Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng
(hay nhất)
Hình Ảnh về: Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng
(hay nhất)
Video về: Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng
(hay nhất)
Wiki về Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng
(hay nhất)
Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng
(hay nhất) –
Bạn đang gặp vấn đề lúc làm bài tập? Cảm nhận 14 dòng đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng? Đừng lo lắng! Mời các bạn tham khảo những bài văn mẫu được tuyển lựa và biên soạn bởi Trường bangtuanhoan.edu.vn dưới đây để biết cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ vựng. Hi vọng bạn có một tài liệu hữu ích!
“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ núi, nhớ chơi vơi
Sài Khao che quân mỏi mệt
Mường Lát hoa về trong đêm
Dốc lên khúc cua dốc đứng
Con hẻo lánh rượu, bông súng ngửi trời.
Lên cao một nghìn mét, xuống một nghìn mét
Pha Luông nhà người nào mưa xa.
Bạn tôi ko đi nữa
Lên súng và quên đi cuộc sống!
Buổi chiều thác ầm ầm hùng vĩ.
Về đêm, hổ Mường Hịch trêu người
Nhớ Tây Tiến cơm cháy
Mai Châu mùa em thơm mùi gạo nếp ”.
Tây Tiến là bài thơ tiêu biểu nhất cho tâm hồn Quang Dũng và là một trong những bài thơ hay nhất trong số các bài viết về đề tài người lính thời kháng chiến chống Pháp. Với sự liên kết tài tình giữa phong cách hiện thực và cảm hứng lãng mạn, đoạn thơ đã mô tả chân thực cuộc sống đấu tranh đầy gieo neo, hy sinh quả cảm và vẻ đẹp quả cảm của người chiến sĩ. Tây Tiến. Chân dung người hùng, oanh liệt của người lính Tây Tiến được trình bày rõ nét qua 14 dòng đầu của bài thơ.
Bài thơ được viết vào năm 1948, lúc cuộc kháng chiến chống Pháp của quân và dân ta gặp muôn vàn khó khăn. Ko chỉ phải đấu tranh nơi núi non hiểm trở nhưng mà những người lính Tây Tiến còn phải đương đầu với tình trạng thiếu thốn quân trang, quân nhu, lương thực, thuốc thang. Song, bằng tất cả sức mạnh của lý tưởng yêu nước, người lính đó đã trung kiên bám địa bàn, sống sáng sủa, tự tin, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dù mất mát, hy sinh. Tất cả đã được Quang Dũng ghi lại trong bài thơ vừa hào hùng nhưng cũng rất bi tráng.
Sự liên kết giữa cảm hứng lãng mạn và phong cách hiện thực đã tạo nên một chất thơ rất riêng cho 14 dòng đầu của bài thơ, mang màu sắc và âm hưởng mạnh mẽ, hào hùng cho sự hy sinh, mất mát. của những người lính ở phương Tây. Cảm hứng chủ đạo của bài thơ là nỗi nhớ: nhớ đồng chí thân yêu, nhớ đoàn quân Tây Tiến, nhớ bản Mường và núi rừng miền Tây, nhớ những kỉ niệm đẹp của một thời chinh chiến… Bốn dòng đầu gợi lên nỗi nhớ mênh mang. Mang:
“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ núi nhớ chơi vơi ”.
Nói về nỗi nhớ đó, bài thơ đã ghi lại hào khí lãng mạn của tuổi xanh Việt Nam, của “bao chiến sĩ người hùng” trong những ngày đầu rất gieo neo và oanh liệt của cuộc kháng chiến chống Pháp. Hai câu thơ đầu nói lên nỗi nhớ da diết, nhớ miền Tây, nhớ núi rừng, nhớ dòng sông Mã thân yêu.
Đã “xa rồi” nên nỗi nhớ ko nguôi, nhớ da diết, đó là nỗi nhớ “chơi vơi”. Tiếng gọi “Tây Tiến” vang lên tha thiết như tiếng gọi người thân. Từ cảm giác “oh!” gieo vần bằng từ láy tạo nên câu thơ trầm bổng, ngân vang, ngân vang từ lòng người theo thời kì, lan xa trong ko gian. Hai từ “đi xa” như một tiếng thở dài của nỗi nhớ, đáp lại từ “nhớ” ở câu thơ thứ hai trình bày một tình cảm cao đẹp của người chiến binh Tây Tiến đối với sông Mã và núi rừng miền Tây. . Sau cuộc gọi đó, bao nhiêu hoài niệm về một thời khốn khó cứ hiện về trong tâm trí tôi.
Những câu thơ sau nói về cuộc hành quân đầy thử thách, gieo neo nhưng mà đoàn quân Tây Tiến đã trải qua:
“Sương mù Sài Khao bao phủ đoàn quân mỏi mệt
Mường Lát hoa về trong đêm
Dốc lên khúc cua dốc đứng
Con hẻo lánh rượu, bông súng ngửi trời.
Lên cao một nghìn mét, xuống một nghìn mét
Pha Luông mưa xa nhà người nào ”.
Những tên bản, tên mường: Sài Khao, Mường Lát, Pha Luông, Mường Hịch, Mai Châu… được nhắc tới ko chỉ gợi lên nỗi nhớ nhưng mà còn để lại nhiều ấn tượng về sự xa xôi, quyến rũ, hoang vu. hoang vu, núi thẳm thâm sơn cùng cốc,… Nó gợi lên sự tò mò, hào hứng của những chàng trai “Từ thuở cầm gươm đi giữ nước – Đất Thăng Long nghìn năm yêu nước”. Đoàn quân hành quân trong sương mù giữa núi rừng
Nhiều núi cao, đèo cao, dốc dựng đứng phía trước nhưng mà những người lính Tây Tiến phải vượt qua. Lên dốc là “khúc cua” lồi lõm, xuống dốc là “vực sâu” như dẫn xuống vực thẳm. Các từ láy: “vòng quanh”, “thăm thẳm”, “ngọt ngào” diễn tả những gian nan, vất vả của chặng đường hành quân đấu tranh: “Dốc lên khúc quanh, dốc cao – Hẻo lánh mây bay khói trời!”. đỉnh núi.Điểm đầu súng của người chiến sĩ được nhân hoá tạo nên hình ảnh: “súng ngửi trời” vừa giàu chất thơ, vừa mang vẻ đẹp của cảm hứng lãng mạn, gợi cho ta nhiều cảm hứng thơ. người chiến sĩ chiếm lĩnh mọi đỉnh cao và đi tới “Khó khăn nào cũng vượt qua – Quân địch nào cũng đánh thắng!”.
Tự nhiên của những cung đường đèo hiện lên như thử thách lòng người: “nghìn thước lên, nghìn thước xuống”. Từ lên xuống, từ thấp tới cao, từ đèo này sang đèo khác, dốc hết dốc, ko bao giờ dứt. Đoạn thơ được tạo thành từ hai tiểu đoạn: “Nghìn thước lên // nghìn thước xuống”, hình ảnh thơ hợp lý hài hòa, tả cảnh núi rừng hùng vĩ, trình bày ngòi bút đầy tâm hồn của thi sĩ. . nhà thơ-chiến sĩ.
Có cảnh đoàn quân đi dưới mưa: “Pha Luông mưa xa nhà người nào”. Câu thơ được đan cài bằng những thanh ngang liên tục gợi lên sự ngọt ngào, tươi mới của tâm hồn người lính trẻ dù gieo neo nhưng vẫn sáng sủa, yêu đời. Trong mưa rừng, tầm nhìn của người chiến binh Tây Tiến vẫn hướng về những bản Mường, những nếp nhà hiền lành, thân yêu của đồng bào, nơi họ sẽ đặt chân tới, mang xương máu và lòng dũng cảm để bảo vệ, giữ giàng. .
Khổ đau ko chỉ là núi cao, dốc đứng, ko chỉ là những cơn mưa xối xả, nhưng mà còn là tiếng hổ gầm của hổ dữ nơi rừng thiêng nước độc, nơi đại nghìn hoang vu:
“Buổi chiều thác ầm ầm hùng vĩ.
Đêm Mường Hịch, hổ trêu người “
“Chiều…” và “đêm” nhưng âm thanh “thác đổ”, “hổ dữ trêu người” đó luôn khẳng định bí mật, sức mạnh kinh khủng của rừng thiêng nghìn năm. Cái hào hùng trong thơ Quang Dũng là lấy cảnh núi rừng miền Tây hiểm trở để làm nổi trội và khắc họa khí phách người hùng của đoàn quân Tây Tiến. Mỗi câu thơ đều để lại trong tâm trí người đọc một ấn tượng: gieo neo tột cùng nhưng cũng dũng cảm tột cùng! Đoàn quân vẫn tiến lên, tiếp nối nhau tiến về phía trước. Sức mạnh của tự nhiên dường như bị sút giảm và trị giá của con người dường như được nâng lên một tầm cao mới. Quang Dũng cũng kể về sự hy sinh của đồng chí trên những chặng đường hành quân vô cùng gieo neo:
“Người bạn cẩu thả của tôi ko đi nữa
Té chiếc mũ bảo hiểm và quên cả cuộc đời… ”
Đó là thực tiễn của chiến tranh! Sự hy sinh của một người lính là ko thể tránh khỏi. Máu xương đổ xuống xây tháp tự do. Bài thơ nói về sự mất mát, hy sinh nhưng ko có một tẹo xót xa, bi thương.
Hai câu cuối bài thơ chứa chan tình cảm thiết tha. Giống như thông điệp của một bài hát tình cảm. Như khúc ca hoài niệm vừa bâng khuâng vừa tự hào:
“Nhớ Tây Tiến cơm cháy.
Mai Châu mùa em thơm mùi gạo nếp ”
“Nhớ ôi!” tình cảm dạt dào, đó là tấm lòng của những người lính Tây Tiến “đoàn quân ko mọc tóc”. Bài thơ ngập tràn tình quân dân. Bạn đã bao giờ quên hương vị của bản Mường với “nhang khói”, với “mùa xôi thơm”? Hai chữ “mùa em” là một thông minh lạ mắt về tiếng nói thơ, nó chứa đựng bao nỗi thương nhớ da diết, âm điệu trở thành uyển chuyển, mềm mại, lời thơ tình trở thành ấm áp. Cũng nói về xôi, nếp, “bạn mùa” và tình quân dân, Chế Lan Viên sau này đã viết trong bài “Tiếng hát con tàu”:
“Tôi nắm tay bạn vào cuối mùa giải chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân nhân, ẩn mình giữa rừng.
Đất tây bắc ko có lịch
Bữa cơm nếp trước tiên còn tỏa hương thơm ”.
“Nhớ hương”, nhớ “cơm lam bốc khói”, nhớ “xôi nếp nương” là nhớ hương vị núi rừng Tây Bắc, nhớ công ơn, nhớ tấm lòng cao cả của những con người Tây Bắc thân yêu.
Mười bốn câu thơ trên là phần đầu của bài thơ “Tây Tiến”, một trong những bài thơ hay nhất viết về người lính trong 9 năm kháng chiến chống Pháp. Một bức tranh tự nhiên hoành tráng, trên đó nổi trội lên hình ảnh người chiến sĩ dũng cảm, sáng sủa, xả thân máu lửa với niềm tự hào “Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh…”. Đoạn văn để lại dấu ấn xinh tươi về thơ ca kháng chiến nhưng mà thành công của nó là sự liên kết hài hòa giữa thiên hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Đã nửa thế hệ trôi qua, bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng ngày càng ý nghĩa hơn.
Vì thế Trường bangtuanhoan.edu.vn Đã hoàn thành bài văn mẫu Cảm nhận 14 dòng đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và luyện tập với tác phẩm. Chúc may mắn với việc học Văn của bạn!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Văn lớp 12, Ngữ văn 12
[rule_{ruleNumber}]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
[rule_3_plain]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
Bạn đang gặp khó lúc làm bài Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng? Đừng lo! Hãy tham khảo những bài văn mẫu đã được tuyển chọn và biên soạn của bangtuanhoan.edu.vn dưới đây để nắm được cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ ngữ nhé. Chúc các bạn có một tài liệu hữu dụng!
“Sông mã xa rồi Tây Tiến ơi !
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Hẻo lánh cồn mây, súng ngửi trời
Nghìn thước lên cao nghìn thước xuống
Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi
Anh bạn dãi dầu ko bước nữa
Gục lên súng mũ quên mất đời !
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”.
Tây Tiến là bài thơ tiêu biểu nhất của hồn thơ của Quang Dũng và là một trong những bài thơ hay nhất trong số những bài viết về đề tài người lính thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Với sự liên kết tài tình giữa văn pháp hiện thực và cảm hứng lãng mạn, bài thơ đã khắc hoạ chân thực cuộc sống và đấu tranh đầy gieo neo, sự hy sinh quả cảm và vẻ đẹp hào hoa, hào hùng của người chiến sĩ Tây Tiến. Bức chân dung người lính Tây Tiến oai hùng, lẫm liệt hiện lên rõ ràng qua 14 câu thơ đầu của bài thơ.
