường đầy rác rất ô nhiễm.
Lúc đó, thấy một bạn vừa bỏ thùng rác đã nhắc nhở bạn ấy bỏ rác vào thùng, không được vứt bừa bãi sẽ làm ô nhiễm môi trường và làm xấu hình ảnh của trường. rất xấu hổ và phải cúi xuống nhặt rác. Em vứt rác vào thùng rồi rủ các bạn đi nhặt rác quanh cổng trường bỏ vào thùng rác.
Khi nhân viên an ninh nhìn thấy điều này, anh ấy đã khen ngợi chúng tôi và cũng nhắc nhở các sinh viên khác hành động như chúng tôi. Tan học, mẹ đến đón tôi và tôi kể cho mẹ nghe về công việc của mình, mẹ rất vui và tự hào vì tôi đã hoàn thành tốt công việc.
Em nhận thấy việc làm tốt của mình không chỉ góp phần bảo vệ môi trường, cảnh quan mà còn có thể mang lại niềm vui cho bố mẹ và bản thân.
Bạn xem bài
Bài văn tự sự miêu tả biểu cảm lớp 8
Bạn đã khắc phục vấn đề bạn phát hiện ra chưa?, nếu không, vui lòng bình luận thêm về
Bài văn tự sự miêu tả biểu cảm lớp 8
bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn thay đổi & hoàn thiện nội dung tốt hơn phục vụ độc giả! Cảm ơn bạn đã ghé thăm website THPT Trần Hưng Đạo
Thể loại: Văn học
#Bài viết #văn bản #bản thân #kết hợp #kết hợp #mô tả #mô tả #biểu thức #lớp học
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” border-radius: 5px; -webkit-border-radius: 5px; border: 2px solid #1c4a97; padding: 10px 20px;”>
Bạn đang xem:
Bài văn tự sự kết hợp biểu cảm miêu tả lớp 8 Trong bangtuanhoan.edu.vn
liên tưởng biểu cảm bài văn tự sự miêu tả lớp 8Với văn bản tự sự, học sinh phải biết liên kết, sử dụng các yếu tố miêu tả về cảnh vật, nhân vật, sự việc để câu chuyện thêm hấp dẫn, sinh động.
Tự truyện là gì?
– Văn thuyết minh là văn tự sự, trình bày một chuỗi sự việc nối tiếp nhau, có quan hệ chặt chẽ với nhau, kết thúc mỗi bài bao giờ cũng là một kết thúc có ý nghĩa về một khía cạnh nào đó của cuộc sống. .
Mục tiêu chính của văn tự sự là giúp người đọc hiểu thêm về sự việc, sự việc, con người trong mỗi câu chuyện, từ đó rút ra những góc nhìn hay bài học bổ ích.
Bài văn miêu tả biểu cảm lớp 8 – Văn mẫu 1
Nói về một trải nghiệm đáng nhớ với một con vật cưng thú vị
Trong cuộc đời, mỗi chúng ta sẽ có những kỉ niệm của riêng mình, dù đẹp hay buồn thì chúng sẽ theo ta đến hết cuộc đời này và là hành trang quan trọng giúp ta trưởng thành. Một trong những kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi cho đến bây giờ là câu chuyện xảy ra cách đây 2 năm với chú chó nhỏ của tôi.
Hai năm trước, gia đình tôi mới chuyển đến khu phố này để thuận tiện cho công việc của bố mẹ tôi. Khi tôi chuyển đến một ngôi nhà mới, tôi xin bố mẹ một con chó và bố mẹ tôi đã đồng ý.
Bố tôi mang về nhà một chú chó Phú Quốc và nói rằng đây là giống chó rất thông minh, thân thiện. Tôi đặt tên nó là Chó. Hàng ngày tôi chơi với cháu, cho cháu ăn, tắm rửa cho cháu, tình cảm của chúng tôi rất thân thiết và gần gũi.
Cuộc sống gia đình tôi rất yên bình và cứ thế trôi qua. Chẳng mấy chốc, Bun đã trở thành một chú chó trưởng thành có thể giúp cô trông trẻ trong nhà và thậm chí còn nhờ chú làm một số việc nhà.
Việc học của em ở trường không mấy thuận lợi, bạn bè hay trêu chọc và đôi khi có những hành động thái quá khiến em cảm động. Một hôm đi học về, em được các bạn rủ đi đá bóng ở một sân khá xa nhà, em tin tưởng và vâng lời các bạn. Họ đưa tôi đến một nơi xa lạ và xa xôi mà tôi chưa từng thấy hay đặt chân tới đây.
