Lê Lựu: Nghề văn, nghiệp báo – Tác giả: Phùng Văn Khai

Bạn đang xem: Lê Lựu: Nghề văn, nghiệp báo – Tác giả: Phùng Văn Khai tại bangtuanhoan.edu.vn

Một ngày mưa tháng 6, dù công việc lập cập, vợ chồng tôi thu xếp tới thăm nhà văn Lê Lựu lúc ông được con gái đưa về quê từ Trung tâm Văn hóa doanh nhân (319 Tam Trinh, Hà Nội) Tân Châu. xã, huyện Khoái Châu, tỉnh Hưng Yên. Dẫu biết anh đã hoàn toàn mất liên lạc với nhiều nhưng bằng linh cảm, tôi đoán anh vẫn hiểu rất rõ sự đời, con người.

Nhà văn Lê Lựu..

Với cánh văn học, tạp chí, mấy chục năm nay Lê Lựu vừa là tác giả, vừa là nhân vật. Tôi đã đọc hàng nghìn trang viết của ông và cũng đã viết hàng trăm trang về ông.

Tôi may mắn được anh đọc những trang đầu bản thảo của anh năm 1995. Lê Lựu nói ngay: “Hỏng rồi! Bạn viết bằng văn học nhưng ko có truyện. Đi biển chơi để tôi còn làm việc.”

Tôi rón rén ra ngoài, nhưng ko tới mức nhảy xuống biển. Rồi câu chuyện Lê Lựu nói vỡ vạc được in trên Văn nghệ Quân đội với cái tên “Cành sim rừng” nhưng hai mươi dòng kết thúc hoàn toàn là của Lê Lựu. Lê Lựu thỉnh thoảng về nhà tôi ở Như Quỳnh, Văn Lâm, Hưng Yên chơi, uống thịt chó với quân nhân Trường Sơn, tôi đã gián đoạn làm truyền hình được năm năm thì mười họa mới ra, tất nhiên là chuyện nhạt. . Lê Lựu hoàn toàn ko nhắc tới.

Về văn, Lê Lựu bỏ qua tôi, nhưng với tư cách là nhà báo, ông dạy rất kỹ về nghiệp vụ. Lê Lựu nói: “Con báo nuôi người. Anh đã có vợ con. Làm truyền hình được thì anh đó phải nuôi vợ con trước đã. Văn học thì tính. Ngày xưa tôi làm báo với tin tức về tiểu đội diệt ruồi, nhưng tôi sống tới hiện giờ”.

Vì vậy, trong bài viết này, tôi xin kể lại vài câu chuyện của Lê Lựu với tư cách là một nhà báo.

Người nào cũng biết, Lê Lựu từng làm báo ở Quân khu 3 sau năm 1959 với nhiều phóng sự nóng sốt về quân đội. Lê Lựu lúc đó còn nổi tiếng hơn Tổng chỉnh sửa Mai Vui và mở đầu có những truyện ngắn trước hết in trên Văn nghệ quân đội như “Tết làng Múa” và nổi tiếng với “Người về đồng cói”. . Nhưng ít người nào biết rằng, người giả mạo tạp chí Lê Lựu lại chính là nhà văn Từ Bích Hoàng. Mê văn hơn làm báo, Lê Lựu viết truyện “Tôi định ở ẩn” gửi tòa soạn.

Chuyện dây và rau muống chẳng đi tới đâu, may nhưng chính nhà văn Từ Bích Hoàng, lúc đó là Phó Tổng chỉnh sửa Văn nghệ Quân đội đã đọc kỹ và viết một bức thư dài phân tích bảy điều chưa ưng ý của “Tôi định thoát ly”. Ông còn khuyên Lê Lựu nên làm báo cho vừa. Bức thư có đoạn: “Trước mắt, anh nên tìm đọc cuốn Kinh nghiệm viết tin của báo QĐND báo. Trong đó, người ta hướng dẫn cụ thể sáu yếu tố của một thông điệp. Thực hiện theo các hướng dẫn để viết một tin nhắn cho đơn vị. Tôi kỳ vọng bạn có thể viết tin tức.”

Thế là Lê Lựu theo lời thầy viết tin, viết bài cho báo Quân khu. Thừa Thắng lao vào viết cho báo Quân đội nhân dân và Đài phát thanh Quân đội. Nhờ đó, Hạ sĩ Lê Lựu được về làm báo Quân khu 3 và dự Đại hội đại biểu Binh đoàn năm 1961. Từ đó, Lê Lựu siêng năng viết báo và viết văn. Sau này, lúc trở lại mái nhà văn học số 4, nhiều lần nhà văn Từ Bích Hoàng, lúc đó là Tổng chỉnh sửa, cứ nhắc Lê Lựu: “Chết! Chết! Sao tao bảo mày thôi viết đi nhưng học viết”. tin tức? Điều đó có thật ko?”

