Bạn xem: Con đường nào giúp dân thoát nghèo? và bangtuanhoan.edu.vn
Hà Giang cùng lúc có hai di sản và là địa phương nghèo khó nhất cả nước. Đâu là cách giúp đỡ những người có hoàn cảnh nghèo khó?
Theo kết quả rà soát năm 2022, số hộ nghèo của tỉnh Hà Giang giảm 5,17%, vượt chỉ tiêu của tỉnh là 3%, vượt chỉ tiêu Chính phủ giao. Bằng những giải pháp đồng bộ, các ngành, ban ngành và cộng đồng trong vùng đã thực hiện thành công các chính sách an sinh xã hội, góp phần xóa đói giảm nghèo bền vững.
Tổng số họ tại thời điểm phân tích là 189.615 họ; số hộ nghèo 94.727 hộ, tỷ lệ 49,95%. Các huyện giảm nghèo cùng cực thành công khác là Mèo Vạc, Vị Xuyên, Bắc Quang, Quang Bình; 3 huyện không đạt mục tiêu giảm nghèo theo nghị quyết của tỉnh là Yên Minh, Hoàng Su Phì và Bắc Mê.
Đó là con số trong báo cáo. Nhưng, tại khu vực Khâu Vai, huyện Mèo Vạc, toàn thành phố có khoảng 1.500 hộ dân thì có tới hơn 900 hộ nghèo, chiếm hơn 64%.
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe thêm từ Ms. Linh Thị Vi, phó chủ tịch huyện. Khái niệm “nghèo nhiều thế hệ” vẫn khó nắm bắt. Một nữ giám đốc 41 tuổi giải thích: Chúng tôi cân nhắc nhiều phương án như tiền bạc, đất nông nghiệp, thiếu phương thức sản xuất, khó tiếp cận thông tin, nhà ở, chế độ chính sách…
Hình như cái nghèo muôn hình vạn trạng là thế. Người nghèo đa chủng tộc trong một thế giới đầy di sản – điều mà nhiều cộng đồng ngưỡng mộ và khao khát, bởi đó là nguồn lực, là khả năng và là lợi ích không thể thay thế để có một nền kinh tế xanh, là “của cải không tồn tại”. “: hành trình. Từ núi đá lên núi cao, 6/11 tỉnh, thành Hà Giang là tâm điểm của di sản. Ai cũng phải lắc đầu. Nghèo nhất vùng nhưng, lời nói dường như vẫn được gắn với Hà Giang, như một “dấu hiệu nhận biết”.
Tôi chợt nhớ đến hình ảnh con gà mái mẹ bị trói hai chân, bị gốc cây đâm bị thương trước nhà anh Lầu Mí Mùa, thôn Làng Chài, xã Cán Chu Phìn. Đàn gà con tung tăng theo mẹ. Xung quanh gà mẹ buồn bã, hơn chục người lớn, trẻ em, trai gái, già trẻ xúm xít. Sau khi trời tối, cô bé mang gà mẹ vào nhà và cẩn thận đặt nó vào chiếc hộp gỗ. Gà nên được nhà Mua nâng niu và quản lý cẩn thận.
Đọc những con số này mà thấy tiếc cho Hà Giang. Cũng như việc hai miền Đồng Văn – Mèo Vạc chia Cổng trời Mã Pì Lèng làm ranh giới, Đồng Văn thu hai con số hàng năm vài tỷ đồng/năm, Mèo Vạc thu hơn 100 tỷ/năm. . So với Mèo Vạc, Đồng Văn dễ hơn đủ đường: địa hình dốc, nhiều danh lam thắng cảnh, nằm ở trung tâm Công viên địa chất toàn cầu nhưng thu nhập chưa bằng một nửa. Nguyên nhân là do, Mèo Vạc có rất nhiều dự án phát điện, hàng năm họ hỗ trợ một khoản kinh phí lớn. Đây là lý do Mèo Vạc có phần nhỉnh hơn “người hàng xóm” dù các sản phẩm khác vẫn rất tệ.
Làm thế nào để những người sống ở các quốc gia thừa kế và nhập cư thoát nghèo?
Trên đường đi, tôi gặp nhiều người, từ anh Hoàng Văn Hùng, người Nùng ở Khâu Vai đồng ý cho một số loài cỏ dại phá bỏ cá lồng họ nuôi trên sông Nho Quế, cố gắng ngăn cản truyền thống cất nhà. . ; hay như Lý Văn Tình, thanh niên thôn Tráng Kim (xã Cán Tỷ) dựng chòi tre dưới cổng Quản Bạ Trong thời gian Mí Vàng, thôn Lao Xá (xã Sủng Là) phá bỏ chuồng cũ bằng bê tông cốt thép, xây chuồng mới với giá hơn 200 triệu đồng để chứa chuồng cũ; Cả làng Lô Lô dưới chân Lũng Cú kêu gọi làm du lịch… Đâu đâu cũng đồn thổi chuyện lên đời, thoát nghèo, học nhau làm giàu… không phải từ gốc. Cái gốc chưa giải quyết triệt để bài toán tưởng đơn giản mà khó bao nhiêu năm nay vẫn bị bỏ ngỏ ở Hà Giang…
Cô giáo trường tiểu học Hoàng Su Phì thật thà nói: trường nào cũng lấy mục tiêu xã hội, tức là kêu gọi sự giúp đỡ, quyên góp của mọi người, các Mạnh Thường Quân, các nhóm từ thiện… để các em có quần áo, thức ăn, sách vở, chăn màn. . . , hay xây dựng phòng học… Trường nào chưa hoàn thành sẽ bị đánh giá xếp loại chưa hoàn thành!!!
