Mạch cảm xúc bài Sóng(hay nhất)

Bạn đang gặp khó lúc làm bài văn Mạch xúc cảm bài Sóng? Đừng lo! Hãy tham khảo những bài văn mẫu đã được tuyển chọn và biên soạn với nội dung hay nhất của bangtuanhoan.edu.vn dưới đây để nắm được cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ ngữ nhé. Chúc các bạn có một tài liệu hữu dụng!

      Đọc thơ của Xuân Quỳnh lúc nào cũng thấy tình yêu của nữ sĩ mãnh liệt đậm sâu lắm. Có lúc như thuyền với biển chẳng chia phôi, thỉnh thoảng lại nhẹ nhõm man mác trong cái gió lạnh mùa thu. Sóng cũng vậy, cả bài thơ là thứ tình yêu mãnh liệt thâm thúy, đọc bài ta như chìm trong những cơn sóng tình yêu dạt dào, đôi lúc lại ngờ ngạc, hồn nhiên, như tấm lòng người con gái trẻ tràn đầy hi vọng về một tình yêu vĩnh cửu, ngọt ngào.

      Hình tượng sóng và “em” là một phép ẩn dụ tuyệt vời, em như con sóng xô bờ, nhào vào lòng anh với tình yêu cháy bỏng, nồng nàn. Tâm trạng lúc yêu và được yêu của người con gái nó lạ lùng lắm, lúc thì ồn ĩ, tận tâm, cứ níu lấy tay ý trung nhân nhưng thủ thỉ, trò chuyện. Nhưng có những ngày lại thấy chàng trai gãi đầu gãi tai, tự hỏi : “Mình đã làm gì sai?”, nguyên nhân chỉ vì bỗng thấy em dịu dàng, lặng lẽ quá, chẳng giống em chút nào. Như cơn sóng lúc này lúc kia “Ồn ĩ và lặng lẽ/Dữ dội và dịu êm”. Chẳng người nào giải nghĩa nổi, cái tâm tư, tiếng lòng của phụ nữ đặc trưng trong tình yêu lại càng phức tạp, rối rắm, nhiều người cứ cười nghĩ, ôi tâm tư phụ nữ khác nào nắm tơ vò!

      Tư tưởng về tình yêu của Xuân Quỳnh tiến bộ và linh hoạt như con sóng vậy, “Sông ko hiểu nổi mình/ Sóng tìm ra tận bể”, bà nghĩ tình yêu nếu giấu giếm e ngại thì tình yêu còn đâu là thăng hoa là hạnh phúc, quyết ko để như thế được, bà đem thứ tình yêu đó thổ lộ vào thơ văn, những vần thơ dạt dào xúc cảm, toàn cầu văn học chính là biển của bà, nơi đó chẳng phải giấu điều gì, tình yêu cũng vậy. Những câu thơ như động lực, lời khuyên cho thế hệ phụ nữ thời bấy giờ, đừng khư khư ôm lấy tình yêu mãi thế, mở lòng và bộc bạch đi, các cô gái ạ, người nào cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, sao chúng ta lại ko? Cái tôi trong tình yêu của nữ sĩ được trình bày rất tinh tế và thâm thúy, vừa mềm mại uyển chuyển vừa là sức sống niềm tin yêu mạnh mẽ của người con gái.
Xuân Quỳnh khát vọng tình yêu lắm, vơí bà tình yêu là lẽ sống, nhưng bà ko vội vã, vồn vập như Xuân Diệu. Tình yêu của bà cứ chầm chậm, lúc cuồng nhiệt lúc êm đềm như làn sóng. Đặc trưng là cái đức tính cao đẹp của người phụ nữ Việt Nam ta từ xưa tới nay vẫn thế, được tác giả khẳng định trong hai câu thơ “Ôi con sóng ngày xưa/Và ngày sau vẫn thế”. Sự thủy chung, sắt son một lòng trong tình yêu thật đáng quý, đáng yêu quá, dù năm tháng thay đổi, dòng đời xô đẩy con sóng đó vẫn như hôm nào trở về vỗ vào bờ cát. Như tình yêu của người phụ nữ, vốn chịu nhiều thiệt thòi, nhưng chưa bao giờ có thể thay đổi được cái “Nỗi khát vọng tình yêu/Bổi hổi trong ngực trẻ”, khát khao được yêu, được sống trong tình yêu nồng nàn, vẫn luôn bổi hổi trong trái tim ấm nóng, theo dòng máu đỏ lan tràn khắp thân thể, rộn rực, đầy tâm huyết tuổi xanh.

      Tác giả từng đứng trước biển lớn và suy nghĩ về mối quan hệ giữa “anh” và “em”, về sóng và biển, nỗi băn khoăn trong tình yêu của người phụ nữ. Hầu như lúc yêu người con gái nào cũng hỏi người mình yêu một câu tương tự như này: “Vì sao anh yêu em?” Rồi lại tự hỏi mình: “Ôi, sao xưa kia bao người tốt hơn giỏi hơn mình ko chọn lại chọn anh đó?”, nhưng liệu có người nào trả lời được ko? Tình yêu nhưng, làm gì có lý do, ta sẽ yêu nhau trong một khoảnh khắc nào đó, chỉ là cái liếc mắt đa tình của chàng trai hay nụ cười hé môi của cô gái, cũng đủ khiến đối phương chìm trong men say tình ái. Xuân Quỳnh trả lời được sóng diễn ra từ gió, nhưng gió diễn ra từ đâu thì nữ sĩ cũng chịu khoanh tay. Cũng như trong tình yêu, nữ sĩ ngơ ngẩn nhưng viết rằng: “Em cũng ko biết nữa/ Lúc nào ta yêu nhau?”. Cái suy tư đó vừa lãng mạn vừa là sự rối bời trong tình yêu của cô gái, cô đó cần một câu trả lời, một câu trả lời đủ để có được cảm giác an toàn từ chàng trai. Lúc “em” sống với tình yêu khắc khoải, hàng loạt suy nghĩ như nghìn con sóng dù ở lòng sâu hay mặt nước thì cũng chỉ nhớ tới một mình bờ cát, cũng như em chỉ có một mình anh nhưng thôi. Nỗi khổ tương tư chỉ những người nào đã yêu mới thấu hiểu, nhớ tới “Ngày đêm ko ngủ được”, nhớ tới “Cả trong mơ còn thức”. Tình yêu đó to lớn, nỗi khát khao của cô gái trẻ chẳng biết tới bậc nào nhưng giấc mơ vẫn “còn thức”.