Lê Lựu tinh thông nhiều thể loại tạp chí: phóng sự; Ghi chép lại; tùy bút… rất sinh động và có tiếng nói riêng. Những ngày ông viết Tay súng (tập truyện ngắn, 1970); “Phía mặt trời” (tập truyện ngắn, 1972); “Mở rừng” (tiểu thuyết, 1976)… là những ngày thực tiễn ở những trọng tâm trên tuyến đường Trường Sơn khốc liệt. Ông đã viết nhiều bài báo và được Tư lệnh Quân nhân Trường Sơn Đồng Sĩ Nguyên khen ngợi.

Nhiều lần, Tư lệnh “cấm” ông và thi sĩ Phạm Tiến Duật xuống các trọng tâm đang bị bắn phá. Nhưng với thực chất của một nhà báo, Lê Lựu vẫn nhiều lần ẩn mình cùng quân nhân, thanh niên xung phong. Nhiều bài viết nóng sốt sặc mùi bom đạn đã tới tay độc giả. Chính vì thế, tiểu thuyết “Mở rừng” chứa đầy chất liệu chiến trường, trong đó nhiều tư liệu đã được Lê Lựu chuyển vào các bài báo trước đó.

Nhà văn Lê Lựu (phải) và nhà văn Ngụy Ngữ tại Mỹ (1987). Ảnh tư liệu.

Lê Lựu say mê nghề báo tới mức ngày nào cũng đọc thuộc lòng các bài báo, thậm chí cả truyện ngắn, tiểu thuyết của ông với số lượng bằng vô số sự kiện. Đừng ngâm báo hay tiểu thuyết với Lê Lựu vì cứng cáp sẽ thua. Vì vậy, chỉ có Lê Lựu mới có thể dễ dàng đăng báo mồm và sau này thu vào băng cassette để bán. Đây là một câu chuyện có thật nhưng nhiều người biết.

Đó là chuyến đi Mỹ năm 1988 của ông. Vào thời khắc đó, tới Mỹ là điều ko thể tin được. Lê Lựu từng ở Bangkok ba tuần chờ làm thủ tục Visa. Chỉ sau đó anh đó mới tới được Hoa Kỳ. Bầu ko khí từ phía chiến bại rất nặng nề. Tuy nhiên, nhà văn chiến sĩ Lê Lựu đã dùng chiến lược “xuất bản báo mồm” để thu hút, thu hút, thu hút hàng nghìn, hàng vạn khán giả tới nghe. Mỗi bài phát biểu của Lê Lựu nơi ông đi đều là những bài viết sắc sảo đã được sẵn sàng kỹ lưỡng trong tâm trí. Anh say sưa nói từ con số tới con người, từ ý thức tới vật chất.

Anh đó thực sự là một Hemingway trên chiến trường. Phẩm chất tạp chí của một nhà báo từ thời trẻ đã cứu Lê Lựu khỏi những mục tiêu dễ thấy. Lạ lùng hơn nữa, anh liên tục ghi những bàn thắng thần thánh vào lưới đối phương. Các ấn phẩm báo nói của Lê Lựu đông đảo người nghe. Là một nước thực dụng chủ nghĩa, người ta nghĩ ngay tới việc in ra băng để bán cho những người ko có điều kiện tới nghe. Hàng chục nghìn băng cát-xét vừa phát hành đã tức khắc hết veo. Tái bản một lần nữa. Làm sạch lại. Tới nỗi Lê Lựu chưa kịp về nước thì băng cát-xét ghi những bài nói chuyện của ông đã về nước rồi. Người dân trong nước lại càng đói khổ. Lại chép bán cho người nghe ko dứt.

Công việc đăng truyền mồm của Lê Lựu giờ đây đã trở thành một huyền thoại nhưng những người kế tục ông ko thể noi theo.

Chuyện này kể về Lê Lựu, làm báo ở Văn Hóa Quân Đội.

Với máu tạp chí sẵn có của những cây bút quân đội từng công việc ở chiến trường, những năm cuối thập niên 90, Văn nghệ Quân đội được cấp trên đồng ý xuất bản Phụ san rất lớn 16 trang. Lúc đầu người nào cũng cho là ngon, người nào cũng hào hứng. Nhưng người viết báo là chúa tùy tiện. Thỉnh thoảng có quá nhiều câu chuyện, quá nhiều thơ ca, quá nhiều bài đăng nhàn nhã. Nhưng ở dạng báo phải khác tạp chí, phải có nhiều phân mục, nhất là phải cập nhật đời sống quân nhân, nhân dân, sự sôi động của xã hội hiện nay. May thay, lúc đó người ta nhớ tới Lê Lựu làm báo Quân khu nhiều năm và các cây bút khác từng làm báo đã đưa tờ báo lên đỉnh cao một cách thần kỳ.

Tờ Văn hóa Văn nghệ Quân đội “tia” hàng nghìn bản, có lúc nổi hơn cả “cha đẻ” của nó khiến người nào cũng rất vui. Có nhẽ vui nhất là Lê Lựu vì anh được giao lo mọi việc, từ cái tin to nhỏ bằng bao diêm tới những ký sự, bút ký, phóng sự nóng bỏng của thời cuộc, tất cả đều có sự góp sức của anh. Có những thời kỳ làm báo, Lê Lựu bỏ nhà tới ở trụ sở. Nhiều người đồn đoán rằng, chính trong thời kì này, chính Lê Lựu đã tập huấn thi sĩ Trần Đăng Khoa cách làm báo. Thực hư chuyện này ra sao, có lúc phải hỏi chính Lê Lựu.