Bài thơ được viết năm 1948, lúc cuộc kháng chiến chống Pháp của quân và dân ta gặp muôn vàn khó khăn. Ko những phải đấu tranh nơi rừng núi hiểm trở, người lính Tây Tiến còn phải đối diện với sự thiếu thốn về quân trang, quân dụng, lương thực và thuốc thang. Thế nhưng, bằng tất cả sức mạnh của lý tưởng yêu nước, người lính đã kiên cường bám trụ địa bàn, sống sáng sủa tin tưởng, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dẫu có mất mát, hi sinh. Tất cả được Quang Dũng ghi nhận trong bài thơ vừa hào hùng vừa hết sức bi tráng.
Sự liên kết giữa cảm hứng lãng mạn và văn pháp hiện thực đã tạo ra chất bi tráng rất đặc thù cho 14 câu thơ đầu bài thơ, đem lại những màu sắc và âm hưởng mạnh mẽ, hào hùng cho sự hy sinh, mất mát của người chiến sỹ Tây Tiến. Cảm hứng chủ đạo của bài thơ là nỗi nhớ: nhớ đồng chí thân yêu, nhớ đoàn binh Tây Tiến, nhớ bản mường và núi rừng miền Tây, nhớ kỉ niệm đẹp một thời trận mạc… Bốn câu thơ đầu mở ra nỗi nhớ mênh mang:
“Sông mã xa rồi Tây Tiến ơi !
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi”.
Nói về nỗi nhớ đó, bài thơ đã ghi lại hào khí lãng mạn của tuổi xanh Việt Nam, của “bao chiến sĩ người hùng” trong buổi đầu kháng chiến chống Pháp vô cùng gieo neo nhưng mà vinh quang. Hai câu thơ đầu nói lên nỗi nhớ, nhớ miền Tây, nhớ núi rừng, nhớ dòng sông Mã thương yêu.
Đã “xa rồi” nên nỗi nhớ ko thể nào ngui được, nhớ da diết tới quặn lòng, đó là nỗi nhớ “chơi vơi”. Tiếng gọi “Tây Tiến ơi” vang lên tha thiết như tiếng gọi người thân yêu. Từ cảm “ơi!” bắt vần với từ láy “chơi vơi” tạo nên âm hưởng câu thơ sâu lắng, bổi hổi, ngân dài, từ lòng người vọng vào thời kì năm tháng, lan rộng lan xa trong ko gian. Hai chữ “xa rồi” như một tiếng thở dài đầy thương nhớ, hô ứng với điệp từ “nhớ” trong câu thơ thứ hai trình bày một tâm tình đẹp của người chiến binh Tây Tiến đối với dòng sông Mã và núi rừng miền Tây. Sau tiếng gọi đó, biết bao hoài niệm về một thời gieo neo hiện về trong tâm tưởng.
Những câu thơ tiếp theo nói về chặng đường hành quân đầy thử thách gian nan nhưng mà đoàn binh Tây Tiến từng nếm trải:
“Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Hẻo lánh cồn mây, súng ngửi trời
Nghìn thước lên cao nghìn thước xuống
Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi”.
Các tên bản, tên mường: Sài Khao, Mường Lát, Pha Luông, Mường Hịch, Mai Châu… được nhắc tới ko chỉ gợi lên bao thương nhớ vơi đầy nhưng mà còn để lại nhiều ấn tượng về sự xa xôi, hẻo lánh, hoang dại, thâm sơn cùng cốc,… Nó gợi trí tò mò và hào hứng của những chàng trai “Từ thuở mang gươm đi giữ nước – Nghìn năm thương nhớ đất Thăng Long”. Đoàn binh hành quân trong sương mù giữa núi rừng trùng điệp
Bao núi cao, đèo cao, dốc thẳng dựng thành phía trước nhưng mà các chiến sĩ Tây Tiến phải vượt qua. Dốc lên thì “khúc khuỷu” lồi lõm, dốc xuống thì “thăm thẳm” như dẫn tới vực sâu. Các từ láy: “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “hẻo lánh” đặc tả gieo neo, gian truân của nẻo đường hành quân đấu tranh: “Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm – Hẻo lánh cồn mây súng ngửi trời!”. Đỉnh núi mù sương cao vút. Mũi súng của người chiến binh được nhân hóa tạo nên một hình ảnh: “súng ngửi trời” giàu chất thơ, mang vẻ đẹp cảm hứng lãng mạn, cho ta nhiều thi vị. Nó khẳng định chí khí và quyết tâm của người chiến sĩ chiếm lĩnh mọi tầm cao nhưng mà đi tới “Khó khăn nào cũng vượt qua – Quân địch nào cũng đánh thắng!”.
Tự nhiên núi đèo xuất hiện như để thử thách lòng người: “nghìn thước lên cao, nghìn thước xuống”. Hết lên lại xuống, xuống thấp lại lên cao, đèo nối đèo, dốc tiếp dốc, ko dứt. Câu thơ được tạo thành hai vế tiểu đối: “Nghìn thước lên cao // nghìn thước xuống”, hình tượng thơ tương xứng hài hòa, cảnh tượng núi rừng hùng vĩ được đặc tả, trình bày một ngòi bút đầy chất hào khí của thi sĩ – chiến sĩ.
Có cảnh đoàn quân đi trong mưa: “Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi”. Câu thơ được dệt bằng những thanh bằng liên tục, gợi tả, sự êm dịu, tươi mát của tâm hồn những người lính trẻ, trong gieo neo vẫn sáng sủa yêu đời. Trong màn mưa rừng, tầm nhìn của người chiến binh Tây Tiến vẫn hướng về những bản mường, những mái nhà dân hiền lành và mến thương, nơi nhưng mà các anh sẽ tới, đem xương máu và lòng dũng cảm để bảo vệ và giữ gìn.
Khó khăn ko chỉ là núi cao dốc thẳm, ko chỉ là mưa lũ thác nghìn nhưng mà còn có tiếng gầm của cọp beo nơi rừng thiêng nước độc, nơi đại nghìn hoang vu:
“Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người”
“Chiều chiều…” rồi “đêm đêm” nhưng âm thanh đó, “thác gầm thét”, “cọp trêu người”, luôn khẳng định cái bí mật, cái uy thế kinh khủng nghìn đời của chốn rừng thiêng. Chất hào sảng trong thơ Quang Dũng là lấy ngoại cảnh núi rừng miền Tây nguy hiểm để tô đậm và khắc họa chí khí người hùng của đoàn quân Tây Tiến. Mỗi vần thơ đã để lại trong tâm trí người đọc một ấn tượng: gian nan tột bậc nhưng mà cũng can trường tột bậc! Đoàn quân vẫn tiến bước, người nối người, băng lên phía trước. Uy thế tự nhiên như bị giảm xuống và trị giá con người như được tăng lên hẳn lên một tầm vóc mới. Quang Dũng cũng nói tới sự hy sinh của đồng chí trên những chặng đường hành quân vô cùng gieo neo:
“Anh bạn dãi dầu ko bước nữa
Gục lên súng mũ quên mất đời…”
Hiện thực chiến tranh xưa nay vốn như thế! Sự hy sinh của người chiến sĩ là thế tất. Xương máu đổ xuống để xây đài tự do. Vần thơ nói tới cái mất mát, hy sinh nhưng ko chút bi luỵ, thảm thương.
Hai câu cuối đoạn thơ, xúc cảm bổi hổi tha thiết. Như lời nhắn gửi của một khúc tâm tình. Như tiếng hát của một bài ca hoài niệm, vừa bâng khuâng, vừa tự hào:
“Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”
“Nhớ ôi!” tình cảm dạt dào, đó là tiếng lòng của các chiến sĩ Tây Tiến “đoàn binh ko mọc tóc”. Câu thơ đặm đà tình quân dân. Hương vị bản mường với “cơm lên khói”, với “mùa em thơm nếp xôi” có bao giờ quên? Hai tiếng “mùa em” là một thông minh lạ mắt về tiếng nói thi ca, nó hàm chứa bao tình thương nỗi nhớ, điệu thơ trở thành uyển chuyển, mềm mại, tình thơ trở thành ấm áp. Cũng nói về hương nếp, hương xôi, về “mùa em” và tình quân dân, sau này Chế Lan Viên viết trong bài “Tiếng hát con tàu”:
“Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng
Đất Tây Bắc tháng ngày ko có lịch
Bữa xôi đầu còn tỏa nhớ mùi hương”
“Nhớ mùi hương”, nhớ “cơm lên khói”, nhớ “thơm nếp xôi” là nhớ hương vị núi rừng Tây Bắc, nhớ tình nghĩa, nhớ tấm lòng cao cả của đồng bào Tây Bắc thân yêu.
Mười bốn câu thơ trên đây là phần đầu bài “Tây Tiến”, một trong những bài thơ hay nhất viết về người lính trong 9 năm kháng chiến chống Pháp. Bức tranh tự nhiên hoành tráng, trên đó nổi trội lên hình ảnh chiến sĩ can trường và sáng sủa, đang xả thân vào máu lửa với niềm tự hào “Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh…”. Đoạn thơ để lại một dấu ấn xinh tươi về thơ ca kháng chiến nhưng mà sự thành công, là liên kết hài hoà giữa thiên hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Nửa thế hệ đã trôi qua, bài thơ “Tây Tiến” của Quang Dũng ngày một thêm ý nghĩa.
Tương tự bangtuanhoan.edu.vn đã trình diễn xong bài văn mẫu Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng. Kỳ vọng sẽ giúp ích các em trong quá trình làm bài và ôn luyện cùng tác phẩm. Chúc các em học tốt môn Văn!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
[rule_2_plain]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
[rule_2_plain]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
[rule_3_plain]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
Bạn đang gặp khó lúc làm bài Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng? Đừng lo! Hãy tham khảo những bài văn mẫu đã được tuyển chọn và biên soạn của bangtuanhoan.edu.vn dưới đây để nắm được cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ ngữ nhé. Chúc các bạn có một tài liệu hữu dụng!
“Sông mã xa rồi Tây Tiến ơi !
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Hẻo lánh cồn mây, súng ngửi trời
Nghìn thước lên cao nghìn thước xuống
Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi
Anh bạn dãi dầu ko bước nữa
Gục lên súng mũ quên mất đời !
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”.
Tây Tiến là bài thơ tiêu biểu nhất của hồn thơ của Quang Dũng và là một trong những bài thơ hay nhất trong số những bài viết về đề tài người lính thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Với sự liên kết tài tình giữa văn pháp hiện thực và cảm hứng lãng mạn, bài thơ đã khắc hoạ chân thực cuộc sống và đấu tranh đầy gieo neo, sự hy sinh quả cảm và vẻ đẹp hào hoa, hào hùng của người chiến sĩ Tây Tiến. Bức chân dung người lính Tây Tiến oai hùng, lẫm liệt hiện lên rõ ràng qua 14 câu thơ đầu của bài thơ.
Bài thơ được viết năm 1948, lúc cuộc kháng chiến chống Pháp của quân và dân ta gặp muôn vàn khó khăn. Ko những phải đấu tranh nơi rừng núi hiểm trở, người lính Tây Tiến còn phải đối diện với sự thiếu thốn về quân trang, quân dụng, lương thực và thuốc thang. Thế nhưng, bằng tất cả sức mạnh của lý tưởng yêu nước, người lính đã kiên cường bám trụ địa bàn, sống sáng sủa tin tưởng, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dẫu có mất mát, hi sinh. Tất cả được Quang Dũng ghi nhận trong bài thơ vừa hào hùng vừa hết sức bi tráng.
Sự liên kết giữa cảm hứng lãng mạn và văn pháp hiện thực đã tạo ra chất bi tráng rất đặc thù cho 14 câu thơ đầu bài thơ, đem lại những màu sắc và âm hưởng mạnh mẽ, hào hùng cho sự hy sinh, mất mát của người chiến sỹ Tây Tiến. Cảm hứng chủ đạo của bài thơ là nỗi nhớ: nhớ đồng chí thân yêu, nhớ đoàn binh Tây Tiến, nhớ bản mường và núi rừng miền Tây, nhớ kỉ niệm đẹp một thời trận mạc… Bốn câu thơ đầu mở ra nỗi nhớ mênh mang:
“Sông mã xa rồi Tây Tiến ơi !
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi”.
