Năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng mỗi lần nghe người cháu hỏi chuyện xưa hồi nhỏ chứng kiến ngày giặc Pháp và câu chuyện Lão Hạc trong SGK Ngữ văn 8 mà ông đã học nó là sự thật. . , rồi lòng tôi trào dâng bao kỷ niệm về xóm cũ. Nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn của Nam Cao là thế. Kỉ niệm sâu sắc về lần ông già kể chuyện bán chó cho thầy Thứ cứ hiện lên.
Lúc đó tôi mới mười tuổi, xã hội loạn lạc, nay thấy đánh nhau chỗ này, mai thấy người Tây đi chỗ kia. Cô giáo Thu đang dạy chúng tôi lớp 2 ở điểm trường làng bên phải cho chúng tôi nghỉ ngơi. Chẳng hiểu sao, chỉ thấy người ta bảo nó ghét thằng Tây, chán tụi nó trông trường nên cho tụi con nghỉ.
Hàng ngày, ông giáo vẫn đến nhà lão Hạc để nói chuyện với lão Hạc. Tôi ở gần hay đi với anh ấy đôi khi giúp anh ấy dọn dẹp nhà cửa, đôi khi chơi với con chó Golden. Không ngờ những câu chuyện có thật về lão Hạc lại được ông giáo viết thành những câu chuyện cảm động tương tự. Cảnh lão Hạc nói với cô giáo chuyện bán chó là tôi đã chứng kiến hết rồi.
Hôm đó, tôi đang giúp anh ấy nhặt một mớ khoai tây và hỏi anh ấy về một số chữ kanji khó hiểu. Ông giáo đang dạy tôi thì hạc bước vào, dáng người gầy gò hôm nay trông thật buồn. Vừa nhìn thấy anh Thu, anh ta liền báo:
– Vang chết rồi, chủ nhân!
– Có bán không?
– Đã bán! Họ vừa bị bắt.
Lão Hạc cố tỏ ra vui vẻ nhưng tôi thấy lão cười như lửa đốt, nước mắt lưng tròng. Thầy tôi chắc cũng thương anh nên chỉ ôm vai vỗ về như thương cảm. Tôi nhìn thấy ánh mắt thầy Thu như muốn khóc. Ông giáo hỏi lão Hạc:
– Vậy là nó đã bị bắt?
Khuôn mặt già nua chợt nhăn lại. Những nếp nhăn đan vào nhau để buộc những giọt nước mắt chảy ra. Đầu anh ta nghiêng sang một bên và miệng nhỏ như một đứa trẻ. Ông già đang khóc…
– Chết tiệt… Chủ nhân! … Nó không biết gì cả! Khi thấy tôi gọi, anh ta lập tức chạy đến và vẫy đuôi. Tôi cho nó ăn cơm. Anh đang ăn thì Múc trốn trong nhà, ngay phía sau túm lấy anh, hai chân sau hất ngược anh ra. Tương tự, anh Mực và anh Xiêng, hai kẻ giằng co một lúc rồi trói cả 4 chân của nó lại. Bây giờ anh ấy biết mình đã chết! … Đây! giáo viên! Đó là loại khôn ngoan! Nó im lặng như thể nó đang trách móc tôi, nó ậm ừ, nhìn tôi như muốn nói “A! Ông già xấu! Tôi sống với anh ấy tương tư nhưng anh ấy lại đối xử với tôi như thế này? “. Hóa ra năm nhất tuổi ta như vậy còn lừa được một con chó, hắn không ngờ ta lại có ý đồ lừa hắn!”
Sư phụ lại an ủi ông lão:
– Tôi nghĩ vậy, nhưng chẳng có nghĩa lý gì! Vả lại, có người nuôi chó nhưng không bán hoặc giết thịt! Nếu chúng ta tàn sát nó, chúng ta sẽ phục sinh nó. Thay đổi cuộc sống để nó tạo ra một cuộc sống khác.
Lão Hạc buồn bã nói:
– Cô giáo nói phải! Kiếp chó là kiếp khốn nạn, ta hóa kiếp người, có lẽ vui hơn một chút… Đời người như ta! …
Câu nói của anh khiến tôi buồn, anh Thư hạ giọng:
– Đời người ai cũng thế anh ạ! Bạn có nghĩ rằng tôi hạnh phúc hơn không?
– Thế thì không biết kiếp người cũng khổ, kiếp này làm gì cho vui đây?