Chuyện làm báo của nhà văn Lê Lựu thêm một bước ngoặt mới lúc ông xây dựng và tăng trưởng Trung tâm Văn hóa Doanh nhân Việt Nam. Sự kiện này Lê Lựu còn giữ chức Tổng Chỉnh sửa Tạp chí Văn hóa Doanh nhân Việt Nam và các số tạp chí liên tục ra đời rất hoành tráng. Các bài viết, phỏng vấn các tướng soái, bộ trưởng, trưởng các ngành, bí thư, chủ tịch tỉnh, phần lớn do đích thân Lê Lựu và các bí thư thực hiện đã trình bày tài năng tạp chí của ông. . Tài hoa hơn ở chỗ, Lê Lựu thường soạn sẵn dàn ý trong đầu rồi đọc bất kỳ câu nào trong bài viết.

Có những lúc cần trích Nghị định, Thông tư… Lê Lựu như cháo nhừ lại càng lạ. Hàng chục số tạp chí Văn hóa doanh nhân Việt Nam đã trở thành một nét rực rỡ trong ngành báo thời Lê Lựu làm Tổng chỉnh sửa. Âu cũng là một cách đóng góp của Lê Lựu cho ngành tạp chí, cũng là nét đẹp riêng của nhà văn.

Tôi ngồi bên anh mãi, nhà văn Lê Lựu giờ đã nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, hơi thở nhè nhẹ như đã quên mất xung quanh từ lâu. Buổi chiều ngồi với chị Lương – con gái nhà văn, tôi nói Lê Lựu là người phúc hậu.

Trước đây, nhiều người cho rằng ông quá tham lam, bội bạc, cay cú, vòng vèo suốt cuộc đời, có nhẽ ông chưa hiểu hết chăng? Lê Lựu từ nhỏ đã tự lập đi lính, tự lập làm báo, tự lập làm nhà văn, tự lập để mở rộng sự nghiệp, bao nhiêu người xúm lại nghe ông nói, bao thế hệ đua nhau đọc tác phẩm của ông, lãnh đạo nghe và tạo điều kiện cho anh đó về vật chất lẫn ý thức… Tóm lại, muốn thì có gì khó khăn? Lê Lựu đúng là người có phúc!

Còn Lê Lựu vẫn nằm đó, yên lặng. Những gì cần nói anh đó đã nói hết trong tác phẩm của mình. Với anh, nghề báo hay văn học đều ăn sâu vào tình cảm của mỗi người.

[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Lê Lựu: Nghề văn, nghiệp báo – Tác giả: Phùng Văn Khai” state=”close”]

Lê Lựu: Nghề văn, quả báo – Tác giả: Phùng Văn Khai

Hình Ảnh về: Lê Lựu: Nghề văn, quả báo – Tác giả: Phùng Văn Khai

Video về: Lê Lựu: Nghề văn, quả báo – Tác giả: Phùng Văn Khai

Wiki về Lê Lựu: Nghề văn, quả báo – Tác giả: Phùng Văn Khai

Lê Lựu: Nghề văn, quả báo – Tác giả: Phùng Văn Khai -

Một ngày mưa tháng 6, dù công việc lập cập, vợ chồng tôi thu xếp tới thăm nhà văn Lê Lựu lúc ông được con gái đưa về quê từ Trung tâm Văn hóa doanh nhân (319 Tam Trinh, Hà Nội) Tân Châu. xã, huyện Khoái Châu, tỉnh Hưng Yên. Dẫu biết anh đã hoàn toàn mất liên lạc với nhiều nhưng bằng linh cảm, tôi đoán anh vẫn hiểu rất rõ sự đời, con người.

Nhà văn Lê Lựu.

Nhà văn Lê Lựu..

Với cánh văn học, tạp chí, mấy chục năm nay Lê Lựu vừa là tác giả, vừa là nhân vật. Tôi đã đọc hàng nghìn trang viết của ông và cũng đã viết hàng trăm trang về ông.

Tôi may mắn được anh đọc những trang đầu bản thảo của anh năm 1995. Lê Lựu nói ngay: “Hỏng rồi! Bạn viết bằng văn học nhưng ko có truyện. Đi biển chơi để tôi còn làm việc.”

Tôi rón rén ra ngoài, nhưng ko tới mức nhảy xuống biển. Rồi câu chuyện Lê Lựu nói vỡ vạc được in trên Văn nghệ Quân đội với cái tên “Cành sim rừng” nhưng hai mươi dòng kết thúc hoàn toàn là của Lê Lựu. Lê Lựu thỉnh thoảng về nhà tôi ở Như Quỳnh, Văn Lâm, Hưng Yên chơi, uống thịt chó với quân nhân Trường Sơn, tôi đã gián đoạn làm truyền hình được năm năm thì mười họa mới ra, tất nhiên là chuyện nhạt. . Lê Lựu hoàn toàn ko nhắc tới.

