Kết bài Tây Tiến khổ 2

Hướng dẫn cách viết Kết bài Tây Tiến khổ 2 hay nhất. Với các mẫu mở bài được tổng hợp và biên soạn dưới đây, các em sẽ có thêm nhiều tài liệu hữu ích phục vụ cho việc học môn văn. Cùng tham khảo nhé! 

Bức tranh chiều sương Châu Mộc và hội hoa chúc như một bức tranh sơn mài của một danh họa mang vẻ đẹp màu sắc cổ điển và lãng mạn liên kết hài hòa với tính thời đại và hiện đại trong máu lửa chiến tranh.

Đoạn thơ bộc lộ chất tài hoa, chất lãng mạn của Quang Dũng tới tuyệt vời. Cảm ơn thi sĩ đã cho ta một chuyến hành trình về với Tây Bắc thơ mộng để khám phá Tây Bắc và yêu Tây Bắc.

Với ngòi bút hào hoa, tinh tế ko kém phần thơ mộng và đầy lãng mạn, Quang Dũng đã phác họa nên bức tranh những kỉ niệm đẹp đầy lung linh, huyền ảo và hình ảnh buổi chiều sương mang đậm sự lưu luyến, nhớ nhung da diết. Chất họa và nhạc trong thơ ca Quang Dũng được bộc lộ hết ở khổ thơ trên.

Bức tranh tự nhiên trong Tây Tiến đã được Quang Dũng thổi hồn vào cái nồng nàn của xúc cảm, những đường nét ấn tượng về hội hoạ và thanh âm trong trẻo của nhạc tính. Bức tranh đó chính là nền tuyệt đẹp để người lính Tây Tiến xuất hiện một cách hiên ngang và kiêu hùng. Cũng trên cái nền đó tâm hồn và tài năng của thi sĩ đã được chắp cánh bởi sự say mê trong xúc cảm và tài hoa của nghệ thuật. Gấp trang sách lại nhưng những vần thơ của Quang Dũng vẫn vang vọng để rồi những xúc cảm sống động nhất của thi sĩ gửi gắm mãi neo động trong tâm hồn con người trở thành một nỗi niềm chung.

Bằng ngòi bút tài hoa hữu nhạc, hữu họa, liên kết với những văn pháp mô tả lạ mắt, Quang Dũng đã khắc họa thành công bức tranh tự nhiên mang vẻ đẹp thơ mộng của Tây Bắc và những dấu ấn vui tươi của một thời đấu tranh bên đồng chí. Cũng chính đoạn thơ đã trình bày rõ nét nhất cảm hứng lãng mạn, tâm hồn hào hoa và chất lãng tử của thi sĩ “xứ Đoài mây trắng”. 8 câu thơ đã góp một phần ko nhỏ vào thành công của tác phẩm nói riêng và văn thơ cách mệnh nói chung, để Tây Tiến trở thành một bông hoa mãi tươi xanh trong dòng chảy của thời kì.

Quang Dũng là nghệ sĩ đa tài: Viết văn, làm thơ, vẽ tranh, soạn nhạc… nhưng thành công nhất vẫn là thơ ca. Các tập thơ tiêu biểu của Quang Dũng được độc giả biết tới nhiều như “Mây đầu ô”, “Mùa hoa gạo”… Nhưng tên tuổi của Quang Dũng có nhẽ đã gắn liền với bài thơ Tây Tiến. Bài thơ ra đời vào năm 1948 in trong tập “Mây đầu ô” là bài thơ tiêu biểu nhất của thơ ca kháng chiến chống Pháp.

Bài thơ có trị giá nội dung và nghệ thuật rực rỡ nhưng tiêu biểu là đoạn thơ sau đây: “Doanh trại bừng lên hội hoa chúc… Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”. Tây Tiến là một phân hiệu quân nhân được thành lập đầu năm 1947. Thành phần chủ yếu là thanh niên trí thức Hà Nội. Nhiệm vụ của họ là phối hợp với quân nhân Lào bảo vệ biên giới phía Tây. Năm 1948, Tây Tiến giải thể để thành lập trung đoàn 52. Quang Dũng cũng chuyển sang đơn vị khác.

Sau lúc rời đơn vị cũ chưa được bao lâu Quang Dũng đã sáng tác bài thơ này. Đoạn thơ ta bình giảng là đoạn thơ thứ hai trong bài Tây Tiến. Bốn câu đầu, thi sĩ mang tới cho người đọc ko khí tươi vui của đêm liên hoan văn nghệ đậm tình quân dân.

    “Doanh trại bừng lên hội hoa chúc.

    Kìa em xiêm áo tự bao giờ.

    Khèn lên man điệu nàng e ấp.

“Doanh trại” là nơi đóng quân của Tây Tiến cũng là nơi diễn ra lễ hội văn hóa đặm đà tình quân dân. Đồng bào dân tộc đã tụ họp về đây để sinh hoạt và góp vui ý thức với quân nhân Tây Tiến. Từ “bừng” gợi cảm giác ấm áp, gợi thú vui lan tỏa. Đêm rừng núi thành đêm hội. Ngọn đuốc nứa, đuốc lau thành “hoa chúc” (“Hoa chúc” là hoa chúc – cây nến đốt lên trong phòng cưới, đêm tân hôn).

Ở đây, “hoa chúc” có ý tức là gợi ko khí đầm ấm, gợi thú vui, niềm hạnh phúc trong lòng các chiến sĩ. “Bừng” chỉ ánh sáng của hoa chúc, của lửa trại sáng bừng lên; cũng còn có tức là tiếng khèn, tiếng hát, tiếng cười nói tưng bừng rộn ràng. Tố Hữu lúc nhớ về Việt Bắc cũng từng viết về đêm liên hoan:

    Đồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan”.

Có thể tưởng tượng đêm hội nhưng Quang Dũng viết trên đây như một đám cưới tập thể. Từ “Kìa em” trong câu thơ thứ hai trình bày sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng của lính Tây Tiến trước vẻ đẹp của cô gái vùng cao trong y phục “xiêm áo” lộng lẫy cùng dáng vẻ “e ấp” rất thiếu nữ.

Quang Dũng phát xuất hiện vẻ đẹp rực rỡ của cô gái bằng cả niềm yêu, niềm say tới cảm phục. Yêu say từ vóc dáng tới y phục. Chính y phục truyền thống đặm đà bản sắc văn hóa của các thiếu nữ Tây Bắc càng tôn vinh lên vẻ đẹp của họ. Quang Dũng ko khỏi ko thán phục tới ngạc nhiên trước vẻ đẹp đó. Em trở thành hạt nhân của bức tranh với vẻ đẹp xứ lạ phương xa.

Những thiếu nữ Mường, những thiếu nữ Thái, những cô gái Lào xinh đẹp, duyên dáng “e ấp”, xuất hiện trong bộ xiêm áo rực rỡ. Cũng có thể hiểu người lính đang đóng giả con gái trong những y phục dân tộc rất lạ mắt, tạo tiếng cười vui cho đêm văn nghệ. Ngỡ ngàng nữa là tiếng khèn “man điệu”.

Khèn là một loại nhạc cụ của người dân tộc miền núi Tây Bắc còn “man điệu” là một điệu nhạc “lạ” đặc trưng văn hoá của những con người nơi đây. Và hòa vào tiếng khèn ngây ngất đó là điệu múa Lăm vông quyến rũ của những cô gái Lào đã “xây hồn thơ” trong lòng các chàng lính trẻ. Chính cái lạ đó làm đắm say tâm hồn những chàng trai Tây Tiến gốc Hà Nội hào hoa. Chính trong ko khí của âm nhạc, vũ điệu đó đã chắp cánh cho tâm hồn những người lính Tây Tiến thăng hoa, mọi mỏi mệt như bị đẩy lùi, thêm vào đó là lòng yêu đời, yêu miền đất lạ.

Chính vì thế mọi cảm giác mỏi mệt, mọi vất vả đều tan biến. Thay vào đó là niềm sáng sủa, yêu đời nâng bước họ mạnh mẽ hơn trên trục đường hướng về “Viên Chăn xây hồn thơ”. Từ đó, ta có thể thấy được rằng các chiến sĩ của chúng ta dù trong những giờ phút vui vẻ, thoải mái nhất thì tâm hồn của họ vẫn luôn hướng về lí tưởng cách mệnh cao đẹp. Bốn câu sau là quang cảnh chia tay trên nền sông nước Tây Bắc vừa thực vừa mộng hoang vắng, yên ắng, buồn thi vị.

Cả bốn câu là cảnh sắc Tây Bắc gợi cảm giác mênh mang, huyền ảo:

   “Người đi Châu Mộc chiều sương đó

    Có thấy hồn lau nẻo bờ bến

    Có nhớ dáng người trên độc mộc

    Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”.

So với bốn câu thơ trên là hình ảnh ko khí đêm lễ hội tưng bừng hòa hợp với ánh sáng lung linh và tâm hồn trẻ trung, yêu đời của các chiến sĩ Tây Tiến thì bốn dòng thơ tiếp theo, Quang Dũng đưa người đọc tới với hình ảnh của con người và núi rừng Tây Bắc trong một buổi chiều sương … Một ko gian bảng lảng khói sương như trong cõi mộng cứ thế xuất hiện.

Tự nhiên Tây Bắc hiện lên theo chiều hướng nhẹ hoá. Cái dữ dội, khốc liệt được đẩy lùi đi và thay vào đó là những hình ảnh nhẹ nhõm và thơ mộng. Hình ảnh trước nhất là hình ảnh chiều sương cho ta thấy nét đặc trưng vốn có của núi rừng nơi đây. Nhưng sương ở đây ko phải là sương lấp, sương che hay sương phủ nhưng là “Người đi Châu Mộc chiều sương đó”. Nó gợi màu sắc bảng lảng, sương khói vừa có nỗi buồn man mác. Đại từ “đó” làm rõ nghĩa hơn cho từ chiều sương để nhấn mạnh rằng đây là một buổi chiều sương rất đặc thù, chiều sương trong nỗi nhớ đã thành kỷ niệm nên tình người cũng man mác, bâng khuâng.

Đoạn thơ đậm màu sắc hội họa. Cái thực của khí trời Tây Bắc, cái mộng của ko khí bảng lảng sương khói hiện lên như một miền cổ tích. Có nhẽ chất họa sĩ của Quang Dũng đã ăn vào thơ ở đoạn này. Nét bút phác thảo của Quang Dũng thật là tài hoa. Chỉ một vài nét chấm phá vậy nhưng cái hồn của cảnh vật và con người hiện lên thật sinh động đầy sức cuốn hút. Sông nước hoang dại như một bờ tiền sử, bên bờ lau lách và tác giả đã cảm nhận những cánh lau qua hai từ vô cùng tinh tế, đó là ”hồn lau”… gợi cảm giác hoang vắng, yên ắng, giàu chất thơ sâu lắng vừa có chút gì đó thiêng liêng phảng phất chút tâm linh rừng núi.

