Ngày trước hết đi học là một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi học trò. Ngày khai trường trước hết của em có gì đặc thù, xúc cảm của em lúc đó như thế nào? Em hãy Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học của mình để ôn lại những kỉ niệm và san sớt kỉ niệm đáng nhớ đó với bằng hữu của mình.
Mục Lục bài viết:
1. Dàn ý
2. Bài mẫu số 1
3. Bài mẫu số 2
4. Bài mẫu số 3
5. Bài mẫu số 4
6. Bài mẫu số 5
7. Bài mẫu số 6 (siêu ngắn)
8. Bài mẫu số 7
9. Bài mẫu số 8 (siêu ngắn)
10. Bài mẫu số 9
Văn mẫu Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học
I. Dàn ý Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học
1. Mở bài
– Có thể dẫn dắt bằng một vài câu thơ hay bài hát “Ngày trước hết đi học, mẹ dắt tay tới trường, …”
– Ngày trước hết đi học luôn là ngày để lại ấn tượng thâm thúy trong lòng chúng ta.
2. Thân bài:
Xúc cảm, tâm trạng cúa tôi trong đêm trước lúc ngày mai đi học
– Bồn chồn, hào hứng tới lạ.
– Sẵn sàng đầy đủ quần áo, cặp sách, … sần sàng cho ngày mai đi học.
– Lo lắng, trằn trọc, khó ngủ.
– Đã đi ngủ sớm nhưng vẫn ko chợp mắt được vì mải lo nghĩ tới ngày mai sẽ ra sao?
* Ngày dầu tiên tới trường.
Trên đường tới trường
– Sau lúc mặc đồng phục, cả nhà chụp một tấm hình làm ki niệm “Ngày trước hết tôi đi học”.
– Mẹ dắt tay tôi đi học với tất cả sự hào hứng. tràn đầy thú vui.
– Tuyến đường thân thuộc sao nhưng hôm nay đột nhiên thấy cái gì cũng xa lạ. Tuyến đường, hàng cây, tiếng chim hót, đường phố xe pháo đông đúc qua lại,.. tất cả đều xa lạ
– Nhìn xung quanh, tôi nhận thấy cùng cỏ nhiều bạn giống mình, cũng lần trước hết tới trường với biết bao điều thú vị.
* Lúc tới trường
Đứng trước cổng trường: cổng trường to lớn, hàng cây thật đẹp, bảng tên trường rất to và nghe sao thật hay… tôi như bị choáng ngợp.
Mẹ dắt tôi vào trường, còn tôi trong lòng xiết bao bồn chồn, lo lắng.
– Bước vào sân trường: sàn trường thật rộng lớn, từng dãy phòng họ khang trang, xinh xắn khiển tôi thật thích thú.
– Xếp hàng: mẹ buông tay tỏi và bao tôi vào xếp hàng với các bạn theo sự điều động của nhà trường.
– Xúc cảm cùa tôi lúc này mắt rơm rớm nước mắt vì lo sự mẹ sẽ bỏ mình, bấu
víu lấy áo mẹ ko rời, …
– Mẹ tôi dịu dàng khuyên tôi phải mạnh dạn hơn.
* Trong giờ học
– Cô chủ nhiệm dắt cả lớp lên phòng học. Tôi vần cố ngoái nhìn xem mẹ có còn đứng trong sân trường ko? Tôi ko thấy, lòng lại càng bồn chồn hơn nhưng tự vấn sẽ mạnh mẽ hơn.
– Bước lên phòng học, tôi và các bạn rất ngạc nhiên vì phòng học quá đẹp.
– Phòng học đẹp là vì: sơn phết màu sắc rất xinh xắn, từng cái bàn cái ghế được xếp gọn ghẽ, nghìn nắp. Trên các bức tường được trang trí hình ảnh dễ thương dễ nhìn.
– Chúng tôi bước vào bài học trước hết trong cuộc đời mình.
– Cô giảng bài thật hay. Lời giảng du dương, trong treo, ngọt ngào đưa chúng tôi tới với sự thú vị của từng bài học.
– Sau tiết học, tôi cảm thấy thật thích thú và hạnh phúc lúc được đi học. Được cô giáo mến thương, được làm quen bằng hữu mới. Ôi thích thú làm sao!
* Giờ ra về
– Vừa bước chân xuống cầu thang, tôi đã nhìn thấy mẹ mình.
– Tôi vui tươi chạy tới, hôn lên má mẹ.
– Mẹ hỏi tôi nhiều điều về lớp học, về cô giáo, về bài học ngày hôm nay. Tôi kể mẹ nghe mọi việc.
– Thấy tôi vui lúc đi học về, mẹ cũng thấy hạnh phúc.
3. Kết bài
– Kỉ niệm ngày trước hết đi học của tôi là thế đó.
– Biết bao xúc cảm xen lẫn vào nhau khiến tôi nhớ mãi.
Xem tiếp các bài soạn để học tốt môn Ngữ Văn lớp 8
– Soạn bài Lão Hạc
– Soạn bài Từ tượng hình, từ tượng thanh
II. Bài văn mẫu Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học
1. Kể lại kỉ niệm ngày trước hết đi học ngắn nhất, mẫu số 1 (Chuẩn):
Tuổi thơ của tôi đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn, có những kỉ niệm cùng bằng hữu, cùng gia đình hay chỉ là kỉ niệm của riêng tôi. Những kỉ niệm chính là những kí ức tươi đẹp đáng nhớ nhất, là quá khứ để tô vẽ nên tương lai của chúng ta, đối với tôi kỉ niệm ko thể quên đó là ngày trước hết đi học.
Nhớ ngày đó, lúc tôi mới chỉ là cậu nhỏ 6 tuổi nhỏ tẹo, ngồi đằng sau chiếc xe đạp Thống Nhất và chị tôi chở tới trường ngày khai trường. Trên đường đi tôi cứ ghì bám hai bên vạt áo của chị, hỏi chị đủ thứ về ngày khai trường, nào là “khai trường có đông người ko?”, “đi khai trường có phải mang sách vở ko?”,… vô vàn câu hỏi ngô nghê của tôi lúc đó khiến chị của tôi rất buồn cười. Tôi còn nhớ mình đã rất giữ giàng bộ quần áo mới mặc trong ngày đi học trước hết, lúc nào cũng ngó xuống lấy tay phủi bụi rồi lại sửa khăn quàng cho chỉnh tề, ko dám đưa tay bẩn lên sờ vào quần áo. Chị đưa tôi tới trường rồi chị cũng đi tới trường của chị, chỉ còn mình tôi chơ vơ, tôi sợ tới suýt khóc nhưng nghĩ rằng khóc ở đây thì thật xấu hổ nên lại quyết tâm ko khóc. Tôi nhìn các bạn đi vào trường cũng theo vào, đứng vào hàng ghế lớp mình và ngồi xuống, một vài bạn cùng lớp với tôi đã bắt chuyện với tôi giúp tôi đỡ bỡ ngỡ và lo lắng hơn, ko ngờ sau đó chúng tôi đã chơi thân với nhau cho tới tận hiện thời.
Thật khó để kể được hết những xúc cảm của tôi trong ngày đi học trước hết, khó để nói thành lời hay viết thành văn nhưng dù trải qua bao thời kì tôi vẫn ghi sâu và nhớ về những kỉ niệm đó.
—————–HẾT BÀI 1—————-
Để có thêm nhiều gợi ý hay cho bài Kể về những kỉ niệm ngày trước hết đi học, các em có thể tham khảo thêm rất nhiều bài văn mẫu hay về mái trường và thầy cô như: Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú(cảm động, buồn cười) em gặp ở trường, Tưởng tượng và kể lại câu chuyện mười năm sau lúc về thăm trường cũ, Kể về một thầy giáo hay một cô giáo nhưng em quý mến, Kể lại những kỉ niệm thâm thúy về thầy cô.
2. Bài viết số 1 lớp 8 đề 1: Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 2 (Chuẩn):
Người ta thường nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ phải trải qua những cột mốc, thời đoạn không giống nhau, ở mỗi thời đoạn sẽ có sự chuyển đổi trong suy nghĩ, nhận thức và hành động của bản thân để thích ứng. Và chính tôi đã cảm thu được sự thay đổi đó trong ngày trước hết đi học.
Người nào chưa từng bỡ ngỡ, bổi hổi, lo lắng và sợ sệt lúc ngày trước hết rời xa vòng tay mẹ để tới trường đi học. Thoạt đầu tôi rất hào hứng đợi mong tới ngày khai trường để được mặc quần áo mới, đeo cặp sách mới để đi học, nhưng lúc vừa tới cổng trường mẹ nói tạm biệt ra về tôi đã muốn chạy theo bám lấy mẹ. Lần trước hết trong đời tôi biết tự nhắc nhở bản thân, tự động viên và động viên mình rằng “mình sẽ làm được, mình sẽ ko khóc”, tôi lấy hết dũng cảm để bước vào cánh cổng trường. Mọi xúc cảm lúc đó hỗn loạn và khó để diễn tả, tôi vừa sợ lại vừa vui sướng, trường đông học trò quá, cờ hoa rực rỡ, sôi động và tưng bừng nhưng tôi chẳng quen người nào, bằng hữu và thầy cô đều xa lạ, mọi thứ đều mới lạ. Tôi trông thấy ko phải một mình tôi rơi vào hoàn cảnh đó, nhìn vào ánh mắt ngờ ngạc của bao học trò mới tới trường đều tương tự, có đôi mắt còn sưng lên, hoen đỏ vì khóc. Sau buổi khai trường chúng tôi được về lớp của mình, nụ cười tươi tiếp đón của cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi tự tin hơn, ko còn rụt rè e sợ, tôi tự vấn rằng rồi sẽ quen thôi.
Ngày trước hết đi học của tôi đã trôi qua tương tự, trong số chúng ta người nào cũng có ngày trước hết đi học của mình, dù đó là thú vui hay nỗi buồn thì tôi tin nó là kỉ niệm mãi mãi ko bao giờ quên được.
Bài văn kể về những kỉ niệm ngày đầu đi học của em ngắn gọn
3. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học lớp 8, mẫu số 3 (Chuẩn):
Con người ta ko thể cứ mải nhìn về phía trước, hướng tới tương lai nhưng ko biết nhớ về quá khứ và nhìn vào hiện nay. Đối với tôi điều quan trọng nhất là phải biết trân trọng quá khứ, những kỉ niệm cũ luôn được tôi ghi nhớ và giữ giàng. Một trong những kỉ niệm nhưng tôi nghĩ rằng mình sẽ nhớ về nó suốt đời đó chính là ngày trước hết đi học.
Tôi vẫn nhớ như in ngày khai trường năm đó vào một hôm trời nắng to, chiếc áo trắng tôi mặc dường như trắng sáng hơn và chiếc khăn quàng đỏ thắm hơn. Tôi sẵn sàng tươm tất xong xuôi đội cả mũ ca-nô trên đầu chỉ còn chờ mẹ đưa tới trường dự buổi khai trường trước hết. Trên đường tới trường tôi ko còn líu lo nói chuyện với mẹ như mọi ngày nhưng lại yên lặng, một phần vì tôi mải tò mò suy nghĩ về những thứ sắp diễn ra trong buổi khai trường, phần cũng vì tôi sợ, tôi lo lắng, thấp thỏm khó tả. Tới cổng trường học tôi nhìn thấy một cảnh tượng thật khó tin, các bạn níu chân, níu tay mẹ rồi khóc oà ko muốn vào trường, tôi chột dạ ko biết vì sao lại tương tự, có gì đáng sợ bên trong trường học hay sao. Lúc đó mẹ đã trấn tĩnh và bảo tôi rằng, “các bạn đó sợ phải xa mẹ, sợ bị thầy cô mắng nhưng con yên tâm, thầy cô sẽ rất dịu dàng, quan tâm và chăm sóc cho con, con hãy học tập thật tốt rồi tan học mẹ lại tới đón”. Tôi tin mẹ và bước vào trường, cô giáo hỏi tên tôi rồi dẫn tôi tới tận ghế ngồi, các bạn nói chuyện với tôi rất vui khiến tôi quên bẵng đi cảm giác lo lắng lúc đầu, tôi nhanh chóng làm quen và kết thân với các bạn cùng lớp mình, lúc đó tôi đã nghĩ tới những tháng ngày đi học thật vui vẻ.
Sau ngày đi học trước hết tôi trông thấy mình đã lớn hơn chút ít, đã hiểu chuyện và tự lập hơn, quãng đường đi học còn dài tôi sẽ phải quyết tâm thật nhiều để ko phụ lòng bố mẹ.
4. Bài văn Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học của mình, mẫu số 4:
Trong cuộc đời, tri thức rất quan trọng trong đời sống của chúng ta. Nhưng trong chúng ta ko phải người nào người nào cũng đều được đi học cả đâu nhưng có rất nhiều người nghèo túng ko có điều kiện để đi học. Và tôi nằm trong con số may mắn những người được đi học, được bồi dưỡng tri thức và những bài học đạo đức thú vị. Vì vậy, những kỉ niệm về ngày trước hết đi học đối với tôi là những phút chốc tuyệt vời, ấn tượng và khó phai trong lòng tôi.
Giờ đây tuy tôi đã là học trò lớp tám rồi nhưng mồi lúc nghe thấy tiếng trống “tùng… tùng… tùng… rất rõ năm đó là năm hai nghìn ko trăm lẻ bảy. Vào hôm trước lúc ngày khai trường diễn ra, tôi lấy làm bồn chồn và trong đầu cứ suy nghĩ về nhiều thứ liên quan tới trường lớp nào là “mình sẽ vào học ngôi trường như thế nào đây?”, “bằng hữu có tốt ko?”, “thầy cô có dữ ko?”. Và những ngày này, ba mẹ tôi rất bận rộn. Ko phải bận rộn vì công việc nhưng vì lo cho ngày khai trường trước hết của tôi. Ba thì đi sắm giấy bao vở, dán nhãn, tập vở. Mẹ thì đi sắm sách giáo khoa. Lúc bao tập, tôi cứ thì thầm trong lòng ko được làm dơ bất kỳ cuốn tập nào nhưng suy nghĩ đó ko được thực hiện tốt. Tôi đã làm rách bia giấy bao tập. Tôi liền òa khóc lên nhưng nhờ mẹ tôi dụ dỗ, xoa dịu nên tôi mới thôi ko khóc nữa. Ba thì chỉ cho tôi bao vở làm sao cho đúng cách và cẩn thận, dán nhãn ra sao cho đẹp và dính chặt. Chị hai thi viết tên của tôi lên các giấy nhãn đó. Ôi! Những con chữ như rồng bay phượng múa thật tuyệt đẹp.
Kể lại kỉ niệm ngày trước hết đi học dàn ý và bài mẫu cụ thể
Và tôi còn nhớ, tôi vô tình làm lem mực vào một cuốn vỡ. Tôi khóc còn nhiều hơn cả lúc làm rách bìa bao. Sau đó, chị tôi xoa dịu một vài phút sau tôi mới thôi khóc. Tập vở, sách giáo khoa, bút viết, cặp táp đều đã sẵn sàng. Tới tối, tôi ko tài nào ngủ được, phải một lúc sau tôi mới thiếp đi. Tới sáng, sau lúc đã thức dậy làm vệ sinh tư nhân xong thì ba chở tôi tới trườngCòn đưa cho tôi một quả bóng xinh xinh có hình mặt cười. Tôi thấy các em học trò tới trường với gương mặt sáng sủa, vui vẻ. Tôi cảm thấy bản thân tự tin hơn hẳn lúc có bộ đồng phục tuyệt đẹp trên người mình. Tôi thấy trường tôi vừa rộng rãi nhưng vừa xinh xắn nữa. Những cái cây cao cao có màu sắc đỏ thắm. Có bốn cái xích đu ở bốn góc sân trường.