Về văn, Lê Lựu bỏ qua tôi, nhưng với tư cách là nhà báo, ông dạy rất kỹ về nghiệp vụ. Lê Lựu nói: “Con báo nuôi người. Anh đã có vợ con. Làm truyền hình được thì anh đó phải nuôi vợ con trước đã. Văn học thì tính. Ngày xưa tôi làm báo với tin tức về tiểu đội diệt ruồi, nhưng tôi sống tới hiện giờ”.

Vì vậy, trong bài viết này, tôi xin kể lại vài câu chuyện của Lê Lựu với tư cách là một nhà báo.

Người nào cũng biết, Lê Lựu từng làm báo ở Quân khu 3 sau năm 1959 với nhiều phóng sự nóng sốt về quân đội. Lê Lựu lúc đó còn nổi tiếng hơn Tổng chỉnh sửa Mai Vui và mở đầu có những truyện ngắn trước hết in trên Văn nghệ quân đội như “Tết làng Múa” và nổi tiếng với “Người về đồng cói”. . Nhưng ít người nào biết rằng, người giả mạo tạp chí Lê Lựu lại chính là nhà văn Từ Bích Hoàng. Mê văn hơn làm báo, Lê Lựu viết truyện “Tôi định ở ẩn” gửi tòa soạn.

Chuyện dây và rau muống chẳng đi tới đâu, may nhưng chính nhà văn Từ Bích Hoàng, lúc đó là Phó Tổng chỉnh sửa Văn nghệ Quân đội đã đọc kỹ và viết một bức thư dài phân tích bảy điều chưa ưng ý của “Tôi định thoát ly”. Ông còn khuyên Lê Lựu nên làm báo cho vừa. Bức thư có đoạn: “Trước mắt, anh nên tìm đọc cuốn Kinh nghiệm viết tin của báo QĐND báo. Trong đó, người ta hướng dẫn cụ thể sáu yếu tố của một thông điệp. Thực hiện theo các hướng dẫn để viết một tin nhắn cho đơn vị. Tôi kỳ vọng bạn có thể viết tin tức.”

Thế là Lê Lựu theo lời thầy viết tin, viết bài cho báo Quân khu. Thừa Thắng lao vào viết cho báo Quân đội nhân dân và Đài phát thanh Quân đội. Nhờ đó, Hạ sĩ Lê Lựu được về làm báo Quân khu 3 và dự Đại hội đại biểu Binh đoàn năm 1961. Từ đó, Lê Lựu siêng năng viết báo và viết văn. Sau này, lúc trở lại mái nhà văn học số 4, nhiều lần nhà văn Từ Bích Hoàng, lúc đó là Tổng chỉnh sửa, cứ nhắc Lê Lựu: “Chết! Chết! Sao tao bảo mày thôi viết đi nhưng học viết”. tin tức? Điều đó có thật ko?”

Lê Lựu tinh thông nhiều thể loại tạp chí: phóng sự; Ghi chép lại; tùy bút… rất sinh động và có tiếng nói riêng. Những ngày ông viết Tay súng (tập truyện ngắn, 1970); “Phía mặt trời” (tập truyện ngắn, 1972); “Mở rừng” (tiểu thuyết, 1976)… là những ngày thực tiễn ở những trọng tâm trên tuyến đường Trường Sơn khốc liệt. Ông đã viết nhiều bài báo và được Tư lệnh Quân nhân Trường Sơn Đồng Sĩ Nguyên khen ngợi.

Nhiều lần, Tư lệnh “cấm” ông và thi sĩ Phạm Tiến Duật xuống các trọng tâm đang bị bắn phá. Nhưng với thực chất của một nhà báo, Lê Lựu vẫn nhiều lần ẩn mình cùng quân nhân, thanh niên xung phong. Nhiều bài viết nóng sốt sặc mùi bom đạn đã tới tay độc giả. Chính vì thế, tiểu thuyết “Mở rừng” chứa đầy chất liệu chiến trường, trong đó nhiều tư liệu đã được Lê Lựu chuyển vào các bài báo trước đó.

Lê Lựu: Văn học, báo chí - Tác giả: Phùng Văn Khải Nhà văn Lê Lựu (phải) và nhà văn Ngụy Ngữ tại Mỹ (1987). Ảnh tư liệu.

Lê Lựu say mê nghề báo tới mức ngày nào cũng đọc thuộc lòng các bài báo, thậm chí cả truyện ngắn, tiểu thuyết của ông với số lượng bằng vô số sự kiện. Đừng ngâm báo hay tiểu thuyết với Lê Lựu vì cứng cáp sẽ thua. Vì vậy, chỉ có Lê Lựu mới có thể dễ dàng đăng báo mồm và sau này thu vào băng cassette để bán. Đây là một câu chuyện có thật nhưng nhiều người biết.