“Nẻo bờ bến” có tức là: Nẻo – lối đi. Nẻo bờ bến là nhìn đâu cũng thấy mênh mang hồn lau. “Hồn lau” – những cây lau ko còn vô tri vô giác nhưng có vong hồn. Phải là một hồn thơ nhạy cảm, tinh tế, tài hoa và lãng mạn mới cảm thu được vẻ đẹp nên thơ đó.

    “Nghìn lau cười trong nắng

    Hồn của mùa thu về

    Hồn của mùa thu đi

    Nghìn lau xao xác trắng”

    (Chế Lan Viên)

Ko gian nên thơ đó làm nền cho người thơ xuất hiện: Giữa hình ảnh tự nhiên Tây Bắc hiện lên đầy sức sống và lãng mạn thì hình ảnh con người nơi đây hiện lên mang một vẻ đẹp khỏe khoắn, quật cường, kiên cường: “Có nhớ dáng người trên độc mộc”.

Điệp ngữ “có thấy – có nhớ” luyến láy như chạm khắc vào lòng người một nỗi nhớ da diết, cháy bỏng khôn nguôi. Độc mộc là một loại thuyền được làm từ thân cây gỗ lớn, dài. Dáng người trên độc mộc ở đây có thể là hình ảnh mềm mại, uyển chuyển của những cô gái Thái, Mèo đang đưa các chiến sĩ vượt sông. Cũng có thể hiểu là dáng hình kiêu dũng của các chiến sĩ Tây Tiến đang lèo lái con thuyền vượt sông, vượt thác dữ tiến về phía trước. Tất cả những hình ảnh đó đều đã để lại trong lòng của Quang Dũng một hình ảnh khó phai nhòa…

Tự nhiên Tây Bắc vốn nổi tiếng với con sông Mã, một dòng sông đã chứa trong nó biết bao dữ dội. Nhưng ở đây, dòng sông Mã đã hiện lên với sự nhẹ nhõm tới kỳ lạ. Những cánh hoa rừng ko bị ”dồi lên dập xuống” nhưng là “Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”. Từ láy “đu đưa” được sử dụng rất gợi cảm: Cánh hoa rừng như cũng quyến luyến con người. Cánh hoa rừng như bàn tay vẫy chào người lính, tiễn người lính vượt sông đi đánh giặc. Đoạn thơ để lại một dấu ấn đẹp tươi về thơ ca kháng chiến nhưng sự thành công là liên kết hài hòa giữa thiên hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Tuy nhiên còn có các yếu tố nghệ thuật: Tiếng nói thơ mộc mạc, giản dị, hồn thơ mang đậm chất lãng mạn, hào hoa…

Những từ ngữ như “có nhớ”, “có thấy” luyến láy, khắc họa thêm nỗi nhớ: lưu luyến, bổi hổi. Tất cả đã tạo nên một bài thơ hay và giàu trị giá. Tóm lại, tám câu thơ của khổ hai đã vẽ nên quang cảnh tự nhiên, con người miền Tây với vẻ đẹp mĩ lệ, thơ mộng, trữ tình.

Chất nhạc, chất hoạ, chất mộng mơ hòa quyện chặt chẽ với nhau trong đoạn thơ tạo nên một toàn cầu của cái đẹp. Từng nét vẽ của Quang Dũng đều mềm mại, tinh tế, uyển chuyển. Đây là đoạn thơ bộc lộ rõ nhất sự tài hoa, lãng mạn của Quang Dũng trong tổng thể bài thơ.

Bài văn mẫu 2

Trong tác phẩm “Tây Tiến”, Quang Dũng đã trình bày những nỗi niềm, tình cảm của mình về vùng đất Tây Bắc – nơi nhưng đoàn binh Tây Tiến của ông đã có rất nhiều những kỉ niệm tươi đẹp với đất, với người. Ngay từ lúc đọc những dòng thơ đầu của tác phẩm có nhẽ người đọc đã thấy ấn tượng về tự nhiên Tây Tiến với sự hùng vĩ, hoang vu và có lúc thật dữ dội, nguy hiểm khiến bước chân của người lính cũng trở thành mỏi mệt, rời rã. Thế nhưng, tới khổ thơ thứ hai, những mỏi mệt, rời rã đó như lùi ra xa nhường chỗ cho ko khí tươi mới của một đêm liên hoan ấm tình quân dân nhưng cũng chất chứa những suy tư chính ở nơi doanh trại.

“Doanh trại bừng lên hội hoa chúc

Kìa em xiêm áo tự bao giờ

Khèn lên man điệu nàng e ấp

Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

Người đi Châu Mộc chiều sương đó

Có thấy hồn lau nẻo bờ bến

Có nhớ dáng người trên độc mộc

Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”

Vẻ đẹp của bài thơ có thể thấy phần nào lúc phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, trong đó ko thể ko tìm hiểu những ý chính về tác giả, tác phẩm.

Quang Dũng (sinh năm 1922 – mất năm 1988) là người con của thủ đô Hà Nội. Tên thật của ông là Bùi Đình Diệm và ngay từ lúc còn là một chàng trai Hà thành đầy sức trẻ, ông đã nguyện góp sức sức mình vào sự nghiệp cứu nước. Kế bên vai trò là một người lính tích cực và nhiệt thành cách mệnh, Quang Dũng còn được biết tới với nhiều năng khiếu đặc thù như viết văn, vẽ tranh, soạn nhạc,…

Chính những điều này đã củng cố thêm niềm tin của mọi người về sự tài hoa của thi sĩ – chiến sĩ Quang Dũng. Trong suốt quá trình phụng sự sức mình cho tổ quốc cũng như tới cuối đời, thi sĩ đã ghi lại những xúc cảm, tâm tư của mình lại thành những tác phẩm mang dấu ấn riêng, đó cũng đồng thời là những đóng góp rất đáng kể của ông cho nền văn học nước nhà.

Một số tác phẩm nổi trội của Quang Dũng cần kể tới như: “Rừng biển quê hương” (năm 1957), “Đường lên Châu Thuận” (năm 1964), “Rừng về xuôi” (năm 1968), “Mây đầu ô” (năm 1986). Về sau, Quang Dũng được nhận Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật nhờ sự thành công trong những sáng tác của mình.

Bài thơ “Tây Tiến” lúc đầu có tên là “Nhớ Tây Tiến” và được in trong tập “Mây đầu ô”. Tác phẩm này được ra đời do Quang Dũng muốn ghi lại những kỉ niệm nhưng ông có được cùng đoàn binh Tây Tiến trong quá trình làm nhiệm vụ ở Tây Bắc. Binh đoàn của ông được thành lập vào năm 1947 và có tên là Tây Tiến, trong đó Quang Dũng là người đại đội trưởng.

Lực lượng chủ yếu của binh đoàn này là những thanh niên, học trò của đất Hà thành và đảm nhiệm vai trò là những người sẽ bảo vệ biên giới Việt Lào trong thời kỳ miền Tây Bắc Bộ Việt Nam bị Pháp xâm chiếm cùng với vùng Thượng Lào. Lúc đóng quân ở chiến địa này, đoàn binh đã phải đương đầu với rất nhiều những thử thách và trở ngại bởi nơi đây có địa hình rất hiểm trở, tự nhiên hoang vu và thời tiết cũng rất khắc nghiệt. Đường dốc, núi cao, vực thẳm, thú dữ, sốt rét,… là những thứ dọa nạt tới sức khỏe và sinh mạng của Quang Dũng và những người đồng chí của mình tại nơi công việc…

Thế nhưng đối diện với những nguy hiểm nói trên, trong những dòng viết của Quang Dũng, người lính Tây Tiến vẫn hiên ngang, quật cường, luôn giữ được ý thức sáng sủa, yêu đời và đặc thù là họ đã có với nhau rất nhiều những kỉ niệm đẹp. Tới lúc chuyển công việc, những kỉ niệm đó vẫn ko một phút giây nào phai mờ trong tâm trí thi sĩ. Thế nên ông đã viết ra “Tây Tiến” để chính tác phẩm sẽ thay ông thổ lộ hết những niềm thương, nỗi nhớ dành cho đoàn binh một thời gắn bó của mình.

Vẻ đẹp của núi rừng trong đêm hội cùng với sự thơ mộng của một vùng sông nước hòa quyện với sự xuất hiện của em… Tất cả đã tạo nên chất thơ rất riêng nhưng chỉ lúc phân tích khổ 2 bài Tây Tiến ta mới có thể thấy rõ.

Mở đầu khổ thơ thứ hai, thi sĩ đã vẽ ra trước mắt người đọc quang cảnh của đêm liên hoan với ánh sáng rực rỡ:

“Doanh trại bừng lên hội hoa chúc”

Động từ “bừng lên” vốn là động từ mạnh lúc liên kết với hình ảnh “hoa chúc” dường như đã thắp sáng cả doanh trại và còn lan tỏa ánh sáng đó ra khắp ko gian tịch mịch, u tối của núi rừng Tây Bắc. Lúc phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, ta thấy hình ảnh “hoa chúc” trước nay vẫn thường gợi tới niềm hạnh phúc lứa đôi. Và trong bài thơ, lúc Quang Dũng sử dụng hình ảnh này chắc cũng có nhẽ cũng là để diễn tả niềm hạnh phúc của người lính lúc được sống hòa mình trong đêm liên hoan tại doanh trại công việc.

Lúc “hoa chúc” bừng lên là lúc hơi ấm tới với người lính và những lạnh giá được xua đi, cũng là chính là lúc người lính được thân thiện, gắn bó ko chỉ với đồng chí nhưng còn với cả nhân dân, để dù xa nhà, xa quê họ vẫn có thể sống trong tình mến thương, sự quan tâm của tình thân, bè bạn. Lúc cảm nhận và phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, ta thấy sự thực là giữa cuộc hành quân đầy gian lao và vất vả, thậm chí ý thức họ lúc nào cũng phải trong tâm thế sẵn sàng đối diện với những mất mát và nguy hiểm. Thế nên những đêm liên hoan diễn ra như thế này đã góp phần tạo nên chút thú vui, giúp họ xả stress những căng thẳng, cho họ sự động viên để họ lại có thể tiếp tục vững bước trên hành trình gian truân ở phía trước.

Ko chỉ có sự xuất hiện của ánh sáng, ở những câu thơ tiếp theo, Quang Dũng còn gợi nên ko khí tưng bừng của đêm liên hoan và đặc thù hơn là trong ko khí tưng bừng đó lại có sự xuất hiện rất duyên dáng của “em”:

Kìa em xiêm áo tự bao giờ

Khèn lên man điệu nàng e ấp

Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ”

Góp vào sự lung linh, rực rỡ của ánh “hoa chúc” là âm thanh hết sức sôi nổi, vui tươi của điệu khèn, tiếng nhạc. Ko chỉ có vậy, hình ảnh những cô gái với xiêm áo lộng lẫy đang nhịp nhàng, “e ấp” trong những vũ điệu của miền sơn cước đã làm cho đêm liên hoan thêm phần sống động, thu hút. Phân tích khổ 2 bài Tây Tiến sẽ thấy cụm “kìa em” đứng ở vị trí đầu câu thơ gợi sự bất thần nhưng đầy thiện cảm của người lính lúc nhìn thấy sự hiện diện của các cô gái bản làng với y phục lộng lẫy đang hòa mình vào ko khí rộn ràng, vui tươi của đêm liên hoan.