Tôi giật thót tim lúc nghe thây tiếng trống khai trường vang lên “tùng… tùng… tùng”. Cả trường mở đầu xếp hàng ngay ngắn trên sân. Và ko biết va vào đâu nhưng bong bóng tôi mang theo bị bê. Tôi quyết tâm nén lại ko khóc lên. May mắn là có một bạn kế bên chia bớt cho tôi một vài bông hoa để đi diễu hành. Sau lúc cuộc diễu hành kết thúc, cô giáo chủ nhiệm đón học trò lên lớp và cái bạn chia hoa lúc nãy lại ngồi kế bên tôi. Mùi hương kì lạ của tập vở mới bỗng xông lên trong lớp. Tới giờ ra chơi dường như chỉ có khoảng mười lăm phút. Tôi ngồi trong lớp, ko biết chơi với người nào. và chơi trò gì nhưng có một đám bạn tới rủ tôi chơi. Tôi cảm thây xúc động làm sao! Lúc ra về, tôi vẫy tay chào tạm biệt các bạn mới của mình và lên xe. Bóng các bạn xa dần và tôi cảm thấy trong lòng mình dâng lên một xúc cảm xao xuyến lạ thường.
Ngày trước hết đi học của tôi là như thế đó. Những kỉ niệm tyệt vời đó luôn đọng lại trong trí óc của tôi và cũng những kỉ niêm đó thúc giục tôi vào việc học tốt hơn. Vì vậy, tôi quyết tâm học tốt để ko phụ lòng cha mẹ.
5. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 5:
Thời học trò là quãng thời kì đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Chính vì vậy, những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên đó cũng sẽ ko bao giờ phai nhạt trong tâm tưởng chúng ta. Và với tôi, nhưng ko, với rất nhiều người nữa, ngày khai trường trước hết sẽ là hồi ức tươi đẹp nhất, để lại ấn tượng thâm thúy nhất.
Ngày khai trường trước hết của các bạn như thế nào?
Còn với tôi, đó là một buổi sang mùa thu trời trong xanh. Mẹ gọi tôi dậy từ sáng sớm, rồi lại tất bật sẵn sàng cho tôi; nào quần áo đồng phục, sách vở, rồi nấu bếp sang cho cả nhà. Nhị mẹ bận rộn tương tự, tôi thầm tự nhủminhf phải vệ sinh thật nhanh chóng để mẹ ko phải nhắc nhở. Đó vậy nhưng cứ một lúc mẹ lại giục tôi “Quỳnh ơi nhanh lên nào ko lại muộn giờ mất!” Lúc đó, tôi nghĩ thầm, chắc khai trường sẽ có rất nhiều chú công an, nếu mình đi muộn, mẹ sợ mình sẽ bị các chú đó bắt nên phải luôn mồm thúc tôi tương tự. Thế nên tôi quáng quàng cả lên, ăn vội mấy miếng cơm rang và lúc này, người giục mẹ tôi chở đi khai trường sớm lại chính là tôi. Mẹ cười phúc hậu và dịu dàng nói “Cứ từ từ thôi con ạ, còn sớm nhưng, ăn cho no đã” Rồi tới lượt bố tôi chậm rãi nói “Hôm nay con đã là học trò lớp một rồi, phải ngoan và biết nghe lời mọi người hơn nữa, ko còn nũng nịu, làm nũng bố mẹ như các em nhỏ nữa nghe chưa! Trong lớp con phải quyết tâm nghe cô giáo giảng bài, quyết tâm tập đọc, tập viết, dành được nhiều điểm 10, con có hứa với bố ko?” Tôi nhi nhí đáp: “Dạ, có ạ!” Tôi chào bố và ra sân lên xe, mẹ chở tới trường. Tuyến đường hôm nay thật đông đúc và nhôn nhịp, tôi nghe mẹ bảo, hôm nay, các bạn, các anh các chị cũng đi khai trường như tôi. Tôi thích thú và tò mò về ngôi trường mới, ko còn sợ chú công an như lúc ở nhà nữa. Tới rồi! Ngôi trường mới của tôi. Ôi! Đẹp quá! Tôi thốt lên trong niềm sung sướng. Ngôi trường rộng rãi và khang trang, trong sân trường có cả một hồ nước trong veo và vườn cây với đủ các lời hoa. Tới chỗ nào tôi cũng chỉ cho mẹ những phát hiện mới của mình.
Kể lại kỉ niệm ngày trước hết đi học lớp 1
Tới sân trường, tôi được mẹ dẫn vào hàng của lớp1A2. Chúng tôi, những cô nhỏ, cậu nhỏ học trò lớp 1 bước vào lễ chào cờ trước hết. Tôi thắc mắc ko hiểu sao trên cổ của các anh chị lớp lớn, người nào cũng đều đeo chiếc khăn màu đỏ. Về sau tôi được mẹ giảng giải, nếu tôi quyết tâm học tập và đạt kết quả cao sẽ được kết nạp làm đội viên đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh và cũng sẽ được đeo khăn quàng đỏ như các anh chị đó. Sau lúc kết thúc nghi lễ chào cờ, cô hiệu trưởng lên nhắc nhở và dặn dò học trò nhiệm vụ năm học mới. Lúc cô đánh những tiếng trống trước hết, cũng là lúc từng chùm bóng bay sặc sỡ được thả lên trời. Buổi lễ kết thúc và chúng tôi trở về lớp. Đột nhiên, tôi trông thấy… mẹ, mẹ đâu rồi! Tôi hốt hoảng đảo mắt khắp sân trường, vẫn ko thấy mẹ đâu. Tôi òa lên khóc nức nở. Bỗng tôi nhận thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, sau đó là giọng nói nhẹ nhõm “Em nhỏ ở lớp nào? Sao đứng ở đây khóc nhưng ko vào lớp đi?” Tôi ngước mắt lên, một chi lớn tuổi hơn tôi, dáng cao gầy, tóc thắt hai bên. Tôi vừa nói, giọng nói nghen ngào trong tiếng khóc “Em…em học lớp 1A2. Em chẳng thấy mẹ ở đâu cả hu… hu…” Chị phì cười rồi nói: “Em nhỏ ngốc, chắc mẹ em về rồi, em vào lớp đi, lúc nào học song thì mẹ sẽ tới đón” Tôi thơ ngây hỏi chị: “Chị ơi, thế lúc nào học song hả chị? Em nghe chị láng giềng bảo phải học 12 năm cơ, thế lúc nào em lớn em lớn em mới được gặp mẹ à chị? À chị ơi, em ko biết lớp 1A2” “Ko phải đâu em à, em học từ hiện thời tới buổi trưa, mẹ sẽ tới đón”, vừa nói chị vừa dẫn tôi tới một phòng học “Đây là lớp 1A2, em quyết tâm học tập tốt nhé! Thôi chào em. Chị cũng phải về lớp đây!” Nói rồi chi chạy đi, thoắt cái đã ko còn thấy chị đâu nữa. Mãi về sau này tôi mới phát hiện, mình chưa hỏi tên, nhưng cái hình ảnhcao gầy và mái tóc thắt bím hai bên của chị đã để lại ấn tượng ko bao giờ quên trong tôi.
Tôi bước vào lớp, một cảm giác thật khó tả: Xa lạ, bỡ ngỡ và đôi chút lo sợ. Cô giáo xếp chỗ ngồi cho chúng tôi thật nhanh chóng. Chỉ tới lúc đã yên vị trong chỗ ngồi mới, tôi mới có dịp quan sát lớp học, cô giáo và những người bạn mới. Cảm giác xa lạ biến đi đâu mất, cô giáo nhắc chúng tôi lấy sách vở viết bài tập viết trước hết. Ko gian trở thành vắng lặng. Sân trường vừa đông đúc, nhôn nhịp là thế, giờ đã ko còn một bóng người. Giờ đây, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lích chích của vài chú chim non và tiếng đọc bài của cô giáo…
“Ngày trước hết đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dụ dỗ mến thương… Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền, …” Ngày trước hết đó trôi qua, nhưng những xúc cảm sẽ ko bao giờ mờ phai, và với tôi, cái ngày đó như chỉ mới là ngày hôm qua nhưng thôi, những vui, buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư vang tới tận tương lai.
6. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 6:
Đã mấy năm trôi qua rồi, hiện thời tôi đã lớn khôn. Như thể nghe thấy tiếng trống vang lên buổi tựu trường trước hết của tôi và tôi cũng tưởng rằng điều đó như vừa mới xảy ra thôi.
Vào tối hôm trước lúc buổi tựu trường trước hết của tôi, ba tôi sẵn sàng cặp sách, mẹ thì ủi quần áo để sẵn sàng cho tôi đi học vào ngày mai. Mọi thứ đều đã được sẵn sàng sẵn sàng. Tôi thì hào hứng đợi tới ngày mai vì đó cũng chính là sự tự hào của bố mẹ. Mong ước của họ là thấy con mình được cấp sách tới trường. Sáng hôm đó, tôi thức dậy thật sớm và vệ sinh tư nhân xong, tôi tự mặc quần áo của mình, đeo cặp sách sẵn sàng. Ọuang cảnh trên trục đường thật kì lạ, khác hẳn so với trước đây, mọi thứ xung quanh đều được thay đổi. Từ những bãi đất trống đã thành những ngôi nhà lớn, từ những trục đường hẹp đã trở thành một trục đường rộng rãi, thoáng mát. Lúc tới trường, tôi thấy ngôi trường “ôi chao, sao rộng lớn quá vậy? kèm theo đó là một sự ngạc nhiên trên gương mặt của tỏi. Tôi bị choáng ngợp và ko dám bước vào nhưng lúc thấy người nào người nào cũng đang vui vẻ bước vào thì tôi lại suy nghĩ lại, bước qua cánh cổng đó là một toàn cầu kì diệu sẽ mở ra. Toàn cầu kì diệu đó sê giúp chúng ta lớn khôn, biết được những tri thức cần có và quen biết được nhiều bằng hữu mới, thầy cô mới, mang tới cho ta biết bao điều thú vị. Lúc xếp hàng, người nào người nào cũng đều đứng nghiêm túc để đi vào lớp. Bước vào lớp học, tôi thấy rất tuyệt vời vì bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp, gọn ghẽ. Các lớp khác cũng đều tương tự. Tôi nghe nói bên Nhật, ngày toàn dân đưa trẻ tới trường, người nào người nào cũng tạm thời gác công việc của mình để tham gia buổi lề khai trường năm học mới. Đối với người Nhật, đó chính là ngày quan trọng nhất. Tới lúc gặp cô giáo chủ nhiệm, tôi cứ sợ ràng cô sẽ rất nghiêm khắc và rất dữ cho tới lúc qua tiết học trước hết thỉ tôi mới biết rằng cô là một cô giáo rất tận tâm trong việc giảng dạy, hiền lành, mến thương và tận tình giúp đờ chúng tôi trong việc học tập. Sau lúc học hết ngày trước hết thì tôi lại mong ước ngày hôm sau mau mau tới để tôi được đi học và khám phá nhiều điều thú vị hơn nữa.
Suốt mấy năm qua, kí ức đó sẽ xoành xoạch ghi khắc trong tim tôi. Nhớ lắm kí niệm tuổi học trò ơi!
7. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 7:
Vậy là năm nay em đã là một học trò lớp 8 rồi đó, đã là một cô học trò chững trạc ko như ngày này của 8 năm về trước. Tám lần được dự lễ khai trường, nhưng buổi khai trường trước hết vào lớp Một vẫn luôn để lại trong kí ức em ấn tượng sâu đậm nhất và có nhẽ em sẽ ko bao giờ quên được kỉ niệm vào ngày hôm đó.
Đêm hôm trước ngày khai trường, em sống trong tâm trạng nôn nao, hào hứng, chắc đó cũng là tâm trạng chung của những bạn mới mở đầu đi học như em. Có một điều gì đó lạ lắm, quan trọng lắm đang xảy ra trong căn nhà nhỏ nhỏ của gia đình em. Như thường lệ Mẹ luôn là người sẵn sàng đầy đủ những thứ cần thiết cho em. Những cuốn sách giáo khoa, những cuốn vở gi bài đủ loại với những hình chuột Mikey, công chúa váy hồng… Chiếc bảng nhỏ, phấn viết, đồ lau, bút mực, bút chì… đủ cả. Em xếp gọn từng thứ trong chiếc cặp xinh xinh có hai quai để đeo lên vai cho tiện. Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng cho một ngày khai trường ấn tượng.
Hôm đó, mọi người thức rất khuya để nói chuyện, trao đổi nhưng đương nhiên nhân vật chính là em. Mẹ mặc thử cho em bộ đồng phục học trò Tiểu học: áo sơ mi trắng cộc tay và chiếc quần tây màu tím than. Đứng trước gương, em thấy mình lạ quá liền bật cười ngượng nghịu. Bà nội xoa đầu khen: “Cháu bà lớn rồi, trông chững chàng ghê! Ngày mai, cháu đã là cậu học trò lớp Một! Cố học cho thật giỏi, cháu nhé!”
Dù là một cô nhỏ dễ ngủ nhưng buổi tối hôm đấy em phải nằm rất lâu mới có thể ngủ được. Bao nhiêu những suy nghĩ tưởng tượng về ngày mai cứ hiện lên trong đầu của em. Đầy thú vị những cũng ko khỏi lo lắng bồn chồn.
Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học nhưng em nhớ nhất
Sáng hôm sau, mẹ chở xe đưa em tới trường. Ngồi sau xe, em nhìn cảnh vật hai bên đường thấy cái gì cũng mới, cũng lạ. Ngôi trường Tiểu học Đàm Duy Thành chỉ cách nhà khoảng cây số nhưng sao em cảm thấy xa ghê! Trước cổng trường là tấm băng-rôn đỏ nổi trội dòng chữ vàng tươi: Chào mừng năm học mới 2010 – 2011. Hai hàng cờ đuôi nheo đủ màu phất phới trong gió sớm trông giống như những bàn tay xinh xinh đang vẫy vẫy. Thú vui tràn trề nơi nơi, từ bầu trời trong xanh, từ màu nắng tinh khôi, từ tiếng chim líu lo trong vòm lá óng ánh sương thu từ những gương mặt trẻ thơ ngời ngời hạnh phúc và tin tưởng.
Trong sân trường, người đông như hội. Các bạn trai tỏ ra mạnh dạn hơn. Các bạn gái ngại ngùng quấn bên chân mẹ, chẳng nỡ rời. Em cũng vậy. Nhìn ngôi trường ba tầng rộng lớn, em cảm thấy mình nhỏ nhỏ làm sao! Mẹ khuyên em hãy tĩnh tâm, vui vẻ và tập làm quen với chỗ đông người. Tuy đã rất quyết tâm nhưng tim em vẫn đập thình thịch pha lẫn xúc cảm rất khó tả.