Đó là chuyến đi Mỹ năm 1988 của ông. Vào thời khắc đó, tới Mỹ là điều ko thể tin được. Lê Lựu từng ở Bangkok ba tuần chờ làm thủ tục Visa. Chỉ sau đó anh đó mới tới được Hoa Kỳ. Bầu ko khí từ phía chiến bại rất nặng nề. Tuy nhiên, nhà văn chiến sĩ Lê Lựu đã dùng chiến lược “xuất bản báo mồm” để thu hút, thu hút, thu hút hàng nghìn, hàng vạn khán giả tới nghe. Mỗi bài phát biểu của Lê Lựu nơi ông đi đều là những bài viết sắc sảo đã được sẵn sàng kỹ lưỡng trong tâm trí. Anh say sưa nói từ con số tới con người, từ ý thức tới vật chất.

Anh đó thực sự là một Hemingway trên chiến trường. Phẩm chất tạp chí của một nhà báo từ thời trẻ đã cứu Lê Lựu khỏi những mục tiêu dễ thấy. Lạ lùng hơn nữa, anh liên tục ghi những bàn thắng thần thánh vào lưới đối phương. Các ấn phẩm báo nói của Lê Lựu đông đảo người nghe. Là một nước thực dụng chủ nghĩa, người ta nghĩ ngay tới việc in ra băng để bán cho những người ko có điều kiện tới nghe. Hàng chục nghìn băng cát-xét vừa phát hành đã tức khắc hết veo. Tái bản một lần nữa. Làm sạch lại. Tới nỗi Lê Lựu chưa kịp về nước thì băng cát-xét ghi những bài nói chuyện của ông đã về nước rồi. Người dân trong nước lại càng đói khổ. Lại chép bán cho người nghe ko dứt.

Công việc đăng truyền mồm của Lê Lựu giờ đây đã trở thành một huyền thoại nhưng những người kế tục ông ko thể noi theo.

Chuyện này kể về Lê Lựu, làm báo ở Văn Hóa Quân Đội.

Với máu tạp chí sẵn có của những cây bút quân đội từng công việc ở chiến trường, những năm cuối thập niên 90, Văn nghệ Quân đội được cấp trên đồng ý xuất bản Phụ san rất lớn 16 trang. Lúc đầu người nào cũng cho là ngon, người nào cũng hào hứng. Nhưng người viết báo là chúa tùy tiện. Thỉnh thoảng có quá nhiều câu chuyện, quá nhiều thơ ca, quá nhiều bài đăng nhàn nhã. Nhưng ở dạng báo phải khác tạp chí, phải có nhiều phân mục, nhất là phải cập nhật đời sống quân nhân, nhân dân, sự sôi động của xã hội hiện nay. May thay, lúc đó người ta nhớ tới Lê Lựu làm báo Quân khu nhiều năm và các cây bút khác từng làm báo đã đưa tờ báo lên đỉnh cao một cách thần kỳ.

Tờ Văn hóa Văn nghệ Quân đội “tia” hàng nghìn bản, có lúc nổi hơn cả “cha đẻ” của nó khiến người nào cũng rất vui. Có nhẽ vui nhất là Lê Lựu vì anh được giao lo mọi việc, từ cái tin to nhỏ bằng bao diêm tới những ký sự, bút ký, phóng sự nóng bỏng của thời cuộc, tất cả đều có sự góp sức của anh. Có những thời kỳ làm báo, Lê Lựu bỏ nhà tới ở trụ sở. Nhiều người đồn đoán rằng, chính trong thời kì này, chính Lê Lựu đã tập huấn thi sĩ Trần Đăng Khoa cách làm báo. Thực hư chuyện này ra sao, có lúc phải hỏi chính Lê Lựu.

Chuyện làm báo của nhà văn Lê Lựu thêm một bước ngoặt mới lúc ông xây dựng và tăng trưởng Trung tâm Văn hóa Doanh nhân Việt Nam. Sự kiện này Lê Lựu còn giữ chức Tổng Chỉnh sửa Tạp chí Văn hóa Doanh nhân Việt Nam và các số tạp chí liên tục ra đời rất hoành tráng. Các bài viết, phỏng vấn các tướng soái, bộ trưởng, trưởng các ngành, bí thư, chủ tịch tỉnh, phần lớn do đích thân Lê Lựu và các bí thư thực hiện đã trình bày tài năng tạp chí của ông. . Tài hoa hơn ở chỗ, Lê Lựu thường soạn sẵn dàn ý trong đầu rồi đọc bất kỳ câu nào trong bài viết.

Có những lúc cần trích Nghị định, Thông tư… Lê Lựu như cháo nhừ lại càng lạ. Hàng chục số tạp chí Văn hóa doanh nhân Việt Nam đã trở thành một nét rực rỡ trong ngành báo thời Lê Lựu làm Tổng chỉnh sửa. Âu cũng là một cách đóng góp của Lê Lựu cho ngành tạp chí, cũng là nét đẹp riêng của nhà văn.