      Nỗi mến thương nhung nhớ, xuôi Bắc ngược Nam cũng chẳng chút nào vơi bớt, lòng “em” luôn “Hướng về anh một phương”, thủy chung tận cùng. Xuân Quỳnh so sánh tình yêu với trăm nghìn con sóng nước, sóng nào chẳng đổ về bờ, tình yêu cũng vậy nếu thật lòng thương yêu, chẳng khó khăn nào có thể chia phôi lứa đôi, người có lòng ắt sẽ gặp lại nhau bằng một hình thức nào đó, gọi là duyên phận chăng? Tác giả lại lấy cuộc đời đối với biển rộng, đời có dài mấy rồi năm tháng cũng trôi qua, tuổi xuân cũng chẳng còn, biển dẫu lớn nhưng mây vẫn bay về phương xa, đi khỏi tầm mắt biển.

      Xuân Quỳnh có ý thức rất lớn về tuổi thanh xuân, về cuộc đời, về tình yêu, bà sống với tình yêu, với cái ước muốn dung dị đời thường. Bà có ước muốn lạ “Làm sao được tan ra/Thành trăm con sóng nhỏ”, Xuân Quỳnh “tham” lắm, một con sóng chẳng khiến bà thỏa mãn, chỉ muốn sao càng nhiều con sóng càng tốt, thế mới thỏa chí vẫy vùng với đại dương tình yêu, để tình yêu lưu lại muôn thuở, để có tình yêu đậm sâu, vĩnh cửu.

      Trong hoàn cảnh non sông vào thời đoạn năm 1967-1968, chiến tranh miền Bắc thảm khốc vô cùng, hàng vạn nam thiếu nữ tú tích cực ra chiến trường, những cuộc chia li vội vã, tiếc nuối, người đi kẻ ở, nửa buồn nửa vui. Nghe bài hát có câu thế này: “Sầu nhưng chi em? Lúc non sông cần trai hùng. Buồn nhưng chi em? Mai em về trong nắng êm.”. Gieo rắc vào lòng người con gái bao hi vọng đẹp tươi, và thế là người con gái ôm tình yêu đắm say, chờ bóng người lính chiến trở lại, tấm lòng trung trinh, kiên cường của người phụ nữ quả thực đáng quý biết bao. Xuân Quỳnh viết bài thơ Sóng có nhẽ cũng tác động ít nhiều từ những cuộc chia ly đó, đâu phải chỉ riêng xúc cảm tình yêu của riêng mình bà.

      Đọc thơ của Xuân Quỳnh thích lắm, thích vì cái hồn nhiên, yêu đời, thích vì cái mong ước về tình yêu lứa đôi thật dung dị, nhưng tràn đầy cảm hứng lãng mạn, bay bổng. Dù trong độ tuổi nào, nhưng ta có thể thấy rằng thơ Xuân Quỳnh viết về tình yêu vẫn vậy, vẫn tràn trề kỳ vọng đẹp tươi, trình bày cái tôi của người phụ nữ Việt Nam trong tình yêu, cuộc sống. Nỗi khát khao yêu và được yêu lúc nào cũng mãnh liệt, trực chờ tuôn trào mạnh mẽ. Thơ của bà cũng ngợi ca những đức tính tốt đẹp của người phụ nữ Việt Nam, thủy chung, son sắt, một lòng một dạ, hy sinh vì tình yêu. Tác giả sử dụng tài tình hình ảnh con sóng để nói thay cho tâm trạng người phụ nữ lúc yêu, một hình ảnh vừa giản dị, dễ tưởng tượng lại mang tính biểu tượng cao, đem lại cho bài thơ hiệu quả nghệ thuật và mạch xúc cảm dạt dào, việc trình bày tâm tư của Xuân Quỳnh được trọn vẹn. Sóng – Bài thơ cho tình yêu của phụ nữ.

Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 2

      Xuân Quỳnh là một trong những gương mặt tiêu biểu của thế hệ thơ trẻ thời kì chống Mỹ cứu nước. Thơ của nữ sĩ dễ đi vào lòng người với vẻ đẹp giản dị nhưng thắm thiết. Trong đó, “Sóng” là thi phẩm nổi trội của đời thơ Xuân Quỳnh.

      Trong bài thơ có hai hình tượng trung tâm đó là hình tượng sóng và em. Sóng trước hết là một sự vật tự nhiên, nhưng hình ảnh này ko chỉ mang nghĩa thực nhưng còn mang ý nghĩa biểu tượng. Đó ko chỉ là sóng biển nhưng còn là sóng tình yêu trong biển khơi tâm hồn người phụ nữ. Tác giả mượn sóng để nói lên những cung bậc xúc cảm trong lòng người con gái đang yêu. Hình tượng “em” là sự hóa thân của cái tôi Xuân Quỳnh. Nữ sĩ đã trải lòng mình trên những trang thơ, thổ lộ những xúc cảm, suy tư trong tình yêu.Sóng và em vừa song song tồn tại vừa soi chiếu lẫn nhau và có lúc lại hòa nhập vào làm một.