Từ bao giờ, tâm lý trông chờ, bàng quan, tin tưởng đã cố định trong lối suy nghĩ, là kim chỉ nam, là mục tiêu, là công việc – tất nhiên không phải ngành, lĩnh vực nào có mà nó tạo ra. một lý do để quan tâm. nó cản trở quyết tâm, nỗ lực. liệu anh ta có dám nghĩ, dám làm, để vượt qua khó khăn, để tự cứu mình?
Hà Giang cần tận dụng cơ hội để thoát nghèo
Câu hỏi nhức nhối đó của chị Nguyễn Thị Thanh Thu, Ủy viên BCH Hội Nông nghiệp số Việt Nam, Giám đốc Công ty CP Đầu tư Bagico – một doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực nông nghiệp, và hơn hết là một người yêu đất, người Hà Giang. Đau đớn, anh thật thà: “Tôi không tìm được lý do vì sao phải nghèo, nhất là ở một vùng nhiều thế lực, giàu có và nhiều di sản như Hà Giang”.
Mới đây, bà Thức có chuyến công tác dài ngày tại huyện Xín Mần (tỉnh Hà Giang). Họ đã gặp gỡ, chia sẻ với lãnh đạo chính quyền địa phương để “nhường” giúp người dân thoát nghèo, từ nguồn lực của địa phương.
Chìa khóa để giải quyết vấn đề này, theo bà Thục là phát triển nông nghiệp gắn với du lịch nông thôn. “Tôi nói với lãnh đạo địa phương, vì rừng núi, đường sá xa xôi, trình độ dân trí thấp như hiện nay…, họ không mong doanh nghiệp phát triển, không doanh nhân nào dám đến… nhà máy.
Điều cần làm là phải nhìn vào sức mạnh cây con của địa phương, nâng tầm dược liệu để có thương hiệu, từ đó nâng cao thu nhập cho người dân. Cùng với phát triển nông nghiệp phải kể đến phát triển du lịch nông thôn, du lịch nghỉ dưỡng và du lịch nghỉ dưỡng. Cùng với phong cảnh, di sản…, nông nghiệp hữu cơ là điều thu hút khách du lịch. “
Bà Thức nói và nhấn mạnh quan điểm: “Tôi không tìm ra lý do để Hà Giang nghèo, đồng bào vùng biên nghèo”.
Ông cho rằng, du lịch Hà Giang hiện manh mún, mang tính tự phát chứ không phải quá trình. Hàng triệu lượt khách du lịch đến với Hà Giang mỗi năm, phần lớn là du khách ba lô – những người đi – xem – khám phá để thỏa mãn trí tò mò. Chuyện này, chỉ để làm giàu cho một nhóm nhỏ đã mở quán ăn, treo biển “Bao gạo” như bên dưới và gắn biển “Xe chở gạo”; Mở nhà nghỉ, hay điểm vào như Panorama mà lâu nay báo chí nói nhiều.
Nhưng hầu hết người dân trong khu vực này sống trong khu vực di sản của họ, không được hưởng lợi từ vùng đất di sản hoặc cảnh quan đẹp. Họ vẫn nghèo, cho dù đất đai của họ có được công nhận là di sản hay không.
Lấy ví dụ về Xín Mần, bà Thục phân tích: vùng đất này có nhiều loại cây trồng, vật nuôi đặc sản, được chọn làm biểu tượng từ nhiều năm nay, như hồng, mận huyết, chè… H.’Mông chăn nuôi gia súc to khỏe, chắc khỏe, chịu rét tốt, chịu được địa hình dốc, hiểm trở… Nếu để cho người dân sinh sản ngẫu nhiên, phân đàn theo mẫu mực của từng gia đình thì khi có nhu cầu sẽ dừng lại. Cuộc sống của họ đạt đến cao trào như mong đợi. Họ không có lý do gì để giàu có, nhu cầu sản xuất lớn.
“Nếu vì vấn đề kinh tế, thiếu nguồn lực để làm trang trại kiểu mẫu thì tại sao không liên kết với nhau. 10 gia đình sẽ có 10 con bò Mông, nhưng 100 gia đình, 1.000 gia đình sẽ có hợp đồng phối giống hàng nghìn con bò. Thịt bò Mông chắc, ngọt, đắt, ngon hơn thịt bò ngoại.
Với các loại cây đặc hữu như chè, hồng, mận máu…, sử dụng khoa học kỹ thuật, chiết cành, tạo gốc, ghép cành… sẽ rút ngắn thời gian thu hoạch thay vì trồng cây con. Khoa học và công nghệ hiện nay giúp chúng ta rút ngắn thời gian và đảm bảo rằng mọi thứ tốt hơn.
Không biết thì đi học. Học ở trường, ở lớp, học trên mạng xã hội, học lẫn nhau. Điều quan trọng là thông tin có sẵn cho tất cả mọi người. Hiện tại, tôi thấy cần phải có sự thay đổi tiếp theo, đó là “gỡ bỏ công nghệ”, bà nói. Thức.