Một hồi trống vang lên giòn giã. Lễ khai trường sắp mở đầu. Các anh chị học trò lớp lớn khăn quàng đỏ thắm trên vai đã xếp hàng ngay ngắn. Phụ huynh trao con cho các thầy cô giáo chủ nhiệm lớp Một. Đây đó nổi lên tiếng khóc tỉ ti, tiếng gọi mẹ nho nhỏ. Em ko khóc nhưng nước mắt cũng rơm rớm quanh mi. Một nỗi xúc động khó tả dâng lên trong lòng. Em lưu luyến rời tay mẹ, cùng các bạn xếp hàng theo lớp.
Buổi khai trường trước hết trong đời học trò mới trang trọng và nghiêm trang làm sao! Tiếng trống trường thôi thúc, nô nức lòng người. Lá cờ Tổ quốc bay phần phật trên đỉnh cột. Thầy cô giáo và học trò đứng nghiêm, mắt hướng về lá Quốc kì. Tiếng quốc ca vang vang trên sân trường rực nắng.
Cô Hiệu trưởng đọc lời khai trường năm học. Sau đó cô dặn dò, khuyên nhủ chúng em nhiều điều. Cô chúc chúng em học tập ngày càng tiến bộ.
Buổi lễ kết thúc, chúng em theo cô Hồng về nhận lớp, Lớp Một A gồm bốn chục học trò. Em rất vui lúc gặp lại Sơn và Hải, hai bạn học chung ở trường Mẫu giáo Sơn Ca. Chỉ một lúc sau, em đã biết tên các bạn ngồi cùng bàn là Hoa, Tâm và Ngọc. Những câu chào hỏi rụt rè làm quen cùng những ánh mắt bỡ ngỡ thật dễ thương!
Tan học, mẹ đã đợi sẵn ở cổng trường. Ríu rít như chú chim non, em kể cho mẹ nghe những chuyện về buổi khai trường, cho tới hiện thời, những hình ảnh đó vẫn hiện lên nguyên vẹn trước mắt em. Nó đã trở thành kỉ niệm xinh xắn ko thể nào quên của thời thơ ấu.
8. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 8:
“Ngày trước hết đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dụ dỗ mến thương, …” Đó là những xúc cảm trước hết của tôi lúc sẵn sàng vào lớp một. Lúc tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ tới những kỉ niệm đẹp của ngày trước hết đi học.
Nhớ lại lúc đó, cái thuở tôi còn nhỏ xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Lúc mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ ko như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có nhẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy nhưng lúc đó tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học mở đầu, cồng trường đóng lại, tôi chơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ ko. Tôi như ở một toàn cầu hoàn toàn khác lúc tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ nhưng khóc. Và rồi, cô tới bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, chở che, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc đó ko còn đi chơi như ngày trước nữa nhưng tôi đã đi học.
Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì lúc có cô kế bên tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã tới. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi – cậu học trò lớp một lẻ loi trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có người nào đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới trông thấy là mẹ đã ở bên tôi.
Ôi! Sao tôi thương tới thế, sao tôi nhớ tới thế. Cái ngày trước hết đi học của tôi. Cái ngày nhưng tôi có nhiều kỉ niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
9. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 9:
Nói tới ngày trước hết đi học, ko người nào trong chúng ta quên được. Năm nay em đã học lớp 8, chẳng lạ gì ngày khai trường, nhưng em không thể nào quên được buổi khai trường, lúc em mở đầu vào lớp 1. Cảm giác bỡ ngỡ, rụt rè lúc thoát khỏi vòng tay của mẹ và bước qua cổng trường thật lạ kì.
Đêm hôm trước ngày khai trường, xúc cảm trong em thật lộn lạo: thấp thỏm, vui tươi, bồn chồn và lo lắng nữa. Chẳng hiểu sao lúc ăn cơm em cứ nghĩ tới buổi khai trường, rồi sau đó em đi đi lại lại, nôn nao trong người là ngày mai sẽ có mặt trong 1 sự kiện quan trọng, thật là thích biết bao. Mẹ đã sẵn sàng tất cả mọi thứ cho em, cái gì cũng thật xa lạ: bút chì, thước kẻ, … nhưng em hiện thời ko nhớ rõ, nhưng mọi thứ đều đủ cả. Em thích thú ngắm từng thứ 1, rồi xếp gọn ghẽ chúng vào cặp sách, lòng đứng hứng khởi. Rồi mẹ cho em mặc đồng phục của trường tiểu học: áo trắng và váy màu đỏ, em mặc vừa in. Nhớ lại tối hôm đó, em đeo cặp sách chạy xung quanh nhà cho mọi người xem mình đã mở đầu chững chàng tới nhường nào. Căn nhà hôm đó như sôi động hẳn lên, mọi người bàn tán, nói về em, về tương lai của em. Gia đình đã kể cho em nghe rất nhiều về trường lớp, làm em càng hứng thú hơn. Bà nội em khen: “Cháu lớn nhanh quá, quyết tâm học giỏi để mọi người vui nha” em cười ngượng nghịu. Hôm dấy, phải thức khuya lắm em mới ngủ được, nhưng vì sao em lại trằn trọc khó ngủ tương tự nhỉ? Em thao thức, suy nghĩ triền miên” Ko biết người nào sẽ dạy nhỉ? Bằng hữu có nhiều ko? … Và em chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay biết.
Sáng hôm sau, em dậy rất sớm, đánh răng, rửa mặt rồi ăn sáng, thật sự lúc đó em rất phấn khởi, sau lúc mặc đồng phục xong mẹ đưa em tới trường bằng xe máy, trong lòng em xốn xang, bồn chồn và hào hứng.
Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, những bài văn tuyển chọn
Trên trời, những đám mây bồng bềnh trôi đi như muốn ngao đó đây, bầu trời trong xanh. Vẫn trục đường đó, vẫn cảnh vật đó, sao hôm nay lại thấy lạ vậy …Hàng cây như xanh hơn, cao hơn, những ngôi nhà trông khang trang hợn mọi ngày. Tuyến đường thân quen ngày nào sao hôm nay sạch sẽ gọn ghẽ ghê. Mặt trời đã dần dần nhô lên, tỏa ra những tia nắng trước hết, thay thế cho màn đêm mờ ảo là ánh sáng hồng tươi đang lan tràn khắp ko gian. Nhưng hàng cây xanh cũng vừa tỉnh giấc, đang khẽ rùng mình. Trên những tán lá xanh còn đọng lại những giọt sương sớm, co những chú chim dã dậy từ rất lâu và đang cất khúc ca chào đón ngày mới. Theo tiếng chim ca, những tia nắng vàng tươi cũng mở đầu nhảy múa hát ca trên những trục đường. Giờ đây, ko gian ko còn yên tĩnh nữa nhưng thay vào đó là tiếng nói cười của các anh chị học trò đang rảo bước tới trường, và tiếng xe máy của các bác phụ huynh đưa con tới trường. Các bạn mặc quần áo rất chỉnh tề, gương mặt vui tươi nhưng ko kém phần lo lắng. Chẳng mấy chốc nhưng em đã đứng trước cổng trư Đứa nào đứa nấy cũng đều ngờ ngạc nhìn ngược nhìn xuôi và trên khuôn mặt chúng có chút gì đó sợ sệt. Thường thì lúc gặp điều gì đó có vẻ lạ, tôi đều muốn khám phá và tìm hiểu nó. Có nhẽ điều đó làm cho ngày tựu trường đối với tôi thật đặc thù, giống như một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Ngay trong lễ khai trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía những học trò lớp một khiến tôi cảm thấy tự hào vô cùng. Nhưng đâu chỉ có mình tôi, nhiều bạn đứng trước, bạn thì ưỡn ngực ra vẻ, bạn thì mặt mũi tỏ vẻ nghiêm túc lắm nhưng mồm thì cứ cười tít mắt. Rồi một chị lớp năm với cương vị là liên đội trưởng chỉ huy cho toàn trường hát quốc ca. Tất cả chúng tôi đều hát rất to. Tôi bất giác tưởng tượng ra mình chính là một chiến sĩ nhỏ đang đứng trong một đoàn kị binh oai hùng đánh đuổi những tên khổng lồ nhưng hằng đêm mẹ vẫn kể trong các câu chuyện cổ tích. Xong tiết mục chào cờ, chúng tôi được nghe đọc thư mừng ngày khai trường của Chủ tịch nước. Điều này khiến tôi dần dần trông thấy được tầm quan trọng của việc học hơn trước rất nhiều. Tiếp tới là tiết mục đánh trống khai trường của thầy hiệu trưởng. Trông thầy thật hiền từ và nhân hậu biết bao. Thầy giống như một người cha lớn của hàng trăm em học trò đang ngồi đây vậy.
Tiếng trống trường cất lên “Tùng! Tùng! Tùng!” nghe thật vang xa báo hiệu cho một năm học mới đã tới. Rồi những quả bóng bay đủ màu sắc cũng được thả bay trên bầu trời. Lúc đó tôi có một cảm giác rằng mình cũng đang bay, đang bay trong một biển trời tri thức mới, vai trò một người học trò đang tới với tôi khiến tôi tự hào vô cùng. Nó làm tôi cảm giác mình lớn hẳn lên ko phải vì mấy hôm trước có cao hơn vài xen ti mét nhưng lớn hơn trong tiềm thức tôi mặc dù tôi chỉ vừa tròn sáu tuổi.
——————HẾT———————-
Viết về những kỷ niệm thâm thúy với thầy cô, mái trường là cuộc thi thường được tổ chức vào ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Nếu bạn chưa có ý tưởng cho bài viết của mình thì hãy tham khảo những bài viết mẫu viết về những kỷ niệm thâm thúy về thầy cô và mái trường nhưng Taimienphi.vn tổng hợp. Thông qua những bài viết này, các bạn sẽ biết cách sử dụng từ cũng như diễn tả thích hợp làm cho bài viết trở thành ý nghĩa, giàu xúc cảm hơn.
https://thuthuat.taimienphi.vn/van-mau-ke-lai-nhung-ki-niem-ngay-dau-tien-di-hoc-37960n
Xem thêm nhiều bài viết hay về Hỏi Đáp Văn Học
Bạn thấy bài viết Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Văn học
#Kể #lại #những #kỉ #niệm #ngày #đầu #tiên #đi #học
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
Hình Ảnh về: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
Video về: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
Wiki về Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học -
Ngày trước hết đi học là một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi học trò. Ngày khai trường trước hết của em có gì đặc thù, xúc cảm của em lúc đó như thế nào? Em hãy Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học của mình để ôn lại những kỉ niệm và san sớt kỉ niệm đáng nhớ đó với bằng hữu của mình.
Mục Lục bài viết:
1. Dàn ý
2. Bài mẫu số 1
3. Bài mẫu số 2
4. Bài mẫu số 3
5. Bài mẫu số 4
6. Bài mẫu số 5
7. Bài mẫu số 6 (siêu ngắn)
8. Bài mẫu số 7
9. Bài mẫu số 8 (siêu ngắn)
10. Bài mẫu số 9
Văn mẫu Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học
I. Dàn ý Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học
1. Mở bài
– Có thể dẫn dắt bằng một vài câu thơ hay bài hát “Ngày trước hết đi học, mẹ dắt tay tới trường, …”
– Ngày trước hết đi học luôn là ngày để lại ấn tượng thâm thúy trong lòng chúng ta.
2. Thân bài:
Xúc cảm, tâm trạng cúa tôi trong đêm trước lúc ngày mai đi học
– Bồn chồn, hào hứng tới lạ.
– Sẵn sàng đầy đủ quần áo, cặp sách, … sần sàng cho ngày mai đi học.
– Lo lắng, trằn trọc, khó ngủ.
– Đã đi ngủ sớm nhưng vẫn ko chợp mắt được vì mải lo nghĩ tới ngày mai sẽ ra sao?
* Ngày dầu tiên tới trường.
Trên đường tới trường
– Sau lúc mặc đồng phục, cả nhà chụp một tấm hình làm ki niệm “Ngày trước hết tôi đi học”.
– Mẹ dắt tay tôi đi học với tất cả sự hào hứng. tràn đầy thú vui.
– Tuyến đường thân thuộc sao nhưng hôm nay đột nhiên thấy cái gì cũng xa lạ. Tuyến đường, hàng cây, tiếng chim hót, đường phố xe pháo đông đúc qua lại,.. tất cả đều xa lạ
– Nhìn xung quanh, tôi nhận thấy cùng cỏ nhiều bạn giống mình, cũng lần trước hết tới trường với biết bao điều thú vị.
* Lúc tới trường
Đứng trước cổng trường: cổng trường to lớn, hàng cây thật đẹp, bảng tên trường rất to và nghe sao thật hay… tôi như bị choáng ngợp.
Mẹ dắt tôi vào trường, còn tôi trong lòng xiết bao bồn chồn, lo lắng.
– Bước vào sân trường: sàn trường thật rộng lớn, từng dãy phòng họ khang trang, xinh xắn khiển tôi thật thích thú.
– Xếp hàng: mẹ buông tay tỏi và bao tôi vào xếp hàng với các bạn theo sự điều động của nhà trường.
– Xúc cảm cùa tôi lúc này mắt rơm rớm nước mắt vì lo sự mẹ sẽ bỏ mình, bấu
víu lấy áo mẹ ko rời, …
– Mẹ tôi dịu dàng khuyên tôi phải mạnh dạn hơn.
* Trong giờ học
– Cô chủ nhiệm dắt cả lớp lên phòng học. Tôi vần cố ngoái nhìn xem mẹ có còn đứng trong sân trường ko? Tôi ko thấy, lòng lại càng bồn chồn hơn nhưng tự vấn sẽ mạnh mẽ hơn.
– Bước lên phòng học, tôi và các bạn rất ngạc nhiên vì phòng học quá đẹp.
– Phòng học đẹp là vì: sơn phết màu sắc rất xinh xắn, từng cái bàn cái ghế được xếp gọn ghẽ, nghìn nắp. Trên các bức tường được trang trí hình ảnh dễ thương dễ nhìn.
– Chúng tôi bước vào bài học trước hết trong cuộc đời mình.
– Cô giảng bài thật hay. Lời giảng du dương, trong treo, ngọt ngào đưa chúng tôi tới với sự thú vị của từng bài học.
– Sau tiết học, tôi cảm thấy thật thích thú và hạnh phúc lúc được đi học. Được cô giáo mến thương, được làm quen bằng hữu mới. Ôi thích thú làm sao!
* Giờ ra về
– Vừa bước chân xuống cầu thang, tôi đã nhìn thấy mẹ mình.
– Tôi vui tươi chạy tới, hôn lên má mẹ.
– Mẹ hỏi tôi nhiều điều về lớp học, về cô giáo, về bài học ngày hôm nay. Tôi kể mẹ nghe mọi việc.
– Thấy tôi vui lúc đi học về, mẹ cũng thấy hạnh phúc.
3. Kết bài
– Kỉ niệm ngày trước hết đi học của tôi là thế đó.
– Biết bao xúc cảm xen lẫn vào nhau khiến tôi nhớ mãi.
Xem tiếp các bài soạn để học tốt môn Ngữ Văn lớp 8
– Soạn bài Lão Hạc
– Soạn bài Từ tượng hình, từ tượng thanh
II. Bài văn mẫu Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học
1. Kể lại kỉ niệm ngày trước hết đi học ngắn nhất, mẫu số 1 (Chuẩn):
Tuổi thơ của tôi đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn, có những kỉ niệm cùng bằng hữu, cùng gia đình hay chỉ là kỉ niệm của riêng tôi. Những kỉ niệm chính là những kí ức tươi đẹp đáng nhớ nhất, là quá khứ để tô vẽ nên tương lai của chúng ta, đối với tôi kỉ niệm ko thể quên đó là ngày trước hết đi học.