      Đoạn thơ “Dữ dội và dịu êm….Lúc nào ta yêu nhau”. Đây là những câu thơ đầu trong bài thơ “Sóng” nhưng thi sĩ đã khắc họa hình tượng sóng và hình tượng em để nói lên những tiếng lòng của thi sĩ. Hai câu thơ đầu tác giả nêu lên những trạng thái xúc cảm đối lập của sóng: lúc thì dữ dội, mạnh mẽ xô bờ lúc thì chảy trôi lững lờ, dịu êm. Đó cũng là những xúc cảm của người con gái lúc yêu. Trong tình yêu, lúc thì người con gái cuồng nhiệt, đắm say nhưng cũng có lúc e ấp, dè dặt. Những trạng thái đó tranh chấp nhưng lại thống nhất với nhau. Hai câu thơ trên được tổ chức theo phép đối tạo nên một cấu trúc tương hợp, hài hòa, làm nổi trội các tính chất nhiều chủng loại nhưng nhát quán của sóng.tác giả đặt những tính từ “dịu êm”, “lặng lẽ” ở cuối câu thơ vì đây là con sóng nữ tính.

“Sông ko hiểu nổi mình/Sóng tìm ra tận bể”

      Phép nhân hóa đã thổi hồn vào sóng để biến nó trở thành một con người. Sóng ko chấp nhận giới hạn chật chội, lúc ko được sóng hiểu, lúc ko tìm thấy được sự đồng điệu, nó tìm ra đại dương mênh mông. Trong tình yêu, người phụ nữ cũng ko chấp nhận những gì tầm thường, chật hẹp nhưng thường hướng tới những điều cao cả, lớn lao, thường muốn vươn tới những khát vọng vô bờ.

      Trong đoạn thơ tiếp theo,tác giả thông qua quy luật của sóng để nói về quy luật của tình yêu. “Ôi con sóng ngày xưa…Bổi hổi trong ngực trẻ”. Con sóng đã vỗ bờ từ nghìn xưa cho tới hiện thời và mãi mãi về sau này. Đó là quy luật ổn định của tự nhiên. Tình yêu cũng vậy, trước đây, hiện nay và mãi mãi về sau nó vẫn khơi lên những khát khao bổi hổi, rộn rực. Chừng nào còn con người trên cõi thế gian thì chừng đó tình yêu còn tồn tại như món quà kì diệu nhưng thượng đế tặng thưởng cho nhân loại.

      Nhân vật trữ tình đứng trước biển khơi với những suy nghĩ sâu lắng:

“Trước muôn trùng sóng bể

Từ nơi nào sóng lên”

      Người con gái đang nghĩ về bản thân mình, nghĩ về ý trung nhân và cũng suy tư về sóng biển. Nhân vật trữ tình đang ở trong niềm khát khao lí giải xuất xứ của sóng cũng như xuất xứ của tình yêu.

“Sóng diễn ra từ gió
………..
Lúc nào ta yêu nhau”

      “Em” đã ko phải truy tìm được căn nguyên của sóng cũng như xuất xứ của tình yêu. Tình yêu thần kì, kín đáo như toàn cầu tự nhiên. Nó là những rung động của con tim có những lúc lí trí ko thể can thiệp và cũng chẳng giảng giải được. Tình yêu vốn luôn là một câu hỏi, một ẩn số khó tìm thấy đáp án rõ ràng. Tác giả cũng phải thốt lên thổ lộ rằng ”Em cũng ko biết nữa. Lúc nào ta yêu nhau”. Chính cái ko biết đó lại là một chứng cớ cho tình yêu chân thực, đắm say, ko suy tính, người phụ nữ chỉ đi theo sự dẫn dắt của tâm hồn.

Đoạn thơ trên đã khắc họa lại hình tượng sinh động hình tượng sóng và hình tượng em. Qua hình tượng sóng tác giả muốn nói lên quy luật bất tử tình yêu.     Đoạn thơ trên rất thành công với thể thơ 5 chữ. Các câu thơ ngũ ngôn tiếp nối nhau như những con sóng triền miên, dạt dào ngoài đại dương.

Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 3

      Xuân Quỳnh là thi sĩ của hạnh phúc đời thường. Thơ bà là tiếng lòng của một tâm hồn xoành xoạch khát khao tình yêu, gắn bó hết mình với cuộc sống hàng ngày, trân trọng, nâng niu và tỷ mỉ cho hạnh phúc đời thường. Trong các thi sĩ nữ Việt Nam, Xuân Quỳnh xứng đáng được gọi là thi sĩ của tình yêu. Bà viết nhiều, viết hay về tình yêu nhưng có nhẽ Sóng là bài thơ rực rỡ hơn cả. Bởi nó nói lên được một tâm hồn khát khao yêu đương, một tình yêu vừa hồn nhiên chân thực, vừa mãnh liệt, sôi nổi của một trái tim phụ nữ.

      Tình yêu là đề tài muôn thuở của thi ca. Nhiều thi sĩ nổi tiếng đã viết về tình yêu với tất cả sự nồng nhiệt của một trái tim tuổi xanh. Ta bắt gặp một Xuân Diệu nồng nàn, đắm say và khát khao hiến dâng cho tình yêu, một Nguyễn Bính mơ mòng tìm về tình yêu đồng nội, một Anh Thơ tha thiết nhưng thẹn thùng cái duyên con gái… nhưng chỉ tới Xuân Quỳnh, cái khát vọng rất đỗi đời thường của con người đó mới được bộc bạch , nhưng bộc bạch một cách tâm thành như chính cuộc đời thi sĩ vậy : một thứ tình yêu vừa phong phú, phức tạp, vừa thiết tha sôi nổi của một trái tim phụ nữ đang rộn rực, đang khát khao yêu đương.