Trong tất cả vấn đề này, bà Thục phân tích: quan trọng là phải có kế hoạch lâu dài. Vấn đề thiếu nước, chúng tôi đã có một hệ thống tiết kiệm nước và đáng ghen tị; trồng tre ở sườn núi, đồi để tiết kiệm nước. Các loài tre dại có khả năng chịu hạn tốt, khỏe mạnh và có thể thu hoạch sau ba năm, vừa bảo vệ môi trường, tiết kiệm nước mà vẫn mang lại hiệu quả kinh tế. Lá tre không chứa tinh dầu, phân hủy nhanh, cải tạo đất. Quy hoạch phân bố cây trồng, vật nuôi, đẩy mạnh du lịch làng nghề nông nghiệp, nông thôn để tạo thêm sự liên kết, quanh…
Tháng 4 vừa qua, bà Thục “tổ chức” cho huyện Xín Mần phát triển du lịch, trước đó bà Thục được biết đến với công việc làm du lịch liên quan đến nông nghiệp. nông nghiệp, nông thôn như Ninh Thuận; Tam Đường (Lai Châu); Trùng Khánh, Quảng Uyên (Cao Bằng); Đà Bắc, Mai Châu (Hòa Bình); Vân Hồ (Sơn của).
So với các khu vực khác, Xín Mần (Hà Giang) có cảnh đẹp, vị trí trung tâm, nhiều danh lam thắng cảnh, có cửa khẩu (Cốc Pài) thông thương với Trung Quốc. Có tiềm năng lớn về du lịch nông nghiệp, chuyên môn nông nghiệp phong phú, phù hợp với du lịch chăm sóc sức khỏe và y tế. Nếu phát triển du lịch gắn với nông nghiệp sẽ làm tăng thêm phần du khách còn thiếu của Đông – Tây Bắc; Cao Bằng – Hà Giang – Lào Cai – Lai Châu – Yên Bái. Trong tương lai, nơi đây sẽ là một đối thủ cạnh tranh khác của Sapa, nơi đang được thăm quan, đột phá và chuẩn bị ra mắt.
Vậy nên làm gì khi đến Xín Mần? Theo bà. Ông Thức, điều quan trọng là phải thu hút các nhà đầu tư có tâm và có tầm; có kế hoạch đặc biệt cho du lịch; có những thứ thu hút người ở lại nhưng không thu hút được người ở lại. Và, một điều quan trọng nữa, là cân bằng lợi ích giữa các bên: người dân – du khách – nhà đầu tư và chính quyền. Phát triển bền vững, không phát triển nóng và quản lý chặt chẽ việc phát triển du lịch.
Đối với cây chè cổ thụ Xín Mần, chị. Ông Thức cho biết, điều quan trọng là phải xây dựng chuỗi trà và đồ uống chất lượng cao liên quan đến du lịch; Nghiên cứu quản lý và phát triển vùng chè già cỗi Xín Mần, trong đó có chủ trương “hồi sinh cây chè”, bảo tồn cây chè cổ thụ bằng cách chặt bỏ cành chè già cỗi để mở rộng diện tích sản xuất chè. năng suất cao; xây dựng mô hình du lịch để tìm hiểu văn hóa trà và các gia đình tham gia để họ làm du lịch, đón khách tham gia hoạt động làm chè, cung cấp chè nguyên liệu cho các chuỗi…
“Tôi thấy không có lý do gì để nghèo. Mình có nơi giàu như Hà Giang mà dân vẫn nghèo, đó là vấn đề của mình”, ông Thức nói.
Có lẽ, suy nghĩ ấy chính là sự đau đáu lương tâm của những người yêu mảnh đất Hà Giang!
Hãy nhớ lấy vấn đề này: Cách tốt nhất để giúp mọi người thoát nghèo là gì? trên website bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Phong Thủy
Thêm đóng góp vào cuối năm 2022 tại đây: Cungtatnien.com
#Cách để #giúp #người #chạy #người #nghèo
Hướng đi nào giúp người dân thoát nghèo?
Hình Ảnh về: Hướng đi nào giúp người dân thoát nghèo?
Video về: Hướng đi nào giúp người dân thoát nghèo?
Wiki về Hướng đi nào giúp người dân thoát nghèo?
Hướng đi nào giúp người dân thoát nghèo? -
Bạn xem: Con đường nào giúp dân thoát nghèo? và bangtuanhoan.edu.vn
Hà Giang cùng lúc có hai di sản và là địa phương nghèo khó nhất cả nước. Đâu là cách giúp đỡ những người có hoàn cảnh nghèo khó?
Theo kết quả rà soát năm 2022, số hộ nghèo của tỉnh Hà Giang giảm 5,17%, vượt chỉ tiêu của tỉnh là 3%, vượt chỉ tiêu Chính phủ giao. Bằng những giải pháp đồng bộ, các ngành, ban ngành và cộng đồng trong vùng đã thực hiện thành công các chính sách an sinh xã hội, góp phần xóa đói giảm nghèo bền vững.
Tổng số họ tại thời điểm phân tích là 189.615 họ; số hộ nghèo 94.727 hộ, tỷ lệ 49,95%. Các huyện giảm nghèo cùng cực thành công khác là Mèo Vạc, Vị Xuyên, Bắc Quang, Quang Bình; 3 huyện không đạt mục tiêu giảm nghèo theo nghị quyết của tỉnh là Yên Minh, Hoàng Su Phì và Bắc Mê.
Đó là con số trong báo cáo. Nhưng, tại khu vực Khâu Vai, huyện Mèo Vạc, toàn thành phố có khoảng 1.500 hộ dân thì có tới hơn 900 hộ nghèo, chiếm hơn 64%.