Nhớ ngày đó, lúc tôi mới chỉ là cậu nhỏ 6 tuổi nhỏ tẹo, ngồi đằng sau chiếc xe đạp Thống Nhất và chị tôi chở tới trường ngày khai trường. Trên đường đi tôi cứ ghì bám hai bên vạt áo của chị, hỏi chị đủ thứ về ngày khai trường, nào là “khai trường có đông người ko?”, “đi khai trường có phải mang sách vở ko?”,… vô vàn câu hỏi ngô nghê của tôi lúc đó khiến chị của tôi rất buồn cười. Tôi còn nhớ mình đã rất giữ giàng bộ quần áo mới mặc trong ngày đi học trước hết, lúc nào cũng ngó xuống lấy tay phủi bụi rồi lại sửa khăn quàng cho chỉnh tề, ko dám đưa tay bẩn lên sờ vào quần áo. Chị đưa tôi tới trường rồi chị cũng đi tới trường của chị, chỉ còn mình tôi chơ vơ, tôi sợ tới suýt khóc nhưng nghĩ rằng khóc ở đây thì thật xấu hổ nên lại quyết tâm ko khóc. Tôi nhìn các bạn đi vào trường cũng theo vào, đứng vào hàng ghế lớp mình và ngồi xuống, một vài bạn cùng lớp với tôi đã bắt chuyện với tôi giúp tôi đỡ bỡ ngỡ và lo lắng hơn, ko ngờ sau đó chúng tôi đã chơi thân với nhau cho tới tận hiện thời.
Thật khó để kể được hết những xúc cảm của tôi trong ngày đi học trước hết, khó để nói thành lời hay viết thành văn nhưng dù trải qua bao thời kì tôi vẫn ghi sâu và nhớ về những kỉ niệm đó.
—————–HẾT BÀI 1—————-
Để có thêm nhiều gợi ý hay cho bài Kể về những kỉ niệm ngày trước hết đi học, các em có thể tham khảo thêm rất nhiều bài văn mẫu hay về mái trường và thầy cô như: Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú(cảm động, buồn cười) em gặp ở trường, Tưởng tượng và kể lại câu chuyện mười năm sau lúc về thăm trường cũ, Kể về một thầy giáo hay một cô giáo nhưng em quý mến, Kể lại những kỉ niệm thâm thúy về thầy cô.
2. Bài viết số 1 lớp 8 đề 1: Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 2 (Chuẩn):
Người ta thường nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ phải trải qua những cột mốc, thời đoạn không giống nhau, ở mỗi thời đoạn sẽ có sự chuyển đổi trong suy nghĩ, nhận thức và hành động của bản thân để thích ứng. Và chính tôi đã cảm thu được sự thay đổi đó trong ngày trước hết đi học.
Người nào chưa từng bỡ ngỡ, bổi hổi, lo lắng và sợ sệt lúc ngày trước hết rời xa vòng tay mẹ để tới trường đi học. Thoạt đầu tôi rất hào hứng đợi mong tới ngày khai trường để được mặc quần áo mới, đeo cặp sách mới để đi học, nhưng lúc vừa tới cổng trường mẹ nói tạm biệt ra về tôi đã muốn chạy theo bám lấy mẹ. Lần trước hết trong đời tôi biết tự nhắc nhở bản thân, tự động viên và động viên mình rằng “mình sẽ làm được, mình sẽ ko khóc”, tôi lấy hết dũng cảm để bước vào cánh cổng trường. Mọi xúc cảm lúc đó hỗn loạn và khó để diễn tả, tôi vừa sợ lại vừa vui sướng, trường đông học trò quá, cờ hoa rực rỡ, sôi động và tưng bừng nhưng tôi chẳng quen người nào, bằng hữu và thầy cô đều xa lạ, mọi thứ đều mới lạ. Tôi trông thấy ko phải một mình tôi rơi vào hoàn cảnh đó, nhìn vào ánh mắt ngờ ngạc của bao học trò mới tới trường đều tương tự, có đôi mắt còn sưng lên, hoen đỏ vì khóc. Sau buổi khai trường chúng tôi được về lớp của mình, nụ cười tươi tiếp đón của cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi tự tin hơn, ko còn rụt rè e sợ, tôi tự vấn rằng rồi sẽ quen thôi.
Ngày trước hết đi học của tôi đã trôi qua tương tự, trong số chúng ta người nào cũng có ngày trước hết đi học của mình, dù đó là thú vui hay nỗi buồn thì tôi tin nó là kỉ niệm mãi mãi ko bao giờ quên được.
Bài văn kể về những kỉ niệm ngày đầu đi học của em ngắn gọn
3. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học lớp 8, mẫu số 3 (Chuẩn):
Con người ta ko thể cứ mải nhìn về phía trước, hướng tới tương lai nhưng ko biết nhớ về quá khứ và nhìn vào hiện nay. Đối với tôi điều quan trọng nhất là phải biết trân trọng quá khứ, những kỉ niệm cũ luôn được tôi ghi nhớ và giữ giàng. Một trong những kỉ niệm nhưng tôi nghĩ rằng mình sẽ nhớ về nó suốt đời đó chính là ngày trước hết đi học.
Tôi vẫn nhớ như in ngày khai trường năm đó vào một hôm trời nắng to, chiếc áo trắng tôi mặc dường như trắng sáng hơn và chiếc khăn quàng đỏ thắm hơn. Tôi sẵn sàng tươm tất xong xuôi đội cả mũ ca-nô trên đầu chỉ còn chờ mẹ đưa tới trường dự buổi khai trường trước hết. Trên đường tới trường tôi ko còn líu lo nói chuyện với mẹ như mọi ngày nhưng lại yên lặng, một phần vì tôi mải tò mò suy nghĩ về những thứ sắp diễn ra trong buổi khai trường, phần cũng vì tôi sợ, tôi lo lắng, thấp thỏm khó tả. Tới cổng trường học tôi nhìn thấy một cảnh tượng thật khó tin, các bạn níu chân, níu tay mẹ rồi khóc oà ko muốn vào trường, tôi chột dạ ko biết vì sao lại tương tự, có gì đáng sợ bên trong trường học hay sao. Lúc đó mẹ đã trấn tĩnh và bảo tôi rằng, “các bạn đó sợ phải xa mẹ, sợ bị thầy cô mắng nhưng con yên tâm, thầy cô sẽ rất dịu dàng, quan tâm và chăm sóc cho con, con hãy học tập thật tốt rồi tan học mẹ lại tới đón”. Tôi tin mẹ và bước vào trường, cô giáo hỏi tên tôi rồi dẫn tôi tới tận ghế ngồi, các bạn nói chuyện với tôi rất vui khiến tôi quên bẵng đi cảm giác lo lắng lúc đầu, tôi nhanh chóng làm quen và kết thân với các bạn cùng lớp mình, lúc đó tôi đã nghĩ tới những tháng ngày đi học thật vui vẻ.
Sau ngày đi học trước hết tôi trông thấy mình đã lớn hơn chút ít, đã hiểu chuyện và tự lập hơn, quãng đường đi học còn dài tôi sẽ phải quyết tâm thật nhiều để ko phụ lòng bố mẹ.
4. Bài văn Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học của mình, mẫu số 4:
Trong cuộc đời, tri thức rất quan trọng trong đời sống của chúng ta. Nhưng trong chúng ta ko phải người nào người nào cũng đều được đi học cả đâu nhưng có rất nhiều người nghèo túng ko có điều kiện để đi học. Và tôi nằm trong con số may mắn những người được đi học, được bồi dưỡng tri thức và những bài học đạo đức thú vị. Vì vậy, những kỉ niệm về ngày trước hết đi học đối với tôi là những phút chốc tuyệt vời, ấn tượng và khó phai trong lòng tôi.
Giờ đây tuy tôi đã là học trò lớp tám rồi nhưng mồi lúc nghe thấy tiếng trống “tùng… tùng… tùng… rất rõ năm đó là năm hai nghìn ko trăm lẻ bảy. Vào hôm trước lúc ngày khai trường diễn ra, tôi lấy làm bồn chồn và trong đầu cứ suy nghĩ về nhiều thứ liên quan tới trường lớp nào là “mình sẽ vào học ngôi trường như thế nào đây?”, “bằng hữu có tốt ko?”, “thầy cô có dữ ko?”. Và những ngày này, ba mẹ tôi rất bận rộn. Ko phải bận rộn vì công việc nhưng vì lo cho ngày khai trường trước hết của tôi. Ba thì đi sắm giấy bao vở, dán nhãn, tập vở. Mẹ thì đi sắm sách giáo khoa. Lúc bao tập, tôi cứ thì thầm trong lòng ko được làm dơ bất kỳ cuốn tập nào nhưng suy nghĩ đó ko được thực hiện tốt. Tôi đã làm rách bia giấy bao tập. Tôi liền òa khóc lên nhưng nhờ mẹ tôi dụ dỗ, xoa dịu nên tôi mới thôi ko khóc nữa. Ba thì chỉ cho tôi bao vở làm sao cho đúng cách và cẩn thận, dán nhãn ra sao cho đẹp và dính chặt. Chị hai thi viết tên của tôi lên các giấy nhãn đó. Ôi! Những con chữ như rồng bay phượng múa thật tuyệt đẹp.
Kể lại kỉ niệm ngày trước hết đi học dàn ý và bài mẫu cụ thể
Và tôi còn nhớ, tôi vô tình làm lem mực vào một cuốn vỡ. Tôi khóc còn nhiều hơn cả lúc làm rách bìa bao. Sau đó, chị tôi xoa dịu một vài phút sau tôi mới thôi khóc. Tập vở, sách giáo khoa, bút viết, cặp táp đều đã sẵn sàng. Tới tối, tôi ko tài nào ngủ được, phải một lúc sau tôi mới thiếp đi. Tới sáng, sau lúc đã thức dậy làm vệ sinh tư nhân xong thì ba chở tôi tới trườngCòn đưa cho tôi một quả bóng xinh xinh có hình mặt cười. Tôi thấy các em học trò tới trường với gương mặt sáng sủa, vui vẻ. Tôi cảm thấy bản thân tự tin hơn hẳn lúc có bộ đồng phục tuyệt đẹp trên người mình. Tôi thấy trường tôi vừa rộng rãi nhưng vừa xinh xắn nữa. Những cái cây cao cao có màu sắc đỏ thắm. Có bốn cái xích đu ở bốn góc sân trường.
Tôi giật thót tim lúc nghe thây tiếng trống khai trường vang lên “tùng… tùng… tùng”. Cả trường mở đầu xếp hàng ngay ngắn trên sân. Và ko biết va vào đâu nhưng bong bóng tôi mang theo bị bê. Tôi quyết tâm nén lại ko khóc lên. May mắn là có một bạn kế bên chia bớt cho tôi một vài bông hoa để đi diễu hành. Sau lúc cuộc diễu hành kết thúc, cô giáo chủ nhiệm đón học trò lên lớp và cái bạn chia hoa lúc nãy lại ngồi kế bên tôi. Mùi hương kì lạ của tập vở mới bỗng xông lên trong lớp. Tới giờ ra chơi dường như chỉ có khoảng mười lăm phút. Tôi ngồi trong lớp, ko biết chơi với người nào. và chơi trò gì nhưng có một đám bạn tới rủ tôi chơi. Tôi cảm thây xúc động làm sao! Lúc ra về, tôi vẫy tay chào tạm biệt các bạn mới của mình và lên xe. Bóng các bạn xa dần và tôi cảm thấy trong lòng mình dâng lên một xúc cảm xao xuyến lạ thường.
Ngày trước hết đi học của tôi là như thế đó. Những kỉ niệm tyệt vời đó luôn đọng lại trong trí óc của tôi và cũng những kỉ niêm đó thúc giục tôi vào việc học tốt hơn. Vì vậy, tôi quyết tâm học tốt để ko phụ lòng cha mẹ.
5. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 5:
Thời học trò là quãng thời kì đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Chính vì vậy, những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên đó cũng sẽ ko bao giờ phai nhạt trong tâm tưởng chúng ta. Và với tôi, nhưng ko, với rất nhiều người nữa, ngày khai trường trước hết sẽ là hồi ức tươi đẹp nhất, để lại ấn tượng thâm thúy nhất.
Ngày khai trường trước hết của các bạn như thế nào?
Còn với tôi, đó là một buổi sang mùa thu trời trong xanh. Mẹ gọi tôi dậy từ sáng sớm, rồi lại tất bật sẵn sàng cho tôi; nào quần áo đồng phục, sách vở, rồi nấu bếp sang cho cả nhà. Nhị mẹ bận rộn tương tự, tôi thầm tự nhủminhf phải vệ sinh thật nhanh chóng để mẹ ko phải nhắc nhở. Đó vậy nhưng cứ một lúc mẹ lại giục tôi “Quỳnh ơi nhanh lên nào ko lại muộn giờ mất!” Lúc đó, tôi nghĩ thầm, chắc khai trường sẽ có rất nhiều chú công an, nếu mình đi muộn, mẹ sợ mình sẽ bị các chú đó bắt nên phải luôn mồm thúc tôi tương tự. Thế nên tôi quáng quàng cả lên, ăn vội mấy miếng cơm rang và lúc này, người giục mẹ tôi chở đi khai trường sớm lại chính là tôi. Mẹ cười phúc hậu và dịu dàng nói “Cứ từ từ thôi con ạ, còn sớm nhưng, ăn cho no đã” Rồi tới lượt bố tôi chậm rãi nói “Hôm nay con đã là học trò lớp một rồi, phải ngoan và biết nghe lời mọi người hơn nữa, ko còn nũng nịu, làm nũng bố mẹ như các em nhỏ nữa nghe chưa! Trong lớp con phải quyết tâm nghe cô giáo giảng bài, quyết tâm tập đọc, tập viết, dành được nhiều điểm 10, con có hứa với bố ko?” Tôi nhi nhí đáp: “Dạ, có ạ!” Tôi chào bố và ra sân lên xe, mẹ chở tới trường. Tuyến đường hôm nay thật đông đúc và nhôn nhịp, tôi nghe mẹ bảo, hôm nay, các bạn, các anh các chị cũng đi khai trường như tôi. Tôi thích thú và tò mò về ngôi trường mới, ko còn sợ chú công an như lúc ở nhà nữa. Tới rồi! Ngôi trường mới của tôi. Ôi! Đẹp quá! Tôi thốt lên trong niềm sung sướng. Ngôi trường rộng rãi và khang trang, trong sân trường có cả một hồ nước trong veo và vườn cây với đủ các lời hoa. Tới chỗ nào tôi cũng chỉ cho mẹ những phát hiện mới của mình.