Nói về nỗi nhớ đó, bài thơ đã ghi lại hào khí lãng mạn của tuổi xanh Việt Nam, của “bao chiến sĩ người hùng” trong buổi đầu kháng chiến chống Pháp vô cùng gieo neo nhưng mà vinh quang. Hai câu thơ đầu nói lên nỗi nhớ, nhớ miền Tây, nhớ núi rừng, nhớ dòng sông Mã thương yêu.
Đã “xa rồi” nên nỗi nhớ ko thể nào ngui được, nhớ da diết tới quặn lòng, đó là nỗi nhớ “chơi vơi”. Tiếng gọi “Tây Tiến ơi” vang lên tha thiết như tiếng gọi người thân yêu. Từ cảm “ơi!” bắt vần với từ láy “chơi vơi” tạo nên âm hưởng câu thơ sâu lắng, bổi hổi, ngân dài, từ lòng người vọng vào thời kì năm tháng, lan rộng lan xa trong ko gian. Hai chữ “xa rồi” như một tiếng thở dài đầy thương nhớ, hô ứng với điệp từ “nhớ” trong câu thơ thứ hai trình bày một tâm tình đẹp của người chiến binh Tây Tiến đối với dòng sông Mã và núi rừng miền Tây. Sau tiếng gọi đó, biết bao hoài niệm về một thời gieo neo hiện về trong tâm tưởng.
Những câu thơ tiếp theo nói về chặng đường hành quân đầy thử thách gian nan nhưng mà đoàn binh Tây Tiến từng nếm trải:
“Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Hẻo lánh cồn mây, súng ngửi trời
Nghìn thước lên cao nghìn thước xuống
Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi”.
Các tên bản, tên mường: Sài Khao, Mường Lát, Pha Luông, Mường Hịch, Mai Châu… được nhắc tới ko chỉ gợi lên bao thương nhớ vơi đầy nhưng mà còn để lại nhiều ấn tượng về sự xa xôi, hẻo lánh, hoang dại, thâm sơn cùng cốc,… Nó gợi trí tò mò và hào hứng của những chàng trai “Từ thuở mang gươm đi giữ nước – Nghìn năm thương nhớ đất Thăng Long”. Đoàn binh hành quân trong sương mù giữa núi rừng trùng điệp
Bao núi cao, đèo cao, dốc thẳng dựng thành phía trước nhưng mà các chiến sĩ Tây Tiến phải vượt qua. Dốc lên thì “khúc khuỷu” lồi lõm, dốc xuống thì “thăm thẳm” như dẫn tới vực sâu. Các từ láy: “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “hẻo lánh” đặc tả gieo neo, gian truân của nẻo đường hành quân đấu tranh: “Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm – Hẻo lánh cồn mây súng ngửi trời!”. Đỉnh núi mù sương cao vút. Mũi súng của người chiến binh được nhân hóa tạo nên một hình ảnh: “súng ngửi trời” giàu chất thơ, mang vẻ đẹp cảm hứng lãng mạn, cho ta nhiều thi vị. Nó khẳng định chí khí và quyết tâm của người chiến sĩ chiếm lĩnh mọi tầm cao nhưng mà đi tới “Khó khăn nào cũng vượt qua – Quân địch nào cũng đánh thắng!”.
Tự nhiên núi đèo xuất hiện như để thử thách lòng người: “nghìn thước lên cao, nghìn thước xuống”. Hết lên lại xuống, xuống thấp lại lên cao, đèo nối đèo, dốc tiếp dốc, ko dứt. Câu thơ được tạo thành hai vế tiểu đối: “Nghìn thước lên cao // nghìn thước xuống”, hình tượng thơ tương xứng hài hòa, cảnh tượng núi rừng hùng vĩ được đặc tả, trình bày một ngòi bút đầy chất hào khí của thi sĩ – chiến sĩ.
Có cảnh đoàn quân đi trong mưa: “Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi”. Câu thơ được dệt bằng những thanh bằng liên tục, gợi tả, sự êm dịu, tươi mát của tâm hồn những người lính trẻ, trong gieo neo vẫn sáng sủa yêu đời. Trong màn mưa rừng, tầm nhìn của người chiến binh Tây Tiến vẫn hướng về những bản mường, những mái nhà dân hiền lành và mến thương, nơi nhưng mà các anh sẽ tới, đem xương máu và lòng dũng cảm để bảo vệ và giữ gìn.
Khó khăn ko chỉ là núi cao dốc thẳm, ko chỉ là mưa lũ thác nghìn nhưng mà còn có tiếng gầm của cọp beo nơi rừng thiêng nước độc, nơi đại nghìn hoang vu:
“Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người”
“Chiều chiều…” rồi “đêm đêm” nhưng âm thanh đó, “thác gầm thét”, “cọp trêu người”, luôn khẳng định cái bí mật, cái uy thế kinh khủng nghìn đời của chốn rừng thiêng. Chất hào sảng trong thơ Quang Dũng là lấy ngoại cảnh núi rừng miền Tây nguy hiểm để tô đậm và khắc họa chí khí người hùng của đoàn quân Tây Tiến. Mỗi vần thơ đã để lại trong tâm trí người đọc một ấn tượng: gian nan tột bậc nhưng mà cũng can trường tột bậc! Đoàn quân vẫn tiến bước, người nối người, băng lên phía trước. Uy thế tự nhiên như bị giảm xuống và trị giá con người như được tăng lên hẳn lên một tầm vóc mới. Quang Dũng cũng nói tới sự hy sinh của đồng chí trên những chặng đường hành quân vô cùng gieo neo:
“Anh bạn dãi dầu ko bước nữa
Gục lên súng mũ quên mất đời…”
Hiện thực chiến tranh xưa nay vốn như thế! Sự hy sinh của người chiến sĩ là thế tất. Xương máu đổ xuống để xây đài tự do. Vần thơ nói tới cái mất mát, hy sinh nhưng ko chút bi luỵ, thảm thương.
Hai câu cuối đoạn thơ, xúc cảm bổi hổi tha thiết. Như lời nhắn gửi của một khúc tâm tình. Như tiếng hát của một bài ca hoài niệm, vừa bâng khuâng, vừa tự hào:
“Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”
“Nhớ ôi!” tình cảm dạt dào, đó là tiếng lòng của các chiến sĩ Tây Tiến “đoàn binh ko mọc tóc”. Câu thơ đặm đà tình quân dân. Hương vị bản mường với “cơm lên khói”, với “mùa em thơm nếp xôi” có bao giờ quên? Hai tiếng “mùa em” là một thông minh lạ mắt về tiếng nói thi ca, nó hàm chứa bao tình thương nỗi nhớ, điệu thơ trở thành uyển chuyển, mềm mại, tình thơ trở thành ấm áp. Cũng nói về hương nếp, hương xôi, về “mùa em” và tình quân dân, sau này Chế Lan Viên viết trong bài “Tiếng hát con tàu”:
“Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng
Đất Tây Bắc tháng ngày ko có lịch
Bữa xôi đầu còn tỏa nhớ mùi hương”
“Nhớ mùi hương”, nhớ “cơm lên khói”, nhớ “thơm nếp xôi” là nhớ hương vị núi rừng Tây Bắc, nhớ tình nghĩa, nhớ tấm lòng cao cả của đồng bào Tây Bắc thân yêu.
Mười bốn câu thơ trên đây là phần đầu bài “Tây Tiến”, một trong những bài thơ hay nhất viết về người lính trong 9 năm kháng chiến chống Pháp. Bức tranh tự nhiên hoành tráng, trên đó nổi trội lên hình ảnh chiến sĩ can trường và sáng sủa, đang xả thân vào máu lửa với niềm tự hào “Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh…”. Đoạn thơ để lại một dấu ấn xinh tươi về thơ ca kháng chiến nhưng mà sự thành công, là liên kết hài hoà giữa thiên hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Nửa thế hệ đã trôi qua, bài thơ “Tây Tiến” của Quang Dũng ngày một thêm ý nghĩa.
Tương tự bangtuanhoan.edu.vn đã trình diễn xong bài văn mẫu Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng. Kỳ vọng sẽ giúp ích các em trong quá trình làm bài và ôn luyện cùng tác phẩm. Chúc các em học tốt môn Văn!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12
Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng(hay nhất)
Hình Ảnh về: Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng(hay nhất)
Video về: Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng(hay nhất)
Wiki về Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng(hay nhất)
Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng(hay nhất) -
Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng
(hay nhất)
Hình Ảnh về: Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng
(hay nhất)
Video về: Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng
(hay nhất)
Wiki về Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng
(hay nhất)
Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng
(hay nhất) -
Bạn đang gặp vấn đề lúc làm bài tập? Cảm nhận 14 dòng đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng? Đừng lo lắng! Mời các bạn tham khảo những bài văn mẫu được tuyển lựa và biên soạn bởi Trường bangtuanhoan.edu.vn dưới đây để biết cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ vựng. Hi vọng bạn có một tài liệu hữu ích!
“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ núi, nhớ chơi vơi
Sài Khao che quân mỏi mệt
Mường Lát hoa về trong đêm
Dốc lên khúc cua dốc đứng
Con hẻo lánh rượu, bông súng ngửi trời.
Lên cao một nghìn mét, xuống một nghìn mét
Pha Luông nhà người nào mưa xa.
Bạn tôi ko đi nữa
Lên súng và quên đi cuộc sống!
Buổi chiều thác ầm ầm hùng vĩ.
Về đêm, hổ Mường Hịch trêu người
Nhớ Tây Tiến cơm cháy
Mai Châu mùa em thơm mùi gạo nếp ”.
Tây Tiến là bài thơ tiêu biểu nhất cho tâm hồn Quang Dũng và là một trong những bài thơ hay nhất trong số các bài viết về đề tài người lính thời kháng chiến chống Pháp. Với sự liên kết tài tình giữa phong cách hiện thực và cảm hứng lãng mạn, đoạn thơ đã mô tả chân thực cuộc sống đấu tranh đầy gieo neo, hy sinh quả cảm và vẻ đẹp quả cảm của người chiến sĩ. Tây Tiến. Chân dung người hùng, oanh liệt của người lính Tây Tiến được trình bày rõ nét qua 14 dòng đầu của bài thơ.
Bài thơ được viết vào năm 1948, lúc cuộc kháng chiến chống Pháp của quân và dân ta gặp muôn vàn khó khăn. Ko chỉ phải đấu tranh nơi núi non hiểm trở nhưng mà những người lính Tây Tiến còn phải đương đầu với tình trạng thiếu thốn quân trang, quân nhu, lương thực, thuốc thang. Song, bằng tất cả sức mạnh của lý tưởng yêu nước, người lính đó đã trung kiên bám địa bàn, sống sáng sủa, tự tin, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dù mất mát, hy sinh. Tất cả đã được Quang Dũng ghi lại trong bài thơ vừa hào hùng nhưng cũng rất bi tráng.
Sự liên kết giữa cảm hứng lãng mạn và phong cách hiện thực đã tạo nên một chất thơ rất riêng cho 14 dòng đầu của bài thơ, mang màu sắc và âm hưởng mạnh mẽ, hào hùng cho sự hy sinh, mất mát. của những người lính ở phương Tây. Cảm hứng chủ đạo của bài thơ là nỗi nhớ: nhớ đồng chí thân yêu, nhớ đoàn quân Tây Tiến, nhớ bản Mường và núi rừng miền Tây, nhớ những kỉ niệm đẹp của một thời chinh chiến… Bốn dòng đầu gợi lên nỗi nhớ mênh mang. Mang:
“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ núi nhớ chơi vơi ”.
Nói về nỗi nhớ đó, bài thơ đã ghi lại hào khí lãng mạn của tuổi xanh Việt Nam, của “bao chiến sĩ người hùng” trong những ngày đầu rất gieo neo và oanh liệt của cuộc kháng chiến chống Pháp. Hai câu thơ đầu nói lên nỗi nhớ da diết, nhớ miền Tây, nhớ núi rừng, nhớ dòng sông Mã thân yêu.
Đã “xa rồi” nên nỗi nhớ ko nguôi, nhớ da diết, đó là nỗi nhớ “chơi vơi”. Tiếng gọi “Tây Tiến” vang lên tha thiết như tiếng gọi người thân. Từ cảm giác "oh!" gieo vần bằng từ láy tạo nên câu thơ trầm bổng, ngân vang, ngân vang từ lòng người theo thời kì, lan xa trong ko gian. Hai từ “đi xa” như một tiếng thở dài của nỗi nhớ, đáp lại từ “nhớ” ở câu thơ thứ hai trình bày một tình cảm cao đẹp của người chiến binh Tây Tiến đối với sông Mã và núi rừng miền Tây. . Sau cuộc gọi đó, bao nhiêu hoài niệm về một thời khốn khó cứ hiện về trong tâm trí tôi.