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe thêm từ Ms. Linh Thị Vi, phó chủ tịch huyện. Khái niệm "nghèo nhiều thế hệ" vẫn khó nắm bắt. Một nữ giám đốc 41 tuổi giải thích: Chúng tôi cân nhắc nhiều phương án như tiền bạc, đất nông nghiệp, thiếu phương thức sản xuất, khó tiếp cận thông tin, nhà ở, chế độ chính sách...
Hình như cái nghèo muôn hình vạn trạng là thế. Người nghèo đa chủng tộc trong một thế giới đầy di sản - điều mà nhiều cộng đồng ngưỡng mộ và khao khát, bởi đó là nguồn lực, là khả năng và là lợi ích không thể thay thế để có một nền kinh tế xanh, là “của cải không tồn tại”. ": hành trình. Từ núi đá lên núi cao, 6/11 tỉnh, thành Hà Giang là tâm điểm của di sản. Ai cũng phải lắc đầu. Nghèo nhất vùng nhưng, lời nói dường như vẫn được gắn với Hà Giang, như một “dấu hiệu nhận biết”.
Tôi chợt nhớ đến hình ảnh con gà mái mẹ bị trói hai chân, bị gốc cây đâm bị thương trước nhà anh Lầu Mí Mùa, thôn Làng Chài, xã Cán Chu Phìn. Đàn gà con tung tăng theo mẹ. Xung quanh gà mẹ buồn bã, hơn chục người lớn, trẻ em, trai gái, già trẻ xúm xít. Sau khi trời tối, cô bé mang gà mẹ vào nhà và cẩn thận đặt nó vào chiếc hộp gỗ. Gà nên được nhà Mua nâng niu và quản lý cẩn thận.
Đọc những con số này mà thấy tiếc cho Hà Giang. Cũng như việc hai miền Đồng Văn - Mèo Vạc chia Cổng trời Mã Pì Lèng làm ranh giới, Đồng Văn thu hai con số hàng năm vài tỷ đồng/năm, Mèo Vạc thu hơn 100 tỷ/năm. . So với Mèo Vạc, Đồng Văn dễ hơn đủ đường: địa hình dốc, nhiều danh lam thắng cảnh, nằm ở trung tâm Công viên địa chất toàn cầu nhưng thu nhập chưa bằng một nửa. Nguyên nhân là do, Mèo Vạc có rất nhiều dự án phát điện, hàng năm họ hỗ trợ một khoản kinh phí lớn. Đây là lý do Mèo Vạc có phần nhỉnh hơn “người hàng xóm” dù các sản phẩm khác vẫn rất tệ.
Làm thế nào để những người sống ở các quốc gia thừa kế và nhập cư thoát nghèo?
Trên đường đi, tôi gặp nhiều người, từ anh Hoàng Văn Hùng, người Nùng ở Khâu Vai đồng ý cho một số loài cỏ dại phá bỏ cá lồng họ nuôi trên sông Nho Quế, cố gắng ngăn cản truyền thống cất nhà. . ; hay như Lý Văn Tình, thanh niên thôn Tráng Kim (xã Cán Tỷ) dựng chòi tre dưới cổng Quản Bạ Trong thời gian Mí Vàng, thôn Lao Xá (xã Sủng Là) phá bỏ chuồng cũ bằng bê tông cốt thép, xây chuồng mới với giá hơn 200 triệu đồng để chứa chuồng cũ; Cả làng Lô Lô dưới chân Lũng Cú kêu gọi làm du lịch... Đâu đâu cũng đồn thổi chuyện lên đời, thoát nghèo, học nhau làm giàu... không phải từ gốc. Cái gốc chưa giải quyết triệt để bài toán tưởng đơn giản mà khó bao nhiêu năm nay vẫn bị bỏ ngỏ ở Hà Giang...
Cô giáo trường tiểu học Hoàng Su Phì thật thà nói: trường nào cũng lấy mục tiêu xã hội, tức là kêu gọi sự giúp đỡ, quyên góp của mọi người, các Mạnh Thường Quân, các nhóm từ thiện… để các em có quần áo, thức ăn, sách vở, chăn màn. . . , hay xây dựng phòng học... Trường nào chưa hoàn thành sẽ bị đánh giá xếp loại chưa hoàn thành!!!
Từ bao giờ, tâm lý trông chờ, bàng quan, tin tưởng đã cố định trong lối suy nghĩ, là kim chỉ nam, là mục tiêu, là công việc - tất nhiên không phải ngành, lĩnh vực nào có mà nó tạo ra. một lý do để quan tâm. nó cản trở quyết tâm, nỗ lực. liệu anh ta có dám nghĩ, dám làm, để vượt qua khó khăn, để tự cứu mình?
Hà Giang cần tận dụng cơ hội để thoát nghèo
Câu hỏi nhức nhối đó của chị Nguyễn Thị Thanh Thu, Ủy viên BCH Hội Nông nghiệp số Việt Nam, Giám đốc Công ty CP Đầu tư Bagico - một doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực nông nghiệp, và hơn hết là một người yêu đất, người Hà Giang. Đau đớn, anh thật thà: “Tôi không tìm được lý do vì sao phải nghèo, nhất là ở một vùng nhiều thế lực, giàu có và nhiều di sản như Hà Giang”.
Mới đây, bà Thức có chuyến công tác dài ngày tại huyện Xín Mần (tỉnh Hà Giang). Họ đã gặp gỡ, chia sẻ với lãnh đạo chính quyền địa phương để “nhường” giúp người dân thoát nghèo, từ nguồn lực của địa phương.