Ông già vừa cười vừa ho. Thầy tôi nắm lấy bờ vai gầy của ông già và nói với vẻ nhẹ nhõm:
– Làm gì có chuyện sướng thật, nhưng có được cái này thì sướng: Bây giờ anh ngồi chơi, em đi luộc khoai, nấu một ấm chè thật đặc, đàn ông chúng tôi ăn khoai, uống trà và hút tẩu… thế mới là hạnh phúc. .
– Đúng! Ông già dậy đi! Đối với chúng tôi, hạnh phúc toàn cầu.
Sau đó, anh ấy lại cười. Tiếng cười gượng gạo nhưng nghe có phần ân cần, thấy vậy tái mặt đứng dậy:
– Thưa thầy, để con luộc khoai với ạ. Thôi thì luộc cho nó đi, hái những củ to đó, để nó nấu nước cho nó ăn, nó nhắc.
– Đùa thôi, chứ ông giáo để lúc khác… Lão Hạc ngập ngừng.
– Còn phải đợi lúc khác… Đừng bao giờ trì hoãn hạnh phúc của mình, hãy ngồi xuống đây.
Tôi sẽ luộc khoai tây. Ông cụ và lão Hạc ngồi nói chuyện rất lâu, ông giáo tôi là người nhiều lời, hiểu chuyện và thương người nên có chuyện gì lão Hạc cũng tâm sự, chia sẻ.
Trong lúc luộc khoai, tôi nghĩ về anh Cẩu rất nhiều. Tôi thương ông, một ông già neo đơn, nhưng ai cũng quý ông vì ông sống lương thiện, nhân hậu. Tôi biết anh rất yêu quý đứa con Vàng của mình vì nó là kỷ vật của con anh để lại. Tôi hiểu vì anh ấy quá nghèo để làm điều tương tự.
Đã 60 năm, cơ chế đất nước thay đổi, con hạc xưa không còn, đời sống người nông dân ngày nay đã khác xưa. Nhưng hình ảnh lão Hạc đau đớn vì bán con chó cứ ám ảnh tôi mãi. Đó là kỷ niệm về một thời đất nước còn khó khăn nhưng người nông dân khổ nhất. Nhưng chính trong hoàn cảnh đó, tôi mới hiểu hơn về họ, về tình yêu chung thủy của ông giáo đối với người nghèo, về tính cách và vẻ đẹp của người nông dân.
Bạn xem bài Hay – Văn mẫu: Nếu được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao, em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2) Bạn đã khắc phục được sự cố mà bạn phát hiện ra chưa ?, nếu chưa, hãy bình luận thêm về Hay – Văn mẫu: Nếu được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao, em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2) dưới đây để bangtuanhoan.edu.vn có thể thay đổi & hoàn thiện nội dung tốt hơn cho bạn đọc! Cảm ơn bạn đã ghé thăm website bangtuanhoan.edu.vn
Thể loại: Văn học
Nguồn: bangtuanhoan.edu.vn
Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2)
Hình Ảnh về: Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2)
Video về: Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2)
Wiki về Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2)
Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2) -
Năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng mỗi lần nghe người cháu hỏi chuyện xưa hồi nhỏ chứng kiến ngày giặc Pháp và câu chuyện Lão Hạc trong SGK Ngữ văn 8 mà ông đã học nó là sự thật. . , rồi lòng tôi trào dâng bao kỷ niệm về xóm cũ. Nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn của Nam Cao là thế. Kỉ niệm sâu sắc về lần ông già kể chuyện bán chó cho thầy Thứ cứ hiện lên.
Lúc đó tôi mới mười tuổi, xã hội loạn lạc, nay thấy đánh nhau chỗ này, mai thấy người Tây đi chỗ kia. Cô giáo Thu đang dạy chúng tôi lớp 2 ở điểm trường làng bên phải cho chúng tôi nghỉ ngơi. Chẳng hiểu sao, chỉ thấy người ta bảo nó ghét thằng Tây, chán tụi nó trông trường nên cho tụi con nghỉ.
Hàng ngày, ông giáo vẫn đến nhà lão Hạc để nói chuyện với lão Hạc. Tôi ở gần hay đi với anh ấy đôi khi giúp anh ấy dọn dẹp nhà cửa, đôi khi chơi với con chó Golden. Không ngờ những câu chuyện có thật về lão Hạc lại được ông giáo viết thành những câu chuyện cảm động tương tự. Cảnh lão Hạc nói với cô giáo chuyện bán chó là tôi đã chứng kiến hết rồi.
Hôm đó, tôi đang giúp anh ấy nhặt một mớ khoai tây và hỏi anh ấy về một số chữ kanji khó hiểu. Ông giáo đang dạy tôi thì hạc bước vào, dáng người gầy gò hôm nay trông thật buồn. Vừa nhìn thấy anh Thu, anh ta liền báo:
- Vang chết rồi, chủ nhân!