Đến một khu vực vắng vẻ, bất ngờ những người đó lao đến trói hai tay bà vào gốc cây gần đó trêu ghẹo, bảo bà ở lại đây đến khi trời tối sẽ quay lại thả bà ra. Nói xong, đám người lên xe phóng đi. Tôi đứng giữa đất trời và kêu lên vì sợ hãi. Như thường lệ, buổi trưa mẹ sẽ làm cơm cho em ở nhà, em đi học về sẽ ăn và chơi với Cún, chiều em cuốc bộ đến trường. Giữa cánh đồng hiu quạnh, vừa đói vừa sợ, tôi cứ khóc mà không ai nghe thấy.
Lâu ngày mệt quá, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Chợt nghe tiếng chó sủa inh ỏi, nghe giọng quen quen, tôi mở mắt ra xem, là Chó. Nó thấy tôi đứng bị trói nên nó dùng răng sắc nhọn cắt dây; Tôi ôm nó, nó liếm mặt tôi và vẫy đuôi như muốn dỗ dành, an ủi tôi.
Sau đó tôi theo Bun về nhà, không hiểu sao Bun biết tôi ở đây nên đi tìm. Nhưng con đường này có vẻ rất quen thuộc. Sau khi về nhà ăn uống, nghỉ ngơi, tôi ôm anh, vỗ về, an ủi anh như một lời cảm ơn.
Kể từ hôm đó, ngày nào Bun cũng ra cổng trường đợi mẹ tan học để về với mẹ. Tôi có thêm một người bạn thật sự đã đi cùng tôi trên con đường quen thuộc suốt hai năm học vừa qua.
Có thể với nhiều người, chó chỉ là loài vật thấp hèn, nhưng với tôi, chúng là người bạn thân thiết và gần gũi nhất, Chó – người hùng của tôi. Những kỷ niệm với chú tôi sẽ không bao giờ quên và sẽ luôn khắc sâu trong trái tim tôi.
Bài văn tự sự miêu tả biểu cảm lớp 8 – Văn mẫu 2
Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô buồn.
Câu chuyện buồn đó xảy ra từ năm học trước nhưng mỗi khi nghĩ lại tôi lại thấy như mới hôm qua. Giờ ôn lại môn Toán hôm ấy, tôi sẽ nhớ suốt đời.
Giáo viên dạy toán lớp 7A là thầy Thảo. Em rất thích môn Toán một phần vì thầy dạy dễ hiểu, lôi cuốn. Từ đầu năm đến giữa học kỳ I, em liên tục được 9 điểm, 10 điểm. Bố tôi cũng là giáo viên dạy toán ở trường, thường tự hào về người đàn ông yêu quý của mình.
Đột nhiên, thầy Thảo bị ốm phải nhập viện và bất ngờ hơn, người được BGH phân công dạy thay lại là… bố tôi. Mọi rắc rối kể từ đó. Mặc dù cha tôi là một giáo viên giỏi nhưng tôi cảm thấy thích học với ông ấy. Cứ đến giờ Toán là em lại lúng túng, mất tự nhiên. Khi thầy Thảo còn dạy, tôi hay xung phong lên bảng giải bài tập và luôn được thầy khen.
Bây giờ thì khác, bố giảng bài, tôi chăm chú lắng nghe nhưng lặng lẽ, không tỏ thái độ gì. Dường như hiểu được tâm trạng của tôi nên bố tôi không vui. Tôi còn nhớ trước khi ôn tập giữa kỳ môn toán học kỳ I, tôi có trong tay một tập truyện ngắn rất hay xuất bản năm 2004, anh Đức con bác Hải mượn mãi mà không thấy cuốn nào hay. hơn.
Thế là tôi lén lút đọc đến khuya, mặc cho bố nhắc nhở ôn bài. Kết quả là sáng hôm sau khi làm bài, tôi không thể tập trung, bối rối rất lâu. Cuối cùng, tôi đã tính toán sai câu trả lời. Trong nhiều ngày, tôi đã lo lắng và sợ hãi. Tôi không chỉ lo lắng về việc bị điểm kém mà còn lo lắng về tên của cha mình. Bố sẽ nói chuyện với học trò và đồng nghiệp khi đàn ông làm không tốt.