Chìa khóa để giải quyết vấn đề này, theo bà Thục là phát triển nông nghiệp gắn với du lịch nông thôn. “Tôi nói với lãnh đạo địa phương, vì rừng núi, đường sá xa xôi, trình độ dân trí thấp như hiện nay..., họ không mong doanh nghiệp phát triển, không doanh nhân nào dám đến... nhà máy.
Điều cần làm là phải nhìn vào sức mạnh cây con của địa phương, nâng tầm dược liệu để có thương hiệu, từ đó nâng cao thu nhập cho người dân. Cùng với phát triển nông nghiệp phải kể đến phát triển du lịch nông thôn, du lịch nghỉ dưỡng và du lịch nghỉ dưỡng. Cùng với phong cảnh, di sản…, nông nghiệp hữu cơ là điều thu hút khách du lịch. "
Bà Thức nói và nhấn mạnh quan điểm: “Tôi không tìm ra lý do để Hà Giang nghèo, đồng bào vùng biên nghèo”.
Ông cho rằng, du lịch Hà Giang hiện manh mún, mang tính tự phát chứ không phải quá trình. Hàng triệu lượt khách du lịch đến với Hà Giang mỗi năm, phần lớn là du khách ba lô - những người đi - xem - khám phá để thỏa mãn trí tò mò. Chuyện này, chỉ để làm giàu cho một nhóm nhỏ đã mở quán ăn, treo biển “Bao gạo” như bên dưới và gắn biển “Xe chở gạo”; Mở nhà nghỉ, hay điểm vào như Panorama mà lâu nay báo chí nói nhiều.
Nhưng hầu hết người dân trong khu vực này sống trong khu vực di sản của họ, không được hưởng lợi từ vùng đất di sản hoặc cảnh quan đẹp. Họ vẫn nghèo, cho dù đất đai của họ có được công nhận là di sản hay không.
Lấy ví dụ về Xín Mần, bà Thục phân tích: vùng đất này có nhiều loại cây trồng, vật nuôi đặc sản, được chọn làm biểu tượng từ nhiều năm nay, như hồng, mận huyết, chè... H.'Mông chăn nuôi gia súc to khỏe, chắc khỏe, chịu rét tốt, chịu được địa hình dốc, hiểm trở... Nếu để cho người dân sinh sản ngẫu nhiên, phân đàn theo mẫu mực của từng gia đình thì khi có nhu cầu sẽ dừng lại. Cuộc sống của họ đạt đến cao trào như mong đợi. Họ không có lý do gì để giàu có, nhu cầu sản xuất lớn.
“Nếu vì vấn đề kinh tế, thiếu nguồn lực để làm trang trại kiểu mẫu thì tại sao không liên kết với nhau. 10 gia đình sẽ có 10 con bò Mông, nhưng 100 gia đình, 1.000 gia đình sẽ có hợp đồng phối giống hàng nghìn con bò. Thịt bò Mông chắc, ngọt, đắt, ngon hơn thịt bò ngoại.
Với các loại cây đặc hữu như chè, hồng, mận máu…, sử dụng khoa học kỹ thuật, chiết cành, tạo gốc, ghép cành… sẽ rút ngắn thời gian thu hoạch thay vì trồng cây con. Khoa học và công nghệ hiện nay giúp chúng ta rút ngắn thời gian và đảm bảo rằng mọi thứ tốt hơn.
Không biết thì đi học. Học ở trường, ở lớp, học trên mạng xã hội, học lẫn nhau. Điều quan trọng là thông tin có sẵn cho tất cả mọi người. Hiện tại, tôi thấy cần phải có sự thay đổi tiếp theo, đó là “gỡ bỏ công nghệ”, bà nói. Thức.
Trong tất cả vấn đề này, bà Thục phân tích: quan trọng là phải có kế hoạch lâu dài. Vấn đề thiếu nước, chúng tôi đã có một hệ thống tiết kiệm nước và đáng ghen tị; trồng tre ở sườn núi, đồi để tiết kiệm nước. Các loài tre dại có khả năng chịu hạn tốt, khỏe mạnh và có thể thu hoạch sau ba năm, vừa bảo vệ môi trường, tiết kiệm nước mà vẫn mang lại hiệu quả kinh tế. Lá tre không chứa tinh dầu, phân hủy nhanh, cải tạo đất. Quy hoạch phân bố cây trồng, vật nuôi, đẩy mạnh du lịch làng nghề nông nghiệp, nông thôn để tạo thêm sự liên kết, quanh...
Tháng 4 vừa qua, bà Thục “tổ chức” cho huyện Xín Mần phát triển du lịch, trước đó bà Thục được biết đến với công việc làm du lịch liên quan đến nông nghiệp. nông nghiệp, nông thôn như Ninh Thuận; Tam Đường (Lai Châu); Trùng Khánh, Quảng Uyên (Cao Bằng); Đà Bắc, Mai Châu (Hòa Bình); Vân Hồ (Sơn của).
So với các khu vực khác, Xín Mần (Hà Giang) có cảnh đẹp, vị trí trung tâm, nhiều danh lam thắng cảnh, có cửa khẩu (Cốc Pài) thông thương với Trung Quốc. Có tiềm năng lớn về du lịch nông nghiệp, chuyên môn nông nghiệp phong phú, phù hợp với du lịch chăm sóc sức khỏe và y tế. Nếu phát triển du lịch gắn với nông nghiệp sẽ làm tăng thêm phần du khách còn thiếu của Đông - Tây Bắc; Cao Bằng - Hà Giang - Lào Cai - Lai Châu - Yên Bái. Trong tương lai, nơi đây sẽ là một đối thủ cạnh tranh khác của Sapa, nơi đang được thăm quan, đột phá và chuẩn bị ra mắt.