      Sóng trong tác phẩm cùng tên của thi sĩ mang hình ảnh ẩn dụ. Nó là sự hóa thân của cái tôi trữ tình đầy mộng mơ của thi nhân. Sóng và em tuy hai nhưng một, có lúc phân đôi để soi chiếu vào nhau làm nổi trội sự tương đồng, có lúc lại hòa nhập để tạo nên âm vang cộng hưởng. Và có thể nói qua hình tượng sóng, Xuân Quỳnh đã bộc bạch một tình yêu dạt dào, mênh mông và một khát vọng vĩnh hằng về tình yêu lứa đôi.

      Mở đầu bài thơ là trạng thái tâm lý đặc trưng của một tâm hồn đang khát khao yêu đương, đang tìm tới một tình yêu rộng lớn hơn. Xuân Quỳnh diễn tả thật cụ thể cái trạng thái khác thường, vừa phong phú vừa phức tạp trong một trái tim cồn cào khát khao tình yêu. Tính khí của người con gái đang yêu, cũng như sóng vậy thôi, vốn mang trong nó nhiều trạng thái đối cực: “Dữ dội và dịu êm, Ồn ĩ và lặng lẽ”… Và cũng như sóng, trái tim người con gái đang yêu ko chấp nhận sự tầm thường, nhỏ hẹp, luôn vươn tới cái lớn lao để có thể đồng cảm, đồng điệu với mình “Sông ko hiểu nổi mình, Sóng tìm ra tận bể”. Có thể thấy, ngay trong khổ thơ trước tiên này một nét mới mẻ trong quan niệm về tình yêu. Người con gái khát khao yêu đương nhưng ko còn nhẫn nhục, cam chịu nữa. Nếu “Sông ko hiểu nổi mình” thì sóng sóng dứt khoát từ bỏ nơi chật hẹp đó “Tìm ra tận bể”, tới với cái cao rộng, bao dung. Thật là sáng tỏ và cũng thật là quyết liệt !

      Nỗi khát vọng tình yêu xôn xao, rộn rực trong trái tim con người, trong quan niệm của Xuân Quỳnh, là khát vọng muôn thuở của nhân loại nhưng mãnh liệt nhất là của tuổi xanh. Nó cũng như sóng, mãi mãi trường tồn , vĩnh hằng với thời kì. Từ nghìn xưa, con người đã tới với tình yêu và mãi mãi cứ tới với tình yêu. Với con người, tình yêu bao giờ cũng là một khát vọng bổi hổi:

Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày nay vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bổi hổi trong ngực trẻ

      Lúc tình yêu tới, như một tâm lý tự nhiên và thường tình, người ta luôn có nhu cầu tự tìm hiểu và phân tích. Nhưng tình yêu là một hiện tượng tâm lý khác thường, đầy kín đáo, ko thể khắc phục được bằng phép tắc thông thường, làm sao có thể trả lời được câu hỏi về khởi nguồn của tình yêu, về thời khắc mở màn của một tình yêu. Cái điều nhưng trước đó đã từng là Xuân Diêu băn khoăn “Làm sao cặt được tình nghĩa yêu? ” thì nay một lần nữa Xuân Quỳnh bộc bạch một cách hồn nhiên, thật dễ thương. Tình yêu cũng như sóng biển, như gió trời vậy thôi, làm sao có thể hiểu hết được. Nó cũng tự nhiên, hồn nhiên như tự nhiên , và cũng khó hiểu, nhiều bất thần như tự nhiên vậy :

Sóng diễn ra từ gió

Gió diễn ra từ đâu

Em cũng ko biết nữa

Lúc nào ta yêu nhau

      Tình yêu thường cũng gắn liền với nỗi nhớ lúc xa cách. Nỗi nhớ của một trái tim đang yêu được Xuân Quỳnh diễn tả thật mãnh liệt. Một nỗi nhớ túc trực cả lúc thức, cả lúc ngủ, bao trùm lên cả ko gian. Một nỗi nhớ cồn cào, da diết, ko thể nào yên, ko thể nào nguôi. Nó cuồn cuộn, dào dạt như những đợt sóng biển triền miên, vô hồi, vô hạn. Nhịp thơ trong suốt bài thơ này là nhịp sóng, nhưng rõ nhất, dào dạt, hăm hở, nô nức nhất , mãnh liệt nhất là ở đoạn thơ này :

Con sóng dưới lòng sâu

Con sóng trên mặt nước

Ôi con sóng nhớ bờ

Ngày đêm ko ngủ được

      Và, như trên đã nói, vẫn là hình tượng song hành của sóng và em bổ sung đắp đổi cho nhau nhằm diễn tả thâm thúy hơn, ám ảnh hơn tình yêu và nỗi nhớ cùng với lòng thủy chung vô hạn của một trái tim đang rộn rực mến thương. Nỗi nhớ được diễn tả qua hình tượng con sóng nhớ bờ “ Ngày đêm ko ngủ được” vẫn chưa đủ, chưa thỏa, lại được trình bày một lần nữa qua nỗi nhớ của thi sĩ : “ Lòng em nhớ tới anh, Cả trong mơ còn thức”. Nỗi nhớ tràn đầy lòng yêu của thi sĩ. Nỗi nhớ túc trực trong mọi ko gian và thời kì, ko chỉ tồn tại trong ý thức nhưng còn len lỏi trong ý thức, xâm nhập vào cả trong giấc mơ. Những yêu cầu, khát khao yêu đương của người con gái được bộc lộ thật mãnh liệt nhưng cũng thật giản dị: sóng chỉ khát khao tới bờ cũng như em khát khao có anh ! Tình yêu của người con gái ở đây vừa thiết tha, mãnh liệt, vừa trong sáng, giản dị, vừa thủy chung duy nhất. Qua hình tượng sóng và em. Xuân Quỳnh đã nói lên thật tâm thành, táo tợn , ko hề giấu giếm cái khát vọng tình yêu sôi nổi, mãnh liệt của mình, một phụ nữ, một điều hiếm thấy trong văn học Việt Nam.