Những câu thơ sau nói về cuộc hành quân đầy thử thách, gieo neo nhưng mà đoàn quân Tây Tiến đã trải qua:
“Sương mù Sài Khao bao phủ đoàn quân mỏi mệt
Mường Lát hoa về trong đêm
Dốc lên khúc cua dốc đứng
Con hẻo lánh rượu, bông súng ngửi trời.
Lên cao một nghìn mét, xuống một nghìn mét
Pha Luông mưa xa nhà người nào ”.
Những tên bản, tên mường: Sài Khao, Mường Lát, Pha Luông, Mường Hịch, Mai Châu… được nhắc tới ko chỉ gợi lên nỗi nhớ nhưng mà còn để lại nhiều ấn tượng về sự xa xôi, quyến rũ, hoang vu. hoang vu, núi thẳm thâm sơn cùng cốc,… Nó gợi lên sự tò mò, hào hứng của những chàng trai “Từ thuở cầm gươm đi giữ nước - Đất Thăng Long nghìn năm yêu nước”. Đoàn quân hành quân trong sương mù giữa núi rừng
Nhiều núi cao, đèo cao, dốc dựng đứng phía trước nhưng mà những người lính Tây Tiến phải vượt qua. Lên dốc là "khúc cua" lồi lõm, xuống dốc là "vực sâu" như dẫn xuống vực thẳm. Các từ láy: “vòng quanh”, “thăm thẳm”, “ngọt ngào” diễn tả những gian nan, vất vả của chặng đường hành quân đấu tranh: “Dốc lên khúc quanh, dốc cao - Hẻo lánh mây bay khói trời!”. đỉnh núi.Điểm đầu súng của người chiến sĩ được nhân hoá tạo nên hình ảnh: “súng ngửi trời” vừa giàu chất thơ, vừa mang vẻ đẹp của cảm hứng lãng mạn, gợi cho ta nhiều cảm hứng thơ. người chiến sĩ chiếm lĩnh mọi đỉnh cao và đi tới “Khó khăn nào cũng vượt qua - Quân địch nào cũng đánh thắng!”.
Tự nhiên của những cung đường đèo hiện lên như thử thách lòng người: “nghìn thước lên, nghìn thước xuống”. Từ lên xuống, từ thấp tới cao, từ đèo này sang đèo khác, dốc hết dốc, ko bao giờ dứt. Đoạn thơ được tạo thành từ hai tiểu đoạn: “Nghìn thước lên // nghìn thước xuống”, hình ảnh thơ hợp lý hài hòa, tả cảnh núi rừng hùng vĩ, trình bày ngòi bút đầy tâm hồn của thi sĩ. . nhà thơ-chiến sĩ.
Có cảnh đoàn quân đi dưới mưa: “Pha Luông mưa xa nhà người nào”. Câu thơ được đan cài bằng những thanh ngang liên tục gợi lên sự ngọt ngào, tươi mới của tâm hồn người lính trẻ dù gieo neo nhưng vẫn sáng sủa, yêu đời. Trong mưa rừng, tầm nhìn của người chiến binh Tây Tiến vẫn hướng về những bản Mường, những nếp nhà hiền lành, thân yêu của đồng bào, nơi họ sẽ đặt chân tới, mang xương máu và lòng dũng cảm để bảo vệ, giữ giàng. .
Khổ đau ko chỉ là núi cao, dốc đứng, ko chỉ là những cơn mưa xối xả, nhưng mà còn là tiếng hổ gầm của hổ dữ nơi rừng thiêng nước độc, nơi đại nghìn hoang vu:
“Buổi chiều thác ầm ầm hùng vĩ.
Đêm Mường Hịch, hổ trêu người "
“Chiều…” và “đêm” nhưng âm thanh “thác đổ”, “hổ dữ trêu người” đó luôn khẳng định bí mật, sức mạnh kinh khủng của rừng thiêng nghìn năm. Cái hào hùng trong thơ Quang Dũng là lấy cảnh núi rừng miền Tây hiểm trở để làm nổi trội và khắc họa khí phách người hùng của đoàn quân Tây Tiến. Mỗi câu thơ đều để lại trong tâm trí người đọc một ấn tượng: gieo neo tột cùng nhưng cũng dũng cảm tột cùng! Đoàn quân vẫn tiến lên, tiếp nối nhau tiến về phía trước. Sức mạnh của tự nhiên dường như bị sút giảm và trị giá của con người dường như được nâng lên một tầm cao mới. Quang Dũng cũng kể về sự hy sinh của đồng chí trên những chặng đường hành quân vô cùng gieo neo:
“Người bạn cẩu thả của tôi ko đi nữa
Té chiếc mũ bảo hiểm và quên cả cuộc đời… ”
Đó là thực tiễn của chiến tranh! Sự hy sinh của một người lính là ko thể tránh khỏi. Máu xương đổ xuống xây tháp tự do. Bài thơ nói về sự mất mát, hy sinh nhưng ko có một tẹo xót xa, bi thương.
Hai câu cuối bài thơ chứa chan tình cảm thiết tha. Giống như thông điệp của một bài hát tình cảm. Như khúc ca hoài niệm vừa bâng khuâng vừa tự hào:
“Nhớ Tây Tiến cơm cháy.
Mai Châu mùa em thơm mùi gạo nếp ”
"Nhớ ôi!" tình cảm dạt dào, đó là tấm lòng của những người lính Tây Tiến “đoàn quân ko mọc tóc”. Bài thơ ngập tràn tình quân dân. Bạn đã bao giờ quên hương vị của bản Mường với “nhang khói”, với “mùa xôi thơm”? Hai chữ “mùa em” là một thông minh lạ mắt về tiếng nói thơ, nó chứa đựng bao nỗi thương nhớ da diết, âm điệu trở thành uyển chuyển, mềm mại, lời thơ tình trở thành ấm áp. Cũng nói về xôi, nếp, “bạn mùa” và tình quân dân, Chế Lan Viên sau này đã viết trong bài “Tiếng hát con tàu”:
“Tôi nắm tay bạn vào cuối mùa giải chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân nhân, ẩn mình giữa rừng.
Đất tây bắc ko có lịch
Bữa cơm nếp trước tiên còn tỏa hương thơm ”.
“Nhớ hương”, nhớ “cơm lam bốc khói”, nhớ “xôi nếp nương” là nhớ hương vị núi rừng Tây Bắc, nhớ công ơn, nhớ tấm lòng cao cả của những con người Tây Bắc thân yêu.
Mười bốn câu thơ trên là phần đầu của bài thơ “Tây Tiến”, một trong những bài thơ hay nhất viết về người lính trong 9 năm kháng chiến chống Pháp. Một bức tranh tự nhiên hoành tráng, trên đó nổi trội lên hình ảnh người chiến sĩ dũng cảm, sáng sủa, xả thân máu lửa với niềm tự hào “Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh…”. Đoạn văn để lại dấu ấn xinh tươi về thơ ca kháng chiến nhưng mà thành công của nó là sự liên kết hài hòa giữa thiên hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Đã nửa thế hệ trôi qua, bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng ngày càng ý nghĩa hơn.
Vì thế Trường bangtuanhoan.edu.vn Đã hoàn thành bài văn mẫu Cảm nhận 14 dòng đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và luyện tập với tác phẩm. Chúc may mắn với việc học Văn của bạn!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Văn lớp 12, Ngữ văn 12
[rule_{ruleNumber}]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
[rule_3_plain]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
Bạn đang gặp khó lúc làm bài Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng? Đừng lo! Hãy tham khảo những bài văn mẫu đã được tuyển chọn và biên soạn của bangtuanhoan.edu.vn dưới đây để nắm được cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ ngữ nhé. Chúc các bạn có một tài liệu hữu dụng!
“Sông mã xa rồi Tây Tiến ơi !
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Hẻo lánh cồn mây, súng ngửi trời
Nghìn thước lên cao nghìn thước xuống
Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi
Anh bạn dãi dầu ko bước nữa
Gục lên súng mũ quên mất đời !
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”.
Tây Tiến là bài thơ tiêu biểu nhất của hồn thơ của Quang Dũng và là một trong những bài thơ hay nhất trong số những bài viết về đề tài người lính thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Với sự liên kết tài tình giữa văn pháp hiện thực và cảm hứng lãng mạn, bài thơ đã khắc hoạ chân thực cuộc sống và đấu tranh đầy gieo neo, sự hy sinh quả cảm và vẻ đẹp hào hoa, hào hùng của người chiến sĩ Tây Tiến. Bức chân dung người lính Tây Tiến oai hùng, lẫm liệt hiện lên rõ ràng qua 14 câu thơ đầu của bài thơ.
Bài thơ được viết năm 1948, lúc cuộc kháng chiến chống Pháp của quân và dân ta gặp muôn vàn khó khăn. Ko những phải đấu tranh nơi rừng núi hiểm trở, người lính Tây Tiến còn phải đối diện với sự thiếu thốn về quân trang, quân dụng, lương thực và thuốc thang. Thế nhưng, bằng tất cả sức mạnh của lý tưởng yêu nước, người lính đã kiên cường bám trụ địa bàn, sống sáng sủa tin tưởng, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dẫu có mất mát, hi sinh. Tất cả được Quang Dũng ghi nhận trong bài thơ vừa hào hùng vừa hết sức bi tráng.
Sự liên kết giữa cảm hứng lãng mạn và văn pháp hiện thực đã tạo ra chất bi tráng rất đặc thù cho 14 câu thơ đầu bài thơ, đem lại những màu sắc và âm hưởng mạnh mẽ, hào hùng cho sự hy sinh, mất mát của người chiến sỹ Tây Tiến. Cảm hứng chủ đạo của bài thơ là nỗi nhớ: nhớ đồng chí thân yêu, nhớ đoàn binh Tây Tiến, nhớ bản mường và núi rừng miền Tây, nhớ kỉ niệm đẹp một thời trận mạc… Bốn câu thơ đầu mở ra nỗi nhớ mênh mang:
“Sông mã xa rồi Tây Tiến ơi !
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi”.
Nói về nỗi nhớ đó, bài thơ đã ghi lại hào khí lãng mạn của tuổi xanh Việt Nam, của “bao chiến sĩ người hùng” trong buổi đầu kháng chiến chống Pháp vô cùng gieo neo nhưng mà vinh quang. Hai câu thơ đầu nói lên nỗi nhớ, nhớ miền Tây, nhớ núi rừng, nhớ dòng sông Mã thương yêu.
Đã “xa rồi” nên nỗi nhớ ko thể nào ngui được, nhớ da diết tới quặn lòng, đó là nỗi nhớ “chơi vơi”. Tiếng gọi “Tây Tiến ơi” vang lên tha thiết như tiếng gọi người thân yêu. Từ cảm “ơi!” bắt vần với từ láy “chơi vơi” tạo nên âm hưởng câu thơ sâu lắng, bổi hổi, ngân dài, từ lòng người vọng vào thời kì năm tháng, lan rộng lan xa trong ko gian. Hai chữ “xa rồi” như một tiếng thở dài đầy thương nhớ, hô ứng với điệp từ “nhớ” trong câu thơ thứ hai trình bày một tâm tình đẹp của người chiến binh Tây Tiến đối với dòng sông Mã và núi rừng miền Tây. Sau tiếng gọi đó, biết bao hoài niệm về một thời gieo neo hiện về trong tâm tưởng.
Những câu thơ tiếp theo nói về chặng đường hành quân đầy thử thách gian nan nhưng mà đoàn binh Tây Tiến từng nếm trải:
“Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Hẻo lánh cồn mây, súng ngửi trời
Nghìn thước lên cao nghìn thước xuống
Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi”.
Các tên bản, tên mường: Sài Khao, Mường Lát, Pha Luông, Mường Hịch, Mai Châu… được nhắc tới ko chỉ gợi lên bao thương nhớ vơi đầy nhưng mà còn để lại nhiều ấn tượng về sự xa xôi, hẻo lánh, hoang dại, thâm sơn cùng cốc,… Nó gợi trí tò mò và hào hứng của những chàng trai “Từ thuở mang gươm đi giữ nước – Nghìn năm thương nhớ đất Thăng Long”. Đoàn binh hành quân trong sương mù giữa núi rừng trùng điệp
Bao núi cao, đèo cao, dốc thẳng dựng thành phía trước nhưng mà các chiến sĩ Tây Tiến phải vượt qua. Dốc lên thì “khúc khuỷu” lồi lõm, dốc xuống thì “thăm thẳm” như dẫn tới vực sâu. Các từ láy: “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “hẻo lánh” đặc tả gieo neo, gian truân của nẻo đường hành quân đấu tranh: “Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm – Hẻo lánh cồn mây súng ngửi trời!”. Đỉnh núi mù sương cao vút. Mũi súng của người chiến binh được nhân hóa tạo nên một hình ảnh: “súng ngửi trời” giàu chất thơ, mang vẻ đẹp cảm hứng lãng mạn, cho ta nhiều thi vị. Nó khẳng định chí khí và quyết tâm của người chiến sĩ chiếm lĩnh mọi tầm cao nhưng mà đi tới “Khó khăn nào cũng vượt qua – Quân địch nào cũng đánh thắng!”.