Chính sự xuất hiện của những cô gái trong khúc nhạc điệu vốn là hồn cốt của núi rừng Tây Bắc cùng với quang cảnh của đêm liên hoan đã tạo nên chất tình tứ, lãng mạn của cuộc liên hoan. Có ý kiến cho rằng câu thơ “nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ” như một lời gợi nhắc về vị trí diễn ra đêm liên hoan ở vùng biên giới Việt – Lào vì địa bàn hoạt động của đoàn binh Tây Tiến ko chỉ là ở khu vực Tây Bắc nhưng còn ở địa phận ở các tỉnh Sầm Nưa, Xiêng Khoảng ở Lào.

Đó cũng là một ý kiến có căn cứ và xét thấy cho dù là cuộc liên hoan đó diễn ra ở đâu đi chăng nữa thì điều tác giả muốn gửi gắm có nhẽ vẫn là sự hòa hợp giữa con người và quang cảnh, đặc thù là sự thân tình, trìu mến của quân và dân. Có thể thấy, từ lúc “em” xuất hiện cùng với những khúc nhạc của núi rừng thì giữa quang cảnh và con người, giữa quân và dân như ko còn khoảng cách nữa.

Phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, ta thấy cả cảnh vật và con người như hòa vào nhau để cùng ngây ngất, rộn rực trong sự tưng bừng, sôi nổi của đêm liên hoan. Ko khí của “hội hoa chúc” đó càng diễn ra tưng bừng, sôi động bao nhiêu thì tình cảm, xúc cảm của thi sĩ lại càng trào dâng mãnh liệt bấy nhiêu để rồi những xúc cảm đó được chắp thêm đôi cánh và hóa thành những vần thơ diễn tả rất uyển chuyển và nhịp nhàng. Ko thuần tuý là những con chữ, người đọc như nhìn thấy cả ánh sáng, nghe được âm thanh và cảm thu được vẻ đẹp cuốn hút đầy sức sống của những người con gái của núi rừng.

Lúc ko khí của đêm liên hoan vẫn chưa hết sôi động thì trong lòng tác giả lại có cảm giác như được gọi về những kỉ niệm tươi đẹp của buổi chiều sương Châu Mộc:

“Người đi Châu Mộc chiều sương đó

Có thấy hồn lau nẻo bờ bến

Có nhớ dáng người trên độc mộc

Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”

Hình ảnh con người hiện hữu ở câu thơ đi kèm cùng những câu hỏi đầy tha thiết. Nhân vật trữ tình luôn băn khoăn “người đi Châu Mộc chiều sương đó” liệu rằng “có thấy” và “có nhớ” những vẻ đẹp thật thơ mộng, nên thơ của “hồn lau”, “dáng người trên độc mộc” và cả “dòng nước lũ” có những cánh hoa đu đưa. Phân tích khổ 2 bài Tây Tiến để thấy trong làn sương chiều hôm người đi, cảnh vật như nhòe mờ, mung lung nhưng phải chăng chính vì thế nhưng nó trở thành có hồn hơn, ấn tượng hơn.

Những bông lau phơ phất trên bờ bến phải chăng đã tạo nên cái hồn cho bờ bến hay hồn của cảnh là sự hóa thân của chính tâm hồn thi sĩ để mỗi một ngọn lau, một cánh hoa cũng mang những nỗi niềm, tâm trạng. Chính những điều này đã biến những sự vật vốn vô tri như cũng có riêng đời sống của nó. Thêm vào đó, sự gợi nhắc về dáng người mảnh mai, duyên dáng trên chiếc thuyền độc mộc xinh xinh đã làm cho bức tranh về cảnh và người hiện lên với sự khỏe khoắn, rắn rỏi kế bên cái vẻ huyền ảo, mơ mòng của miền cổ tích xa xưa…

Phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, ta thấy có nhẽ, những nghi vấn về việc người đi “có thấy”, “có nhớ” giờ đây đồng thời cũng là lời khẳng định rằng những hình ảnh về cảnh vật và con người chốn này mãi mãi sẽ khắc ghi trong lòng tác giả cũng như những người lính nói chung. Chính vì “thấy” và “nhớ” rõ mồn một từng cụ thể, đường nét của cả người và cảnh nên ướm hỏi cũng thực chất là bộc bạch nỗi lòng và một lúc phải rời xa chốn thân yêu thì chắc hẳn trong lòng sẽ chất chứa nỗi nhớ mênh mang, sâu lắng và sức ám ảnh khôn nguôi về cảnh đó và người đó.

Về nội dung, bài thơ “Tây Tiến” giúp người đọc cảm thu được vẻ đẹp của một bức tranh có sự liên kết hài hòa giữa cảnh và người. Trên phông nền hùng vĩ, dữ dội nhưng cũng rất trữ tình, lãng mạn của tự nhiên là hình ảnh của người lính Tây Tiến tụ hội biết bao những phẩm chất đáng trân trọng. Người đọc ko chỉ thấy được sự kiên cường, gan góc trên bước đường hành quân, sự quật cường, dũng cảm trước ngưỡng cửa sinh – tử ở họ nhưng còn cảm thu được nét trẻ trung, sôi nổi, chất hào hoa, lãng mạn trong tâm hồn những người lính trẻ Hà thành.

Về nghệ thuật, bài thơ “Tây Tiến” đã thành công trong việc liên kết hài hòa giữa văn pháp hiện thực và văn pháp lãng mạn. Ko chỉ vậy, đọc thơ Quang Dũng ta còn thấy được kế bên những vần thơ đầy chất trữ tình là những câu đậm sắc thái bi tráng. Đó là những sự liên kết khôn khéo và đã góp phần diễn tả được xúc cảm, nỗi niềm lúc thì tha thiết bổi hổi, lúc lại nghiêm trang, bi tráng của một thi sĩ luôn đau đáu về tháng ngày gắn bó cùng đồng chí.

Qua khổ thơ thứ hai, người đọc cảm thu được sự tài hoa của tác giả bởi nét bút của ông vừa sinh động, biến ảo trong những câu về đêm hội núi rừng và cũng vừa tinh tế, mềm mại ở đoạn viết về tự nhiên. Chính sự tài hoa đó đã giúp cái đẹp thắm thiết, đặm đà của tình quân dân và vẻ đẹp thơ mộng, mơ mòng của tự nhiên hiện hữu trước mắt người đọc một cách rõ ràng đầy ấn tượng.

—/—

Trên đây là các bài mẫu Kết bài Tây Tiến khổ 2 do bangtuanhoan.edu.vn sưu tầm và tổng hợp được, mong rằng với nội dung tham khảo này thì các em sẽ có thể hoàn thiện bài văn của mình tốt nhất!

Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn

Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12

[rule_{ruleNumber}]

#Kết #bài #Tây #Tiến #khổ

[rule_3_plain]

#Kết #bài #Tây #Tiến #khổ

Hướng dẫn cách viết Kết bài Tây Tiến khổ 2 hay nhất. Với các mẫu mở bài được tổng hợp và biên soạn dưới đây, các em sẽ có thêm nhiều tài liệu hữu ích phục vụ cho việc học môn văn. Cùng tham khảo nhé! 
Xem nhanh nội dung1 Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 12 Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 23 Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 34 Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 45 Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 56 Bài văn mẫu phân tích khổ 2 bài thơ Tây Tiến
Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 1
Bức tranh chiều sương Châu Mộc và hội hoa chúc như một bức tranh sơn mài của một danh họa mang vẻ đẹp màu sắc cổ điển và lãng mạn liên kết hài hòa với tính thời đại và hiện đại trong máu lửa chiến tranh.
Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 2

Đoạn thơ bộc lộ chất tài hoa, chất lãng mạn của Quang Dũng tới tuyệt vời. Cảm ơn thi sĩ đã cho ta một chuyến hành trình về với Tây Bắc thơ mộng để khám phá Tây Bắc và yêu Tây Bắc.
Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 3
Với ngòi bút hào hoa, tinh tế ko kém phần thơ mộng và đầy lãng mạn, Quang Dũng đã phác họa nên bức tranh những kỉ niệm đẹp đầy lung linh, huyền ảo và hình ảnh buổi chiều sương mang đậm sự lưu luyến, nhớ nhung da diết. Chất họa và nhạc trong thơ ca Quang Dũng được bộc lộ hết ở khổ thơ trên.
Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 4
Bức tranh tự nhiên trong Tây Tiến đã được Quang Dũng thổi hồn vào cái nồng nàn của xúc cảm, những đường nét ấn tượng về hội hoạ và thanh âm trong trẻo của nhạc tính. Bức tranh đó chính là nền tuyệt đẹp để người lính Tây Tiến xuất hiện một cách hiên ngang và kiêu hùng. Cũng trên cái nền đó tâm hồn và tài năng của thi sĩ đã được chắp cánh bởi sự say mê trong xúc cảm và tài hoa của nghệ thuật. Gấp trang sách lại nhưng những vần thơ của Quang Dũng vẫn vang vọng để rồi những xúc cảm sống động nhất của thi sĩ gửi gắm mãi neo động trong tâm hồn con người trở thành một nỗi niềm chung.
Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 5
Bằng ngòi bút tài hoa hữu nhạc, hữu họa, liên kết với những văn pháp mô tả lạ mắt, Quang Dũng đã khắc họa thành công bức tranh tự nhiên mang vẻ đẹp thơ mộng của Tây Bắc và những dấu ấn vui tươi của một thời đấu tranh bên đồng chí. Cũng chính đoạn thơ đã trình bày rõ nét nhất cảm hứng lãng mạn, tâm hồn hào hoa và chất lãng tử của thi sĩ “xứ Đoài mây trắng”. 8 câu thơ đã góp một phần ko nhỏ vào thành công của tác phẩm nói riêng và văn thơ cách mệnh nói chung, để Tây Tiến trở thành một bông hoa mãi tươi xanh trong dòng chảy của thời kì.
Bài văn mẫu phân tích khổ 2 bài thơ Tây Tiến