Vậy nên làm gì khi đến Xín Mần? Theo bà. Ông Thức, điều quan trọng là phải thu hút các nhà đầu tư có tâm và có tầm; có kế hoạch đặc biệt cho du lịch; có những thứ thu hút người ở lại nhưng không thu hút được người ở lại. Và, một điều quan trọng nữa, là cân bằng lợi ích giữa các bên: người dân - du khách - nhà đầu tư và chính quyền. Phát triển bền vững, không phát triển nóng và quản lý chặt chẽ việc phát triển du lịch.
Đối với cây chè cổ thụ Xín Mần, chị. Ông Thức cho biết, điều quan trọng là phải xây dựng chuỗi trà và đồ uống chất lượng cao liên quan đến du lịch; Nghiên cứu quản lý và phát triển vùng chè già cỗi Xín Mần, trong đó có chủ trương “hồi sinh cây chè”, bảo tồn cây chè cổ thụ bằng cách chặt bỏ cành chè già cỗi để mở rộng diện tích sản xuất chè. năng suất cao; xây dựng mô hình du lịch để tìm hiểu văn hóa trà và các gia đình tham gia để họ làm du lịch, đón khách tham gia hoạt động làm chè, cung cấp chè nguyên liệu cho các chuỗi...
"Tôi thấy không có lý do gì để nghèo. Mình có nơi giàu như Hà Giang mà dân vẫn nghèo, đó là vấn đề của mình”, ông Thức nói.
Có lẽ, suy nghĩ ấy chính là sự đau đáu lương tâm của những người yêu mảnh đất Hà Giang!
Hãy nhớ lấy vấn đề này: Cách tốt nhất để giúp mọi người thoát nghèo là gì? trên website bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Phong Thủy
Thêm đóng góp vào cuối năm 2022 tại đây: Cungtatnien.com
#Cách để #giúp #người #chạy #người #nghèo
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” text-align: left;”>Theo kết quả rà soát năm 2022, số hộ nghèo của tỉnh Hà Giang giảm 5,17%, vượt chỉ tiêu của tỉnh là 3%, vượt chỉ tiêu Chính phủ giao. Bằng những giải pháp đồng bộ, các ngành, ban ngành và cộng đồng trong vùng đã thực hiện thành công các chính sách an sinh xã hội, góp phần xóa đói giảm nghèo bền vững.
Tổng số họ tại thời điểm phân tích là 189.615 họ; số hộ nghèo 94.727 hộ, tỷ lệ 49,95%. Các huyện giảm nghèo cùng cực thành công khác là Mèo Vạc, Vị Xuyên, Bắc Quang, Quang Bình; 3 huyện không đạt mục tiêu giảm nghèo theo nghị quyết của tỉnh là Yên Minh, Hoàng Su Phì và Bắc Mê.
Đó là con số trong báo cáo. Nhưng, tại khu vực Khâu Vai, huyện Mèo Vạc, toàn thành phố có khoảng 1.500 hộ dân thì có tới hơn 900 hộ nghèo, chiếm hơn 64%.
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe thêm từ Ms. Linh Thị Vi, phó chủ tịch huyện. Khái niệm “nghèo nhiều thế hệ” vẫn khó nắm bắt. Một nữ giám đốc 41 tuổi giải thích: Chúng tôi cân nhắc nhiều phương án như tiền bạc, đất nông nghiệp, thiếu phương thức sản xuất, khó tiếp cận thông tin, nhà ở, chế độ chính sách…
Hình như cái nghèo muôn hình vạn trạng là thế. Người nghèo đa chủng tộc trong một thế giới đầy di sản – điều mà nhiều cộng đồng ngưỡng mộ và khao khát, bởi đó là nguồn lực, là khả năng và là lợi ích không thể thay thế để có một nền kinh tế xanh, là “của cải không tồn tại”. “: hành trình. Từ núi đá lên núi cao, 6/11 tỉnh, thành Hà Giang là tâm điểm của di sản. Ai cũng phải lắc đầu. Nghèo nhất vùng nhưng, lời nói dường như vẫn được gắn với Hà Giang, như một “dấu hiệu nhận biết”.
Tôi chợt nhớ đến hình ảnh con gà mái mẹ bị trói hai chân, bị gốc cây đâm bị thương trước nhà anh Lầu Mí Mùa, thôn Làng Chài, xã Cán Chu Phìn. Đàn gà con tung tăng theo mẹ. Xung quanh gà mẹ buồn bã, hơn chục người lớn, trẻ em, trai gái, già trẻ xúm xít. Sau khi trời tối, cô bé mang gà mẹ vào nhà và cẩn thận đặt nó vào chiếc hộp gỗ. Gà nên được nhà Mua nâng niu và quản lý cẩn thận.
Đọc những con số này mà thấy tiếc cho Hà Giang. Cũng như việc hai miền Đồng Văn – Mèo Vạc chia Cổng trời Mã Pì Lèng làm ranh giới, Đồng Văn thu hai con số hàng năm vài tỷ đồng/năm, Mèo Vạc thu hơn 100 tỷ/năm. . So với Mèo Vạc, Đồng Văn dễ hơn đủ đường: địa hình dốc, nhiều danh lam thắng cảnh, nằm ở trung tâm Công viên địa chất toàn cầu nhưng thu nhập chưa bằng một nửa. Nguyên nhân là do, Mèo Vạc có rất nhiều dự án phát điện, hàng năm họ hỗ trợ một khoản kinh phí lớn. Đây là lý do Mèo Vạc có phần nhỉnh hơn “người hàng xóm” dù các sản phẩm khác vẫn rất tệ.