Tự nhiên núi đèo xuất hiện như để thử thách lòng người: “nghìn thước lên cao, nghìn thước xuống”. Hết lên lại xuống, xuống thấp lại lên cao, đèo nối đèo, dốc tiếp dốc, ko dứt. Câu thơ được tạo thành hai vế tiểu đối: “Nghìn thước lên cao // nghìn thước xuống”, hình tượng thơ tương xứng hài hòa, cảnh tượng núi rừng hùng vĩ được đặc tả, trình bày một ngòi bút đầy chất hào khí của thi sĩ – chiến sĩ.
Có cảnh đoàn quân đi trong mưa: “Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi”. Câu thơ được dệt bằng những thanh bằng liên tục, gợi tả, sự êm dịu, tươi mát của tâm hồn những người lính trẻ, trong gieo neo vẫn sáng sủa yêu đời. Trong màn mưa rừng, tầm nhìn của người chiến binh Tây Tiến vẫn hướng về những bản mường, những mái nhà dân hiền lành và mến thương, nơi nhưng mà các anh sẽ tới, đem xương máu và lòng dũng cảm để bảo vệ và giữ gìn.
Khó khăn ko chỉ là núi cao dốc thẳm, ko chỉ là mưa lũ thác nghìn nhưng mà còn có tiếng gầm của cọp beo nơi rừng thiêng nước độc, nơi đại nghìn hoang vu:
“Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người”
“Chiều chiều…” rồi “đêm đêm” nhưng âm thanh đó, “thác gầm thét”, “cọp trêu người”, luôn khẳng định cái bí mật, cái uy thế kinh khủng nghìn đời của chốn rừng thiêng. Chất hào sảng trong thơ Quang Dũng là lấy ngoại cảnh núi rừng miền Tây nguy hiểm để tô đậm và khắc họa chí khí người hùng của đoàn quân Tây Tiến. Mỗi vần thơ đã để lại trong tâm trí người đọc một ấn tượng: gian nan tột bậc nhưng mà cũng can trường tột bậc! Đoàn quân vẫn tiến bước, người nối người, băng lên phía trước. Uy thế tự nhiên như bị giảm xuống và trị giá con người như được tăng lên hẳn lên một tầm vóc mới. Quang Dũng cũng nói tới sự hy sinh của đồng chí trên những chặng đường hành quân vô cùng gieo neo:
“Anh bạn dãi dầu ko bước nữa
Gục lên súng mũ quên mất đời…”
Hiện thực chiến tranh xưa nay vốn như thế! Sự hy sinh của người chiến sĩ là thế tất. Xương máu đổ xuống để xây đài tự do. Vần thơ nói tới cái mất mát, hy sinh nhưng ko chút bi luỵ, thảm thương.
Hai câu cuối đoạn thơ, xúc cảm bổi hổi tha thiết. Như lời nhắn gửi của một khúc tâm tình. Như tiếng hát của một bài ca hoài niệm, vừa bâng khuâng, vừa tự hào:
“Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”
“Nhớ ôi!” tình cảm dạt dào, đó là tiếng lòng của các chiến sĩ Tây Tiến “đoàn binh ko mọc tóc”. Câu thơ đặm đà tình quân dân. Hương vị bản mường với “cơm lên khói”, với “mùa em thơm nếp xôi” có bao giờ quên? Hai tiếng “mùa em” là một thông minh lạ mắt về tiếng nói thi ca, nó hàm chứa bao tình thương nỗi nhớ, điệu thơ trở thành uyển chuyển, mềm mại, tình thơ trở thành ấm áp. Cũng nói về hương nếp, hương xôi, về “mùa em” và tình quân dân, sau này Chế Lan Viên viết trong bài “Tiếng hát con tàu”:
“Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng
Đất Tây Bắc tháng ngày ko có lịch
Bữa xôi đầu còn tỏa nhớ mùi hương”
“Nhớ mùi hương”, nhớ “cơm lên khói”, nhớ “thơm nếp xôi” là nhớ hương vị núi rừng Tây Bắc, nhớ tình nghĩa, nhớ tấm lòng cao cả của đồng bào Tây Bắc thân yêu.
Mười bốn câu thơ trên đây là phần đầu bài “Tây Tiến”, một trong những bài thơ hay nhất viết về người lính trong 9 năm kháng chiến chống Pháp. Bức tranh tự nhiên hoành tráng, trên đó nổi trội lên hình ảnh chiến sĩ can trường và sáng sủa, đang xả thân vào máu lửa với niềm tự hào “Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh…”. Đoạn thơ để lại một dấu ấn xinh tươi về thơ ca kháng chiến nhưng mà sự thành công, là liên kết hài hoà giữa thiên hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Nửa thế hệ đã trôi qua, bài thơ “Tây Tiến” của Quang Dũng ngày một thêm ý nghĩa.
Tương tự bangtuanhoan.edu.vn đã trình diễn xong bài văn mẫu Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng. Kỳ vọng sẽ giúp ích các em trong quá trình làm bài và ôn luyện cùng tác phẩm. Chúc các em học tốt môn Văn!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
[rule_2_plain]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
[rule_2_plain]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
[rule_3_plain]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
Bạn đang gặp khó lúc làm bài Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng? Đừng lo! Hãy tham khảo những bài văn mẫu đã được tuyển chọn và biên soạn của bangtuanhoan.edu.vn dưới đây để nắm được cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ ngữ nhé. Chúc các bạn có một tài liệu hữu dụng!
“Sông mã xa rồi Tây Tiến ơi !
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Hẻo lánh cồn mây, súng ngửi trời
Nghìn thước lên cao nghìn thước xuống
Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi
Anh bạn dãi dầu ko bước nữa
Gục lên súng mũ quên mất đời !
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”.
Tây Tiến là bài thơ tiêu biểu nhất của hồn thơ của Quang Dũng và là một trong những bài thơ hay nhất trong số những bài viết về đề tài người lính thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Với sự liên kết tài tình giữa văn pháp hiện thực và cảm hứng lãng mạn, bài thơ đã khắc hoạ chân thực cuộc sống và đấu tranh đầy gieo neo, sự hy sinh quả cảm và vẻ đẹp hào hoa, hào hùng của người chiến sĩ Tây Tiến. Bức chân dung người lính Tây Tiến oai hùng, lẫm liệt hiện lên rõ ràng qua 14 câu thơ đầu của bài thơ.
Bài thơ được viết năm 1948, lúc cuộc kháng chiến chống Pháp của quân và dân ta gặp muôn vàn khó khăn. Ko những phải đấu tranh nơi rừng núi hiểm trở, người lính Tây Tiến còn phải đối diện với sự thiếu thốn về quân trang, quân dụng, lương thực và thuốc thang. Thế nhưng, bằng tất cả sức mạnh của lý tưởng yêu nước, người lính đã kiên cường bám trụ địa bàn, sống sáng sủa tin tưởng, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dẫu có mất mát, hi sinh. Tất cả được Quang Dũng ghi nhận trong bài thơ vừa hào hùng vừa hết sức bi tráng.
Sự liên kết giữa cảm hứng lãng mạn và văn pháp hiện thực đã tạo ra chất bi tráng rất đặc thù cho 14 câu thơ đầu bài thơ, đem lại những màu sắc và âm hưởng mạnh mẽ, hào hùng cho sự hy sinh, mất mát của người chiến sỹ Tây Tiến. Cảm hứng chủ đạo của bài thơ là nỗi nhớ: nhớ đồng chí thân yêu, nhớ đoàn binh Tây Tiến, nhớ bản mường và núi rừng miền Tây, nhớ kỉ niệm đẹp một thời trận mạc… Bốn câu thơ đầu mở ra nỗi nhớ mênh mang:
“Sông mã xa rồi Tây Tiến ơi !
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi”.
Nói về nỗi nhớ đó, bài thơ đã ghi lại hào khí lãng mạn của tuổi xanh Việt Nam, của “bao chiến sĩ người hùng” trong buổi đầu kháng chiến chống Pháp vô cùng gieo neo nhưng mà vinh quang. Hai câu thơ đầu nói lên nỗi nhớ, nhớ miền Tây, nhớ núi rừng, nhớ dòng sông Mã thương yêu.
Đã “xa rồi” nên nỗi nhớ ko thể nào ngui được, nhớ da diết tới quặn lòng, đó là nỗi nhớ “chơi vơi”. Tiếng gọi “Tây Tiến ơi” vang lên tha thiết như tiếng gọi người thân yêu. Từ cảm “ơi!” bắt vần với từ láy “chơi vơi” tạo nên âm hưởng câu thơ sâu lắng, bổi hổi, ngân dài, từ lòng người vọng vào thời kì năm tháng, lan rộng lan xa trong ko gian. Hai chữ “xa rồi” như một tiếng thở dài đầy thương nhớ, hô ứng với điệp từ “nhớ” trong câu thơ thứ hai trình bày một tâm tình đẹp của người chiến binh Tây Tiến đối với dòng sông Mã và núi rừng miền Tây. Sau tiếng gọi đó, biết bao hoài niệm về một thời gieo neo hiện về trong tâm tưởng.
Những câu thơ tiếp theo nói về chặng đường hành quân đầy thử thách gian nan nhưng mà đoàn binh Tây Tiến từng nếm trải:
“Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Hẻo lánh cồn mây, súng ngửi trời
Nghìn thước lên cao nghìn thước xuống
Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi”.
Các tên bản, tên mường: Sài Khao, Mường Lát, Pha Luông, Mường Hịch, Mai Châu… được nhắc tới ko chỉ gợi lên bao thương nhớ vơi đầy nhưng mà còn để lại nhiều ấn tượng về sự xa xôi, hẻo lánh, hoang dại, thâm sơn cùng cốc,… Nó gợi trí tò mò và hào hứng của những chàng trai “Từ thuở mang gươm đi giữ nước – Nghìn năm thương nhớ đất Thăng Long”. Đoàn binh hành quân trong sương mù giữa núi rừng trùng điệp
Bao núi cao, đèo cao, dốc thẳng dựng thành phía trước nhưng mà các chiến sĩ Tây Tiến phải vượt qua. Dốc lên thì “khúc khuỷu” lồi lõm, dốc xuống thì “thăm thẳm” như dẫn tới vực sâu. Các từ láy: “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “hẻo lánh” đặc tả gieo neo, gian truân của nẻo đường hành quân đấu tranh: “Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm – Hẻo lánh cồn mây súng ngửi trời!”. Đỉnh núi mù sương cao vút. Mũi súng của người chiến binh được nhân hóa tạo nên một hình ảnh: “súng ngửi trời” giàu chất thơ, mang vẻ đẹp cảm hứng lãng mạn, cho ta nhiều thi vị. Nó khẳng định chí khí và quyết tâm của người chiến sĩ chiếm lĩnh mọi tầm cao nhưng mà đi tới “Khó khăn nào cũng vượt qua – Quân địch nào cũng đánh thắng!”.
Tự nhiên núi đèo xuất hiện như để thử thách lòng người: “nghìn thước lên cao, nghìn thước xuống”. Hết lên lại xuống, xuống thấp lại lên cao, đèo nối đèo, dốc tiếp dốc, ko dứt. Câu thơ được tạo thành hai vế tiểu đối: “Nghìn thước lên cao // nghìn thước xuống”, hình tượng thơ tương xứng hài hòa, cảnh tượng núi rừng hùng vĩ được đặc tả, trình bày một ngòi bút đầy chất hào khí của thi sĩ – chiến sĩ.
Có cảnh đoàn quân đi trong mưa: “Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi”. Câu thơ được dệt bằng những thanh bằng liên tục, gợi tả, sự êm dịu, tươi mát của tâm hồn những người lính trẻ, trong gieo neo vẫn sáng sủa yêu đời. Trong màn mưa rừng, tầm nhìn của người chiến binh Tây Tiến vẫn hướng về những bản mường, những mái nhà dân hiền lành và mến thương, nơi nhưng mà các anh sẽ tới, đem xương máu và lòng dũng cảm để bảo vệ và giữ gìn.