Bài văn mẫu 1
Quang Dũng là nghệ sĩ đa tài: Viết văn, làm thơ, vẽ tranh, soạn nhạc… nhưng thành công nhất vẫn là thơ ca. Các tập thơ tiêu biểu của Quang Dũng được độc giả biết tới nhiều như “Mây đầu ô”, “Mùa hoa gạo”… Nhưng tên tuổi của Quang Dũng có nhẽ đã gắn liền với bài thơ Tây Tiến. Bài thơ ra đời vào năm 1948 in trong tập “Mây đầu ô” là bài thơ tiêu biểu nhất của thơ ca kháng chiến chống Pháp.
Bài thơ có trị giá nội dung và nghệ thuật rực rỡ nhưng tiêu biểu là đoạn thơ sau đây: “Doanh trại bừng lên hội hoa chúc… Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”. Tây Tiến là một phân hiệu quân nhân được thành lập đầu năm 1947. Thành phần chủ yếu là thanh niên trí thức Hà Nội. Nhiệm vụ của họ là phối hợp với quân nhân Lào bảo vệ biên giới phía Tây. Năm 1948, Tây Tiến giải thể để thành lập trung đoàn 52. Quang Dũng cũng chuyển sang đơn vị khác.
Sau lúc rời đơn vị cũ chưa được bao lâu Quang Dũng đã sáng tác bài thơ này. Đoạn thơ ta bình giảng là đoạn thơ thứ hai trong bài Tây Tiến. Bốn câu đầu, thi sĩ mang tới cho người đọc ko khí tươi vui của đêm liên hoan văn nghệ đậm tình quân dân.
    “Doanh trại bừng lên hội hoa chúc.
    Kìa em xiêm áo tự bao giờ.
    Khèn lên man điệu nàng e ấp.
    Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ”
“Doanh trại” là nơi đóng quân của Tây Tiến cũng là nơi diễn ra lễ hội văn hóa đặm đà tình quân dân. Đồng bào dân tộc đã tụ họp về đây để sinh hoạt và góp vui ý thức với quân nhân Tây Tiến. Từ “bừng” gợi cảm giác ấm áp, gợi thú vui lan tỏa. Đêm rừng núi thành đêm hội. Ngọn đuốc nứa, đuốc lau thành “hoa chúc” (“Hoa chúc” là hoa chúc – cây nến đốt lên trong phòng cưới, đêm tân hôn).
Ở đây, “hoa chúc” có ý tức là gợi ko khí đầm ấm, gợi thú vui, niềm hạnh phúc trong lòng các chiến sĩ. “Bừng” chỉ ánh sáng của hoa chúc, của lửa trại sáng bừng lên; cũng còn có tức là tiếng khèn, tiếng hát, tiếng cười nói tưng bừng rộn ràng. Tố Hữu lúc nhớ về Việt Bắc cũng từng viết về đêm liên hoan:
    “Nhớ sao lớp học i tờ
    Đồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan”.
Có thể tưởng tượng đêm hội nhưng Quang Dũng viết trên đây như một đám cưới tập thể. Từ “Kìa em” trong câu thơ thứ hai trình bày sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng của lính Tây Tiến trước vẻ đẹp của cô gái vùng cao trong y phục “xiêm áo” lộng lẫy cùng dáng vẻ “e ấp” rất thiếu nữ.
Quang Dũng phát xuất hiện vẻ đẹp rực rỡ của cô gái bằng cả niềm yêu, niềm say tới cảm phục. Yêu say từ vóc dáng tới y phục. Chính y phục truyền thống đặm đà bản sắc văn hóa của các thiếu nữ Tây Bắc càng tôn vinh lên vẻ đẹp của họ. Quang Dũng ko khỏi ko thán phục tới ngạc nhiên trước vẻ đẹp đó. Em trở thành hạt nhân của bức tranh với vẻ đẹp xứ lạ phương xa.
Những thiếu nữ Mường, những thiếu nữ Thái, những cô gái Lào xinh đẹp, duyên dáng “e ấp”, xuất hiện trong bộ xiêm áo rực rỡ. Cũng có thể hiểu người lính đang đóng giả con gái trong những y phục dân tộc rất lạ mắt, tạo tiếng cười vui cho đêm văn nghệ. Ngỡ ngàng nữa là tiếng khèn “man điệu”.
Khèn là một loại nhạc cụ của người dân tộc miền núi Tây Bắc còn “man điệu” là một điệu nhạc “lạ” đặc trưng văn hoá của những con người nơi đây. Và hòa vào tiếng khèn ngây ngất đó là điệu múa Lăm vông quyến rũ của những cô gái Lào đã “xây hồn thơ” trong lòng các chàng lính trẻ. Chính cái lạ đó làm đắm say tâm hồn những chàng trai Tây Tiến gốc Hà Nội hào hoa. Chính trong ko khí của âm nhạc, vũ điệu đó đã chắp cánh cho tâm hồn những người lính Tây Tiến thăng hoa, mọi mỏi mệt như bị đẩy lùi, thêm vào đó là lòng yêu đời, yêu miền đất lạ.
Chính vì thế mọi cảm giác mỏi mệt, mọi vất vả đều tan biến. Thay vào đó là niềm sáng sủa, yêu đời nâng bước họ mạnh mẽ hơn trên trục đường hướng về “Viên Chăn xây hồn thơ”. Từ đó, ta có thể thấy được rằng các chiến sĩ của chúng ta dù trong những giờ phút vui vẻ, thoải mái nhất thì tâm hồn của họ vẫn luôn hướng về lí tưởng cách mệnh cao đẹp. Bốn câu sau là quang cảnh chia tay trên nền sông nước Tây Bắc vừa thực vừa mộng hoang vắng, yên ắng, buồn thi vị.
Cả bốn câu là cảnh sắc Tây Bắc gợi cảm giác mênh mang, huyền ảo:
   “Người đi Châu Mộc chiều sương đó
    Có thấy hồn lau nẻo bờ bến
    Có nhớ dáng người trên độc mộc
    Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”.
So với bốn câu thơ trên là hình ảnh ko khí đêm lễ hội tưng bừng hòa hợp với ánh sáng lung linh và tâm hồn trẻ trung, yêu đời của các chiến sĩ Tây Tiến thì bốn dòng thơ tiếp theo, Quang Dũng đưa người đọc tới với hình ảnh của con người và núi rừng Tây Bắc trong một buổi chiều sương … Một ko gian bảng lảng khói sương như trong cõi mộng cứ thế xuất hiện.
Tự nhiên Tây Bắc hiện lên theo chiều hướng nhẹ hoá. Cái dữ dội, khốc liệt được đẩy lùi đi và thay vào đó là những hình ảnh nhẹ nhõm và thơ mộng. Hình ảnh trước nhất là hình ảnh chiều sương cho ta thấy nét đặc trưng vốn có của núi rừng nơi đây. Nhưng sương ở đây ko phải là sương lấp, sương che hay sương phủ nhưng là “Người đi Châu Mộc chiều sương đó”. Nó gợi màu sắc bảng lảng, sương khói vừa có nỗi buồn man mác. Đại từ “đó” làm rõ nghĩa hơn cho từ chiều sương để nhấn mạnh rằng đây là một buổi chiều sương rất đặc thù, chiều sương trong nỗi nhớ đã thành kỷ niệm nên tình người cũng man mác, bâng khuâng.
Đoạn thơ đậm màu sắc hội họa. Cái thực của khí trời Tây Bắc, cái mộng của ko khí bảng lảng sương khói hiện lên như một miền cổ tích. Có nhẽ chất họa sĩ của Quang Dũng đã ăn vào thơ ở đoạn này. Nét bút phác thảo của Quang Dũng thật là tài hoa. Chỉ một vài nét chấm phá vậy nhưng cái hồn của cảnh vật và con người hiện lên thật sinh động đầy sức cuốn hút. Sông nước hoang dại như một bờ tiền sử, bên bờ lau lách và tác giả đã cảm nhận những cánh lau qua hai từ vô cùng tinh tế, đó là ”hồn lau”… gợi cảm giác hoang vắng, yên ắng, giàu chất thơ sâu lắng vừa có chút gì đó thiêng liêng phảng phất chút tâm linh rừng núi.
“Nẻo bờ bến” có tức là: Nẻo – lối đi. Nẻo bờ bến là nhìn đâu cũng thấy mênh mang hồn lau. “Hồn lau” – những cây lau ko còn vô tri vô giác nhưng có vong hồn. Phải là một hồn thơ nhạy cảm, tinh tế, tài hoa và lãng mạn mới cảm thu được vẻ đẹp nên thơ đó.
    “Nghìn lau cười trong nắng
    Hồn của mùa thu về
    Hồn của mùa thu đi
    Nghìn lau xao xác trắng”
    (Chế Lan Viên)
Ko gian nên thơ đó làm nền cho người thơ xuất hiện: Giữa hình ảnh tự nhiên Tây Bắc hiện lên đầy sức sống và lãng mạn thì hình ảnh con người nơi đây hiện lên mang một vẻ đẹp khỏe khoắn, quật cường, kiên cường: “Có nhớ dáng người trên độc mộc”.
Điệp ngữ “có thấy – có nhớ” luyến láy như chạm khắc vào lòng người một nỗi nhớ da diết, cháy bỏng khôn nguôi. Độc mộc là một loại thuyền được làm từ thân cây gỗ lớn, dài. Dáng người trên độc mộc ở đây có thể là hình ảnh mềm mại, uyển chuyển của những cô gái Thái, Mèo đang đưa các chiến sĩ vượt sông. Cũng có thể hiểu là dáng hình kiêu dũng của các chiến sĩ Tây Tiến đang lèo lái con thuyền vượt sông, vượt thác dữ tiến về phía trước. Tất cả những hình ảnh đó đều đã để lại trong lòng của Quang Dũng một hình ảnh khó phai nhòa…
Tự nhiên Tây Bắc vốn nổi tiếng với con sông Mã, một dòng sông đã chứa trong nó biết bao dữ dội. Nhưng ở đây, dòng sông Mã đã hiện lên với sự nhẹ nhõm tới kỳ lạ. Những cánh hoa rừng ko bị ”dồi lên dập xuống” nhưng là “Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”. Từ láy “đu đưa” được sử dụng rất gợi cảm: Cánh hoa rừng như cũng quyến luyến con người. Cánh hoa rừng như bàn tay vẫy chào người lính, tiễn người lính vượt sông đi đánh giặc. Đoạn thơ để lại một dấu ấn đẹp tươi về thơ ca kháng chiến nhưng sự thành công là liên kết hài hòa giữa thiên hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Tuy nhiên còn có các yếu tố nghệ thuật: Tiếng nói thơ mộc mạc, giản dị, hồn thơ mang đậm chất lãng mạn, hào hoa…
Những từ ngữ như “có nhớ”, “có thấy” luyến láy, khắc họa thêm nỗi nhớ: lưu luyến, bổi hổi. Tất cả đã tạo nên một bài thơ hay và giàu trị giá. Tóm lại, tám câu thơ của khổ hai đã vẽ nên quang cảnh tự nhiên, con người miền Tây với vẻ đẹp mĩ lệ, thơ mộng, trữ tình.
Chất nhạc, chất hoạ, chất mộng mơ hòa quyện chặt chẽ với nhau trong đoạn thơ tạo nên một toàn cầu của cái đẹp. Từng nét vẽ của Quang Dũng đều mềm mại, tinh tế, uyển chuyển. Đây là đoạn thơ bộc lộ rõ nhất sự tài hoa, lãng mạn của Quang Dũng trong tổng thể bài thơ.
Bài văn mẫu 2
Trong tác phẩm “Tây Tiến”, Quang Dũng đã trình bày những nỗi niềm, tình cảm của mình về vùng đất Tây Bắc – nơi nhưng đoàn binh Tây Tiến của ông đã có rất nhiều những kỉ niệm tươi đẹp với đất, với người. Ngay từ lúc đọc những dòng thơ đầu của tác phẩm có nhẽ người đọc đã thấy ấn tượng về tự nhiên Tây Tiến với sự hùng vĩ, hoang vu và có lúc thật dữ dội, nguy hiểm khiến bước chân của người lính cũng trở thành mỏi mệt, rời rã. Thế nhưng, tới khổ thơ thứ hai, những mỏi mệt, rời rã đó như lùi ra xa nhường chỗ cho ko khí tươi mới của một đêm liên hoan ấm tình quân dân nhưng cũng chất chứa những suy tư chính ở nơi doanh trại.
“Doanh trại bừng lên hội hoa chúc
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
Người đi Châu Mộc chiều sương đó
Có thấy hồn lau nẻo bờ bến
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”
Vẻ đẹp của bài thơ có thể thấy phần nào lúc phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, trong đó ko thể ko tìm hiểu những ý chính về tác giả, tác phẩm.
Quang Dũng (sinh năm 1922 – mất năm 1988) là người con của thủ đô Hà Nội. Tên thật của ông là Bùi Đình Diệm và ngay từ lúc còn là một chàng trai Hà thành đầy sức trẻ, ông đã nguyện góp sức sức mình vào sự nghiệp cứu nước. Kế bên vai trò là một người lính tích cực và nhiệt thành cách mệnh, Quang Dũng còn được biết tới với nhiều năng khiếu đặc thù như viết văn, vẽ tranh, soạn nhạc,…