      Xuân Quỳnh viết bài thơ Sóng năm 1967, trong khi thi sĩ đã từng nếm trải sự tan vỡ trong tình yêu. Song, người phụ nữ hồn nhiên tha thiết yêu đời này vẫn còn ấp ủ biết bao hi vọng, vẫn phơi phới một niềm tin vào hạnh phúc trong trương lai. Vừa tự động viên, xoa dịu mình, tác giả vừa tin vào cái đích cuối cùng của một tình yêu lớn như con sóng nhất mực sẽ “tới bờ”, “dù muôn vời cách trở”. Tương lai hạnh phúc như đang còn ở phía trước. Và vì thế, ý thức về thời kì chưa làm thi sĩ lo lắng nhưng chỉ làm tăng thêm niềm tin tưởng:

Cuộc đời tuy dài thế

Năm tháng vẫn đi qua

Như biển kia dẫu rộng

Mây vẫn bay về xa

      Xuân Quỳnh vừa thổ lộ trực tiếp, vừa mượn hình tượng sóng để nói và suy nghĩ về tình yêu. Những ý tưởng này có vẻ tự do, tản mạn, nhưng từ trong chiều sâu của thi tứ vẫn còn sự vận động nhất quán. Đó là cuộc hành trình khởi đầu là sự từ bỏ cái chật chội, nhỏ hẹp để tìm tới một tình yêu rộng lớn, rộng lớn, cuối cùng là khát vọng được sống hết mình trong tình yêu, muốn hóa thân vĩnh viễn thành tình yêu muôn thuở:

Làm sao được tan ra

Thành trăm con sóng nhỏ

Giữa biển lớn tình yêu

Để nghìn năm còn vỗ.

      Người con gái mong muốn hòa mình vào bể đời rộng lớn , bứt mình ra khỏi những toan lo tính toán , để ngập chìm trong bể lớn tình yêu. Phải có một tình yêu như thế nào thì mới có được một mong muốn cao cả tới chừng đó. Khát vọng tình yêu cũng là khát vọng sống mãnh liệt đủ đầy. Cuộc đời còn tình yêu thì cuộc đời còn tươi đẹp và đáng sống và sống trong tình yêu là một điều hạnh phúc. Xuân Quỳnh mong ước được sống mãi trong tình yêu, bất tử với tình yêu.

      Sóng là một bài thơ tình yêu rất tiêu biểu cho tư tưởng và phong cách thơ Xuân Quỳnh ở thời đoạn đầu. Một bài thơ vừa xinh xẻo, duyên dáng, vừa mãnh liệt, sôi nổi, vừa hồn nhiên, trong sáng, vừa ý nhị sâu xa. Sau này lúc đã nếm trải nhiều đắng cay trong tình yêu, giọng thơ Xuân Quỳnh ko còn phơi phới bốc men say nữa, nhưng cái khát vọng tình yêu vẫn tồn tại mãi mãi trong trái tim tràn trề mến thương của thi sĩ.

—/—

Tương tự bangtuanhoan.edu.vn đã trình diễn xong bài văn mẫu Mạch xúc cảm bài Sóng. Kỳ vọng sẽ giúp ích các em trong quá trình làm bài và ôn luyện cùng tác phẩm. Chúc các em học tốt môn Văn!

Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn

Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12

[rule_{ruleNumber}]

#Mạch #cảm #xúc #bài #Sóng #hay #nhất

[rule_3_plain]