Tôi ngồi bên anh mãi, nhà văn Lê Lựu giờ đã nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, hơi thở nhè nhẹ như đã quên mất xung quanh từ lâu. Buổi chiều ngồi với chị Lương – con gái nhà văn, tôi nói Lê Lựu là người phúc hậu.

Trước đây, nhiều người cho rằng ông quá tham lam, bội bạc, cay cú, vòng vèo suốt cuộc đời, có nhẽ ông chưa hiểu hết chăng? Lê Lựu từ nhỏ đã tự lập đi lính, tự lập làm báo, tự lập làm nhà văn, tự lập để mở rộng sự nghiệp, bao nhiêu người xúm lại nghe ông nói, bao thế hệ đua nhau đọc tác phẩm của ông, lãnh đạo nghe và tạo điều kiện cho anh đó về vật chất lẫn ý thức… Tóm lại, muốn thì có gì khó khăn? Lê Lựu đúng là người có phúc!

Còn Lê Lựu vẫn nằm đó, yên lặng. Những gì cần nói anh đó đã nói hết trong tác phẩm của mình. Với anh, nghề báo hay văn học đều ăn sâu vào tình cảm của mỗi người.

[rule_{ruleNumber}]

[box type=”note” align=”” class=”” detail__summary” style=”text-align: justify;”>Một ngày mưa tháng 6, dù công việc hối hả, vợ chồng tôi thu xếp đến thăm nhà văn Lê Lựu khi ông được con gái đưa về quê từ Trung tâm Văn hóa doanh nhân (319 Tam Trinh, Hà Nội) Tân Châu. xã, huyện Khoái Châu, tỉnh Hưng Yên. Dẫu biết anh đã hoàn toàn mất liên lạc với nhiều nhưng bằng linh cảm, tôi đoán anh vẫn hiểu rất rõ sự đời, con người.

Nhà văn Lê Lựu.

Nhà văn Lê Lựu..

Với cánh văn chương, báo chí, mấy chục năm nay Lê Lựu vừa là tác giả, vừa là nhân vật. Tôi đã đọc hàng ngàn trang viết của ông và cũng đã viết hàng trăm trang về ông.

Tôi may mắn được anh đọc những trang đầu bản thảo của anh năm 1995. Lê Lựu nói ngay: “Hỏng rồi! Bạn viết bằng văn học mà không có truyện. Đi biển chơi để tôi còn làm việc.”

Tôi rón rén ra ngoài, nhưng không đến mức nhảy xuống biển. Rồi câu chuyện Lê Lựu nói vỡ lẽ được in trên Văn nghệ Quân đội với cái tên “Cành sim rừng” mà hai mươi dòng kết thúc hoàn toàn là của Lê Lựu. Lê Lựu thỉnh thoảng về nhà tôi ở Như Quỳnh, Văn Lâm, Hưng Yên chơi, uống thịt chó với bộ đội Trường Sơn, tôi đã gián đoạn làm truyền hình được năm năm thì mười họa mới ra, tất nhiên là chuyện nhạt. . Lê Lựu hoàn toàn không nhắc đến.

Về văn, Lê Lựu bỏ qua tôi, nhưng với tư cách là nhà báo, ông dạy rất kỹ về nghiệp vụ. Lê Lựu nói: “Con báo nuôi người. Anh đã có vợ con. Làm truyền hình được thì anh ấy phải nuôi vợ con trước đã. Văn chương thì tính. Ngày xưa tôi làm báo với tin tức về tiểu đội diệt ruồi, nhưng tôi sống đến bây giờ”.

Vì vậy, trong bài viết này, tôi xin kể lại vài câu chuyện của Lê Lựu với tư cách là một nhà báo.

Ai cũng biết, Lê Lựu từng làm báo ở Quân khu 3 sau năm 1959 với nhiều phóng sự nóng hổi về quân đội. Lê Lựu lúc đó còn nổi tiếng hơn Tổng biên tập Mai Vui và bắt đầu có những truyện ngắn đầu tiên in trên Văn nghệ quân đội như “Tết làng Múa” và nổi tiếng với “Người về đồng cói”. . Nhưng ít ai biết rằng, người giả mạo báo chí Lê Lựu lại chính là nhà văn Từ Bích Hoàng. Mê văn hơn làm báo, Lê Lựu viết truyện “Tôi định ở ẩn” gửi tòa soạn.

Chuyện dây và rau muống chẳng đi đến đâu, may mà chính nhà văn Từ Bích Hoàng, lúc đó là Phó Tổng biên tập Văn nghệ Quân đội đã đọc kỹ và viết một bức thư dài phân tích bảy điều chưa hài lòng của “Tôi định thoát ly”. Ông còn khuyên Lê Lựu nên làm báo cho vừa. Bức thư có đoạn: “Trước mắt, anh nên tìm đọc cuốn Kinh nghiệm viết tin của báo QĐND báo. Trong đó, người ta hướng dẫn cụ thể sáu yếu tố của một thông điệp. Thực hiện theo các hướng dẫn để viết một tin nhắn cho đơn vị. Tôi hy vọng bạn có thể viết tin tức.”