Khó khăn ko chỉ là núi cao dốc thẳm, ko chỉ là mưa lũ thác nghìn nhưng mà còn có tiếng gầm của cọp beo nơi rừng thiêng nước độc, nơi đại nghìn hoang vu:
“Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người”
“Chiều chiều…” rồi “đêm đêm” nhưng âm thanh đó, “thác gầm thét”, “cọp trêu người”, luôn khẳng định cái bí mật, cái uy thế kinh khủng nghìn đời của chốn rừng thiêng. Chất hào sảng trong thơ Quang Dũng là lấy ngoại cảnh núi rừng miền Tây nguy hiểm để tô đậm và khắc họa chí khí người hùng của đoàn quân Tây Tiến. Mỗi vần thơ đã để lại trong tâm trí người đọc một ấn tượng: gian nan tột bậc nhưng mà cũng can trường tột bậc! Đoàn quân vẫn tiến bước, người nối người, băng lên phía trước. Uy thế tự nhiên như bị giảm xuống và trị giá con người như được tăng lên hẳn lên một tầm vóc mới. Quang Dũng cũng nói tới sự hy sinh của đồng chí trên những chặng đường hành quân vô cùng gieo neo:
“Anh bạn dãi dầu ko bước nữa
Gục lên súng mũ quên mất đời…”
Hiện thực chiến tranh xưa nay vốn như thế! Sự hy sinh của người chiến sĩ là thế tất. Xương máu đổ xuống để xây đài tự do. Vần thơ nói tới cái mất mát, hy sinh nhưng ko chút bi luỵ, thảm thương.
Hai câu cuối đoạn thơ, xúc cảm bổi hổi tha thiết. Như lời nhắn gửi của một khúc tâm tình. Như tiếng hát của một bài ca hoài niệm, vừa bâng khuâng, vừa tự hào:
“Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”
“Nhớ ôi!” tình cảm dạt dào, đó là tiếng lòng của các chiến sĩ Tây Tiến “đoàn binh ko mọc tóc”. Câu thơ đặm đà tình quân dân. Hương vị bản mường với “cơm lên khói”, với “mùa em thơm nếp xôi” có bao giờ quên? Hai tiếng “mùa em” là một thông minh lạ mắt về tiếng nói thi ca, nó hàm chứa bao tình thương nỗi nhớ, điệu thơ trở thành uyển chuyển, mềm mại, tình thơ trở thành ấm áp. Cũng nói về hương nếp, hương xôi, về “mùa em” và tình quân dân, sau này Chế Lan Viên viết trong bài “Tiếng hát con tàu”:
“Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng
Đất Tây Bắc tháng ngày ko có lịch
Bữa xôi đầu còn tỏa nhớ mùi hương”
“Nhớ mùi hương”, nhớ “cơm lên khói”, nhớ “thơm nếp xôi” là nhớ hương vị núi rừng Tây Bắc, nhớ tình nghĩa, nhớ tấm lòng cao cả của đồng bào Tây Bắc thân yêu.
Mười bốn câu thơ trên đây là phần đầu bài “Tây Tiến”, một trong những bài thơ hay nhất viết về người lính trong 9 năm kháng chiến chống Pháp. Bức tranh tự nhiên hoành tráng, trên đó nổi trội lên hình ảnh chiến sĩ can trường và sáng sủa, đang xả thân vào máu lửa với niềm tự hào “Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh…”. Đoạn thơ để lại một dấu ấn xinh tươi về thơ ca kháng chiến nhưng mà sự thành công, là liên kết hài hoà giữa thiên hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Nửa thế hệ đã trôi qua, bài thơ “Tây Tiến” của Quang Dũng ngày một thêm ý nghĩa.
Tương tự bangtuanhoan.edu.vn đã trình diễn xong bài văn mẫu Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng. Kỳ vọng sẽ giúp ích các em trong quá trình làm bài và ôn luyện cùng tác phẩm. Chúc các em học tốt môn Văn!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng(hay nhất) ” src=”https://vi.wikipedia.org/w/index.php?search=%20%20%20%20%20%20%20%20C%E1%BA%A3m%20nh%E1%BA%ADn%2014%20c%C3%A2u%20th%C6%A1%20%C4%91%E1%BA%A7u%20b%C3%A0i%20th%C6%A1%20T%C3%A2y%20Ti%E1%BA%BFn%20c%E1%BB%A7a%20Quang%20D%C5%A9ng(hay%20nh%E1%BA%A5t)%20%20%20%20%20&title=%20%20%20%20%20%20%20%20C%E1%BA%A3m%20nh%E1%BA%ADn%2014%20c%C3%A2u%20th%C6%A1%20%C4%91%E1%BA%A7u%20b%C3%A0i%20th%C6%A1%20T%C3%A2y%20Ti%E1%BA%BFn%20c%E1%BB%A7a%20Quang%20D%C5%A9ng(hay%20nh%E1%BA%A5t)%20%20%20%20%20&ns0=1″>
Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng
(hay nhất) –
Bạn đang gặp vấn đề lúc làm bài tập? Cảm nhận 14 dòng đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng? Đừng lo lắng! Mời các bạn tham khảo những bài văn mẫu được tuyển lựa và biên soạn bởi Trường bangtuanhoan.edu.vn dưới đây để biết cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ vựng. Hi vọng bạn có một tài liệu hữu ích!
“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ núi, nhớ chơi vơi
Sài Khao che quân mỏi mệt
Mường Lát hoa về trong đêm
Dốc lên khúc cua dốc đứng
Con hẻo lánh rượu, bông súng ngửi trời.
Lên cao một nghìn mét, xuống một nghìn mét
Pha Luông nhà người nào mưa xa.
Bạn tôi ko đi nữa
Lên súng và quên đi cuộc sống!
Buổi chiều thác ầm ầm hùng vĩ.
Về đêm, hổ Mường Hịch trêu người
Nhớ Tây Tiến cơm cháy
Mai Châu mùa em thơm mùi gạo nếp ”.
Tây Tiến là bài thơ tiêu biểu nhất cho tâm hồn Quang Dũng và là một trong những bài thơ hay nhất trong số các bài viết về đề tài người lính thời kháng chiến chống Pháp. Với sự liên kết tài tình giữa phong cách hiện thực và cảm hứng lãng mạn, đoạn thơ đã mô tả chân thực cuộc sống đấu tranh đầy gieo neo, hy sinh quả cảm và vẻ đẹp quả cảm của người chiến sĩ. Tây Tiến. Chân dung người hùng, oanh liệt của người lính Tây Tiến được trình bày rõ nét qua 14 dòng đầu của bài thơ.
Bài thơ được viết vào năm 1948, lúc cuộc kháng chiến chống Pháp của quân và dân ta gặp muôn vàn khó khăn. Ko chỉ phải đấu tranh nơi núi non hiểm trở nhưng mà những người lính Tây Tiến còn phải đương đầu với tình trạng thiếu thốn quân trang, quân nhu, lương thực, thuốc thang. Song, bằng tất cả sức mạnh của lý tưởng yêu nước, người lính đó đã trung kiên bám địa bàn, sống sáng sủa, tự tin, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dù mất mát, hy sinh. Tất cả đã được Quang Dũng ghi lại trong bài thơ vừa hào hùng nhưng cũng rất bi tráng.
Sự liên kết giữa cảm hứng lãng mạn và phong cách hiện thực đã tạo nên một chất thơ rất riêng cho 14 dòng đầu của bài thơ, mang màu sắc và âm hưởng mạnh mẽ, hào hùng cho sự hy sinh, mất mát. của những người lính ở phương Tây. Cảm hứng chủ đạo của bài thơ là nỗi nhớ: nhớ đồng chí thân yêu, nhớ đoàn quân Tây Tiến, nhớ bản Mường và núi rừng miền Tây, nhớ những kỉ niệm đẹp của một thời chinh chiến… Bốn dòng đầu gợi lên nỗi nhớ mênh mang. Mang:
“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ núi nhớ chơi vơi ”.
Nói về nỗi nhớ đó, bài thơ đã ghi lại hào khí lãng mạn của tuổi xanh Việt Nam, của “bao chiến sĩ người hùng” trong những ngày đầu rất gieo neo và oanh liệt của cuộc kháng chiến chống Pháp. Hai câu thơ đầu nói lên nỗi nhớ da diết, nhớ miền Tây, nhớ núi rừng, nhớ dòng sông Mã thân yêu.
Đã “xa rồi” nên nỗi nhớ ko nguôi, nhớ da diết, đó là nỗi nhớ “chơi vơi”. Tiếng gọi “Tây Tiến” vang lên tha thiết như tiếng gọi người thân. Từ cảm giác “oh!” gieo vần bằng từ láy tạo nên câu thơ trầm bổng, ngân vang, ngân vang từ lòng người theo thời kì, lan xa trong ko gian. Hai từ “đi xa” như một tiếng thở dài của nỗi nhớ, đáp lại từ “nhớ” ở câu thơ thứ hai trình bày một tình cảm cao đẹp của người chiến binh Tây Tiến đối với sông Mã và núi rừng miền Tây. . Sau cuộc gọi đó, bao nhiêu hoài niệm về một thời khốn khó cứ hiện về trong tâm trí tôi.
Những câu thơ sau nói về cuộc hành quân đầy thử thách, gieo neo nhưng mà đoàn quân Tây Tiến đã trải qua:
“Sương mù Sài Khao bao phủ đoàn quân mỏi mệt
Mường Lát hoa về trong đêm
Dốc lên khúc cua dốc đứng
Con hẻo lánh rượu, bông súng ngửi trời.
Lên cao một nghìn mét, xuống một nghìn mét
Pha Luông mưa xa nhà người nào ”.
Những tên bản, tên mường: Sài Khao, Mường Lát, Pha Luông, Mường Hịch, Mai Châu… được nhắc tới ko chỉ gợi lên nỗi nhớ nhưng mà còn để lại nhiều ấn tượng về sự xa xôi, quyến rũ, hoang vu. hoang vu, núi thẳm thâm sơn cùng cốc,… Nó gợi lên sự tò mò, hào hứng của những chàng trai “Từ thuở cầm gươm đi giữ nước – Đất Thăng Long nghìn năm yêu nước”. Đoàn quân hành quân trong sương mù giữa núi rừng
Nhiều núi cao, đèo cao, dốc dựng đứng phía trước nhưng mà những người lính Tây Tiến phải vượt qua. Lên dốc là “khúc cua” lồi lõm, xuống dốc là “vực sâu” như dẫn xuống vực thẳm. Các từ láy: “vòng quanh”, “thăm thẳm”, “ngọt ngào” diễn tả những gian nan, vất vả của chặng đường hành quân đấu tranh: “Dốc lên khúc quanh, dốc cao – Hẻo lánh mây bay khói trời!”. đỉnh núi.Điểm đầu súng của người chiến sĩ được nhân hoá tạo nên hình ảnh: “súng ngửi trời” vừa giàu chất thơ, vừa mang vẻ đẹp của cảm hứng lãng mạn, gợi cho ta nhiều cảm hứng thơ. người chiến sĩ chiếm lĩnh mọi đỉnh cao và đi tới “Khó khăn nào cũng vượt qua – Quân địch nào cũng đánh thắng!”.
Tự nhiên của những cung đường đèo hiện lên như thử thách lòng người: “nghìn thước lên, nghìn thước xuống”. Từ lên xuống, từ thấp tới cao, từ đèo này sang đèo khác, dốc hết dốc, ko bao giờ dứt. Đoạn thơ được tạo thành từ hai tiểu đoạn: “Nghìn thước lên // nghìn thước xuống”, hình ảnh thơ hợp lý hài hòa, tả cảnh núi rừng hùng vĩ, trình bày ngòi bút đầy tâm hồn của thi sĩ. . nhà thơ-chiến sĩ.
Có cảnh đoàn quân đi dưới mưa: “Pha Luông mưa xa nhà người nào”. Câu thơ được đan cài bằng những thanh ngang liên tục gợi lên sự ngọt ngào, tươi mới của tâm hồn người lính trẻ dù gieo neo nhưng vẫn sáng sủa, yêu đời. Trong mưa rừng, tầm nhìn của người chiến binh Tây Tiến vẫn hướng về những bản Mường, những nếp nhà hiền lành, thân yêu của đồng bào, nơi họ sẽ đặt chân tới, mang xương máu và lòng dũng cảm để bảo vệ, giữ giàng. .
Khổ đau ko chỉ là núi cao, dốc đứng, ko chỉ là những cơn mưa xối xả, nhưng mà còn là tiếng hổ gầm của hổ dữ nơi rừng thiêng nước độc, nơi đại nghìn hoang vu:
“Buổi chiều thác ầm ầm hùng vĩ.