#Mạch #cảm #xúc #bài #Sóng #hay #nhất

Bạn đang gặp khó lúc làm bài văn Mạch xúc cảm bài Sóng? Đừng lo! Hãy tham khảo những bài văn mẫu đã được tuyển chọn và biên soạn với nội dung hay nhất của bangtuanhoan.edu.vn dưới đây để nắm được cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ ngữ nhé. Chúc các bạn có một tài liệu hữu dụng!
Xem nhanh nội dung1 Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 12 Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 23 Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 3
Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 1
      Đọc thơ của Xuân Quỳnh lúc nào cũng thấy tình yêu của nữ sĩ mãnh liệt đậm sâu lắm. Có lúc như thuyền với biển chẳng chia phôi, thỉnh thoảng lại nhẹ nhõm man mác trong cái gió lạnh mùa thu. Sóng cũng vậy, cả bài thơ là thứ tình yêu mãnh liệt thâm thúy, đọc bài ta như chìm trong những cơn sóng tình yêu dạt dào, đôi lúc lại ngờ ngạc, hồn nhiên, như tấm lòng người con gái trẻ tràn đầy hi vọng về một tình yêu vĩnh cửu, ngọt ngào.
      Hình tượng sóng và “em” là một phép ẩn dụ tuyệt vời, em như con sóng xô bờ, nhào vào lòng anh với tình yêu cháy bỏng, nồng nàn. Tâm trạng lúc yêu và được yêu của người con gái nó lạ lùng lắm, lúc thì ồn ĩ, tận tâm, cứ níu lấy tay ý trung nhân nhưng thủ thỉ, trò chuyện. Nhưng có những ngày lại thấy chàng trai gãi đầu gãi tai, tự hỏi : “Mình đã làm gì sai?”, nguyên nhân chỉ vì bỗng thấy em dịu dàng, lặng lẽ quá, chẳng giống em chút nào. Như cơn sóng lúc này lúc kia “Ồn ĩ và lặng lẽ/Dữ dội và dịu êm”. Chẳng người nào giải nghĩa nổi, cái tâm tư, tiếng lòng của phụ nữ đặc trưng trong tình yêu lại càng phức tạp, rối rắm, nhiều người cứ cười nghĩ, ôi tâm tư phụ nữ khác nào nắm tơ vò!
      Tư tưởng về tình yêu của Xuân Quỳnh tiến bộ và linh hoạt như con sóng vậy, “Sông ko hiểu nổi mình/ Sóng tìm ra tận bể”, bà nghĩ tình yêu nếu giấu giếm e ngại thì tình yêu còn đâu là thăng hoa là hạnh phúc, quyết ko để như thế được, bà đem thứ tình yêu đó thổ lộ vào thơ văn, những vần thơ dạt dào xúc cảm, toàn cầu văn học chính là biển của bà, nơi đó chẳng phải giấu điều gì, tình yêu cũng vậy. Những câu thơ như động lực, lời khuyên cho thế hệ phụ nữ thời bấy giờ, đừng khư khư ôm lấy tình yêu mãi thế, mở lòng và bộc bạch đi, các cô gái ạ, người nào cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, sao chúng ta lại ko? Cái tôi trong tình yêu của nữ sĩ được trình bày rất tinh tế và thâm thúy, vừa mềm mại uyển chuyển vừa là sức sống niềm tin yêu mạnh mẽ của người con gái.Xuân Quỳnh khát vọng tình yêu lắm, vơí bà tình yêu là lẽ sống, nhưng bà ko vội vã, vồn vập như Xuân Diệu. Tình yêu của bà cứ chầm chậm, lúc cuồng nhiệt lúc êm đềm như làn sóng. Đặc trưng là cái đức tính cao đẹp của người phụ nữ Việt Nam ta từ xưa tới nay vẫn thế, được tác giả khẳng định trong hai câu thơ “Ôi con sóng ngày xưa/Và ngày sau vẫn thế”. Sự thủy chung, sắt son một lòng trong tình yêu thật đáng quý, đáng yêu quá, dù năm tháng thay đổi, dòng đời xô đẩy con sóng đó vẫn như hôm nào trở về vỗ vào bờ cát. Như tình yêu của người phụ nữ, vốn chịu nhiều thiệt thòi, nhưng chưa bao giờ có thể thay đổi được cái “Nỗi khát vọng tình yêu/Bổi hổi trong ngực trẻ”, khát khao được yêu, được sống trong tình yêu nồng nàn, vẫn luôn bổi hổi trong trái tim ấm nóng, theo dòng máu đỏ lan tràn khắp thân thể, rộn rực, đầy tâm huyết tuổi xanh.
      Tác giả từng đứng trước biển lớn và suy nghĩ về mối quan hệ giữa “anh” và “em”, về sóng và biển, nỗi băn khoăn trong tình yêu của người phụ nữ. Hầu như lúc yêu người con gái nào cũng hỏi người mình yêu một câu tương tự như này: “Vì sao anh yêu em?” Rồi lại tự hỏi mình: “Ôi, sao xưa kia bao người tốt hơn giỏi hơn mình ko chọn lại chọn anh đó?”, nhưng liệu có người nào trả lời được ko? Tình yêu nhưng, làm gì có lý do, ta sẽ yêu nhau trong một khoảnh khắc nào đó, chỉ là cái liếc mắt đa tình của chàng trai hay nụ cười hé môi của cô gái, cũng đủ khiến đối phương chìm trong men say tình ái. Xuân Quỳnh trả lời được sóng diễn ra từ gió, nhưng gió diễn ra từ đâu thì nữ sĩ cũng chịu khoanh tay. Cũng như trong tình yêu, nữ sĩ ngơ ngẩn nhưng viết rằng: “Em cũng ko biết nữa/ Lúc nào ta yêu nhau?”. Cái suy tư đó vừa lãng mạn vừa là sự rối bời trong tình yêu của cô gái, cô đó cần một câu trả lời, một câu trả lời đủ để có được cảm giác an toàn từ chàng trai. Lúc “em” sống với tình yêu khắc khoải, hàng loạt suy nghĩ như nghìn con sóng dù ở lòng sâu hay mặt nước thì cũng chỉ nhớ tới một mình bờ cát, cũng như em chỉ có một mình anh nhưng thôi. Nỗi khổ tương tư chỉ những người nào đã yêu mới thấu hiểu, nhớ tới “Ngày đêm ko ngủ được”, nhớ tới “Cả trong mơ còn thức”. Tình yêu đó to lớn, nỗi khát khao của cô gái trẻ chẳng biết tới bậc nào nhưng giấc mơ vẫn “còn thức”.
      Nỗi mến thương nhung nhớ, xuôi Bắc ngược Nam cũng chẳng chút nào vơi bớt, lòng “em” luôn “Hướng về anh một phương”, thủy chung tận cùng. Xuân Quỳnh so sánh tình yêu với trăm nghìn con sóng nước, sóng nào chẳng đổ về bờ, tình yêu cũng vậy nếu thật lòng thương yêu, chẳng khó khăn nào có thể chia phôi lứa đôi, người có lòng ắt sẽ gặp lại nhau bằng một hình thức nào đó, gọi là duyên phận chăng? Tác giả lại lấy cuộc đời đối với biển rộng, đời có dài mấy rồi năm tháng cũng trôi qua, tuổi xuân cũng chẳng còn, biển dẫu lớn nhưng mây vẫn bay về phương xa, đi khỏi tầm mắt biển.