- Có bán không?
- Đã bán! Họ vừa bị bắt.
Lão Hạc cố tỏ ra vui vẻ nhưng tôi thấy lão cười như lửa đốt, nước mắt lưng tròng. Thầy tôi chắc cũng thương anh nên chỉ ôm vai vỗ về như thương cảm. Tôi nhìn thấy ánh mắt thầy Thu như muốn khóc. Ông giáo hỏi lão Hạc:
- Vậy là nó đã bị bắt?
Khuôn mặt già nua chợt nhăn lại. Những nếp nhăn đan vào nhau để buộc những giọt nước mắt chảy ra. Đầu anh ta nghiêng sang một bên và miệng nhỏ như một đứa trẻ. Ông già đang khóc…
- Chết tiệt… Chủ nhân! … Nó không biết gì cả! Khi thấy tôi gọi, anh ta lập tức chạy đến và vẫy đuôi. Tôi cho nó ăn cơm. Anh đang ăn thì Múc trốn trong nhà, ngay phía sau túm lấy anh, hai chân sau hất ngược anh ra. Tương tự, anh Mực và anh Xiêng, hai kẻ giằng co một lúc rồi trói cả 4 chân của nó lại. Bây giờ anh ấy biết mình đã chết! … Đây! giáo viên! Đó là loại khôn ngoan! Nó im lặng như thể nó đang trách móc tôi, nó ậm ừ, nhìn tôi như muốn nói “A! Ông già xấu! Tôi sống với anh ấy tương tư nhưng anh ấy lại đối xử với tôi như thế này? ". Hóa ra năm nhất tuổi ta như vậy còn lừa được một con chó, hắn không ngờ ta lại có ý đồ lừa hắn!"
Sư phụ lại an ủi ông lão:
- Tôi nghĩ vậy, nhưng chẳng có nghĩa lý gì! Vả lại, có người nuôi chó nhưng không bán hoặc giết thịt! Nếu chúng ta tàn sát nó, chúng ta sẽ phục sinh nó. Thay đổi cuộc sống để nó tạo ra một cuộc sống khác.
Lão Hạc buồn bã nói:
- Cô giáo nói phải! Kiếp chó là kiếp khốn nạn, ta hóa kiếp người, có lẽ vui hơn một chút… Đời người như ta! …
Câu nói của anh khiến tôi buồn, anh Thư hạ giọng:
- Đời người ai cũng thế anh ạ! Bạn có nghĩ rằng tôi hạnh phúc hơn không?
- Thế thì không biết kiếp người cũng khổ, kiếp này làm gì cho vui đây?
Ông già vừa cười vừa ho. Thầy tôi nắm lấy bờ vai gầy của ông già và nói với vẻ nhẹ nhõm:
- Làm gì có chuyện sướng thật, nhưng có được cái này thì sướng: Bây giờ anh ngồi chơi, em đi luộc khoai, nấu một ấm chè thật đặc, đàn ông chúng tôi ăn khoai, uống trà và hút tẩu… thế mới là hạnh phúc. .
- Đúng! Ông già dậy đi! Đối với chúng tôi, hạnh phúc toàn cầu.
Sau đó, anh ấy lại cười. Tiếng cười gượng gạo nhưng nghe có phần ân cần, thấy vậy tái mặt đứng dậy:
- Thưa thầy, để con luộc khoai với ạ. Thôi thì luộc cho nó đi, hái những củ to đó, để nó nấu nước cho nó ăn, nó nhắc.
- Đùa thôi, chứ ông giáo để lúc khác… Lão Hạc ngập ngừng.
- Còn phải đợi lúc khác… Đừng bao giờ trì hoãn hạnh phúc của mình, hãy ngồi xuống đây.
Tôi sẽ luộc khoai tây. Ông cụ và lão Hạc ngồi nói chuyện rất lâu, ông giáo tôi là người nhiều lời, hiểu chuyện và thương người nên có chuyện gì lão Hạc cũng tâm sự, chia sẻ.
Trong lúc luộc khoai, tôi nghĩ về anh Cẩu rất nhiều. Tôi thương ông, một ông già neo đơn, nhưng ai cũng quý ông vì ông sống lương thiện, nhân hậu. Tôi biết anh rất yêu quý đứa con Vàng của mình vì nó là kỷ vật của con anh để lại. Tôi hiểu vì anh ấy quá nghèo để làm điều tương tự.