Thế là Lê Lựu theo lời thầy viết tin, viết bài cho báo Quân khu. Thừa Thắng lao vào viết cho báo Quân đội nhân dân và Đài phát thanh Quân đội. Nhờ đó, Hạ sĩ Lê Lựu được về làm báo Quân khu 3 và dự Đại hội đại biểu Binh đoàn năm 1961. Từ đó, Lê Lựu chăm chỉ viết báo và viết văn. Sau này, khi trở lại mái nhà văn học số 4, nhiều lần nhà văn Từ Bích Hoàng, lúc đó là Tổng biên tập, cứ nhắc Lê Lựu: “Chết! Chết! Sao tao bảo mày thôi viết đi mà học viết”. tin tức? Điều đó có thật không?”

Xem thêm bài viết hay:  [ Cập nhật ] Đáp án cuộc thi an toàn giao thông mới nhất

Lê Lựu tinh thông nhiều thể loại báo chí: phóng sự; Ghi chép lại; tùy bút… rất sinh động và có tiếng nói riêng. Những ngày ông viết Tay súng (tập truyện ngắn, 1970); “Phía mặt trời” (tập truyện ngắn, 1972); “Mở rừng” (tiểu thuyết, 1976)… là những ngày thực tế ở những trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn ác liệt. Ông đã viết nhiều bài báo và được Tư lệnh Bộ đội Trường Sơn Đồng Sĩ Nguyên khen ngợi.

Nhiều lần, Tư lệnh “cấm” ông và nhà thơ Phạm Tiến Duật xuống các trọng điểm đang bị bắn phá. Nhưng với bản chất của một nhà báo, Lê Lựu vẫn nhiều lần ẩn mình cùng bộ đội, thanh niên xung phong. Nhiều bài viết nóng hổi sặc mùi bom đạn đã đến tay bạn đọc. Chính vì thế, tiểu thuyết “Mở rừng” chứa đầy chất liệu chiến trường, trong đó nhiều tư liệu đã được Lê Lựu chuyển vào các bài báo trước đó.

Lê Lựu: Văn học, báo chí - Tác giả: Phùng Văn Khải Nhà văn Lê Lựu (phải) và nhà văn Ngụy Ngữ tại Mỹ (1987). Ảnh tư liệu.

Lê Lựu say mê nghề báo đến mức ngày nào cũng đọc thuộc lòng các bài báo, thậm chí cả truyện ngắn, tiểu thuyết của ông với số lượng bằng vô số sự kiện. Đừng ngâm báo hay tiểu thuyết với Lê Lựu vì chắc chắn sẽ thua. Vì vậy, chỉ có Lê Lựu mới có thể dễ dàng đăng báo miệng và sau này thu vào băng cassette để bán. Đây là một câu chuyện có thật mà nhiều người biết.

Đó là chuyến đi Mỹ năm 1988 của ông. Vào thời điểm đó, đến Mỹ là điều không thể tin được. Lê Lựu từng ở Bangkok ba tuần chờ làm thủ tục Visa. Chỉ sau đó anh ấy mới đến được Hoa Kỳ. Bầu không khí từ phía bại trận rất nặng nề. Tuy nhiên, nhà văn chiến sĩ Lê Lựu đã dùng chiến lược “xuất bản báo miệng” để thu hút, lôi cuốn, lôi cuốn hàng nghìn, hàng vạn khán giả đến nghe. Mỗi bài phát biểu của Lê Lựu nơi ông đi đều là những bài viết sắc sảo đã được chuẩn bị kỹ càng trong tâm trí. Anh say sưa nói từ con số đến con người, từ tinh thần đến vật chất.

Anh ấy thực sự là một Hemingway trên chiến trường. Phẩm chất báo chí của một nhà báo từ thời trẻ đã cứu Lê Lựu khỏi những mục tiêu dễ thấy. Lạ lùng hơn nữa, anh liên tục ghi những bàn thắng thần thánh vào lưới đối phương. Các ấn phẩm báo nói của Lê Lựu đông đảo người nghe. Là một nước thực dụng, người ta nghĩ ngay đến việc in ra băng để bán cho những người không có điều kiện đến nghe. Hàng chục ngàn băng cát-xét vừa phát hành đã lập tức hết veo. Tái bản một lần nữa. Làm sạch lại. Đến nỗi Lê Lựu chưa kịp về nước thì băng cát-xét ghi những bài nói chuyện của ông đã về nước rồi. Người dân trong nước lại càng đói khổ. Lại chép bán cho người nghe không dứt.

Công việc đăng truyền miệng của Lê Lựu giờ đây đã trở thành một huyền thoại mà những người kế tục ông không thể noi theo.

Chuyện này kể về Lê Lựu, làm báo ở Văn Hóa Quân Đội.