Chính những điều này đã củng cố thêm niềm tin của mọi người về sự tài hoa của thi sĩ – chiến sĩ Quang Dũng. Trong suốt quá trình phụng sự sức mình cho tổ quốc cũng như tới cuối đời, thi sĩ đã ghi lại những xúc cảm, tâm tư của mình lại thành những tác phẩm mang dấu ấn riêng, đó cũng đồng thời là những đóng góp rất đáng kể của ông cho nền văn học nước nhà.
Một số tác phẩm nổi trội của Quang Dũng cần kể tới như: “Rừng biển quê hương” (năm 1957), “Đường lên Châu Thuận” (năm 1964), “Rừng về xuôi” (năm 1968), “Mây đầu ô” (năm 1986). Về sau, Quang Dũng được nhận Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật nhờ sự thành công trong những sáng tác của mình.
Bài thơ “Tây Tiến” lúc đầu có tên là “Nhớ Tây Tiến” và được in trong tập “Mây đầu ô”. Tác phẩm này được ra đời do Quang Dũng muốn ghi lại những kỉ niệm nhưng ông có được cùng đoàn binh Tây Tiến trong quá trình làm nhiệm vụ ở Tây Bắc. Binh đoàn của ông được thành lập vào năm 1947 và có tên là Tây Tiến, trong đó Quang Dũng là người đại đội trưởng.
Lực lượng chủ yếu của binh đoàn này là những thanh niên, học trò của đất Hà thành và đảm nhiệm vai trò là những người sẽ bảo vệ biên giới Việt Lào trong thời kỳ miền Tây Bắc Bộ Việt Nam bị Pháp xâm chiếm cùng với vùng Thượng Lào. Lúc đóng quân ở chiến địa này, đoàn binh đã phải đương đầu với rất nhiều những thử thách và trở ngại bởi nơi đây có địa hình rất hiểm trở, tự nhiên hoang vu và thời tiết cũng rất khắc nghiệt. Đường dốc, núi cao, vực thẳm, thú dữ, sốt rét,… là những thứ dọa nạt tới sức khỏe và sinh mạng của Quang Dũng và những người đồng chí của mình tại nơi công việc…
Thế nhưng đối diện với những nguy hiểm nói trên, trong những dòng viết của Quang Dũng, người lính Tây Tiến vẫn hiên ngang, quật cường, luôn giữ được ý thức sáng sủa, yêu đời và đặc thù là họ đã có với nhau rất nhiều những kỉ niệm đẹp. Tới lúc chuyển công việc, những kỉ niệm đó vẫn ko một phút giây nào phai mờ trong tâm trí thi sĩ. Thế nên ông đã viết ra “Tây Tiến” để chính tác phẩm sẽ thay ông thổ lộ hết những niềm thương, nỗi nhớ dành cho đoàn binh một thời gắn bó của mình.
Vẻ đẹp của núi rừng trong đêm hội cùng với sự thơ mộng của một vùng sông nước hòa quyện với sự xuất hiện của em… Tất cả đã tạo nên chất thơ rất riêng nhưng chỉ lúc phân tích khổ 2 bài Tây Tiến ta mới có thể thấy rõ.
Mở đầu khổ thơ thứ hai, thi sĩ đã vẽ ra trước mắt người đọc quang cảnh của đêm liên hoan với ánh sáng rực rỡ:
“Doanh trại bừng lên hội hoa chúc”
Động từ “bừng lên” vốn là động từ mạnh lúc liên kết với hình ảnh “hoa chúc” dường như đã thắp sáng cả doanh trại và còn lan tỏa ánh sáng đó ra khắp ko gian tịch mịch, u tối của núi rừng Tây Bắc. Lúc phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, ta thấy hình ảnh “hoa chúc” trước nay vẫn thường gợi tới niềm hạnh phúc lứa đôi. Và trong bài thơ, lúc Quang Dũng sử dụng hình ảnh này chắc cũng có nhẽ cũng là để diễn tả niềm hạnh phúc của người lính lúc được sống hòa mình trong đêm liên hoan tại doanh trại công việc.
Lúc “hoa chúc” bừng lên là lúc hơi ấm tới với người lính và những lạnh giá được xua đi, cũng là chính là lúc người lính được thân thiện, gắn bó ko chỉ với đồng chí nhưng còn với cả nhân dân, để dù xa nhà, xa quê họ vẫn có thể sống trong tình mến thương, sự quan tâm của tình thân, bè bạn. Lúc cảm nhận và phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, ta thấy sự thực là giữa cuộc hành quân đầy gian lao và vất vả, thậm chí ý thức họ lúc nào cũng phải trong tâm thế sẵn sàng đối diện với những mất mát và nguy hiểm. Thế nên những đêm liên hoan diễn ra như thế này đã góp phần tạo nên chút thú vui, giúp họ xả stress những căng thẳng, cho họ sự động viên để họ lại có thể tiếp tục vững bước trên hành trình gian truân ở phía trước.
Ko chỉ có sự xuất hiện của ánh sáng, ở những câu thơ tiếp theo, Quang Dũng còn gợi nên ko khí tưng bừng của đêm liên hoan và đặc thù hơn là trong ko khí tưng bừng đó lại có sự xuất hiện rất duyên dáng của “em”:
“Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ”
Góp vào sự lung linh, rực rỡ của ánh “hoa chúc” là âm thanh hết sức sôi nổi, vui tươi của điệu khèn, tiếng nhạc. Ko chỉ có vậy, hình ảnh những cô gái với xiêm áo lộng lẫy đang nhịp nhàng, “e ấp” trong những vũ điệu của miền sơn cước đã làm cho đêm liên hoan thêm phần sống động, thu hút. Phân tích khổ 2 bài Tây Tiến sẽ thấy cụm “kìa em” đứng ở vị trí đầu câu thơ gợi sự bất thần nhưng đầy thiện cảm của người lính lúc nhìn thấy sự hiện diện của các cô gái bản làng với y phục lộng lẫy đang hòa mình vào ko khí rộn ràng, vui tươi của đêm liên hoan.
Chính sự xuất hiện của những cô gái trong khúc nhạc điệu vốn là hồn cốt của núi rừng Tây Bắc cùng với quang cảnh của đêm liên hoan đã tạo nên chất tình tứ, lãng mạn của cuộc liên hoan. Có ý kiến cho rằng câu thơ “nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ” như một lời gợi nhắc về vị trí diễn ra đêm liên hoan ở vùng biên giới Việt – Lào vì địa bàn hoạt động của đoàn binh Tây Tiến ko chỉ là ở khu vực Tây Bắc nhưng còn ở địa phận ở các tỉnh Sầm Nưa, Xiêng Khoảng ở Lào.
Đó cũng là một ý kiến có căn cứ và xét thấy cho dù là cuộc liên hoan đó diễn ra ở đâu đi chăng nữa thì điều tác giả muốn gửi gắm có nhẽ vẫn là sự hòa hợp giữa con người và quang cảnh, đặc thù là sự thân tình, trìu mến của quân và dân. Có thể thấy, từ lúc “em” xuất hiện cùng với những khúc nhạc của núi rừng thì giữa quang cảnh và con người, giữa quân và dân như ko còn khoảng cách nữa.
Phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, ta thấy cả cảnh vật và con người như hòa vào nhau để cùng ngây ngất, rộn rực trong sự tưng bừng, sôi nổi của đêm liên hoan. Ko khí của “hội hoa chúc” đó càng diễn ra tưng bừng, sôi động bao nhiêu thì tình cảm, xúc cảm của thi sĩ lại càng trào dâng mãnh liệt bấy nhiêu để rồi những xúc cảm đó được chắp thêm đôi cánh và hóa thành những vần thơ diễn tả rất uyển chuyển và nhịp nhàng. Ko thuần tuý là những con chữ, người đọc như nhìn thấy cả ánh sáng, nghe được âm thanh và cảm thu được vẻ đẹp cuốn hút đầy sức sống của những người con gái của núi rừng.
Lúc ko khí của đêm liên hoan vẫn chưa hết sôi động thì trong lòng tác giả lại có cảm giác như được gọi về những kỉ niệm tươi đẹp của buổi chiều sương Châu Mộc:
“Người đi Châu Mộc chiều sương đó
Có thấy hồn lau nẻo bờ bến
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”
Hình ảnh con người hiện hữu ở câu thơ đi kèm cùng những câu hỏi đầy tha thiết. Nhân vật trữ tình luôn băn khoăn “người đi Châu Mộc chiều sương đó” liệu rằng “có thấy” và “có nhớ” những vẻ đẹp thật thơ mộng, nên thơ của “hồn lau”, “dáng người trên độc mộc” và cả “dòng nước lũ” có những cánh hoa đu đưa. Phân tích khổ 2 bài Tây Tiến để thấy trong làn sương chiều hôm người đi, cảnh vật như nhòe mờ, mung lung nhưng phải chăng chính vì thế nhưng nó trở thành có hồn hơn, ấn tượng hơn.
Những bông lau phơ phất trên bờ bến phải chăng đã tạo nên cái hồn cho bờ bến hay hồn của cảnh là sự hóa thân của chính tâm hồn thi sĩ để mỗi một ngọn lau, một cánh hoa cũng mang những nỗi niềm, tâm trạng. Chính những điều này đã biến những sự vật vốn vô tri như cũng có riêng đời sống của nó. Thêm vào đó, sự gợi nhắc về dáng người mảnh mai, duyên dáng trên chiếc thuyền độc mộc xinh xinh đã làm cho bức tranh về cảnh và người hiện lên với sự khỏe khoắn, rắn rỏi kế bên cái vẻ huyền ảo, mơ mòng của miền cổ tích xa xưa…
Phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, ta thấy có nhẽ, những nghi vấn về việc người đi “có thấy”, “có nhớ” giờ đây đồng thời cũng là lời khẳng định rằng những hình ảnh về cảnh vật và con người chốn này mãi mãi sẽ khắc ghi trong lòng tác giả cũng như những người lính nói chung. Chính vì “thấy” và “nhớ” rõ mồn một từng cụ thể, đường nét của cả người và cảnh nên ướm hỏi cũng thực chất là bộc bạch nỗi lòng và một lúc phải rời xa chốn thân yêu thì chắc hẳn trong lòng sẽ chất chứa nỗi nhớ mênh mang, sâu lắng và sức ám ảnh khôn nguôi về cảnh đó và người đó.
Về nội dung, bài thơ “Tây Tiến” giúp người đọc cảm thu được vẻ đẹp của một bức tranh có sự liên kết hài hòa giữa cảnh và người. Trên phông nền hùng vĩ, dữ dội nhưng cũng rất trữ tình, lãng mạn của tự nhiên là hình ảnh của người lính Tây Tiến tụ hội biết bao những phẩm chất đáng trân trọng. Người đọc ko chỉ thấy được sự kiên cường, gan góc trên bước đường hành quân, sự quật cường, dũng cảm trước ngưỡng cửa sinh – tử ở họ nhưng còn cảm thu được nét trẻ trung, sôi nổi, chất hào hoa, lãng mạn trong tâm hồn những người lính trẻ Hà thành.
Về nghệ thuật, bài thơ “Tây Tiến” đã thành công trong việc liên kết hài hòa giữa văn pháp hiện thực và văn pháp lãng mạn. Ko chỉ vậy, đọc thơ Quang Dũng ta còn thấy được kế bên những vần thơ đầy chất trữ tình là những câu đậm sắc thái bi tráng. Đó là những sự liên kết khôn khéo và đã góp phần diễn tả được xúc cảm, nỗi niềm lúc thì tha thiết bổi hổi, lúc lại nghiêm trang, bi tráng của một thi sĩ luôn đau đáu về tháng ngày gắn bó cùng đồng chí.
Qua khổ thơ thứ hai, người đọc cảm thu được sự tài hoa của tác giả bởi nét bút của ông vừa sinh động, biến ảo trong những câu về đêm hội núi rừng và cũng vừa tinh tế, mềm mại ở đoạn viết về tự nhiên. Chính sự tài hoa đó đã giúp cái đẹp thắm thiết, đặm đà của tình quân dân và vẻ đẹp thơ mộng, mơ mòng của tự nhiên hiện hữu trước mắt người đọc một cách rõ ràng đầy ấn tượng.
—/—
Trên đây là các bài mẫu Kết bài Tây Tiến khổ 2 do bangtuanhoan.edu.vn sưu tầm và tổng hợp được, mong rằng với nội dung tham khảo này thì các em sẽ có thể hoàn thiện bài văn của mình tốt nhất!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12