Đã 60 năm, cơ chế đất nước thay đổi, con hạc xưa không còn, đời sống người nông dân ngày nay đã khác xưa. Nhưng hình ảnh lão Hạc đau đớn vì bán con chó cứ ám ảnh tôi mãi. Đó là kỷ niệm về một thời đất nước còn khó khăn nhưng người nông dân khổ nhất. Nhưng chính trong hoàn cảnh đó, tôi mới hiểu hơn về họ, về tình yêu chung thủy của ông giáo đối với người nghèo, về tính cách và vẻ đẹp của người nông dân.
Bạn xem bài Hay - Văn mẫu: Nếu được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao, em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2) Bạn đã khắc phục được sự cố mà bạn phát hiện ra chưa ?, nếu chưa, hãy bình luận thêm về Hay - Văn mẫu: Nếu được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao, em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2) dưới đây để bangtuanhoan.edu.vn có thể thay đổi & hoàn thiện nội dung tốt hơn cho bạn đọc! Cảm ơn bạn đã ghé thăm website bangtuanhoan.edu.vn
Thể loại: Văn học
Nguồn: bangtuanhoan.edu.vn
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” border-radius: 5px; -webkit-border-radius: 5px; border: 2px solid #1c4a97; padding: 10px 20px;”>
Bạn đang xem: Hay – Văn mẫu: Nếu được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao, em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2) Trong bangtuanhoan.edu.vn
Năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng mỗi lần nghe người cháu hỏi chuyện xưa hồi nhỏ chứng kiến ngày giặc Pháp và câu chuyện Lão Hạc trong SGK Ngữ văn 8 mà ông đã học nó là sự thật. . , rồi lòng tôi trào dâng bao kỷ niệm về xóm cũ. Nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn của Nam Cao là thế. Kỉ niệm sâu sắc về lần ông già kể chuyện bán chó cho thầy Thứ cứ hiện lên.
Lúc đó tôi mới mười tuổi, xã hội loạn lạc, nay thấy đánh nhau chỗ này, mai thấy người Tây đi chỗ kia. Cô giáo Thu đang dạy chúng tôi lớp 2 ở điểm trường làng bên phải cho chúng tôi nghỉ ngơi. Chẳng hiểu sao, chỉ thấy người ta bảo nó ghét thằng Tây, chán tụi nó trông trường nên cho tụi con nghỉ.
Hàng ngày, ông giáo vẫn đến nhà lão Hạc để nói chuyện với lão Hạc. Tôi ở gần hay đi với anh ấy đôi khi giúp anh ấy dọn dẹp nhà cửa, đôi khi chơi với con chó Golden. Không ngờ những câu chuyện có thật về lão Hạc lại được ông giáo viết thành những câu chuyện cảm động tương tự. Cảnh lão Hạc nói với cô giáo chuyện bán chó là tôi đã chứng kiến hết rồi.
Hôm đó, tôi đang giúp anh ấy nhặt một mớ khoai tây và hỏi anh ấy về một số chữ kanji khó hiểu. Ông giáo đang dạy tôi thì hạc bước vào, dáng người gầy gò hôm nay trông thật buồn. Vừa nhìn thấy anh Thu, anh ta liền báo:
– Vang chết rồi, chủ nhân!
– Có bán không?
– Đã bán! Họ vừa bị bắt.
Lão Hạc cố tỏ ra vui vẻ nhưng tôi thấy lão cười như lửa đốt, nước mắt lưng tròng. Thầy tôi chắc cũng thương anh nên chỉ ôm vai vỗ về như thương cảm. Tôi nhìn thấy ánh mắt thầy Thu như muốn khóc. Ông giáo hỏi lão Hạc:
– Vậy là nó đã bị bắt?
Khuôn mặt già nua chợt nhăn lại. Những nếp nhăn đan vào nhau để buộc những giọt nước mắt chảy ra. Đầu anh ta nghiêng sang một bên và miệng nhỏ như một đứa trẻ. Ông già đang khóc…
– Chết tiệt… Chủ nhân! … Nó không biết gì cả! Khi thấy tôi gọi, anh ta lập tức chạy đến và vẫy đuôi. Tôi cho nó ăn cơm. Anh đang ăn thì Múc trốn trong nhà, ngay phía sau túm lấy anh, hai chân sau hất ngược anh ra. Tương tự, anh Mực và anh Xiêng, hai kẻ giằng co một lúc rồi trói cả 4 chân của nó lại. Bây giờ anh ấy biết mình đã chết! … Đây! giáo viên! Đó là loại khôn ngoan! Nó im lặng như thể nó đang trách móc tôi, nó ậm ừ, nhìn tôi như muốn nói “A! Ông già xấu! Tôi sống với anh ấy tương tư nhưng anh ấy lại đối xử với tôi như thế này? “. Hóa ra năm nhất tuổi ta như vậy còn lừa được một con chó, hắn không ngờ ta lại có ý đồ lừa hắn!”