Kể lại kỉ niệm ngày trước hết đi học lớp 1
Tới sân trường, tôi được mẹ dẫn vào hàng của lớp1A2. Chúng tôi, những cô nhỏ, cậu nhỏ học trò lớp 1 bước vào lễ chào cờ trước hết. Tôi thắc mắc ko hiểu sao trên cổ của các anh chị lớp lớn, người nào cũng đều đeo chiếc khăn màu đỏ. Về sau tôi được mẹ giảng giải, nếu tôi quyết tâm học tập và đạt kết quả cao sẽ được kết nạp làm đội viên đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh và cũng sẽ được đeo khăn quàng đỏ như các anh chị đó. Sau lúc kết thúc nghi lễ chào cờ, cô hiệu trưởng lên nhắc nhở và dặn dò học trò nhiệm vụ năm học mới. Lúc cô đánh những tiếng trống trước hết, cũng là lúc từng chùm bóng bay sặc sỡ được thả lên trời. Buổi lễ kết thúc và chúng tôi trở về lớp. Đột nhiên, tôi trông thấy… mẹ, mẹ đâu rồi! Tôi hốt hoảng đảo mắt khắp sân trường, vẫn ko thấy mẹ đâu. Tôi òa lên khóc nức nở. Bỗng tôi nhận thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, sau đó là giọng nói nhẹ nhõm “Em nhỏ ở lớp nào? Sao đứng ở đây khóc nhưng ko vào lớp đi?” Tôi ngước mắt lên, một chi lớn tuổi hơn tôi, dáng cao gầy, tóc thắt hai bên. Tôi vừa nói, giọng nói nghen ngào trong tiếng khóc “Em…em học lớp 1A2. Em chẳng thấy mẹ ở đâu cả hu… hu…” Chị phì cười rồi nói: “Em nhỏ ngốc, chắc mẹ em về rồi, em vào lớp đi, lúc nào học song thì mẹ sẽ tới đón” Tôi thơ ngây hỏi chị: “Chị ơi, thế lúc nào học song hả chị? Em nghe chị láng giềng bảo phải học 12 năm cơ, thế lúc nào em lớn em lớn em mới được gặp mẹ à chị? À chị ơi, em ko biết lớp 1A2” “Ko phải đâu em à, em học từ hiện thời tới buổi trưa, mẹ sẽ tới đón”, vừa nói chị vừa dẫn tôi tới một phòng học “Đây là lớp 1A2, em quyết tâm học tập tốt nhé! Thôi chào em. Chị cũng phải về lớp đây!” Nói rồi chi chạy đi, thoắt cái đã ko còn thấy chị đâu nữa. Mãi về sau này tôi mới phát hiện, mình chưa hỏi tên, nhưng cái hình ảnhcao gầy và mái tóc thắt bím hai bên của chị đã để lại ấn tượng ko bao giờ quên trong tôi.
Tôi bước vào lớp, một cảm giác thật khó tả: Xa lạ, bỡ ngỡ và đôi chút lo sợ. Cô giáo xếp chỗ ngồi cho chúng tôi thật nhanh chóng. Chỉ tới lúc đã yên vị trong chỗ ngồi mới, tôi mới có dịp quan sát lớp học, cô giáo và những người bạn mới. Cảm giác xa lạ biến đi đâu mất, cô giáo nhắc chúng tôi lấy sách vở viết bài tập viết trước hết. Ko gian trở thành vắng lặng. Sân trường vừa đông đúc, nhôn nhịp là thế, giờ đã ko còn một bóng người. Giờ đây, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lích chích của vài chú chim non và tiếng đọc bài của cô giáo…
“Ngày trước hết đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dụ dỗ mến thương… Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền, …” Ngày trước hết đó trôi qua, nhưng những xúc cảm sẽ ko bao giờ mờ phai, và với tôi, cái ngày đó như chỉ mới là ngày hôm qua nhưng thôi, những vui, buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư vang tới tận tương lai.
6. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 6:
Đã mấy năm trôi qua rồi, hiện thời tôi đã lớn khôn. Như thể nghe thấy tiếng trống vang lên buổi tựu trường trước hết của tôi và tôi cũng tưởng rằng điều đó như vừa mới xảy ra thôi.
Vào tối hôm trước lúc buổi tựu trường trước hết của tôi, ba tôi sẵn sàng cặp sách, mẹ thì ủi quần áo để sẵn sàng cho tôi đi học vào ngày mai. Mọi thứ đều đã được sẵn sàng sẵn sàng. Tôi thì hào hứng đợi tới ngày mai vì đó cũng chính là sự tự hào của bố mẹ. Mong ước của họ là thấy con mình được cấp sách tới trường. Sáng hôm đó, tôi thức dậy thật sớm và vệ sinh tư nhân xong, tôi tự mặc quần áo của mình, đeo cặp sách sẵn sàng. Ọuang cảnh trên trục đường thật kì lạ, khác hẳn so với trước đây, mọi thứ xung quanh đều được thay đổi. Từ những bãi đất trống đã thành những ngôi nhà lớn, từ những trục đường hẹp đã trở thành một trục đường rộng rãi, thoáng mát. Lúc tới trường, tôi thấy ngôi trường “ôi chao, sao rộng lớn quá vậy? kèm theo đó là một sự ngạc nhiên trên gương mặt của tỏi. Tôi bị choáng ngợp và ko dám bước vào nhưng lúc thấy người nào người nào cũng đang vui vẻ bước vào thì tôi lại suy nghĩ lại, bước qua cánh cổng đó là một toàn cầu kì diệu sẽ mở ra. Toàn cầu kì diệu đó sê giúp chúng ta lớn khôn, biết được những tri thức cần có và quen biết được nhiều bằng hữu mới, thầy cô mới, mang tới cho ta biết bao điều thú vị. Lúc xếp hàng, người nào người nào cũng đều đứng nghiêm túc để đi vào lớp. Bước vào lớp học, tôi thấy rất tuyệt vời vì bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp, gọn ghẽ. Các lớp khác cũng đều tương tự. Tôi nghe nói bên Nhật, ngày toàn dân đưa trẻ tới trường, người nào người nào cũng tạm thời gác công việc của mình để tham gia buổi lề khai trường năm học mới. Đối với người Nhật, đó chính là ngày quan trọng nhất. Tới lúc gặp cô giáo chủ nhiệm, tôi cứ sợ ràng cô sẽ rất nghiêm khắc và rất dữ cho tới lúc qua tiết học trước hết thỉ tôi mới biết rằng cô là một cô giáo rất tận tâm trong việc giảng dạy, hiền lành, mến thương và tận tình giúp đờ chúng tôi trong việc học tập. Sau lúc học hết ngày trước hết thì tôi lại mong ước ngày hôm sau mau mau tới để tôi được đi học và khám phá nhiều điều thú vị hơn nữa.
Suốt mấy năm qua, kí ức đó sẽ xoành xoạch ghi khắc trong tim tôi. Nhớ lắm kí niệm tuổi học trò ơi!
7. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 7:
Vậy là năm nay em đã là một học trò lớp 8 rồi đó, đã là một cô học trò chững trạc ko như ngày này của 8 năm về trước. Tám lần được dự lễ khai trường, nhưng buổi khai trường trước hết vào lớp Một vẫn luôn để lại trong kí ức em ấn tượng sâu đậm nhất và có nhẽ em sẽ ko bao giờ quên được kỉ niệm vào ngày hôm đó.
Đêm hôm trước ngày khai trường, em sống trong tâm trạng nôn nao, hào hứng, chắc đó cũng là tâm trạng chung của những bạn mới mở đầu đi học như em. Có một điều gì đó lạ lắm, quan trọng lắm đang xảy ra trong căn nhà nhỏ nhỏ của gia đình em. Như thường lệ Mẹ luôn là người sẵn sàng đầy đủ những thứ cần thiết cho em. Những cuốn sách giáo khoa, những cuốn vở gi bài đủ loại với những hình chuột Mikey, công chúa váy hồng… Chiếc bảng nhỏ, phấn viết, đồ lau, bút mực, bút chì… đủ cả. Em xếp gọn từng thứ trong chiếc cặp xinh xinh có hai quai để đeo lên vai cho tiện. Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng cho một ngày khai trường ấn tượng.
Hôm đó, mọi người thức rất khuya để nói chuyện, trao đổi nhưng đương nhiên nhân vật chính là em. Mẹ mặc thử cho em bộ đồng phục học trò Tiểu học: áo sơ mi trắng cộc tay và chiếc quần tây màu tím than. Đứng trước gương, em thấy mình lạ quá liền bật cười ngượng nghịu. Bà nội xoa đầu khen: “Cháu bà lớn rồi, trông chững chàng ghê! Ngày mai, cháu đã là cậu học trò lớp Một! Cố học cho thật giỏi, cháu nhé!”
Dù là một cô nhỏ dễ ngủ nhưng buổi tối hôm đấy em phải nằm rất lâu mới có thể ngủ được. Bao nhiêu những suy nghĩ tưởng tượng về ngày mai cứ hiện lên trong đầu của em. Đầy thú vị những cũng ko khỏi lo lắng bồn chồn.
Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học nhưng em nhớ nhất
Sáng hôm sau, mẹ chở xe đưa em tới trường. Ngồi sau xe, em nhìn cảnh vật hai bên đường thấy cái gì cũng mới, cũng lạ. Ngôi trường Tiểu học Đàm Duy Thành chỉ cách nhà khoảng cây số nhưng sao em cảm thấy xa ghê! Trước cổng trường là tấm băng-rôn đỏ nổi trội dòng chữ vàng tươi: Chào mừng năm học mới 2010 – 2011. Hai hàng cờ đuôi nheo đủ màu phất phới trong gió sớm trông giống như những bàn tay xinh xinh đang vẫy vẫy. Thú vui tràn trề nơi nơi, từ bầu trời trong xanh, từ màu nắng tinh khôi, từ tiếng chim líu lo trong vòm lá óng ánh sương thu từ những gương mặt trẻ thơ ngời ngời hạnh phúc và tin tưởng.
Trong sân trường, người đông như hội. Các bạn trai tỏ ra mạnh dạn hơn. Các bạn gái ngại ngùng quấn bên chân mẹ, chẳng nỡ rời. Em cũng vậy. Nhìn ngôi trường ba tầng rộng lớn, em cảm thấy mình nhỏ nhỏ làm sao! Mẹ khuyên em hãy tĩnh tâm, vui vẻ và tập làm quen với chỗ đông người. Tuy đã rất quyết tâm nhưng tim em vẫn đập thình thịch pha lẫn xúc cảm rất khó tả.
Một hồi trống vang lên giòn giã. Lễ khai trường sắp mở đầu. Các anh chị học trò lớp lớn khăn quàng đỏ thắm trên vai đã xếp hàng ngay ngắn. Phụ huynh trao con cho các thầy cô giáo chủ nhiệm lớp Một. Đây đó nổi lên tiếng khóc tỉ ti, tiếng gọi mẹ nho nhỏ. Em ko khóc nhưng nước mắt cũng rơm rớm quanh mi. Một nỗi xúc động khó tả dâng lên trong lòng. Em lưu luyến rời tay mẹ, cùng các bạn xếp hàng theo lớp.
Buổi khai trường trước hết trong đời học trò mới trang trọng và nghiêm trang làm sao! Tiếng trống trường thôi thúc, nô nức lòng người. Lá cờ Tổ quốc bay phần phật trên đỉnh cột. Thầy cô giáo và học trò đứng nghiêm, mắt hướng về lá Quốc kì. Tiếng quốc ca vang vang trên sân trường rực nắng.
Cô Hiệu trưởng đọc lời khai trường năm học. Sau đó cô dặn dò, khuyên nhủ chúng em nhiều điều. Cô chúc chúng em học tập ngày càng tiến bộ.
Buổi lễ kết thúc, chúng em theo cô Hồng về nhận lớp, Lớp Một A gồm bốn chục học trò. Em rất vui lúc gặp lại Sơn và Hải, hai bạn học chung ở trường Mẫu giáo Sơn Ca. Chỉ một lúc sau, em đã biết tên các bạn ngồi cùng bàn là Hoa, Tâm và Ngọc. Những câu chào hỏi rụt rè làm quen cùng những ánh mắt bỡ ngỡ thật dễ thương!
Tan học, mẹ đã đợi sẵn ở cổng trường. Ríu rít như chú chim non, em kể cho mẹ nghe những chuyện về buổi khai trường, cho tới hiện thời, những hình ảnh đó vẫn hiện lên nguyên vẹn trước mắt em. Nó đã trở thành kỉ niệm xinh xắn ko thể nào quên của thời thơ ấu.
8. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 8:
“Ngày trước hết đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dụ dỗ mến thương, …” Đó là những xúc cảm trước hết của tôi lúc sẵn sàng vào lớp một. Lúc tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ tới những kỉ niệm đẹp của ngày trước hết đi học.
Nhớ lại lúc đó, cái thuở tôi còn nhỏ xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Lúc mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ ko như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có nhẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy nhưng lúc đó tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học mở đầu, cồng trường đóng lại, tôi chơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ ko. Tôi như ở một toàn cầu hoàn toàn khác lúc tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ nhưng khóc. Và rồi, cô tới bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, chở che, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc đó ko còn đi chơi như ngày trước nữa nhưng tôi đã đi học.
Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì lúc có cô kế bên tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã tới. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi – cậu học trò lớp một lẻ loi trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có người nào đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới trông thấy là mẹ đã ở bên tôi.
Ôi! Sao tôi thương tới thế, sao tôi nhớ tới thế. Cái ngày trước hết đi học của tôi. Cái ngày nhưng tôi có nhiều kỉ niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
9. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 9:
Nói tới ngày trước hết đi học, ko người nào trong chúng ta quên được. Năm nay em đã học lớp 8, chẳng lạ gì ngày khai trường, nhưng em không thể nào quên được buổi khai trường, lúc em mở đầu vào lớp 1. Cảm giác bỡ ngỡ, rụt rè lúc thoát khỏi vòng tay của mẹ và bước qua cổng trường thật lạ kì.
Đêm hôm trước ngày khai trường, xúc cảm trong em thật lộn lạo: thấp thỏm, vui tươi, bồn chồn và lo lắng nữa. Chẳng hiểu sao lúc ăn cơm em cứ nghĩ tới buổi khai trường, rồi sau đó em đi đi lại lại, nôn nao trong người là ngày mai sẽ có mặt trong 1 sự kiện quan trọng, thật là thích biết bao. Mẹ đã sẵn sàng tất cả mọi thứ cho em, cái gì cũng thật xa lạ: bút chì, thước kẻ, … nhưng em hiện thời ko nhớ rõ, nhưng mọi thứ đều đủ cả. Em thích thú ngắm từng thứ 1, rồi xếp gọn ghẽ chúng vào cặp sách, lòng đứng hứng khởi. Rồi mẹ cho em mặc đồng phục của trường tiểu học: áo trắng và váy màu đỏ, em mặc vừa in. Nhớ lại tối hôm đó, em đeo cặp sách chạy xung quanh nhà cho mọi người xem mình đã mở đầu chững chàng tới nhường nào. Căn nhà hôm đó như sôi động hẳn lên, mọi người bàn tán, nói về em, về tương lai của em. Gia đình đã kể cho em nghe rất nhiều về trường lớp, làm em càng hứng thú hơn. Bà nội em khen: “Cháu lớn nhanh quá, quyết tâm học giỏi để mọi người vui nha” em cười ngượng nghịu. Hôm dấy, phải thức khuya lắm em mới ngủ được, nhưng vì sao em lại trằn trọc khó ngủ tương tự nhỉ? Em thao thức, suy nghĩ triền miên” Ko biết người nào sẽ dạy nhỉ? Bằng hữu có nhiều ko? … Và em chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay biết.
Sáng hôm sau, em dậy rất sớm, đánh răng, rửa mặt rồi ăn sáng, thật sự lúc đó em rất phấn khởi, sau lúc mặc đồng phục xong mẹ đưa em tới trường bằng xe máy, trong lòng em xốn xang, bồn chồn và hào hứng.
Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, những bài văn tuyển chọn
Trên trời, những đám mây bồng bềnh trôi đi như muốn ngao đó đây, bầu trời trong xanh. Vẫn trục đường đó, vẫn cảnh vật đó, sao hôm nay lại thấy lạ vậy …Hàng cây như xanh hơn, cao hơn, những ngôi nhà trông khang trang hợn mọi ngày. Tuyến đường thân quen ngày nào sao hôm nay sạch sẽ gọn ghẽ ghê. Mặt trời đã dần dần nhô lên, tỏa ra những tia nắng trước hết, thay thế cho màn đêm mờ ảo là ánh sáng hồng tươi đang lan tràn khắp ko gian. Nhưng hàng cây xanh cũng vừa tỉnh giấc, đang khẽ rùng mình. Trên những tán lá xanh còn đọng lại những giọt sương sớm, co những chú chim dã dậy từ rất lâu và đang cất khúc ca chào đón ngày mới. Theo tiếng chim ca, những tia nắng vàng tươi cũng mở đầu nhảy múa hát ca trên những trục đường. Giờ đây, ko gian ko còn yên tĩnh nữa nhưng thay vào đó là tiếng nói cười của các anh chị học trò đang rảo bước tới trường, và tiếng xe máy của các bác phụ huynh đưa con tới trường. Các bạn mặc quần áo rất chỉnh tề, gương mặt vui tươi nhưng ko kém phần lo lắng. Chẳng mấy chốc nhưng em đã đứng trước cổng trư Đứa nào đứa nấy cũng đều ngờ ngạc nhìn ngược nhìn xuôi và trên khuôn mặt chúng có chút gì đó sợ sệt. Thường thì lúc gặp điều gì đó có vẻ lạ, tôi đều muốn khám phá và tìm hiểu nó. Có nhẽ điều đó làm cho ngày tựu trường đối với tôi thật đặc thù, giống như một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Ngay trong lễ khai trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía những học trò lớp một khiến tôi cảm thấy tự hào vô cùng. Nhưng đâu chỉ có mình tôi, nhiều bạn đứng trước, bạn thì ưỡn ngực ra vẻ, bạn thì mặt mũi tỏ vẻ nghiêm túc lắm nhưng mồm thì cứ cười tít mắt. Rồi một chị lớp năm với cương vị là liên đội trưởng chỉ huy cho toàn trường hát quốc ca. Tất cả chúng tôi đều hát rất to. Tôi bất giác tưởng tượng ra mình chính là một chiến sĩ nhỏ đang đứng trong một đoàn kị binh oai hùng đánh đuổi những tên khổng lồ nhưng hằng đêm mẹ vẫn kể trong các câu chuyện cổ tích. Xong tiết mục chào cờ, chúng tôi được nghe đọc thư mừng ngày khai trường của Chủ tịch nước. Điều này khiến tôi dần dần trông thấy được tầm quan trọng của việc học hơn trước rất nhiều. Tiếp tới là tiết mục đánh trống khai trường của thầy hiệu trưởng. Trông thầy thật hiền từ và nhân hậu biết bao. Thầy giống như một người cha lớn của hàng trăm em học trò đang ngồi đây vậy.
Tiếng trống trường cất lên “Tùng! Tùng! Tùng!” nghe thật vang xa báo hiệu cho một năm học mới đã tới. Rồi những quả bóng bay đủ màu sắc cũng được thả bay trên bầu trời. Lúc đó tôi có một cảm giác rằng mình cũng đang bay, đang bay trong một biển trời tri thức mới, vai trò một người học trò đang tới với tôi khiến tôi tự hào vô cùng. Nó làm tôi cảm giác mình lớn hẳn lên ko phải vì mấy hôm trước có cao hơn vài xen ti mét nhưng lớn hơn trong tiềm thức tôi mặc dù tôi chỉ vừa tròn sáu tuổi.
——————HẾT———————-
Viết về những kỷ niệm thâm thúy với thầy cô, mái trường là cuộc thi thường được tổ chức vào ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Nếu bạn chưa có ý tưởng cho bài viết của mình thì hãy tham khảo những bài viết mẫu viết về những kỷ niệm thâm thúy về thầy cô và mái trường nhưng Taimienphi.vn tổng hợp. Thông qua những bài viết này, các bạn sẽ biết cách sử dụng từ cũng như diễn tả thích hợp làm cho bài viết trở thành ý nghĩa, giàu xúc cảm hơn.
https://thuthuat.taimienphi.vn/van-mau-ke-lai-nhung-ki-niem-ngay-dau-tien-di-hoc-37960n
Xem thêm nhiều bài viết hay về Hỏi Đáp Văn Học
Bạn thấy bài viết Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Văn học
#Kể #lại #những #kỉ #niệm #ngày #đầu #tiên #đi #học
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” border-radius: 5px; -webkit-border-radius: 5px; border: 2px solid #1c4a97; padding: 10px 20px;”>
Bạn đang xem: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học tại bangtuanhoan.edu.vn
Ngày trước hết đi học là một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi học trò. Ngày khai trường trước hết của em có gì đặc thù, xúc cảm của em lúc đó như thế nào? Em hãy Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học của mình để ôn lại những kỉ niệm và san sớt kỉ niệm đáng nhớ đó với bằng hữu của mình.
Mục Lục bài viết:
1. Dàn ý
2. Bài mẫu số 1
3. Bài mẫu số 2
4. Bài mẫu số 3
5. Bài mẫu số 4
6. Bài mẫu số 5
7. Bài mẫu số 6 (siêu ngắn)
8. Bài mẫu số 7
9. Bài mẫu số 8 (siêu ngắn)
10. Bài mẫu số 9
Văn mẫu Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học
I. Dàn ý Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học
1. Mở bài
– Có thể dẫn dắt bằng một vài câu thơ hay bài hát “Ngày trước hết đi học, mẹ dắt tay tới trường, …”
– Ngày trước hết đi học luôn là ngày để lại ấn tượng thâm thúy trong lòng chúng ta.
2. Thân bài:
Xúc cảm, tâm trạng cúa tôi trong đêm trước lúc ngày mai đi học
– Bồn chồn, hào hứng tới lạ.
– Sẵn sàng đầy đủ quần áo, cặp sách, … sần sàng cho ngày mai đi học.
– Lo lắng, trằn trọc, khó ngủ.
– Đã đi ngủ sớm nhưng vẫn ko chợp mắt được vì mải lo nghĩ tới ngày mai sẽ ra sao?
* Ngày dầu tiên tới trường.
Trên đường tới trường
– Sau lúc mặc đồng phục, cả nhà chụp một tấm hình làm ki niệm “Ngày trước hết tôi đi học”.
– Mẹ dắt tay tôi đi học với tất cả sự hào hứng. tràn đầy thú vui.
– Tuyến đường thân thuộc sao nhưng hôm nay đột nhiên thấy cái gì cũng xa lạ. Tuyến đường, hàng cây, tiếng chim hót, đường phố xe pháo đông đúc qua lại,.. tất cả đều xa lạ
– Nhìn xung quanh, tôi nhận thấy cùng cỏ nhiều bạn giống mình, cũng lần trước hết tới trường với biết bao điều thú vị.
* Lúc tới trường
Đứng trước cổng trường: cổng trường to lớn, hàng cây thật đẹp, bảng tên trường rất to và nghe sao thật hay… tôi như bị choáng ngợp.
Mẹ dắt tôi vào trường, còn tôi trong lòng xiết bao bồn chồn, lo lắng.
– Bước vào sân trường: sàn trường thật rộng lớn, từng dãy phòng họ khang trang, xinh xắn khiển tôi thật thích thú.
– Xếp hàng: mẹ buông tay tỏi và bao tôi vào xếp hàng với các bạn theo sự điều động của nhà trường.
– Xúc cảm cùa tôi lúc này mắt rơm rớm nước mắt vì lo sự mẹ sẽ bỏ mình, bấu
víu lấy áo mẹ ko rời, …
– Mẹ tôi dịu dàng khuyên tôi phải mạnh dạn hơn.
* Trong giờ học
– Cô chủ nhiệm dắt cả lớp lên phòng học. Tôi vần cố ngoái nhìn xem mẹ có còn đứng trong sân trường ko? Tôi ko thấy, lòng lại càng bồn chồn hơn nhưng tự vấn sẽ mạnh mẽ hơn.
– Bước lên phòng học, tôi và các bạn rất ngạc nhiên vì phòng học quá đẹp.
– Phòng học đẹp là vì: sơn phết màu sắc rất xinh xắn, từng cái bàn cái ghế được xếp gọn ghẽ, nghìn nắp. Trên các bức tường được trang trí hình ảnh dễ thương dễ nhìn.
– Chúng tôi bước vào bài học trước hết trong cuộc đời mình.
– Cô giảng bài thật hay. Lời giảng du dương, trong treo, ngọt ngào đưa chúng tôi tới với sự thú vị của từng bài học.
– Sau tiết học, tôi cảm thấy thật thích thú và hạnh phúc lúc được đi học. Được cô giáo mến thương, được làm quen bằng hữu mới. Ôi thích thú làm sao!
* Giờ ra về
– Vừa bước chân xuống cầu thang, tôi đã nhìn thấy mẹ mình.
– Tôi vui tươi chạy tới, hôn lên má mẹ.
– Mẹ hỏi tôi nhiều điều về lớp học, về cô giáo, về bài học ngày hôm nay. Tôi kể mẹ nghe mọi việc.
– Thấy tôi vui lúc đi học về, mẹ cũng thấy hạnh phúc.
3. Kết bài
– Kỉ niệm ngày trước hết đi học của tôi là thế đó.
– Biết bao xúc cảm xen lẫn vào nhau khiến tôi nhớ mãi.
Xem tiếp các bài soạn để học tốt môn Ngữ Văn lớp 8
– Soạn bài Lão Hạc
– Soạn bài Từ tượng hình, từ tượng thanh
II. Bài văn mẫu Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học
1. Kể lại kỉ niệm ngày trước hết đi học ngắn nhất, mẫu số 1 (Chuẩn):
Tuổi thơ của tôi đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn, có những kỉ niệm cùng bằng hữu, cùng gia đình hay chỉ là kỉ niệm của riêng tôi. Những kỉ niệm chính là những kí ức tươi đẹp đáng nhớ nhất, là quá khứ để tô vẽ nên tương lai của chúng ta, đối với tôi kỉ niệm ko thể quên đó là ngày trước hết đi học.
Nhớ ngày đó, lúc tôi mới chỉ là cậu nhỏ 6 tuổi nhỏ tẹo, ngồi đằng sau chiếc xe đạp Thống Nhất và chị tôi chở tới trường ngày khai trường. Trên đường đi tôi cứ ghì bám hai bên vạt áo của chị, hỏi chị đủ thứ về ngày khai trường, nào là “khai trường có đông người ko?”, “đi khai trường có phải mang sách vở ko?”,… vô vàn câu hỏi ngô nghê của tôi lúc đó khiến chị của tôi rất buồn cười. Tôi còn nhớ mình đã rất giữ giàng bộ quần áo mới mặc trong ngày đi học trước hết, lúc nào cũng ngó xuống lấy tay phủi bụi rồi lại sửa khăn quàng cho chỉnh tề, ko dám đưa tay bẩn lên sờ vào quần áo. Chị đưa tôi tới trường rồi chị cũng đi tới trường của chị, chỉ còn mình tôi chơ vơ, tôi sợ tới suýt khóc nhưng nghĩ rằng khóc ở đây thì thật xấu hổ nên lại quyết tâm ko khóc. Tôi nhìn các bạn đi vào trường cũng theo vào, đứng vào hàng ghế lớp mình và ngồi xuống, một vài bạn cùng lớp với tôi đã bắt chuyện với tôi giúp tôi đỡ bỡ ngỡ và lo lắng hơn, ko ngờ sau đó chúng tôi đã chơi thân với nhau cho tới tận hiện thời.
Thật khó để kể được hết những xúc cảm của tôi trong ngày đi học trước hết, khó để nói thành lời hay viết thành văn nhưng dù trải qua bao thời kì tôi vẫn ghi sâu và nhớ về những kỉ niệm đó.
—————–HẾT BÀI 1—————-
Để có thêm nhiều gợi ý hay cho bài Kể về những kỉ niệm ngày trước hết đi học, các em có thể tham khảo thêm rất nhiều bài văn mẫu hay về mái trường và thầy cô như: Kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú(cảm động, buồn cười) em gặp ở trường, Tưởng tượng và kể lại câu chuyện mười năm sau lúc về thăm trường cũ, Kể về một thầy giáo hay một cô giáo nhưng em quý mến, Kể lại những kỉ niệm thâm thúy về thầy cô.
2. Bài viết số 1 lớp 8 đề 1: Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 2 (Chuẩn):
Người ta thường nói, trong cuộc đời mỗi người đều sẽ phải trải qua những cột mốc, thời đoạn không giống nhau, ở mỗi thời đoạn sẽ có sự chuyển đổi trong suy nghĩ, nhận thức và hành động của bản thân để thích ứng. Và chính tôi đã cảm thu được sự thay đổi đó trong ngày trước hết đi học.
Người nào chưa từng bỡ ngỡ, bổi hổi, lo lắng và sợ sệt lúc ngày trước hết rời xa vòng tay mẹ để tới trường đi học. Thoạt đầu tôi rất hào hứng đợi mong tới ngày khai trường để được mặc quần áo mới, đeo cặp sách mới để đi học, nhưng lúc vừa tới cổng trường mẹ nói tạm biệt ra về tôi đã muốn chạy theo bám lấy mẹ. Lần trước hết trong đời tôi biết tự nhắc nhở bản thân, tự động viên và động viên mình rằng “mình sẽ làm được, mình sẽ ko khóc”, tôi lấy hết dũng cảm để bước vào cánh cổng trường. Mọi xúc cảm lúc đó hỗn loạn và khó để diễn tả, tôi vừa sợ lại vừa vui sướng, trường đông học trò quá, cờ hoa rực rỡ, sôi động và tưng bừng nhưng tôi chẳng quen người nào, bằng hữu và thầy cô đều xa lạ, mọi thứ đều mới lạ. Tôi trông thấy ko phải một mình tôi rơi vào hoàn cảnh đó, nhìn vào ánh mắt ngờ ngạc của bao học trò mới tới trường đều tương tự, có đôi mắt còn sưng lên, hoen đỏ vì khóc. Sau buổi khai trường chúng tôi được về lớp của mình, nụ cười tươi tiếp đón của cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi tự tin hơn, ko còn rụt rè e sợ, tôi tự vấn rằng rồi sẽ quen thôi.
Ngày trước hết đi học của tôi đã trôi qua tương tự, trong số chúng ta người nào cũng có ngày trước hết đi học của mình, dù đó là thú vui hay nỗi buồn thì tôi tin nó là kỉ niệm mãi mãi ko bao giờ quên được.
Bài văn kể về những kỉ niệm ngày đầu đi học của em ngắn gọn
3. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học lớp 8, mẫu số 3 (Chuẩn):
Con người ta ko thể cứ mải nhìn về phía trước, hướng tới tương lai nhưng ko biết nhớ về quá khứ và nhìn vào hiện nay. Đối với tôi điều quan trọng nhất là phải biết trân trọng quá khứ, những kỉ niệm cũ luôn được tôi ghi nhớ và giữ giàng. Một trong những kỉ niệm nhưng tôi nghĩ rằng mình sẽ nhớ về nó suốt đời đó chính là ngày trước hết đi học.