#Kết #bài #Tây #Tiến #khổ

[rule_2_plain]

#Kết #bài #Tây #Tiến #khổ

[rule_2_plain]

#Kết #bài #Tây #Tiến #khổ

[rule_3_plain]

#Kết #bài #Tây #Tiến #khổ

Hướng dẫn cách viết Kết bài Tây Tiến khổ 2 hay nhất. Với các mẫu mở bài được tổng hợp và biên soạn dưới đây, các em sẽ có thêm nhiều tài liệu hữu ích phục vụ cho việc học môn văn. Cùng tham khảo nhé! 
Xem nhanh nội dung1 Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 12 Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 23 Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 34 Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 45 Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 56 Bài văn mẫu phân tích khổ 2 bài thơ Tây Tiến
Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 1
Bức tranh chiều sương Châu Mộc và hội hoa chúc như một bức tranh sơn mài của một danh họa mang vẻ đẹp màu sắc cổ điển và lãng mạn liên kết hài hòa với tính thời đại và hiện đại trong máu lửa chiến tranh.
Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 2

Đoạn thơ bộc lộ chất tài hoa, chất lãng mạn của Quang Dũng tới tuyệt vời. Cảm ơn thi sĩ đã cho ta một chuyến hành trình về với Tây Bắc thơ mộng để khám phá Tây Bắc và yêu Tây Bắc.
Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 3
Với ngòi bút hào hoa, tinh tế ko kém phần thơ mộng và đầy lãng mạn, Quang Dũng đã phác họa nên bức tranh những kỉ niệm đẹp đầy lung linh, huyền ảo và hình ảnh buổi chiều sương mang đậm sự lưu luyến, nhớ nhung da diết. Chất họa và nhạc trong thơ ca Quang Dũng được bộc lộ hết ở khổ thơ trên.
Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 4
Bức tranh tự nhiên trong Tây Tiến đã được Quang Dũng thổi hồn vào cái nồng nàn của xúc cảm, những đường nét ấn tượng về hội hoạ và thanh âm trong trẻo của nhạc tính. Bức tranh đó chính là nền tuyệt đẹp để người lính Tây Tiến xuất hiện một cách hiên ngang và kiêu hùng. Cũng trên cái nền đó tâm hồn và tài năng của thi sĩ đã được chắp cánh bởi sự say mê trong xúc cảm và tài hoa của nghệ thuật. Gấp trang sách lại nhưng những vần thơ của Quang Dũng vẫn vang vọng để rồi những xúc cảm sống động nhất của thi sĩ gửi gắm mãi neo động trong tâm hồn con người trở thành một nỗi niềm chung.
Kết bài Tây Tiến khổ 2 – Mẫu số 5
Bằng ngòi bút tài hoa hữu nhạc, hữu họa, liên kết với những văn pháp mô tả lạ mắt, Quang Dũng đã khắc họa thành công bức tranh tự nhiên mang vẻ đẹp thơ mộng của Tây Bắc và những dấu ấn vui tươi của một thời đấu tranh bên đồng chí. Cũng chính đoạn thơ đã trình bày rõ nét nhất cảm hứng lãng mạn, tâm hồn hào hoa và chất lãng tử của thi sĩ “xứ Đoài mây trắng”. 8 câu thơ đã góp một phần ko nhỏ vào thành công của tác phẩm nói riêng và văn thơ cách mệnh nói chung, để Tây Tiến trở thành một bông hoa mãi tươi xanh trong dòng chảy của thời kì.
Bài văn mẫu phân tích khổ 2 bài thơ Tây Tiến