Sư phụ lại an ủi ông lão:
– Tôi nghĩ vậy, nhưng chẳng có nghĩa lý gì! Vả lại, có người nuôi chó nhưng không bán hoặc giết thịt! Nếu chúng ta tàn sát nó, chúng ta sẽ phục sinh nó. Thay đổi cuộc sống để nó tạo ra một cuộc sống khác.
Lão Hạc buồn bã nói:
– Cô giáo nói phải! Kiếp chó là kiếp khốn nạn, ta hóa kiếp người, có lẽ vui hơn một chút… Đời người như ta! …
Câu nói của anh khiến tôi buồn, anh Thư hạ giọng:
– Đời người ai cũng thế anh ạ! Bạn có nghĩ rằng tôi hạnh phúc hơn không?
– Thế thì không biết kiếp người cũng khổ, kiếp này làm gì cho vui đây?
Ông già vừa cười vừa ho. Thầy tôi nắm lấy bờ vai gầy của ông già và nói với vẻ nhẹ nhõm:
– Làm gì có chuyện sướng thật, nhưng có được cái này thì sướng: Bây giờ anh ngồi chơi, em đi luộc khoai, nấu một ấm chè thật đặc, đàn ông chúng tôi ăn khoai, uống trà và hút tẩu… thế mới là hạnh phúc. .
– Đúng! Ông già dậy đi! Đối với chúng tôi, hạnh phúc toàn cầu.
Sau đó, anh ấy lại cười. Tiếng cười gượng gạo nhưng nghe có phần ân cần, thấy vậy tái mặt đứng dậy:
– Thưa thầy, để con luộc khoai với ạ. Thôi thì luộc cho nó đi, hái những củ to đó, để nó nấu nước cho nó ăn, nó nhắc.
– Đùa thôi, chứ ông giáo để lúc khác… Lão Hạc ngập ngừng.
– Còn phải đợi lúc khác… Đừng bao giờ trì hoãn hạnh phúc của mình, hãy ngồi xuống đây.
Tôi sẽ luộc khoai tây. Ông cụ và lão Hạc ngồi nói chuyện rất lâu, ông giáo tôi là người nhiều lời, hiểu chuyện và thương người nên có chuyện gì lão Hạc cũng tâm sự, chia sẻ.
Trong lúc luộc khoai, tôi nghĩ về anh Cẩu rất nhiều. Tôi thương ông, một ông già neo đơn, nhưng ai cũng quý ông vì ông sống lương thiện, nhân hậu. Tôi biết anh rất yêu quý đứa con Vàng của mình vì nó là kỷ vật của con anh để lại. Tôi hiểu vì anh ấy quá nghèo để làm điều tương tự.
Đã 60 năm, cơ chế đất nước thay đổi, con hạc xưa không còn, đời sống người nông dân ngày nay đã khác xưa. Nhưng hình ảnh lão Hạc đau đớn vì bán con chó cứ ám ảnh tôi mãi. Đó là kỷ niệm về một thời đất nước còn khó khăn nhưng người nông dân khổ nhất. Nhưng chính trong hoàn cảnh đó, tôi mới hiểu hơn về họ, về tình yêu chung thủy của ông giáo đối với người nghèo, về tính cách và vẻ đẹp của người nông dân.
Bạn xem bài Hay – Văn mẫu: Nếu được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao, em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2) Bạn đã khắc phục được sự cố mà bạn phát hiện ra chưa ?, nếu chưa, hãy bình luận thêm về Hay – Văn mẫu: Nếu được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao, em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2) dưới đây để bangtuanhoan.edu.vn có thể thay đổi & hoàn thiện nội dung tốt hơn cho bạn đọc! Cảm ơn bạn đã ghé thăm website bangtuanhoan.edu.vn
Thể loại: Văn học
Nguồn: bangtuanhoan.edu.vn
[/box]
#Giỏi #Văn #Bài #văn #Nếu #là #người #được #chứng #kiến #cảnh #lão #Hạc #kể #chuyện #bán #chó #với #ông #giáo #trong #truyện #ngắn #của #Nam #Cao #thì #sẽ #ghi #lại #câu #chuyện #đó #như #thế #nào
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2) có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2) bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn
Nhớ để nguồn: Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (2) tại bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Kiến thức chung