      Xuân Quỳnh có ý thức rất lớn về tuổi thanh xuân, về cuộc đời, về tình yêu, bà sống với tình yêu, với cái ước muốn dung dị đời thường. Bà có ước muốn lạ “Làm sao được tan ra/Thành trăm con sóng nhỏ”, Xuân Quỳnh “tham” lắm, một con sóng chẳng khiến bà thỏa mãn, chỉ muốn sao càng nhiều con sóng càng tốt, thế mới thỏa chí vẫy vùng với đại dương tình yêu, để tình yêu lưu lại muôn thuở, để có tình yêu đậm sâu, vĩnh cửu.
      Trong hoàn cảnh non sông vào thời đoạn năm 1967-1968, chiến tranh miền Bắc thảm khốc vô cùng, hàng vạn nam thiếu nữ tú tích cực ra chiến trường, những cuộc chia li vội vã, tiếc nuối, người đi kẻ ở, nửa buồn nửa vui. Nghe bài hát có câu thế này: “Sầu nhưng chi em? Lúc non sông cần trai hùng. Buồn nhưng chi em? Mai em về trong nắng êm.”. Gieo rắc vào lòng người con gái bao hi vọng đẹp tươi, và thế là người con gái ôm tình yêu đắm say, chờ bóng người lính chiến trở lại, tấm lòng trung trinh, kiên cường của người phụ nữ quả thực đáng quý biết bao. Xuân Quỳnh viết bài thơ Sóng có nhẽ cũng tác động ít nhiều từ những cuộc chia ly đó, đâu phải chỉ riêng xúc cảm tình yêu của riêng mình bà.
      Đọc thơ của Xuân Quỳnh thích lắm, thích vì cái hồn nhiên, yêu đời, thích vì cái mong ước về tình yêu lứa đôi thật dung dị, nhưng tràn đầy cảm hứng lãng mạn, bay bổng. Dù trong độ tuổi nào, nhưng ta có thể thấy rằng thơ Xuân Quỳnh viết về tình yêu vẫn vậy, vẫn tràn trề kỳ vọng đẹp tươi, trình bày cái tôi của người phụ nữ Việt Nam trong tình yêu, cuộc sống. Nỗi khát khao yêu và được yêu lúc nào cũng mãnh liệt, trực chờ tuôn trào mạnh mẽ. Thơ của bà cũng ngợi ca những đức tính tốt đẹp của người phụ nữ Việt Nam, thủy chung, son sắt, một lòng một dạ, hy sinh vì tình yêu. Tác giả sử dụng tài tình hình ảnh con sóng để nói thay cho tâm trạng người phụ nữ lúc yêu, một hình ảnh vừa giản dị, dễ tưởng tượng lại mang tính biểu tượng cao, đem lại cho bài thơ hiệu quả nghệ thuật và mạch xúc cảm dạt dào, việc trình bày tâm tư của Xuân Quỳnh được trọn vẹn. Sóng – Bài thơ cho tình yêu của phụ nữ.
Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 2