Bài văn mẫu 1
Quang Dũng là nghệ sĩ đa tài: Viết văn, làm thơ, vẽ tranh, soạn nhạc… nhưng thành công nhất vẫn là thơ ca. Các tập thơ tiêu biểu của Quang Dũng được độc giả biết tới nhiều như “Mây đầu ô”, “Mùa hoa gạo”… Nhưng tên tuổi của Quang Dũng có nhẽ đã gắn liền với bài thơ Tây Tiến. Bài thơ ra đời vào năm 1948 in trong tập “Mây đầu ô” là bài thơ tiêu biểu nhất của thơ ca kháng chiến chống Pháp.
Bài thơ có trị giá nội dung và nghệ thuật rực rỡ nhưng tiêu biểu là đoạn thơ sau đây: “Doanh trại bừng lên hội hoa chúc… Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”. Tây Tiến là một phân hiệu quân nhân được thành lập đầu năm 1947. Thành phần chủ yếu là thanh niên trí thức Hà Nội. Nhiệm vụ của họ là phối hợp với quân nhân Lào bảo vệ biên giới phía Tây. Năm 1948, Tây Tiến giải thể để thành lập trung đoàn 52. Quang Dũng cũng chuyển sang đơn vị khác.
Sau lúc rời đơn vị cũ chưa được bao lâu Quang Dũng đã sáng tác bài thơ này. Đoạn thơ ta bình giảng là đoạn thơ thứ hai trong bài Tây Tiến. Bốn câu đầu, thi sĩ mang tới cho người đọc ko khí tươi vui của đêm liên hoan văn nghệ đậm tình quân dân.
    “Doanh trại bừng lên hội hoa chúc.
    Kìa em xiêm áo tự bao giờ.
    Khèn lên man điệu nàng e ấp.
    Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ”
“Doanh trại” là nơi đóng quân của Tây Tiến cũng là nơi diễn ra lễ hội văn hóa đặm đà tình quân dân. Đồng bào dân tộc đã tụ họp về đây để sinh hoạt và góp vui ý thức với quân nhân Tây Tiến. Từ “bừng” gợi cảm giác ấm áp, gợi thú vui lan tỏa. Đêm rừng núi thành đêm hội. Ngọn đuốc nứa, đuốc lau thành “hoa chúc” (“Hoa chúc” là hoa chúc – cây nến đốt lên trong phòng cưới, đêm tân hôn).
Ở đây, “hoa chúc” có ý tức là gợi ko khí đầm ấm, gợi thú vui, niềm hạnh phúc trong lòng các chiến sĩ. “Bừng” chỉ ánh sáng của hoa chúc, của lửa trại sáng bừng lên; cũng còn có tức là tiếng khèn, tiếng hát, tiếng cười nói tưng bừng rộn ràng. Tố Hữu lúc nhớ về Việt Bắc cũng từng viết về đêm liên hoan:
    “Nhớ sao lớp học i tờ
    Đồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan”.
Có thể tưởng tượng đêm hội nhưng Quang Dũng viết trên đây như một đám cưới tập thể. Từ “Kìa em” trong câu thơ thứ hai trình bày sự ngạc nhiên, ngỡ ngàng của lính Tây Tiến trước vẻ đẹp của cô gái vùng cao trong y phục “xiêm áo” lộng lẫy cùng dáng vẻ “e ấp” rất thiếu nữ.
Quang Dũng phát xuất hiện vẻ đẹp rực rỡ của cô gái bằng cả niềm yêu, niềm say tới cảm phục. Yêu say từ vóc dáng tới y phục. Chính y phục truyền thống đặm đà bản sắc văn hóa của các thiếu nữ Tây Bắc càng tôn vinh lên vẻ đẹp của họ. Quang Dũng ko khỏi ko thán phục tới ngạc nhiên trước vẻ đẹp đó. Em trở thành hạt nhân của bức tranh với vẻ đẹp xứ lạ phương xa.
Những thiếu nữ Mường, những thiếu nữ Thái, những cô gái Lào xinh đẹp, duyên dáng “e ấp”, xuất hiện trong bộ xiêm áo rực rỡ. Cũng có thể hiểu người lính đang đóng giả con gái trong những y phục dân tộc rất lạ mắt, tạo tiếng cười vui cho đêm văn nghệ. Ngỡ ngàng nữa là tiếng khèn “man điệu”.
Khèn là một loại nhạc cụ của người dân tộc miền núi Tây Bắc còn “man điệu” là một điệu nhạc “lạ” đặc trưng văn hoá của những con người nơi đây. Và hòa vào tiếng khèn ngây ngất đó là điệu múa Lăm vông quyến rũ của những cô gái Lào đã “xây hồn thơ” trong lòng các chàng lính trẻ. Chính cái lạ đó làm đắm say tâm hồn những chàng trai Tây Tiến gốc Hà Nội hào hoa. Chính trong ko khí của âm nhạc, vũ điệu đó đã chắp cánh cho tâm hồn những người lính Tây Tiến thăng hoa, mọi mỏi mệt như bị đẩy lùi, thêm vào đó là lòng yêu đời, yêu miền đất lạ.
Chính vì thế mọi cảm giác mỏi mệt, mọi vất vả đều tan biến. Thay vào đó là niềm sáng sủa, yêu đời nâng bước họ mạnh mẽ hơn trên trục đường hướng về “Viên Chăn xây hồn thơ”. Từ đó, ta có thể thấy được rằng các chiến sĩ của chúng ta dù trong những giờ phút vui vẻ, thoải mái nhất thì tâm hồn của họ vẫn luôn hướng về lí tưởng cách mệnh cao đẹp. Bốn câu sau là quang cảnh chia tay trên nền sông nước Tây Bắc vừa thực vừa mộng hoang vắng, yên ắng, buồn thi vị.
Cả bốn câu là cảnh sắc Tây Bắc gợi cảm giác mênh mang, huyền ảo:
   “Người đi Châu Mộc chiều sương đó
    Có thấy hồn lau nẻo bờ bến
    Có nhớ dáng người trên độc mộc
    Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”.
So với bốn câu thơ trên là hình ảnh ko khí đêm lễ hội tưng bừng hòa hợp với ánh sáng lung linh và tâm hồn trẻ trung, yêu đời của các chiến sĩ Tây Tiến thì bốn dòng thơ tiếp theo, Quang Dũng đưa người đọc tới với hình ảnh của con người và núi rừng Tây Bắc trong một buổi chiều sương … Một ko gian bảng lảng khói sương như trong cõi mộng cứ thế xuất hiện.
Tự nhiên Tây Bắc hiện lên theo chiều hướng nhẹ hoá. Cái dữ dội, khốc liệt được đẩy lùi đi và thay vào đó là những hình ảnh nhẹ nhõm và thơ mộng. Hình ảnh trước nhất là hình ảnh chiều sương cho ta thấy nét đặc trưng vốn có của núi rừng nơi đây. Nhưng sương ở đây ko phải là sương lấp, sương che hay sương phủ nhưng là “Người đi Châu Mộc chiều sương đó”. Nó gợi màu sắc bảng lảng, sương khói vừa có nỗi buồn man mác. Đại từ “đó” làm rõ nghĩa hơn cho từ chiều sương để nhấn mạnh rằng đây là một buổi chiều sương rất đặc thù, chiều sương trong nỗi nhớ đã thành kỷ niệm nên tình người cũng man mác, bâng khuâng.
Đoạn thơ đậm màu sắc hội họa. Cái thực của khí trời Tây Bắc, cái mộng của ko khí bảng lảng sương khói hiện lên như một miền cổ tích. Có nhẽ chất họa sĩ của Quang Dũng đã ăn vào thơ ở đoạn này. Nét bút phác thảo của Quang Dũng thật là tài hoa. Chỉ một vài nét chấm phá vậy nhưng cái hồn của cảnh vật và con người hiện lên thật sinh động đầy sức cuốn hút. Sông nước hoang dại như một bờ tiền sử, bên bờ lau lách và tác giả đã cảm nhận những cánh lau qua hai từ vô cùng tinh tế, đó là ”hồn lau”… gợi cảm giác hoang vắng, yên ắng, giàu chất thơ sâu lắng vừa có chút gì đó thiêng liêng phảng phất chút tâm linh rừng núi.
“Nẻo bờ bến” có tức là: Nẻo – lối đi. Nẻo bờ bến là nhìn đâu cũng thấy mênh mang hồn lau. “Hồn lau” – những cây lau ko còn vô tri vô giác nhưng có vong hồn. Phải là một hồn thơ nhạy cảm, tinh tế, tài hoa và lãng mạn mới cảm thu được vẻ đẹp nên thơ đó.
    “Nghìn lau cười trong nắng
    Hồn của mùa thu về
    Hồn của mùa thu đi
    Nghìn lau xao xác trắng”
    (Chế Lan Viên)
Ko gian nên thơ đó làm nền cho người thơ xuất hiện: Giữa hình ảnh tự nhiên Tây Bắc hiện lên đầy sức sống và lãng mạn thì hình ảnh con người nơi đây hiện lên mang một vẻ đẹp khỏe khoắn, quật cường, kiên cường: “Có nhớ dáng người trên độc mộc”.
Điệp ngữ “có thấy – có nhớ” luyến láy như chạm khắc vào lòng người một nỗi nhớ da diết, cháy bỏng khôn nguôi. Độc mộc là một loại thuyền được làm từ thân cây gỗ lớn, dài. Dáng người trên độc mộc ở đây có thể là hình ảnh mềm mại, uyển chuyển của những cô gái Thái, Mèo đang đưa các chiến sĩ vượt sông. Cũng có thể hiểu là dáng hình kiêu dũng của các chiến sĩ Tây Tiến đang lèo lái con thuyền vượt sông, vượt thác dữ tiến về phía trước. Tất cả những hình ảnh đó đều đã để lại trong lòng của Quang Dũng một hình ảnh khó phai nhòa…
Tự nhiên Tây Bắc vốn nổi tiếng với con sông Mã, một dòng sông đã chứa trong nó biết bao dữ dội. Nhưng ở đây, dòng sông Mã đã hiện lên với sự nhẹ nhõm tới kỳ lạ. Những cánh hoa rừng ko bị ”dồi lên dập xuống” nhưng là “Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”. Từ láy “đu đưa” được sử dụng rất gợi cảm: Cánh hoa rừng như cũng quyến luyến con người. Cánh hoa rừng như bàn tay vẫy chào người lính, tiễn người lính vượt sông đi đánh giặc. Đoạn thơ để lại một dấu ấn đẹp tươi về thơ ca kháng chiến nhưng sự thành công là liên kết hài hòa giữa thiên hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn. Tuy nhiên còn có các yếu tố nghệ thuật: Tiếng nói thơ mộc mạc, giản dị, hồn thơ mang đậm chất lãng mạn, hào hoa…
Những từ ngữ như “có nhớ”, “có thấy” luyến láy, khắc họa thêm nỗi nhớ: lưu luyến, bổi hổi. Tất cả đã tạo nên một bài thơ hay và giàu trị giá. Tóm lại, tám câu thơ của khổ hai đã vẽ nên quang cảnh tự nhiên, con người miền Tây với vẻ đẹp mĩ lệ, thơ mộng, trữ tình.
Chất nhạc, chất hoạ, chất mộng mơ hòa quyện chặt chẽ với nhau trong đoạn thơ tạo nên một toàn cầu của cái đẹp. Từng nét vẽ của Quang Dũng đều mềm mại, tinh tế, uyển chuyển. Đây là đoạn thơ bộc lộ rõ nhất sự tài hoa, lãng mạn của Quang Dũng trong tổng thể bài thơ.
Bài văn mẫu 2
Trong tác phẩm “Tây Tiến”, Quang Dũng đã trình bày những nỗi niềm, tình cảm của mình về vùng đất Tây Bắc – nơi nhưng đoàn binh Tây Tiến của ông đã có rất nhiều những kỉ niệm tươi đẹp với đất, với người. Ngay từ lúc đọc những dòng thơ đầu của tác phẩm có nhẽ người đọc đã thấy ấn tượng về tự nhiên Tây Tiến với sự hùng vĩ, hoang vu và có lúc thật dữ dội, nguy hiểm khiến bước chân của người lính cũng trở thành mỏi mệt, rời rã. Thế nhưng, tới khổ thơ thứ hai, những mỏi mệt, rời rã đó như lùi ra xa nhường chỗ cho ko khí tươi mới của một đêm liên hoan ấm tình quân dân nhưng cũng chất chứa những suy tư chính ở nơi doanh trại.
“Doanh trại bừng lên hội hoa chúc
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
Người đi Châu Mộc chiều sương đó
Có thấy hồn lau nẻo bờ bến
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”
Vẻ đẹp của bài thơ có thể thấy phần nào lúc phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, trong đó ko thể ko tìm hiểu những ý chính về tác giả, tác phẩm.
Quang Dũng (sinh năm 1922 – mất năm 1988) là người con của thủ đô Hà Nội. Tên thật của ông là Bùi Đình Diệm và ngay từ lúc còn là một chàng trai Hà thành đầy sức trẻ, ông đã nguyện góp sức sức mình vào sự nghiệp cứu nước. Kế bên vai trò là một người lính tích cực và nhiệt thành cách mệnh, Quang Dũng còn được biết tới với nhiều năng khiếu đặc thù như viết văn, vẽ tranh, soạn nhạc,…