Tôi vẫn nhớ như in ngày khai trường năm đó vào một hôm trời nắng to, chiếc áo trắng tôi mặc dường như trắng sáng hơn và chiếc khăn quàng đỏ thắm hơn. Tôi sẵn sàng tươm tất xong xuôi đội cả mũ ca-nô trên đầu chỉ còn chờ mẹ đưa tới trường dự buổi khai trường trước hết. Trên đường tới trường tôi ko còn líu lo nói chuyện với mẹ như mọi ngày nhưng lại yên lặng, một phần vì tôi mải tò mò suy nghĩ về những thứ sắp diễn ra trong buổi khai trường, phần cũng vì tôi sợ, tôi lo lắng, thấp thỏm khó tả. Tới cổng trường học tôi nhìn thấy một cảnh tượng thật khó tin, các bạn níu chân, níu tay mẹ rồi khóc oà ko muốn vào trường, tôi chột dạ ko biết vì sao lại tương tự, có gì đáng sợ bên trong trường học hay sao. Lúc đó mẹ đã trấn tĩnh và bảo tôi rằng, “các bạn đó sợ phải xa mẹ, sợ bị thầy cô mắng nhưng con yên tâm, thầy cô sẽ rất dịu dàng, quan tâm và chăm sóc cho con, con hãy học tập thật tốt rồi tan học mẹ lại tới đón”. Tôi tin mẹ và bước vào trường, cô giáo hỏi tên tôi rồi dẫn tôi tới tận ghế ngồi, các bạn nói chuyện với tôi rất vui khiến tôi quên bẵng đi cảm giác lo lắng lúc đầu, tôi nhanh chóng làm quen và kết thân với các bạn cùng lớp mình, lúc đó tôi đã nghĩ tới những tháng ngày đi học thật vui vẻ.
Sau ngày đi học trước hết tôi trông thấy mình đã lớn hơn chút ít, đã hiểu chuyện và tự lập hơn, quãng đường đi học còn dài tôi sẽ phải quyết tâm thật nhiều để ko phụ lòng bố mẹ.
4. Bài văn Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học của mình, mẫu số 4:
Trong cuộc đời, tri thức rất quan trọng trong đời sống của chúng ta. Nhưng trong chúng ta ko phải người nào người nào cũng đều được đi học cả đâu nhưng có rất nhiều người nghèo túng ko có điều kiện để đi học. Và tôi nằm trong con số may mắn những người được đi học, được bồi dưỡng tri thức và những bài học đạo đức thú vị. Vì vậy, những kỉ niệm về ngày trước hết đi học đối với tôi là những phút chốc tuyệt vời, ấn tượng và khó phai trong lòng tôi.
Giờ đây tuy tôi đã là học trò lớp tám rồi nhưng mồi lúc nghe thấy tiếng trống “tùng… tùng… tùng… rất rõ năm đó là năm hai nghìn ko trăm lẻ bảy. Vào hôm trước lúc ngày khai trường diễn ra, tôi lấy làm bồn chồn và trong đầu cứ suy nghĩ về nhiều thứ liên quan tới trường lớp nào là “mình sẽ vào học ngôi trường như thế nào đây?”, “bằng hữu có tốt ko?”, “thầy cô có dữ ko?”. Và những ngày này, ba mẹ tôi rất bận rộn. Ko phải bận rộn vì công việc nhưng vì lo cho ngày khai trường trước hết của tôi. Ba thì đi sắm giấy bao vở, dán nhãn, tập vở. Mẹ thì đi sắm sách giáo khoa. Lúc bao tập, tôi cứ thì thầm trong lòng ko được làm dơ bất kỳ cuốn tập nào nhưng suy nghĩ đó ko được thực hiện tốt. Tôi đã làm rách bia giấy bao tập. Tôi liền òa khóc lên nhưng nhờ mẹ tôi dụ dỗ, xoa dịu nên tôi mới thôi ko khóc nữa. Ba thì chỉ cho tôi bao vở làm sao cho đúng cách và cẩn thận, dán nhãn ra sao cho đẹp và dính chặt. Chị hai thi viết tên của tôi lên các giấy nhãn đó. Ôi! Những con chữ như rồng bay phượng múa thật tuyệt đẹp.
Kể lại kỉ niệm ngày trước hết đi học dàn ý và bài mẫu cụ thể
Và tôi còn nhớ, tôi vô tình làm lem mực vào một cuốn vỡ. Tôi khóc còn nhiều hơn cả lúc làm rách bìa bao. Sau đó, chị tôi xoa dịu một vài phút sau tôi mới thôi khóc. Tập vở, sách giáo khoa, bút viết, cặp táp đều đã sẵn sàng. Tới tối, tôi ko tài nào ngủ được, phải một lúc sau tôi mới thiếp đi. Tới sáng, sau lúc đã thức dậy làm vệ sinh tư nhân xong thì ba chở tôi tới trườngCòn đưa cho tôi một quả bóng xinh xinh có hình mặt cười. Tôi thấy các em học trò tới trường với gương mặt sáng sủa, vui vẻ. Tôi cảm thấy bản thân tự tin hơn hẳn lúc có bộ đồng phục tuyệt đẹp trên người mình. Tôi thấy trường tôi vừa rộng rãi nhưng vừa xinh xắn nữa. Những cái cây cao cao có màu sắc đỏ thắm. Có bốn cái xích đu ở bốn góc sân trường.
Tôi giật thót tim lúc nghe thây tiếng trống khai trường vang lên “tùng… tùng… tùng”. Cả trường mở đầu xếp hàng ngay ngắn trên sân. Và ko biết va vào đâu nhưng bong bóng tôi mang theo bị bê. Tôi quyết tâm nén lại ko khóc lên. May mắn là có một bạn kế bên chia bớt cho tôi một vài bông hoa để đi diễu hành. Sau lúc cuộc diễu hành kết thúc, cô giáo chủ nhiệm đón học trò lên lớp và cái bạn chia hoa lúc nãy lại ngồi kế bên tôi. Mùi hương kì lạ của tập vở mới bỗng xông lên trong lớp. Tới giờ ra chơi dường như chỉ có khoảng mười lăm phút. Tôi ngồi trong lớp, ko biết chơi với người nào. và chơi trò gì nhưng có một đám bạn tới rủ tôi chơi. Tôi cảm thây xúc động làm sao! Lúc ra về, tôi vẫy tay chào tạm biệt các bạn mới của mình và lên xe. Bóng các bạn xa dần và tôi cảm thấy trong lòng mình dâng lên một xúc cảm xao xuyến lạ thường.
Ngày trước hết đi học của tôi là như thế đó. Những kỉ niệm tyệt vời đó luôn đọng lại trong trí óc của tôi và cũng những kỉ niêm đó thúc giục tôi vào việc học tốt hơn. Vì vậy, tôi quyết tâm học tốt để ko phụ lòng cha mẹ.
5. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 5:
Thời học trò là quãng thời kì đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Chính vì vậy, những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên đó cũng sẽ ko bao giờ phai nhạt trong tâm tưởng chúng ta. Và với tôi, nhưng ko, với rất nhiều người nữa, ngày khai trường trước hết sẽ là hồi ức tươi đẹp nhất, để lại ấn tượng thâm thúy nhất.
Ngày khai trường trước hết của các bạn như thế nào?
Còn với tôi, đó là một buổi sang mùa thu trời trong xanh. Mẹ gọi tôi dậy từ sáng sớm, rồi lại tất bật sẵn sàng cho tôi; nào quần áo đồng phục, sách vở, rồi nấu bếp sang cho cả nhà. Nhị mẹ bận rộn tương tự, tôi thầm tự nhủminhf phải vệ sinh thật nhanh chóng để mẹ ko phải nhắc nhở. Đó vậy nhưng cứ một lúc mẹ lại giục tôi “Quỳnh ơi nhanh lên nào ko lại muộn giờ mất!” Lúc đó, tôi nghĩ thầm, chắc khai trường sẽ có rất nhiều chú công an, nếu mình đi muộn, mẹ sợ mình sẽ bị các chú đó bắt nên phải luôn mồm thúc tôi tương tự. Thế nên tôi quáng quàng cả lên, ăn vội mấy miếng cơm rang và lúc này, người giục mẹ tôi chở đi khai trường sớm lại chính là tôi. Mẹ cười phúc hậu và dịu dàng nói “Cứ từ từ thôi con ạ, còn sớm nhưng, ăn cho no đã” Rồi tới lượt bố tôi chậm rãi nói “Hôm nay con đã là học trò lớp một rồi, phải ngoan và biết nghe lời mọi người hơn nữa, ko còn nũng nịu, làm nũng bố mẹ như các em nhỏ nữa nghe chưa! Trong lớp con phải quyết tâm nghe cô giáo giảng bài, quyết tâm tập đọc, tập viết, dành được nhiều điểm 10, con có hứa với bố ko?” Tôi nhi nhí đáp: “Dạ, có ạ!” Tôi chào bố và ra sân lên xe, mẹ chở tới trường. Tuyến đường hôm nay thật đông đúc và nhôn nhịp, tôi nghe mẹ bảo, hôm nay, các bạn, các anh các chị cũng đi khai trường như tôi. Tôi thích thú và tò mò về ngôi trường mới, ko còn sợ chú công an như lúc ở nhà nữa. Tới rồi! Ngôi trường mới của tôi. Ôi! Đẹp quá! Tôi thốt lên trong niềm sung sướng. Ngôi trường rộng rãi và khang trang, trong sân trường có cả một hồ nước trong veo và vườn cây với đủ các lời hoa. Tới chỗ nào tôi cũng chỉ cho mẹ những phát hiện mới của mình.
Kể lại kỉ niệm ngày trước hết đi học lớp 1
Tới sân trường, tôi được mẹ dẫn vào hàng của lớp1A2. Chúng tôi, những cô nhỏ, cậu nhỏ học trò lớp 1 bước vào lễ chào cờ trước hết. Tôi thắc mắc ko hiểu sao trên cổ của các anh chị lớp lớn, người nào cũng đều đeo chiếc khăn màu đỏ. Về sau tôi được mẹ giảng giải, nếu tôi quyết tâm học tập và đạt kết quả cao sẽ được kết nạp làm đội viên đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh và cũng sẽ được đeo khăn quàng đỏ như các anh chị đó. Sau lúc kết thúc nghi lễ chào cờ, cô hiệu trưởng lên nhắc nhở và dặn dò học trò nhiệm vụ năm học mới. Lúc cô đánh những tiếng trống trước hết, cũng là lúc từng chùm bóng bay sặc sỡ được thả lên trời. Buổi lễ kết thúc và chúng tôi trở về lớp. Đột nhiên, tôi trông thấy… mẹ, mẹ đâu rồi! Tôi hốt hoảng đảo mắt khắp sân trường, vẫn ko thấy mẹ đâu. Tôi òa lên khóc nức nở. Bỗng tôi nhận thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, sau đó là giọng nói nhẹ nhõm “Em nhỏ ở lớp nào? Sao đứng ở đây khóc nhưng ko vào lớp đi?” Tôi ngước mắt lên, một chi lớn tuổi hơn tôi, dáng cao gầy, tóc thắt hai bên. Tôi vừa nói, giọng nói nghen ngào trong tiếng khóc “Em…em học lớp 1A2. Em chẳng thấy mẹ ở đâu cả hu… hu…” Chị phì cười rồi nói: “Em nhỏ ngốc, chắc mẹ em về rồi, em vào lớp đi, lúc nào học song thì mẹ sẽ tới đón” Tôi thơ ngây hỏi chị: “Chị ơi, thế lúc nào học song hả chị? Em nghe chị láng giềng bảo phải học 12 năm cơ, thế lúc nào em lớn em lớn em mới được gặp mẹ à chị? À chị ơi, em ko biết lớp 1A2” “Ko phải đâu em à, em học từ hiện thời tới buổi trưa, mẹ sẽ tới đón”, vừa nói chị vừa dẫn tôi tới một phòng học “Đây là lớp 1A2, em quyết tâm học tập tốt nhé! Thôi chào em. Chị cũng phải về lớp đây!” Nói rồi chi chạy đi, thoắt cái đã ko còn thấy chị đâu nữa. Mãi về sau này tôi mới phát hiện, mình chưa hỏi tên, nhưng cái hình ảnhcao gầy và mái tóc thắt bím hai bên của chị đã để lại ấn tượng ko bao giờ quên trong tôi.
Tôi bước vào lớp, một cảm giác thật khó tả: Xa lạ, bỡ ngỡ và đôi chút lo sợ. Cô giáo xếp chỗ ngồi cho chúng tôi thật nhanh chóng. Chỉ tới lúc đã yên vị trong chỗ ngồi mới, tôi mới có dịp quan sát lớp học, cô giáo và những người bạn mới. Cảm giác xa lạ biến đi đâu mất, cô giáo nhắc chúng tôi lấy sách vở viết bài tập viết trước hết. Ko gian trở thành vắng lặng. Sân trường vừa đông đúc, nhôn nhịp là thế, giờ đã ko còn một bóng người. Giờ đây, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lích chích của vài chú chim non và tiếng đọc bài của cô giáo…
“Ngày trước hết đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dụ dỗ mến thương… Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền, …” Ngày trước hết đó trôi qua, nhưng những xúc cảm sẽ ko bao giờ mờ phai, và với tôi, cái ngày đó như chỉ mới là ngày hôm qua nhưng thôi, những vui, buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư vang tới tận tương lai.
6. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 6:
Đã mấy năm trôi qua rồi, hiện thời tôi đã lớn khôn. Như thể nghe thấy tiếng trống vang lên buổi tựu trường trước hết của tôi và tôi cũng tưởng rằng điều đó như vừa mới xảy ra thôi.
Vào tối hôm trước lúc buổi tựu trường trước hết của tôi, ba tôi sẵn sàng cặp sách, mẹ thì ủi quần áo để sẵn sàng cho tôi đi học vào ngày mai. Mọi thứ đều đã được sẵn sàng sẵn sàng. Tôi thì hào hứng đợi tới ngày mai vì đó cũng chính là sự tự hào của bố mẹ. Mong ước của họ là thấy con mình được cấp sách tới trường. Sáng hôm đó, tôi thức dậy thật sớm và vệ sinh tư nhân xong, tôi tự mặc quần áo của mình, đeo cặp sách sẵn sàng. Ọuang cảnh trên trục đường thật kì lạ, khác hẳn so với trước đây, mọi thứ xung quanh đều được thay đổi. Từ những bãi đất trống đã thành những ngôi nhà lớn, từ những trục đường hẹp đã trở thành một trục đường rộng rãi, thoáng mát. Lúc tới trường, tôi thấy ngôi trường “ôi chao, sao rộng lớn quá vậy? kèm theo đó là một sự ngạc nhiên trên gương mặt của tỏi. Tôi bị choáng ngợp và ko dám bước vào nhưng lúc thấy người nào người nào cũng đang vui vẻ bước vào thì tôi lại suy nghĩ lại, bước qua cánh cổng đó là một toàn cầu kì diệu sẽ mở ra. Toàn cầu kì diệu đó sê giúp chúng ta lớn khôn, biết được những tri thức cần có và quen biết được nhiều bằng hữu mới, thầy cô mới, mang tới cho ta biết bao điều thú vị. Lúc xếp hàng, người nào người nào cũng đều đứng nghiêm túc để đi vào lớp. Bước vào lớp học, tôi thấy rất tuyệt vời vì bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp, gọn ghẽ. Các lớp khác cũng đều tương tự. Tôi nghe nói bên Nhật, ngày toàn dân đưa trẻ tới trường, người nào người nào cũng tạm thời gác công việc của mình để tham gia buổi lề khai trường năm học mới. Đối với người Nhật, đó chính là ngày quan trọng nhất. Tới lúc gặp cô giáo chủ nhiệm, tôi cứ sợ ràng cô sẽ rất nghiêm khắc và rất dữ cho tới lúc qua tiết học trước hết thỉ tôi mới biết rằng cô là một cô giáo rất tận tâm trong việc giảng dạy, hiền lành, mến thương và tận tình giúp đờ chúng tôi trong việc học tập. Sau lúc học hết ngày trước hết thì tôi lại mong ước ngày hôm sau mau mau tới để tôi được đi học và khám phá nhiều điều thú vị hơn nữa.