Ngày trở về, cầm trên tay bài kiểm tra với con số 3 khổng lồ, tôi thực sự choáng váng. Tôi xấu hổ, xấu hổ và giận bố. Bố có thể sửa điểm, nhưng tại sao bạn cũng thẳng thắn như vậy? Hơn nữa, sau bữa tối, trước mặt cả nhà, bố buồn bã nói rằng tôi chủ quan, ương ngạnh, không nghe lời nên thấy tủi thân.
Nghĩ lại, tôi thấy điều cha tôi nói rất đúng.
Tôi chỉ có thể tự trách mình. Điểm 3 là điểm đầu tiên và duy nhất như một lời cảnh cáo nghiêm khắc đối với em: Trong học tập không được kiêu ngạo, tự mãn mà phải nghiêm túc, cẩn thận trong mọi công việc, dù là việc nhỏ.
Sau đó, tôi nhanh chóng xóa bỏ mặc cảm, yêu thích môn Toán và cũng yêu “bố nó” như Thảo trước đây. Cuối năm lớp 7, em vẫn đạt danh hiệu Học sinh Giỏi. Ngày nhận phần thưởng và bằng khen, tôi trịnh trọng đưa cả hai tay cho bố. Cha tôi khen tôi có cố gắng, xứng đáng là con của ông. Tôi xúc động không nói nên lời.
Câu chuyện ấy giờ đã trở thành kỉ niệm, tuy là kỉ niệm buồn nhưng ý nghĩa của nó vô cùng thấm thía và trường tồn. Đó không chỉ là bài học sâu sắc đối với tôi trong quãng đời học sinh mà sẽ là bài học bổ ích cho cả cuộc đời còn lại của tôi.
Bài văn tự sự miêu tả biểu cảm lớp 8 – Văn mẫu số 3
Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
Bố mẹ luôn khuyên nhủ, nhắc nhở tôi rằng: “Muốn là con ngoan, trò giỏi thì không những phải học giỏi mà phải làm nhiều việc tốt”. Ghi nhớ lời dạy đó, tôi đã làm một số việc tốt để làm vui lòng cha tôi.
Việc tốt gần đây nhất em làm là nhặt rác vứt đúng nơi quy định. Gần cổng trường có nhiều hàng quán bán bánh kẹo, đồ ăn sáng để học sinh ăn trước khi vào trường.
Tuy nhiên, nhiều học sinh rất thiếu hiểu biết, ăn xong vứt ngay vỏ bánh, kẹo ra đường, cổng trường khiến cổng trường đầy rác rất ô nhiễm.
Lúc đó, thấy một bạn vừa bỏ thùng rác đã nhắc nhở bạn ấy bỏ rác vào thùng, không được vứt bừa bãi sẽ làm ô nhiễm môi trường và làm xấu hình ảnh của trường. rất xấu hổ và phải cúi xuống nhặt rác. Em vứt rác vào thùng rồi rủ các bạn đi nhặt rác quanh cổng trường bỏ vào thùng rác.
Khi nhân viên an ninh nhìn thấy điều này, anh ấy đã khen ngợi chúng tôi và cũng nhắc nhở các sinh viên khác hành động như chúng tôi. Tan học, mẹ đến đón tôi và tôi kể cho mẹ nghe về công việc của mình, mẹ rất vui và tự hào vì tôi đã hoàn thành tốt công việc.
Em nhận thấy việc làm tốt của mình không chỉ góp phần bảo vệ môi trường, cảnh quan mà còn có thể mang lại niềm vui cho bố mẹ và bản thân.
Bạn xem bài
Bài văn tự sự miêu tả biểu cảm lớp 8
Bạn đã khắc phục vấn đề bạn phát hiện ra chưa?, nếu không, vui lòng bình luận thêm về
Bài văn tự sự miêu tả biểu cảm lớp 8
bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn thay đổi & hoàn thiện nội dung tốt hơn phục vụ độc giả! Cảm ơn bạn đã ghé thăm website THPT Trần Hưng Đạo
Thể loại: Văn học
#Bài viết #văn bản #bản thân #kết hợp #kết hợp #mô tả #mô tả #biểu thức #lớp học
[/box]
#Bài #văn #tự #sự #kết #hợp #miêu #tả #biểu #cảm #lớp
Bạn thấy bài viết Bài văn tự sự kết hợp miêu tả biểu cảm lớp 8 có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Bài văn tự sự kết hợp miêu tả biểu cảm lớp 8 bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn
Nhớ để nguồn: Bài văn tự sự kết hợp miêu tả biểu cảm lớp 8 tại bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Kiến thức chung