Chính những điều này đã củng cố thêm niềm tin của mọi người về sự tài hoa của thi sĩ – chiến sĩ Quang Dũng. Trong suốt quá trình phụng sự sức mình cho tổ quốc cũng như tới cuối đời, thi sĩ đã ghi lại những xúc cảm, tâm tư của mình lại thành những tác phẩm mang dấu ấn riêng, đó cũng đồng thời là những đóng góp rất đáng kể của ông cho nền văn học nước nhà.
Một số tác phẩm nổi trội của Quang Dũng cần kể tới như: “Rừng biển quê hương” (năm 1957), “Đường lên Châu Thuận” (năm 1964), “Rừng về xuôi” (năm 1968), “Mây đầu ô” (năm 1986). Về sau, Quang Dũng được nhận Giải thưởng Nhà nước về Văn học nghệ thuật nhờ sự thành công trong những sáng tác của mình.
Bài thơ “Tây Tiến” lúc đầu có tên là “Nhớ Tây Tiến” và được in trong tập “Mây đầu ô”. Tác phẩm này được ra đời do Quang Dũng muốn ghi lại những kỉ niệm nhưng ông có được cùng đoàn binh Tây Tiến trong quá trình làm nhiệm vụ ở Tây Bắc. Binh đoàn của ông được thành lập vào năm 1947 và có tên là Tây Tiến, trong đó Quang Dũng là người đại đội trưởng.
Lực lượng chủ yếu của binh đoàn này là những thanh niên, học trò của đất Hà thành và đảm nhiệm vai trò là những người sẽ bảo vệ biên giới Việt Lào trong thời kỳ miền Tây Bắc Bộ Việt Nam bị Pháp xâm chiếm cùng với vùng Thượng Lào. Lúc đóng quân ở chiến địa này, đoàn binh đã phải đương đầu với rất nhiều những thử thách và trở ngại bởi nơi đây có địa hình rất hiểm trở, tự nhiên hoang vu và thời tiết cũng rất khắc nghiệt. Đường dốc, núi cao, vực thẳm, thú dữ, sốt rét,… là những thứ dọa nạt tới sức khỏe và sinh mạng của Quang Dũng và những người đồng chí của mình tại nơi công việc…
Thế nhưng đối diện với những nguy hiểm nói trên, trong những dòng viết của Quang Dũng, người lính Tây Tiến vẫn hiên ngang, quật cường, luôn giữ được ý thức sáng sủa, yêu đời và đặc thù là họ đã có với nhau rất nhiều những kỉ niệm đẹp. Tới lúc chuyển công việc, những kỉ niệm đó vẫn ko một phút giây nào phai mờ trong tâm trí thi sĩ. Thế nên ông đã viết ra “Tây Tiến” để chính tác phẩm sẽ thay ông thổ lộ hết những niềm thương, nỗi nhớ dành cho đoàn binh một thời gắn bó của mình.
Vẻ đẹp của núi rừng trong đêm hội cùng với sự thơ mộng của một vùng sông nước hòa quyện với sự xuất hiện của em… Tất cả đã tạo nên chất thơ rất riêng nhưng chỉ lúc phân tích khổ 2 bài Tây Tiến ta mới có thể thấy rõ.
Mở đầu khổ thơ thứ hai, thi sĩ đã vẽ ra trước mắt người đọc quang cảnh của đêm liên hoan với ánh sáng rực rỡ:
“Doanh trại bừng lên hội hoa chúc”
Động từ “bừng lên” vốn là động từ mạnh lúc liên kết với hình ảnh “hoa chúc” dường như đã thắp sáng cả doanh trại và còn lan tỏa ánh sáng đó ra khắp ko gian tịch mịch, u tối của núi rừng Tây Bắc. Lúc phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, ta thấy hình ảnh “hoa chúc” trước nay vẫn thường gợi tới niềm hạnh phúc lứa đôi. Và trong bài thơ, lúc Quang Dũng sử dụng hình ảnh này chắc cũng có nhẽ cũng là để diễn tả niềm hạnh phúc của người lính lúc được sống hòa mình trong đêm liên hoan tại doanh trại công việc.
Lúc “hoa chúc” bừng lên là lúc hơi ấm tới với người lính và những lạnh giá được xua đi, cũng là chính là lúc người lính được thân thiện, gắn bó ko chỉ với đồng chí nhưng còn với cả nhân dân, để dù xa nhà, xa quê họ vẫn có thể sống trong tình mến thương, sự quan tâm của tình thân, bè bạn. Lúc cảm nhận và phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, ta thấy sự thực là giữa cuộc hành quân đầy gian lao và vất vả, thậm chí ý thức họ lúc nào cũng phải trong tâm thế sẵn sàng đối diện với những mất mát và nguy hiểm. Thế nên những đêm liên hoan diễn ra như thế này đã góp phần tạo nên chút thú vui, giúp họ xả stress những căng thẳng, cho họ sự động viên để họ lại có thể tiếp tục vững bước trên hành trình gian truân ở phía trước.
Ko chỉ có sự xuất hiện của ánh sáng, ở những câu thơ tiếp theo, Quang Dũng còn gợi nên ko khí tưng bừng của đêm liên hoan và đặc thù hơn là trong ko khí tưng bừng đó lại có sự xuất hiện rất duyên dáng của “em”:
“Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ”
Góp vào sự lung linh, rực rỡ của ánh “hoa chúc” là âm thanh hết sức sôi nổi, vui tươi của điệu khèn, tiếng nhạc. Ko chỉ có vậy, hình ảnh những cô gái với xiêm áo lộng lẫy đang nhịp nhàng, “e ấp” trong những vũ điệu của miền sơn cước đã làm cho đêm liên hoan thêm phần sống động, thu hút. Phân tích khổ 2 bài Tây Tiến sẽ thấy cụm “kìa em” đứng ở vị trí đầu câu thơ gợi sự bất thần nhưng đầy thiện cảm của người lính lúc nhìn thấy sự hiện diện của các cô gái bản làng với y phục lộng lẫy đang hòa mình vào ko khí rộn ràng, vui tươi của đêm liên hoan.
Chính sự xuất hiện của những cô gái trong khúc nhạc điệu vốn là hồn cốt của núi rừng Tây Bắc cùng với quang cảnh của đêm liên hoan đã tạo nên chất tình tứ, lãng mạn của cuộc liên hoan. Có ý kiến cho rằng câu thơ “nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ” như một lời gợi nhắc về vị trí diễn ra đêm liên hoan ở vùng biên giới Việt – Lào vì địa bàn hoạt động của đoàn binh Tây Tiến ko chỉ là ở khu vực Tây Bắc nhưng còn ở địa phận ở các tỉnh Sầm Nưa, Xiêng Khoảng ở Lào.
Đó cũng là một ý kiến có căn cứ và xét thấy cho dù là cuộc liên hoan đó diễn ra ở đâu đi chăng nữa thì điều tác giả muốn gửi gắm có nhẽ vẫn là sự hòa hợp giữa con người và quang cảnh, đặc thù là sự thân tình, trìu mến của quân và dân. Có thể thấy, từ lúc “em” xuất hiện cùng với những khúc nhạc của núi rừng thì giữa quang cảnh và con người, giữa quân và dân như ko còn khoảng cách nữa.
Phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, ta thấy cả cảnh vật và con người như hòa vào nhau để cùng ngây ngất, rộn rực trong sự tưng bừng, sôi nổi của đêm liên hoan. Ko khí của “hội hoa chúc” đó càng diễn ra tưng bừng, sôi động bao nhiêu thì tình cảm, xúc cảm của thi sĩ lại càng trào dâng mãnh liệt bấy nhiêu để rồi những xúc cảm đó được chắp thêm đôi cánh và hóa thành những vần thơ diễn tả rất uyển chuyển và nhịp nhàng. Ko thuần tuý là những con chữ, người đọc như nhìn thấy cả ánh sáng, nghe được âm thanh và cảm thu được vẻ đẹp cuốn hút đầy sức sống của những người con gái của núi rừng.
Lúc ko khí của đêm liên hoan vẫn chưa hết sôi động thì trong lòng tác giả lại có cảm giác như được gọi về những kỉ niệm tươi đẹp của buổi chiều sương Châu Mộc:
“Người đi Châu Mộc chiều sương đó
Có thấy hồn lau nẻo bờ bến
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đu đưa”
Hình ảnh con người hiện hữu ở câu thơ đi kèm cùng những câu hỏi đầy tha thiết. Nhân vật trữ tình luôn băn khoăn “người đi Châu Mộc chiều sương đó” liệu rằng “có thấy” và “có nhớ” những vẻ đẹp thật thơ mộng, nên thơ của “hồn lau”, “dáng người trên độc mộc” và cả “dòng nước lũ” có những cánh hoa đu đưa. Phân tích khổ 2 bài Tây Tiến để thấy trong làn sương chiều hôm người đi, cảnh vật như nhòe mờ, mung lung nhưng phải chăng chính vì thế nhưng nó trở thành có hồn hơn, ấn tượng hơn.
Những bông lau phơ phất trên bờ bến phải chăng đã tạo nên cái hồn cho bờ bến hay hồn của cảnh là sự hóa thân của chính tâm hồn thi sĩ để mỗi một ngọn lau, một cánh hoa cũng mang những nỗi niềm, tâm trạng. Chính những điều này đã biến những sự vật vốn vô tri như cũng có riêng đời sống của nó. Thêm vào đó, sự gợi nhắc về dáng người mảnh mai, duyên dáng trên chiếc thuyền độc mộc xinh xinh đã làm cho bức tranh về cảnh và người hiện lên với sự khỏe khoắn, rắn rỏi kế bên cái vẻ huyền ảo, mơ mòng của miền cổ tích xa xưa…
Phân tích khổ 2 bài Tây Tiến, ta thấy có nhẽ, những nghi vấn về việc người đi “có thấy”, “có nhớ” giờ đây đồng thời cũng là lời khẳng định rằng những hình ảnh về cảnh vật và con người chốn này mãi mãi sẽ khắc ghi trong lòng tác giả cũng như những người lính nói chung. Chính vì “thấy” và “nhớ” rõ mồn một từng cụ thể, đường nét của cả người và cảnh nên ướm hỏi cũng thực chất là bộc bạch nỗi lòng và một lúc phải rời xa chốn thân yêu thì chắc hẳn trong lòng sẽ chất chứa nỗi nhớ mênh mang, sâu lắng và sức ám ảnh khôn nguôi về cảnh đó và người đó.
Về nội dung, bài thơ “Tây Tiến” giúp người đọc cảm thu được vẻ đẹp của một bức tranh có sự liên kết hài hòa giữa cảnh và người. Trên phông nền hùng vĩ, dữ dội nhưng cũng rất trữ tình, lãng mạn của tự nhiên là hình ảnh của người lính Tây Tiến tụ hội biết bao những phẩm chất đáng trân trọng. Người đọc ko chỉ thấy được sự kiên cường, gan góc trên bước đường hành quân, sự quật cường, dũng cảm trước ngưỡng cửa sinh – tử ở họ nhưng còn cảm thu được nét trẻ trung, sôi nổi, chất hào hoa, lãng mạn trong tâm hồn những người lính trẻ Hà thành.
Về nghệ thuật, bài thơ “Tây Tiến” đã thành công trong việc liên kết hài hòa giữa văn pháp hiện thực và văn pháp lãng mạn. Ko chỉ vậy, đọc thơ Quang Dũng ta còn thấy được kế bên những vần thơ đầy chất trữ tình là những câu đậm sắc thái bi tráng. Đó là những sự liên kết khôn khéo và đã góp phần diễn tả được xúc cảm, nỗi niềm lúc thì tha thiết bổi hổi, lúc lại nghiêm trang, bi tráng của một thi sĩ luôn đau đáu về tháng ngày gắn bó cùng đồng chí.
Qua khổ thơ thứ hai, người đọc cảm thu được sự tài hoa của tác giả bởi nét bút của ông vừa sinh động, biến ảo trong những câu về đêm hội núi rừng và cũng vừa tinh tế, mềm mại ở đoạn viết về tự nhiên. Chính sự tài hoa đó đã giúp cái đẹp thắm thiết, đặm đà của tình quân dân và vẻ đẹp thơ mộng, mơ mòng của tự nhiên hiện hữu trước mắt người đọc một cách rõ ràng đầy ấn tượng.
—/—
Trên đây là các bài mẫu Kết bài Tây Tiến khổ 2 do bangtuanhoan.edu.vn sưu tầm và tổng hợp được, mong rằng với nội dung tham khảo này thì các em sẽ có thể hoàn thiện bài văn của mình tốt nhất!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12

Xem thêm chi tiết về Kết bài Tây Tiến khổ 2 ở đây:

Bạn thấy bài viết Kết bài Tây Tiến khổ 2 có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu  không hãy comment góp ý thêm về Kết bài Tây Tiến khổ 2 bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn

Nhớ để nguồn: Kết bài Tây Tiến khổ 2 tại bangtuanhoan.edu.vn

Chuyên mục: Kiến thức chung

Viết một bình luận