Đêm Mường Hịch, hổ trêu người “
“Chiều…” và “đêm” nhưng âm thanh “thác đổ”, “hổ dữ trêu người” đó luôn khẳng định bí mật, sức mạnh kinh khủng của rừng thiêng nghìn năm. Cái hào hùng trong thơ Quang Dũng là lấy cảnh núi rừng miền Tây hiểm trở để làm nổi trội và khắc họa khí phách người hùng của đoàn quân Tây Tiến. Mỗi câu thơ đều để lại trong tâm trí người đọc một ấn tượng: gieo neo tột cùng nhưng cũng dũng cảm tột cùng! Đoàn quân vẫn tiến lên, tiếp nối nhau tiến về phía trước. Sức mạnh của tự nhiên dường như bị sút giảm và trị giá của con người dường như được nâng lên một tầm cao mới. Quang Dũng cũng kể về sự hy sinh của đồng chí trên những chặng đường hành quân vô cùng gieo neo:
“Người bạn cẩu thả của tôi ko đi nữa
Té chiếc mũ bảo hiểm và quên cả cuộc đời… ”
Đó là thực tiễn của chiến tranh! Sự hy sinh của một người lính là ko thể tránh khỏi. Máu xương đổ xuống xây tháp tự do. Bài thơ nói về sự mất mát, hy sinh nhưng ko có một tẹo xót xa, bi thương.
Hai câu cuối bài thơ chứa chan tình cảm thiết tha. Giống như thông điệp của một bài hát tình cảm. Như khúc ca hoài niệm vừa bâng khuâng vừa tự hào:
“Nhớ Tây Tiến cơm cháy.
Mai Châu mùa em thơm mùi gạo nếp ”
“Nhớ ôi!” tình cảm dạt dào, đó là tấm lòng của những người lính Tây Tiến “đoàn quân ko mọc tóc”. Bài thơ ngập tràn tình quân dân. Bạn đã bao giờ quên hương vị của bản Mường với “nhang khói”, với “mùa xôi thơm”? Hai chữ “mùa em” là một thông minh lạ mắt về tiếng nói thơ, nó chứa đựng bao nỗi thương nhớ da diết, âm điệu trở thành uyển chuyển, mềm mại, lời thơ tình trở thành ấm áp. Cũng nói về xôi, nếp, “bạn mùa” và tình quân dân, Chế Lan Viên sau này đã viết trong bài “Tiếng hát con tàu”:
“Tôi nắm tay bạn vào cuối mùa giải chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân nhân, ẩn mình giữa rừng.
Đất tây bắc ko có lịch
Bữa cơm nếp trước tiên còn tỏa hương thơm ”.
“Nhớ hương”, nhớ “cơm lam bốc khói”, nhớ “xôi nếp nương” là nhớ hương vị núi rừng Tây Bắc, nhớ công ơn, nhớ tấm lòng cao cả của những con người Tây Bắc thân yêu.
Mười bốn câu thơ trên là phần đầu của bài thơ “Tây Tiến”, một trong những bài thơ hay nhất viết về người lính trong 9 năm kháng chiến chống Pháp. Một bức tranh tự nhiên hoành tráng, trên đó nổi trội lên hình ảnh người chiến sĩ dũng cảm, sáng sủa, xả thân máu lửa với niềm tự hào “Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh…”. Đoạn văn để lại dấu ấn xinh tươi về thơ ca kháng chiến nhưng mà thành công của nó là sự liên kết hài hòa giữa thiên hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Đã nửa thế hệ trôi qua, bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng ngày càng ý nghĩa hơn.
Vì thế Trường bangtuanhoan.edu.vn Đã hoàn thành bài văn mẫu Cảm nhận 14 dòng đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và luyện tập với tác phẩm. Chúc may mắn với việc học Văn của bạn!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Văn lớp 12, Ngữ văn 12
[rule_{ruleNumber}]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
[rule_3_plain]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
Bạn đang gặp khó lúc làm bài Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng? Đừng lo! Hãy tham khảo những bài văn mẫu đã được tuyển chọn và biên soạn của bangtuanhoan.edu.vn dưới đây để nắm được cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ ngữ nhé. Chúc các bạn có một tài liệu hữu dụng!
“Sông mã xa rồi Tây Tiến ơi !
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Hẻo lánh cồn mây, súng ngửi trời
Nghìn thước lên cao nghìn thước xuống
Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi
Anh bạn dãi dầu ko bước nữa
Gục lên súng mũ quên mất đời !
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”.
Tây Tiến là bài thơ tiêu biểu nhất của hồn thơ của Quang Dũng và là một trong những bài thơ hay nhất trong số những bài viết về đề tài người lính thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Với sự liên kết tài tình giữa văn pháp hiện thực và cảm hứng lãng mạn, bài thơ đã khắc hoạ chân thực cuộc sống và đấu tranh đầy gieo neo, sự hy sinh quả cảm và vẻ đẹp hào hoa, hào hùng của người chiến sĩ Tây Tiến. Bức chân dung người lính Tây Tiến oai hùng, lẫm liệt hiện lên rõ ràng qua 14 câu thơ đầu của bài thơ.
Bài thơ được viết năm 1948, lúc cuộc kháng chiến chống Pháp của quân và dân ta gặp muôn vàn khó khăn. Ko những phải đấu tranh nơi rừng núi hiểm trở, người lính Tây Tiến còn phải đối diện với sự thiếu thốn về quân trang, quân dụng, lương thực và thuốc thang. Thế nhưng, bằng tất cả sức mạnh của lý tưởng yêu nước, người lính đã kiên cường bám trụ địa bàn, sống sáng sủa tin tưởng, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dẫu có mất mát, hi sinh. Tất cả được Quang Dũng ghi nhận trong bài thơ vừa hào hùng vừa hết sức bi tráng.
Sự liên kết giữa cảm hứng lãng mạn và văn pháp hiện thực đã tạo ra chất bi tráng rất đặc thù cho 14 câu thơ đầu bài thơ, đem lại những màu sắc và âm hưởng mạnh mẽ, hào hùng cho sự hy sinh, mất mát của người chiến sỹ Tây Tiến. Cảm hứng chủ đạo của bài thơ là nỗi nhớ: nhớ đồng chí thân yêu, nhớ đoàn binh Tây Tiến, nhớ bản mường và núi rừng miền Tây, nhớ kỉ niệm đẹp một thời trận mạc… Bốn câu thơ đầu mở ra nỗi nhớ mênh mang:
“Sông mã xa rồi Tây Tiến ơi !
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi”.
Nói về nỗi nhớ đó, bài thơ đã ghi lại hào khí lãng mạn của tuổi xanh Việt Nam, của “bao chiến sĩ người hùng” trong buổi đầu kháng chiến chống Pháp vô cùng gieo neo nhưng mà vinh quang. Hai câu thơ đầu nói lên nỗi nhớ, nhớ miền Tây, nhớ núi rừng, nhớ dòng sông Mã thương yêu.
Đã “xa rồi” nên nỗi nhớ ko thể nào ngui được, nhớ da diết tới quặn lòng, đó là nỗi nhớ “chơi vơi”. Tiếng gọi “Tây Tiến ơi” vang lên tha thiết như tiếng gọi người thân yêu. Từ cảm “ơi!” bắt vần với từ láy “chơi vơi” tạo nên âm hưởng câu thơ sâu lắng, bổi hổi, ngân dài, từ lòng người vọng vào thời kì năm tháng, lan rộng lan xa trong ko gian. Hai chữ “xa rồi” như một tiếng thở dài đầy thương nhớ, hô ứng với điệp từ “nhớ” trong câu thơ thứ hai trình bày một tâm tình đẹp của người chiến binh Tây Tiến đối với dòng sông Mã và núi rừng miền Tây. Sau tiếng gọi đó, biết bao hoài niệm về một thời gieo neo hiện về trong tâm tưởng.
Những câu thơ tiếp theo nói về chặng đường hành quân đầy thử thách gian nan nhưng mà đoàn binh Tây Tiến từng nếm trải:
“Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Hẻo lánh cồn mây, súng ngửi trời
Nghìn thước lên cao nghìn thước xuống
Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi”.
Các tên bản, tên mường: Sài Khao, Mường Lát, Pha Luông, Mường Hịch, Mai Châu… được nhắc tới ko chỉ gợi lên bao thương nhớ vơi đầy nhưng mà còn để lại nhiều ấn tượng về sự xa xôi, hẻo lánh, hoang dại, thâm sơn cùng cốc,… Nó gợi trí tò mò và hào hứng của những chàng trai “Từ thuở mang gươm đi giữ nước – Nghìn năm thương nhớ đất Thăng Long”. Đoàn binh hành quân trong sương mù giữa núi rừng trùng điệp
Bao núi cao, đèo cao, dốc thẳng dựng thành phía trước nhưng mà các chiến sĩ Tây Tiến phải vượt qua. Dốc lên thì “khúc khuỷu” lồi lõm, dốc xuống thì “thăm thẳm” như dẫn tới vực sâu. Các từ láy: “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “hẻo lánh” đặc tả gieo neo, gian truân của nẻo đường hành quân đấu tranh: “Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm – Hẻo lánh cồn mây súng ngửi trời!”. Đỉnh núi mù sương cao vút. Mũi súng của người chiến binh được nhân hóa tạo nên một hình ảnh: “súng ngửi trời” giàu chất thơ, mang vẻ đẹp cảm hứng lãng mạn, cho ta nhiều thi vị. Nó khẳng định chí khí và quyết tâm của người chiến sĩ chiếm lĩnh mọi tầm cao nhưng mà đi tới “Khó khăn nào cũng vượt qua – Quân địch nào cũng đánh thắng!”.
Tự nhiên núi đèo xuất hiện như để thử thách lòng người: “nghìn thước lên cao, nghìn thước xuống”. Hết lên lại xuống, xuống thấp lại lên cao, đèo nối đèo, dốc tiếp dốc, ko dứt. Câu thơ được tạo thành hai vế tiểu đối: “Nghìn thước lên cao // nghìn thước xuống”, hình tượng thơ tương xứng hài hòa, cảnh tượng núi rừng hùng vĩ được đặc tả, trình bày một ngòi bút đầy chất hào khí của thi sĩ – chiến sĩ.
Có cảnh đoàn quân đi trong mưa: “Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi”. Câu thơ được dệt bằng những thanh bằng liên tục, gợi tả, sự êm dịu, tươi mát của tâm hồn những người lính trẻ, trong gieo neo vẫn sáng sủa yêu đời. Trong màn mưa rừng, tầm nhìn của người chiến binh Tây Tiến vẫn hướng về những bản mường, những mái nhà dân hiền lành và mến thương, nơi nhưng mà các anh sẽ tới, đem xương máu và lòng dũng cảm để bảo vệ và giữ gìn.
Khó khăn ko chỉ là núi cao dốc thẳm, ko chỉ là mưa lũ thác nghìn nhưng mà còn có tiếng gầm của cọp beo nơi rừng thiêng nước độc, nơi đại nghìn hoang vu:
“Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người”
“Chiều chiều…” rồi “đêm đêm” nhưng âm thanh đó, “thác gầm thét”, “cọp trêu người”, luôn khẳng định cái bí mật, cái uy thế kinh khủng nghìn đời của chốn rừng thiêng. Chất hào sảng trong thơ Quang Dũng là lấy ngoại cảnh núi rừng miền Tây nguy hiểm để tô đậm và khắc họa chí khí người hùng của đoàn quân Tây Tiến. Mỗi vần thơ đã để lại trong tâm trí người đọc một ấn tượng: gian nan tột bậc nhưng mà cũng can trường tột bậc! Đoàn quân vẫn tiến bước, người nối người, băng lên phía trước. Uy thế tự nhiên như bị giảm xuống và trị giá con người như được tăng lên hẳn lên một tầm vóc mới. Quang Dũng cũng nói tới sự hy sinh của đồng chí trên những chặng đường hành quân vô cùng gieo neo:
“Anh bạn dãi dầu ko bước nữa
Gục lên súng mũ quên mất đời…”
Hiện thực chiến tranh xưa nay vốn như thế! Sự hy sinh của người chiến sĩ là thế tất. Xương máu đổ xuống để xây đài tự do. Vần thơ nói tới cái mất mát, hy sinh nhưng ko chút bi luỵ, thảm thương.
Hai câu cuối đoạn thơ, xúc cảm bổi hổi tha thiết. Như lời nhắn gửi của một khúc tâm tình. Như tiếng hát của một bài ca hoài niệm, vừa bâng khuâng, vừa tự hào:
“Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”
“Nhớ ôi!” tình cảm dạt dào, đó là tiếng lòng của các chiến sĩ Tây Tiến “đoàn binh ko mọc tóc”. Câu thơ đặm đà tình quân dân. Hương vị bản mường với “cơm lên khói”, với “mùa em thơm nếp xôi” có bao giờ quên? Hai tiếng “mùa em” là một thông minh lạ mắt về tiếng nói thi ca, nó hàm chứa bao tình thương nỗi nhớ, điệu thơ trở thành uyển chuyển, mềm mại, tình thơ trở thành ấm áp. Cũng nói về hương nếp, hương xôi, về “mùa em” và tình quân dân, sau này Chế Lan Viên viết trong bài “Tiếng hát con tàu”:
“Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng
Đất Tây Bắc tháng ngày ko có lịch
Bữa xôi đầu còn tỏa nhớ mùi hương”
“Nhớ mùi hương”, nhớ “cơm lên khói”, nhớ “thơm nếp xôi” là nhớ hương vị núi rừng Tây Bắc, nhớ tình nghĩa, nhớ tấm lòng cao cả của đồng bào Tây Bắc thân yêu.