Làm thế nào để những người sống ở các quốc gia thừa kế và nhập cư thoát nghèo?
Trên đường đi, tôi gặp nhiều người, từ anh Hoàng Văn Hùng, người Nùng ở Khâu Vai đồng ý cho một số loài cỏ dại phá bỏ cá lồng họ nuôi trên sông Nho Quế, cố gắng ngăn cản truyền thống cất nhà. . ; hay như Lý Văn Tình, thanh niên thôn Tráng Kim (xã Cán Tỷ) dựng chòi tre dưới cổng Quản Bạ Trong thời gian Mí Vàng, thôn Lao Xá (xã Sủng Là) phá bỏ chuồng cũ bằng bê tông cốt thép, xây chuồng mới với giá hơn 200 triệu đồng để chứa chuồng cũ; Cả làng Lô Lô dưới chân Lũng Cú kêu gọi làm du lịch… Đâu đâu cũng đồn thổi chuyện lên đời, thoát nghèo, học nhau làm giàu… không phải từ gốc. Cái gốc chưa giải quyết triệt để bài toán tưởng đơn giản mà khó bao nhiêu năm nay vẫn bị bỏ ngỏ ở Hà Giang…
Cô giáo trường tiểu học Hoàng Su Phì thật thà nói: trường nào cũng lấy mục tiêu xã hội, tức là kêu gọi sự giúp đỡ, quyên góp của mọi người, các Mạnh Thường Quân, các nhóm từ thiện… để các em có quần áo, thức ăn, sách vở, chăn màn. . . , hay xây dựng phòng học… Trường nào chưa hoàn thành sẽ bị đánh giá xếp loại chưa hoàn thành!!!
Từ bao giờ, tâm lý trông chờ, bàng quan, tin tưởng đã cố định trong lối suy nghĩ, là kim chỉ nam, là mục tiêu, là công việc – tất nhiên không phải ngành, lĩnh vực nào có mà nó tạo ra. một lý do để quan tâm. nó cản trở quyết tâm, nỗ lực. liệu anh ta có dám nghĩ, dám làm, để vượt qua khó khăn, để tự cứu mình?
Hà Giang cần tận dụng cơ hội để thoát nghèo
Câu hỏi nhức nhối đó của chị Nguyễn Thị Thanh Thu, Ủy viên BCH Hội Nông nghiệp số Việt Nam, Giám đốc Công ty CP Đầu tư Bagico – một doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực nông nghiệp, và hơn hết là một người yêu đất, người Hà Giang. Đau đớn, anh thật thà: “Tôi không tìm được lý do vì sao phải nghèo, nhất là ở một vùng nhiều thế lực, giàu có và nhiều di sản như Hà Giang”.
Mới đây, bà Thức có chuyến công tác dài ngày tại huyện Xín Mần (tỉnh Hà Giang). Họ đã gặp gỡ, chia sẻ với lãnh đạo chính quyền địa phương để “nhường” giúp người dân thoát nghèo, từ nguồn lực của địa phương.
Chìa khóa để giải quyết vấn đề này, theo bà Thục là phát triển nông nghiệp gắn với du lịch nông thôn. “Tôi nói với lãnh đạo địa phương, vì rừng núi, đường sá xa xôi, trình độ dân trí thấp như hiện nay…, họ không mong doanh nghiệp phát triển, không doanh nhân nào dám đến… nhà máy.
Điều cần làm là phải nhìn vào sức mạnh cây con của địa phương, nâng tầm dược liệu để có thương hiệu, từ đó nâng cao thu nhập cho người dân. Cùng với phát triển nông nghiệp phải kể đến phát triển du lịch nông thôn, du lịch nghỉ dưỡng và du lịch nghỉ dưỡng. Cùng với phong cảnh, di sản…, nông nghiệp hữu cơ là điều thu hút khách du lịch. “
Bà Thức nói và nhấn mạnh quan điểm: “Tôi không tìm ra lý do để Hà Giang nghèo, đồng bào vùng biên nghèo”.
Ông cho rằng, du lịch Hà Giang hiện manh mún, mang tính tự phát chứ không phải quá trình. Hàng triệu lượt khách du lịch đến với Hà Giang mỗi năm, phần lớn là du khách ba lô – những người đi – xem – khám phá để thỏa mãn trí tò mò. Chuyện này, chỉ để làm giàu cho một nhóm nhỏ đã mở quán ăn, treo biển “Bao gạo” như bên dưới và gắn biển “Xe chở gạo”; Mở nhà nghỉ, hay điểm vào như Panorama mà lâu nay báo chí nói nhiều.
Nhưng hầu hết người dân trong khu vực này sống trong khu vực di sản của họ, không được hưởng lợi từ vùng đất di sản hoặc cảnh quan đẹp. Họ vẫn nghèo, cho dù đất đai của họ có được công nhận là di sản hay không.
Lấy ví dụ về Xín Mần, bà Thục phân tích: vùng đất này có nhiều loại cây trồng, vật nuôi đặc sản, được chọn làm biểu tượng từ nhiều năm nay, như hồng, mận huyết, chè… H.’Mông chăn nuôi gia súc to khỏe, chắc khỏe, chịu rét tốt, chịu được địa hình dốc, hiểm trở… Nếu để cho người dân sinh sản ngẫu nhiên, phân đàn theo mẫu mực của từng gia đình thì khi có nhu cầu sẽ dừng lại. Cuộc sống của họ đạt đến cao trào như mong đợi. Họ không có lý do gì để giàu có, nhu cầu sản xuất lớn.