Với máu báo chí sẵn có của những cây bút quân đội từng công tác ở chiến trường, những năm cuối thập niên 90, Văn nghệ Quân đội được cấp trên đồng ý xuất bản Phụ san rất lớn 16 trang. Ban đầu ai cũng cho là ngon, ai cũng hào hứng. Nhưng người viết báo là chúa tùy tiện. Đôi khi có quá nhiều câu chuyện, quá nhiều thơ ca, quá nhiều bài đăng nhàn nhã. Nhưng ở dạng báo phải khác tạp chí, phải có nhiều chuyên mục, nhất là phải cập nhật đời sống bộ đội, nhân dân, sự sôi động của xã hội hiện nay. May thay, lúc đó người ta nhớ đến Lê Lựu làm báo Quân khu nhiều năm và các cây bút khác từng làm báo đã đưa tờ báo lên đỉnh cao một cách thần kỳ.

Tờ Văn hóa Văn nghệ Quân đội “tia” hàng nghìn bản, có khi nổi hơn cả “cha đẻ” của nó khiến ai cũng rất vui. Có lẽ vui nhất là Lê Lựu vì anh được giao lo mọi việc, từ cái tin nhỏ to bằng bao diêm đến những ký sự, bút ký, phóng sự nóng bỏng của thời cuộc, tất cả đều có sự góp sức của anh. Có những thời kỳ làm báo, Lê Lựu bỏ nhà đến ở trụ sở. Nhiều người đồn đoán rằng, chính trong thời gian này, chính Lê Lựu đã đào tạo nhà thơ Trần Đăng Khoa cách làm báo. Thực hư chuyện này ra sao, có khi phải hỏi chính Lê Lựu.

Chuyện làm báo của nhà văn Lê Lựu thêm một bước ngoặt mới khi ông xây dựng và phát triển Trung tâm Văn hóa Doanh nhân Việt Nam. Sự kiện này Lê Lựu còn giữ chức Tổng Biên tập Tạp chí Văn hóa Doanh nhân Việt Nam và các số tạp chí liên tục ra đời rất hoành tráng. Các bài viết, phỏng vấn các tướng lĩnh, bộ trưởng, trưởng các ngành, bí thư, chủ tịch tỉnh, phần lớn do đích thân Lê Lựu và các bí thư thực hiện đã thể hiện tài năng báo chí của ông. . Tài hoa hơn ở chỗ, Lê Lựu thường soạn sẵn dàn ý trong đầu rồi đọc bất cứ câu nào trong bài viết.

Có những lúc cần trích Nghị định, Thông tư… Lê Lựu như cháo nhừ lại càng lạ. Hàng chục số tạp chí Văn hóa doanh nhân Việt Nam đã trở thành một nét đặc sắc trong ngành báo thời Lê Lựu làm Tổng biên tập. Âu cũng là một cách đóng góp của Lê Lựu cho ngành báo chí, cũng là nét đẹp riêng của nhà văn.

Tôi ngồi bên anh mãi, nhà văn Lê Lựu giờ đã nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, hơi thở nhè nhẹ như đã bỏ quên xung quanh từ lâu. Buổi chiều ngồi với chị Lương – con gái nhà văn, tôi nói Lê Lựu là người phúc hậu.

Trước đây, nhiều người cho rằng ông quá tham lam, bạc bẽo, cay cú, quanh co suốt cuộc đời, có lẽ ông chưa hiểu hết chăng? Lê Lựu từ nhỏ đã tự lập đi lính, tự lập làm báo, tự lập làm nhà văn, tự lập để mở rộng sự nghiệp, bao nhiêu người xúm lại nghe ông nói, bao thế hệ đua nhau đọc tác phẩm của ông, lãnh đạo nghe và tạo điều kiện cho anh ấy về vật chất lẫn tinh thần… Tóm lại, muốn thì có gì khó khăn? Lê Lựu đúng là người có phúc!

Còn Lê Lựu vẫn nằm đó, im lặng. Những gì cần nói anh ấy đã nói hết trong tác phẩm của mình. Với anh, nghề báo hay văn chương đều ăn sâu vào tình cảm của mỗi người.

[/box]

#Lê #Lựu #Nghề #văn #nghiệp #báo #Tác #giả #Phùng #Văn #Khai

[/toggle]

Bạn thấy bài viết Lê Lựu: Nghề văn, quả báo – Tác giả: Phùng Văn Khai có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu  ko hãy comment góp ý thêm về Lê Lựu: Nghề văn, quả báo – Tác giả: Phùng Văn Khai bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn

Phân mục: Địa lý
#Lê #Lựu #Nghề #văn #nghiệp #báo #Tác #giả #Phùng #Văn #Khai

Xem thêm chi tiết về Lê Lựu: Nghề văn, nghiệp báo – Tác giả: Phùng Văn Khai ở đây:

Bạn thấy bài viết Lê Lựu: Nghề văn, nghiệp báo – Tác giả: Phùng Văn Khai có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu  không hãy comment góp ý thêm về Lê Lựu: Nghề văn, nghiệp báo – Tác giả: Phùng Văn Khai bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn

Nhớ để nguồn: Lê Lựu: Nghề văn, nghiệp báo – Tác giả: Phùng Văn Khai tại bangtuanhoan.edu.vn

Chuyên mục: Kiến thức chung

Viết một bình luận