Mười bốn câu thơ trên đây là phần đầu bài “Tây Tiến”, một trong những bài thơ hay nhất viết về người lính trong 9 năm kháng chiến chống Pháp. Bức tranh tự nhiên hoành tráng, trên đó nổi trội lên hình ảnh chiến sĩ can trường và sáng sủa, đang xả thân vào máu lửa với niềm tự hào “Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh…”. Đoạn thơ để lại một dấu ấn xinh tươi về thơ ca kháng chiến nhưng mà sự thành công, là liên kết hài hoà giữa thiên hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Nửa thế hệ đã trôi qua, bài thơ “Tây Tiến” của Quang Dũng ngày một thêm ý nghĩa.
Tương tự bangtuanhoan.edu.vn đã trình diễn xong bài văn mẫu Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng. Kỳ vọng sẽ giúp ích các em trong quá trình làm bài và ôn luyện cùng tác phẩm. Chúc các em học tốt môn Văn!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
[rule_2_plain]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
[rule_2_plain]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
[rule_3_plain]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũng #hay #nhất
Bạn đang gặp khó lúc làm bài Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng? Đừng lo! Hãy tham khảo những bài văn mẫu đã được tuyển chọn và biên soạn của bangtuanhoan.edu.vn dưới đây để nắm được cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ ngữ nhé. Chúc các bạn có một tài liệu hữu dụng!
“Sông mã xa rồi Tây Tiến ơi !
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Hẻo lánh cồn mây, súng ngửi trời
Nghìn thước lên cao nghìn thước xuống
Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi
Anh bạn dãi dầu ko bước nữa
Gục lên súng mũ quên mất đời !
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”.
Tây Tiến là bài thơ tiêu biểu nhất của hồn thơ của Quang Dũng và là một trong những bài thơ hay nhất trong số những bài viết về đề tài người lính thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Với sự liên kết tài tình giữa văn pháp hiện thực và cảm hứng lãng mạn, bài thơ đã khắc hoạ chân thực cuộc sống và đấu tranh đầy gieo neo, sự hy sinh quả cảm và vẻ đẹp hào hoa, hào hùng của người chiến sĩ Tây Tiến. Bức chân dung người lính Tây Tiến oai hùng, lẫm liệt hiện lên rõ ràng qua 14 câu thơ đầu của bài thơ.
Bài thơ được viết năm 1948, lúc cuộc kháng chiến chống Pháp của quân và dân ta gặp muôn vàn khó khăn. Ko những phải đấu tranh nơi rừng núi hiểm trở, người lính Tây Tiến còn phải đối diện với sự thiếu thốn về quân trang, quân dụng, lương thực và thuốc thang. Thế nhưng, bằng tất cả sức mạnh của lý tưởng yêu nước, người lính đã kiên cường bám trụ địa bàn, sống sáng sủa tin tưởng, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dẫu có mất mát, hi sinh. Tất cả được Quang Dũng ghi nhận trong bài thơ vừa hào hùng vừa hết sức bi tráng.
Sự liên kết giữa cảm hứng lãng mạn và văn pháp hiện thực đã tạo ra chất bi tráng rất đặc thù cho 14 câu thơ đầu bài thơ, đem lại những màu sắc và âm hưởng mạnh mẽ, hào hùng cho sự hy sinh, mất mát của người chiến sỹ Tây Tiến. Cảm hứng chủ đạo của bài thơ là nỗi nhớ: nhớ đồng chí thân yêu, nhớ đoàn binh Tây Tiến, nhớ bản mường và núi rừng miền Tây, nhớ kỉ niệm đẹp một thời trận mạc… Bốn câu thơ đầu mở ra nỗi nhớ mênh mang:
“Sông mã xa rồi Tây Tiến ơi !
Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi”.
Nói về nỗi nhớ đó, bài thơ đã ghi lại hào khí lãng mạn của tuổi xanh Việt Nam, của “bao chiến sĩ người hùng” trong buổi đầu kháng chiến chống Pháp vô cùng gieo neo nhưng mà vinh quang. Hai câu thơ đầu nói lên nỗi nhớ, nhớ miền Tây, nhớ núi rừng, nhớ dòng sông Mã thương yêu.
Đã “xa rồi” nên nỗi nhớ ko thể nào ngui được, nhớ da diết tới quặn lòng, đó là nỗi nhớ “chơi vơi”. Tiếng gọi “Tây Tiến ơi” vang lên tha thiết như tiếng gọi người thân yêu. Từ cảm “ơi!” bắt vần với từ láy “chơi vơi” tạo nên âm hưởng câu thơ sâu lắng, bổi hổi, ngân dài, từ lòng người vọng vào thời kì năm tháng, lan rộng lan xa trong ko gian. Hai chữ “xa rồi” như một tiếng thở dài đầy thương nhớ, hô ứng với điệp từ “nhớ” trong câu thơ thứ hai trình bày một tâm tình đẹp của người chiến binh Tây Tiến đối với dòng sông Mã và núi rừng miền Tây. Sau tiếng gọi đó, biết bao hoài niệm về một thời gieo neo hiện về trong tâm tưởng.
Những câu thơ tiếp theo nói về chặng đường hành quân đầy thử thách gian nan nhưng mà đoàn binh Tây Tiến từng nếm trải:
“Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Hẻo lánh cồn mây, súng ngửi trời
Nghìn thước lên cao nghìn thước xuống
Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi”.
Các tên bản, tên mường: Sài Khao, Mường Lát, Pha Luông, Mường Hịch, Mai Châu… được nhắc tới ko chỉ gợi lên bao thương nhớ vơi đầy nhưng mà còn để lại nhiều ấn tượng về sự xa xôi, hẻo lánh, hoang dại, thâm sơn cùng cốc,… Nó gợi trí tò mò và hào hứng của những chàng trai “Từ thuở mang gươm đi giữ nước – Nghìn năm thương nhớ đất Thăng Long”. Đoàn binh hành quân trong sương mù giữa núi rừng trùng điệp
Bao núi cao, đèo cao, dốc thẳng dựng thành phía trước nhưng mà các chiến sĩ Tây Tiến phải vượt qua. Dốc lên thì “khúc khuỷu” lồi lõm, dốc xuống thì “thăm thẳm” như dẫn tới vực sâu. Các từ láy: “khúc khuỷu”, “thăm thẳm”, “hẻo lánh” đặc tả gieo neo, gian truân của nẻo đường hành quân đấu tranh: “Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm – Hẻo lánh cồn mây súng ngửi trời!”. Đỉnh núi mù sương cao vút. Mũi súng của người chiến binh được nhân hóa tạo nên một hình ảnh: “súng ngửi trời” giàu chất thơ, mang vẻ đẹp cảm hứng lãng mạn, cho ta nhiều thi vị. Nó khẳng định chí khí và quyết tâm của người chiến sĩ chiếm lĩnh mọi tầm cao nhưng mà đi tới “Khó khăn nào cũng vượt qua – Quân địch nào cũng đánh thắng!”.
Tự nhiên núi đèo xuất hiện như để thử thách lòng người: “nghìn thước lên cao, nghìn thước xuống”. Hết lên lại xuống, xuống thấp lại lên cao, đèo nối đèo, dốc tiếp dốc, ko dứt. Câu thơ được tạo thành hai vế tiểu đối: “Nghìn thước lên cao // nghìn thước xuống”, hình tượng thơ tương xứng hài hòa, cảnh tượng núi rừng hùng vĩ được đặc tả, trình bày một ngòi bút đầy chất hào khí của thi sĩ – chiến sĩ.
Có cảnh đoàn quân đi trong mưa: “Nhà người nào Pha Luông mưa xa khơi”. Câu thơ được dệt bằng những thanh bằng liên tục, gợi tả, sự êm dịu, tươi mát của tâm hồn những người lính trẻ, trong gieo neo vẫn sáng sủa yêu đời. Trong màn mưa rừng, tầm nhìn của người chiến binh Tây Tiến vẫn hướng về những bản mường, những mái nhà dân hiền lành và mến thương, nơi nhưng mà các anh sẽ tới, đem xương máu và lòng dũng cảm để bảo vệ và giữ gìn.
Khó khăn ko chỉ là núi cao dốc thẳm, ko chỉ là mưa lũ thác nghìn nhưng mà còn có tiếng gầm của cọp beo nơi rừng thiêng nước độc, nơi đại nghìn hoang vu:
“Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người”
“Chiều chiều…” rồi “đêm đêm” nhưng âm thanh đó, “thác gầm thét”, “cọp trêu người”, luôn khẳng định cái bí mật, cái uy thế kinh khủng nghìn đời của chốn rừng thiêng. Chất hào sảng trong thơ Quang Dũng là lấy ngoại cảnh núi rừng miền Tây nguy hiểm để tô đậm và khắc họa chí khí người hùng của đoàn quân Tây Tiến. Mỗi vần thơ đã để lại trong tâm trí người đọc một ấn tượng: gian nan tột bậc nhưng mà cũng can trường tột bậc! Đoàn quân vẫn tiến bước, người nối người, băng lên phía trước. Uy thế tự nhiên như bị giảm xuống và trị giá con người như được tăng lên hẳn lên một tầm vóc mới. Quang Dũng cũng nói tới sự hy sinh của đồng chí trên những chặng đường hành quân vô cùng gieo neo:
“Anh bạn dãi dầu ko bước nữa
Gục lên súng mũ quên mất đời…”
Hiện thực chiến tranh xưa nay vốn như thế! Sự hy sinh của người chiến sĩ là thế tất. Xương máu đổ xuống để xây đài tự do. Vần thơ nói tới cái mất mát, hy sinh nhưng ko chút bi luỵ, thảm thương.
Hai câu cuối đoạn thơ, xúc cảm bổi hổi tha thiết. Như lời nhắn gửi của một khúc tâm tình. Như tiếng hát của một bài ca hoài niệm, vừa bâng khuâng, vừa tự hào:
“Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi”
“Nhớ ôi!” tình cảm dạt dào, đó là tiếng lòng của các chiến sĩ Tây Tiến “đoàn binh ko mọc tóc”. Câu thơ đặm đà tình quân dân. Hương vị bản mường với “cơm lên khói”, với “mùa em thơm nếp xôi” có bao giờ quên? Hai tiếng “mùa em” là một thông minh lạ mắt về tiếng nói thi ca, nó hàm chứa bao tình thương nỗi nhớ, điệu thơ trở thành uyển chuyển, mềm mại, tình thơ trở thành ấm áp. Cũng nói về hương nếp, hương xôi, về “mùa em” và tình quân dân, sau này Chế Lan Viên viết trong bài “Tiếng hát con tàu”:
“Anh nắm tay em cuối mùa chiến dịch
Vắt xôi nuôi quân em giấu giữa rừng
Đất Tây Bắc tháng ngày ko có lịch
Bữa xôi đầu còn tỏa nhớ mùi hương”
“Nhớ mùi hương”, nhớ “cơm lên khói”, nhớ “thơm nếp xôi” là nhớ hương vị núi rừng Tây Bắc, nhớ tình nghĩa, nhớ tấm lòng cao cả của đồng bào Tây Bắc thân yêu.
Mười bốn câu thơ trên đây là phần đầu bài “Tây Tiến”, một trong những bài thơ hay nhất viết về người lính trong 9 năm kháng chiến chống Pháp. Bức tranh tự nhiên hoành tráng, trên đó nổi trội lên hình ảnh chiến sĩ can trường và sáng sủa, đang xả thân vào máu lửa với niềm tự hào “Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh…”. Đoạn thơ để lại một dấu ấn xinh tươi về thơ ca kháng chiến nhưng mà sự thành công, là liên kết hài hoà giữa thiên hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Nửa thế hệ đã trôi qua, bài thơ “Tây Tiến” của Quang Dũng ngày một thêm ý nghĩa.
Tương tự bangtuanhoan.edu.vn đã trình diễn xong bài văn mẫu Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng. Kỳ vọng sẽ giúp ích các em trong quá trình làm bài và ôn luyện cùng tác phẩm. Chúc các em học tốt môn Văn!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12
[/box]
#Cảm #nhận #câu #thơ #đầu #bài #thơ #Tây #Tiến #của #Quang #Dũnghay #nhất
Bạn thấy bài viết Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng(hay nhất) có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng(hay nhất) bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn
Nhớ để nguồn: Cảm nhận 14 câu thơ đầu bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng(hay nhất) tại bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Kiến thức chung