“Nếu vì vấn đề kinh tế, thiếu nguồn lực để làm trang trại kiểu mẫu thì tại sao không liên kết với nhau. 10 gia đình sẽ có 10 con bò Mông, nhưng 100 gia đình, 1.000 gia đình sẽ có hợp đồng phối giống hàng nghìn con bò. Thịt bò Mông chắc, ngọt, đắt, ngon hơn thịt bò ngoại.
Với các loại cây đặc hữu như chè, hồng, mận máu…, sử dụng khoa học kỹ thuật, chiết cành, tạo gốc, ghép cành… sẽ rút ngắn thời gian thu hoạch thay vì trồng cây con. Khoa học và công nghệ hiện nay giúp chúng ta rút ngắn thời gian và đảm bảo rằng mọi thứ tốt hơn.
Không biết thì đi học. Học ở trường, ở lớp, học trên mạng xã hội, học lẫn nhau. Điều quan trọng là thông tin có sẵn cho tất cả mọi người. Hiện tại, tôi thấy cần phải có sự thay đổi tiếp theo, đó là “gỡ bỏ công nghệ”, bà nói. Thức.
Trong tất cả vấn đề này, bà Thục phân tích: quan trọng là phải có kế hoạch lâu dài. Vấn đề thiếu nước, chúng tôi đã có một hệ thống tiết kiệm nước và đáng ghen tị; trồng tre ở sườn núi, đồi để tiết kiệm nước. Các loài tre dại có khả năng chịu hạn tốt, khỏe mạnh và có thể thu hoạch sau ba năm, vừa bảo vệ môi trường, tiết kiệm nước mà vẫn mang lại hiệu quả kinh tế. Lá tre không chứa tinh dầu, phân hủy nhanh, cải tạo đất. Quy hoạch phân bố cây trồng, vật nuôi, đẩy mạnh du lịch làng nghề nông nghiệp, nông thôn để tạo thêm sự liên kết, quanh…
Tháng 4 vừa qua, bà Thục “tổ chức” cho huyện Xín Mần phát triển du lịch, trước đó bà Thục được biết đến với công việc làm du lịch liên quan đến nông nghiệp. nông nghiệp, nông thôn như Ninh Thuận; Tam Đường (Lai Châu); Trùng Khánh, Quảng Uyên (Cao Bằng); Đà Bắc, Mai Châu (Hòa Bình); Vân Hồ (Sơn của).
So với các khu vực khác, Xín Mần (Hà Giang) có cảnh đẹp, vị trí trung tâm, nhiều danh lam thắng cảnh, có cửa khẩu (Cốc Pài) thông thương với Trung Quốc. Có tiềm năng lớn về du lịch nông nghiệp, chuyên môn nông nghiệp phong phú, phù hợp với du lịch chăm sóc sức khỏe và y tế. Nếu phát triển du lịch gắn với nông nghiệp sẽ làm tăng thêm phần du khách còn thiếu của Đông – Tây Bắc; Cao Bằng – Hà Giang – Lào Cai – Lai Châu – Yên Bái. Trong tương lai, nơi đây sẽ là một đối thủ cạnh tranh khác của Sapa, nơi đang được thăm quan, đột phá và chuẩn bị ra mắt.
Vậy nên làm gì khi đến Xín Mần? Theo bà. Ông Thức, điều quan trọng là phải thu hút các nhà đầu tư có tâm và có tầm; có kế hoạch đặc biệt cho du lịch; có những thứ thu hút người ở lại nhưng không thu hút được người ở lại. Và, một điều quan trọng nữa, là cân bằng lợi ích giữa các bên: người dân – du khách – nhà đầu tư và chính quyền. Phát triển bền vững, không phát triển nóng và quản lý chặt chẽ việc phát triển du lịch.
Đối với cây chè cổ thụ Xín Mần, chị. Ông Thức cho biết, điều quan trọng là phải xây dựng chuỗi trà và đồ uống chất lượng cao liên quan đến du lịch; Nghiên cứu quản lý và phát triển vùng chè già cỗi Xín Mần, trong đó có chủ trương “hồi sinh cây chè”, bảo tồn cây chè cổ thụ bằng cách chặt bỏ cành chè già cỗi để mở rộng diện tích sản xuất chè. năng suất cao; xây dựng mô hình du lịch để tìm hiểu văn hóa trà và các gia đình tham gia để họ làm du lịch, đón khách tham gia hoạt động làm chè, cung cấp chè nguyên liệu cho các chuỗi…
“Tôi thấy không có lý do gì để nghèo. Mình có nơi giàu như Hà Giang mà dân vẫn nghèo, đó là vấn đề của mình”, ông Thức nói.
Có lẽ, suy nghĩ ấy chính là sự đau đáu lương tâm của những người yêu mảnh đất Hà Giang!
Hãy nhớ lấy vấn đề này: Cách tốt nhất để giúp mọi người thoát nghèo là gì? trên website bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Phong Thủy
Thêm đóng góp vào cuối năm 2022 tại đây: Cungtatnien.com
#Cách để #giúp #người #chạy #người #nghèo
[/box]
#Hướng #đi #nào #giúp #người #dân #thoát #nghèo
Nhớ để nguồn: Hướng đi nào giúp người dân thoát nghèo? tại bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Phong thủy