Suốt mấy năm qua, kí ức đó sẽ xoành xoạch ghi khắc trong tim tôi. Nhớ lắm kí niệm tuổi học trò ơi!
7. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 7:
Vậy là năm nay em đã là một học trò lớp 8 rồi đó, đã là một cô học trò chững trạc ko như ngày này của 8 năm về trước. Tám lần được dự lễ khai trường, nhưng buổi khai trường trước hết vào lớp Một vẫn luôn để lại trong kí ức em ấn tượng sâu đậm nhất và có nhẽ em sẽ ko bao giờ quên được kỉ niệm vào ngày hôm đó.
Đêm hôm trước ngày khai trường, em sống trong tâm trạng nôn nao, hào hứng, chắc đó cũng là tâm trạng chung của những bạn mới mở đầu đi học như em. Có một điều gì đó lạ lắm, quan trọng lắm đang xảy ra trong căn nhà nhỏ nhỏ của gia đình em. Như thường lệ Mẹ luôn là người sẵn sàng đầy đủ những thứ cần thiết cho em. Những cuốn sách giáo khoa, những cuốn vở gi bài đủ loại với những hình chuột Mikey, công chúa váy hồng… Chiếc bảng nhỏ, phấn viết, đồ lau, bút mực, bút chì… đủ cả. Em xếp gọn từng thứ trong chiếc cặp xinh xinh có hai quai để đeo lên vai cho tiện. Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng cho một ngày khai trường ấn tượng.
Hôm đó, mọi người thức rất khuya để nói chuyện, trao đổi nhưng đương nhiên nhân vật chính là em. Mẹ mặc thử cho em bộ đồng phục học trò Tiểu học: áo sơ mi trắng cộc tay và chiếc quần tây màu tím than. Đứng trước gương, em thấy mình lạ quá liền bật cười ngượng nghịu. Bà nội xoa đầu khen: “Cháu bà lớn rồi, trông chững chàng ghê! Ngày mai, cháu đã là cậu học trò lớp Một! Cố học cho thật giỏi, cháu nhé!”
Dù là một cô nhỏ dễ ngủ nhưng buổi tối hôm đấy em phải nằm rất lâu mới có thể ngủ được. Bao nhiêu những suy nghĩ tưởng tượng về ngày mai cứ hiện lên trong đầu của em. Đầy thú vị những cũng ko khỏi lo lắng bồn chồn.
Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học nhưng em nhớ nhất
Sáng hôm sau, mẹ chở xe đưa em tới trường. Ngồi sau xe, em nhìn cảnh vật hai bên đường thấy cái gì cũng mới, cũng lạ. Ngôi trường Tiểu học Đàm Duy Thành chỉ cách nhà khoảng cây số nhưng sao em cảm thấy xa ghê! Trước cổng trường là tấm băng-rôn đỏ nổi trội dòng chữ vàng tươi: Chào mừng năm học mới 2010 – 2011. Hai hàng cờ đuôi nheo đủ màu phất phới trong gió sớm trông giống như những bàn tay xinh xinh đang vẫy vẫy. Thú vui tràn trề nơi nơi, từ bầu trời trong xanh, từ màu nắng tinh khôi, từ tiếng chim líu lo trong vòm lá óng ánh sương thu từ những gương mặt trẻ thơ ngời ngời hạnh phúc và tin tưởng.
Trong sân trường, người đông như hội. Các bạn trai tỏ ra mạnh dạn hơn. Các bạn gái ngại ngùng quấn bên chân mẹ, chẳng nỡ rời. Em cũng vậy. Nhìn ngôi trường ba tầng rộng lớn, em cảm thấy mình nhỏ nhỏ làm sao! Mẹ khuyên em hãy tĩnh tâm, vui vẻ và tập làm quen với chỗ đông người. Tuy đã rất quyết tâm nhưng tim em vẫn đập thình thịch pha lẫn xúc cảm rất khó tả.
Một hồi trống vang lên giòn giã. Lễ khai trường sắp mở đầu. Các anh chị học trò lớp lớn khăn quàng đỏ thắm trên vai đã xếp hàng ngay ngắn. Phụ huynh trao con cho các thầy cô giáo chủ nhiệm lớp Một. Đây đó nổi lên tiếng khóc tỉ ti, tiếng gọi mẹ nho nhỏ. Em ko khóc nhưng nước mắt cũng rơm rớm quanh mi. Một nỗi xúc động khó tả dâng lên trong lòng. Em lưu luyến rời tay mẹ, cùng các bạn xếp hàng theo lớp.
Buổi khai trường trước hết trong đời học trò mới trang trọng và nghiêm trang làm sao! Tiếng trống trường thôi thúc, nô nức lòng người. Lá cờ Tổ quốc bay phần phật trên đỉnh cột. Thầy cô giáo và học trò đứng nghiêm, mắt hướng về lá Quốc kì. Tiếng quốc ca vang vang trên sân trường rực nắng.
Cô Hiệu trưởng đọc lời khai trường năm học. Sau đó cô dặn dò, khuyên nhủ chúng em nhiều điều. Cô chúc chúng em học tập ngày càng tiến bộ.
Buổi lễ kết thúc, chúng em theo cô Hồng về nhận lớp, Lớp Một A gồm bốn chục học trò. Em rất vui lúc gặp lại Sơn và Hải, hai bạn học chung ở trường Mẫu giáo Sơn Ca. Chỉ một lúc sau, em đã biết tên các bạn ngồi cùng bàn là Hoa, Tâm và Ngọc. Những câu chào hỏi rụt rè làm quen cùng những ánh mắt bỡ ngỡ thật dễ thương!
Tan học, mẹ đã đợi sẵn ở cổng trường. Ríu rít như chú chim non, em kể cho mẹ nghe những chuyện về buổi khai trường, cho tới hiện thời, những hình ảnh đó vẫn hiện lên nguyên vẹn trước mắt em. Nó đã trở thành kỉ niệm xinh xắn ko thể nào quên của thời thơ ấu.
8. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 8:
“Ngày trước hết đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dụ dỗ mến thương, …” Đó là những xúc cảm trước hết của tôi lúc sẵn sàng vào lớp một. Lúc tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ tới những kỉ niệm đẹp của ngày trước hết đi học.
Nhớ lại lúc đó, cái thuở tôi còn nhỏ xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Lúc mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ ko như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có nhẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy nhưng lúc đó tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học mở đầu, cồng trường đóng lại, tôi chơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ ko. Tôi như ở một toàn cầu hoàn toàn khác lúc tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ nhưng khóc. Và rồi, cô tới bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, chở che, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc đó ko còn đi chơi như ngày trước nữa nhưng tôi đã đi học.
Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì lúc có cô kế bên tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã tới. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi – cậu học trò lớp một lẻ loi trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có người nào đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới trông thấy là mẹ đã ở bên tôi.
Ôi! Sao tôi thương tới thế, sao tôi nhớ tới thế. Cái ngày trước hết đi học của tôi. Cái ngày nhưng tôi có nhiều kỉ niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
9. Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, mẫu số 9:
Nói tới ngày trước hết đi học, ko người nào trong chúng ta quên được. Năm nay em đã học lớp 8, chẳng lạ gì ngày khai trường, nhưng em không thể nào quên được buổi khai trường, lúc em mở đầu vào lớp 1. Cảm giác bỡ ngỡ, rụt rè lúc thoát khỏi vòng tay của mẹ và bước qua cổng trường thật lạ kì.
Đêm hôm trước ngày khai trường, xúc cảm trong em thật lộn lạo: thấp thỏm, vui tươi, bồn chồn và lo lắng nữa. Chẳng hiểu sao lúc ăn cơm em cứ nghĩ tới buổi khai trường, rồi sau đó em đi đi lại lại, nôn nao trong người là ngày mai sẽ có mặt trong 1 sự kiện quan trọng, thật là thích biết bao. Mẹ đã sẵn sàng tất cả mọi thứ cho em, cái gì cũng thật xa lạ: bút chì, thước kẻ, … nhưng em hiện thời ko nhớ rõ, nhưng mọi thứ đều đủ cả. Em thích thú ngắm từng thứ 1, rồi xếp gọn ghẽ chúng vào cặp sách, lòng đứng hứng khởi. Rồi mẹ cho em mặc đồng phục của trường tiểu học: áo trắng và váy màu đỏ, em mặc vừa in. Nhớ lại tối hôm đó, em đeo cặp sách chạy xung quanh nhà cho mọi người xem mình đã mở đầu chững chàng tới nhường nào. Căn nhà hôm đó như sôi động hẳn lên, mọi người bàn tán, nói về em, về tương lai của em. Gia đình đã kể cho em nghe rất nhiều về trường lớp, làm em càng hứng thú hơn. Bà nội em khen: “Cháu lớn nhanh quá, quyết tâm học giỏi để mọi người vui nha” em cười ngượng nghịu. Hôm dấy, phải thức khuya lắm em mới ngủ được, nhưng vì sao em lại trằn trọc khó ngủ tương tự nhỉ? Em thao thức, suy nghĩ triền miên” Ko biết người nào sẽ dạy nhỉ? Bằng hữu có nhiều ko? … Và em chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay biết.
Sáng hôm sau, em dậy rất sớm, đánh răng, rửa mặt rồi ăn sáng, thật sự lúc đó em rất phấn khởi, sau lúc mặc đồng phục xong mẹ đưa em tới trường bằng xe máy, trong lòng em xốn xang, bồn chồn và hào hứng.
Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học, những bài văn tuyển chọn
Trên trời, những đám mây bồng bềnh trôi đi như muốn ngao đó đây, bầu trời trong xanh. Vẫn trục đường đó, vẫn cảnh vật đó, sao hôm nay lại thấy lạ vậy …Hàng cây như xanh hơn, cao hơn, những ngôi nhà trông khang trang hợn mọi ngày. Tuyến đường thân quen ngày nào sao hôm nay sạch sẽ gọn ghẽ ghê. Mặt trời đã dần dần nhô lên, tỏa ra những tia nắng trước hết, thay thế cho màn đêm mờ ảo là ánh sáng hồng tươi đang lan tràn khắp ko gian. Nhưng hàng cây xanh cũng vừa tỉnh giấc, đang khẽ rùng mình. Trên những tán lá xanh còn đọng lại những giọt sương sớm, co những chú chim dã dậy từ rất lâu và đang cất khúc ca chào đón ngày mới. Theo tiếng chim ca, những tia nắng vàng tươi cũng mở đầu nhảy múa hát ca trên những trục đường. Giờ đây, ko gian ko còn yên tĩnh nữa nhưng thay vào đó là tiếng nói cười của các anh chị học trò đang rảo bước tới trường, và tiếng xe máy của các bác phụ huynh đưa con tới trường. Các bạn mặc quần áo rất chỉnh tề, gương mặt vui tươi nhưng ko kém phần lo lắng. Chẳng mấy chốc nhưng em đã đứng trước cổng trư Đứa nào đứa nấy cũng đều ngờ ngạc nhìn ngược nhìn xuôi và trên khuôn mặt chúng có chút gì đó sợ sệt. Thường thì lúc gặp điều gì đó có vẻ lạ, tôi đều muốn khám phá và tìm hiểu nó. Có nhẽ điều đó làm cho ngày tựu trường đối với tôi thật đặc thù, giống như một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Ngay trong lễ khai trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía những học trò lớp một khiến tôi cảm thấy tự hào vô cùng. Nhưng đâu chỉ có mình tôi, nhiều bạn đứng trước, bạn thì ưỡn ngực ra vẻ, bạn thì mặt mũi tỏ vẻ nghiêm túc lắm nhưng mồm thì cứ cười tít mắt. Rồi một chị lớp năm với cương vị là liên đội trưởng chỉ huy cho toàn trường hát quốc ca. Tất cả chúng tôi đều hát rất to. Tôi bất giác tưởng tượng ra mình chính là một chiến sĩ nhỏ đang đứng trong một đoàn kị binh oai hùng đánh đuổi những tên khổng lồ nhưng hằng đêm mẹ vẫn kể trong các câu chuyện cổ tích. Xong tiết mục chào cờ, chúng tôi được nghe đọc thư mừng ngày khai trường của Chủ tịch nước. Điều này khiến tôi dần dần trông thấy được tầm quan trọng của việc học hơn trước rất nhiều. Tiếp tới là tiết mục đánh trống khai trường của thầy hiệu trưởng. Trông thầy thật hiền từ và nhân hậu biết bao. Thầy giống như một người cha lớn của hàng trăm em học trò đang ngồi đây vậy.
Tiếng trống trường cất lên “Tùng! Tùng! Tùng!” nghe thật vang xa báo hiệu cho một năm học mới đã tới. Rồi những quả bóng bay đủ màu sắc cũng được thả bay trên bầu trời. Lúc đó tôi có một cảm giác rằng mình cũng đang bay, đang bay trong một biển trời tri thức mới, vai trò một người học trò đang tới với tôi khiến tôi tự hào vô cùng. Nó làm tôi cảm giác mình lớn hẳn lên ko phải vì mấy hôm trước có cao hơn vài xen ti mét nhưng lớn hơn trong tiềm thức tôi mặc dù tôi chỉ vừa tròn sáu tuổi.
——————HẾT———————-
Viết về những kỷ niệm thâm thúy với thầy cô, mái trường là cuộc thi thường được tổ chức vào ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Nếu bạn chưa có ý tưởng cho bài viết của mình thì hãy tham khảo những bài viết mẫu viết về những kỷ niệm thâm thúy về thầy cô và mái trường nhưng Taimienphi.vn tổng hợp. Thông qua những bài viết này, các bạn sẽ biết cách sử dụng từ cũng như diễn tả thích hợp làm cho bài viết trở thành ý nghĩa, giàu xúc cảm hơn.
https://thuthuat.taimienphi.vn/van-mau-ke-lai-nhung-ki-niem-ngay-dau-tien-di-hoc-37960n
Xem thêm nhiều bài viết hay về Hỏi Đáp Văn Học
Bạn thấy bài viết Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Kể lại những kỉ niệm ngày trước hết đi học bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Văn học
#Kể #lại #những #kỉ #niệm #ngày #đầu #tiên #đi #học
[/box]
#Kể #lại #những #kỉ #niệm #ngày #đầu #tiên #đi #học
Bạn thấy bài viết Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn
Nhớ để nguồn: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học tại bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Kiến thức chung