      Xuân Quỳnh là một trong những gương mặt tiêu biểu của thế hệ thơ trẻ thời kì chống Mỹ cứu nước. Thơ của nữ sĩ dễ đi vào lòng người với vẻ đẹp giản dị nhưng thắm thiết. Trong đó, “Sóng” là thi phẩm nổi trội của đời thơ Xuân Quỳnh.
      Trong bài thơ có hai hình tượng trung tâm đó là hình tượng sóng và em. Sóng trước hết là một sự vật tự nhiên, nhưng hình ảnh này ko chỉ mang nghĩa thực nhưng còn mang ý nghĩa biểu tượng. Đó ko chỉ là sóng biển nhưng còn là sóng tình yêu trong biển khơi tâm hồn người phụ nữ. Tác giả mượn sóng để nói lên những cung bậc xúc cảm trong lòng người con gái đang yêu. Hình tượng “em” là sự hóa thân của cái tôi Xuân Quỳnh. Nữ sĩ đã trải lòng mình trên những trang thơ, thổ lộ những xúc cảm, suy tư trong tình yêu.Sóng và em vừa song song tồn tại vừa soi chiếu lẫn nhau và có lúc lại hòa nhập vào làm một.
      Đoạn thơ “Dữ dội và dịu êm….Lúc nào ta yêu nhau”. Đây là những câu thơ đầu trong bài thơ “Sóng” nhưng thi sĩ đã khắc họa hình tượng sóng và hình tượng em để nói lên những tiếng lòng của thi sĩ. Hai câu thơ đầu tác giả nêu lên những trạng thái xúc cảm đối lập của sóng: lúc thì dữ dội, mạnh mẽ xô bờ lúc thì chảy trôi lững lờ, dịu êm. Đó cũng là những xúc cảm của người con gái lúc yêu. Trong tình yêu, lúc thì người con gái cuồng nhiệt, đắm say nhưng cũng có lúc e ấp, dè dặt. Những trạng thái đó tranh chấp nhưng lại thống nhất với nhau. Hai câu thơ trên được tổ chức theo phép đối tạo nên một cấu trúc tương hợp, hài hòa, làm nổi trội các tính chất nhiều chủng loại nhưng nhát quán của sóng.tác giả đặt những tính từ “dịu êm”, “lặng lẽ” ở cuối câu thơ vì đây là con sóng nữ tính.
“Sông ko hiểu nổi mình/Sóng tìm ra tận bể”
      Phép nhân hóa đã thổi hồn vào sóng để biến nó trở thành một con người. Sóng ko chấp nhận giới hạn chật chội, lúc ko được sóng hiểu, lúc ko tìm thấy được sự đồng điệu, nó tìm ra đại dương mênh mông. Trong tình yêu, người phụ nữ cũng ko chấp nhận những gì tầm thường, chật hẹp nhưng thường hướng tới những điều cao cả, lớn lao, thường muốn vươn tới những khát vọng vô bờ.
      Trong đoạn thơ tiếp theo,tác giả thông qua quy luật của sóng để nói về quy luật của tình yêu. “Ôi con sóng ngày xưa…Bổi hổi trong ngực trẻ”. Con sóng đã vỗ bờ từ nghìn xưa cho tới hiện thời và mãi mãi về sau này. Đó là quy luật ổn định của tự nhiên. Tình yêu cũng vậy, trước đây, hiện nay và mãi mãi về sau nó vẫn khơi lên những khát khao bổi hổi, rộn rực. Chừng nào còn con người trên cõi thế gian thì chừng đó tình yêu còn tồn tại như món quà kì diệu nhưng thượng đế tặng thưởng cho nhân loại.
      Nhân vật trữ tình đứng trước biển khơi với những suy nghĩ sâu lắng:
“Trước muôn trùng sóng bể…Từ nơi nào sóng lên”
      Người con gái đang nghĩ về bản thân mình, nghĩ về ý trung nhân và cũng suy tư về sóng biển. Nhân vật trữ tình đang ở trong niềm khát khao lí giải xuất xứ của sóng cũng như xuất xứ của tình yêu.
“Sóng diễn ra từ gió………..Lúc nào ta yêu nhau”
      “Em” đã ko phải truy tìm được căn nguyên của sóng cũng như xuất xứ của tình yêu. Tình yêu thần kì, kín đáo như toàn cầu tự nhiên. Nó là những rung động của con tim có những lúc lí trí ko thể can thiệp và cũng chẳng giảng giải được. Tình yêu vốn luôn là một câu hỏi, một ẩn số khó tìm thấy đáp án rõ ràng. Tác giả cũng phải thốt lên thổ lộ rằng ”Em cũng ko biết nữa. Lúc nào ta yêu nhau”. Chính cái ko biết đó lại là một chứng cớ cho tình yêu chân thực, đắm say, ko suy tính, người phụ nữ chỉ đi theo sự dẫn dắt của tâm hồn.
Đoạn thơ trên đã khắc họa lại hình tượng sinh động hình tượng sóng và hình tượng em. Qua hình tượng sóng tác giả muốn nói lên quy luật bất tử tình yêu.     Đoạn thơ trên rất thành công với thể thơ 5 chữ. Các câu thơ ngũ ngôn tiếp nối nhau như những con sóng triền miên, dạt dào ngoài đại dương.
Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 3
      Xuân Quỳnh là thi sĩ của hạnh phúc đời thường. Thơ bà là tiếng lòng của một tâm hồn xoành xoạch khát khao tình yêu, gắn bó hết mình với cuộc sống hàng ngày, trân trọng, nâng niu và tỷ mỉ cho hạnh phúc đời thường. Trong các thi sĩ nữ Việt Nam, Xuân Quỳnh xứng đáng được gọi là thi sĩ của tình yêu. Bà viết nhiều, viết hay về tình yêu nhưng có nhẽ Sóng là bài thơ rực rỡ hơn cả. Bởi nó nói lên được một tâm hồn khát khao yêu đương, một tình yêu vừa hồn nhiên chân thực, vừa mãnh liệt, sôi nổi của một trái tim phụ nữ.
      Tình yêu là đề tài muôn thuở của thi ca. Nhiều thi sĩ nổi tiếng đã viết về tình yêu với tất cả sự nồng nhiệt của một trái tim tuổi xanh. Ta bắt gặp một Xuân Diệu nồng nàn, đắm say và khát khao hiến dâng cho tình yêu, một Nguyễn Bính mơ mòng tìm về tình yêu đồng nội, một Anh Thơ tha thiết nhưng thẹn thùng cái duyên con gái… nhưng chỉ tới Xuân Quỳnh, cái khát vọng rất đỗi đời thường của con người đó mới được bộc bạch , nhưng bộc bạch một cách tâm thành như chính cuộc đời thi sĩ vậy : một thứ tình yêu vừa phong phú, phức tạp, vừa thiết tha sôi nổi của một trái tim phụ nữ đang rộn rực, đang khát khao yêu đương.
      Sóng trong tác phẩm cùng tên của thi sĩ mang hình ảnh ẩn dụ. Nó là sự hóa thân của cái tôi trữ tình đầy mộng mơ của thi nhân. Sóng và em tuy hai nhưng một, có lúc phân đôi để soi chiếu vào nhau làm nổi trội sự tương đồng, có lúc lại hòa nhập để tạo nên âm vang cộng hưởng. Và có thể nói qua hình tượng sóng, Xuân Quỳnh đã bộc bạch một tình yêu dạt dào, mênh mông và một khát vọng vĩnh hằng về tình yêu lứa đôi.
      Mở đầu bài thơ là trạng thái tâm lý đặc trưng của một tâm hồn đang khát khao yêu đương, đang tìm tới một tình yêu rộng lớn hơn. Xuân Quỳnh diễn tả thật cụ thể cái trạng thái khác thường, vừa phong phú vừa phức tạp trong một trái tim cồn cào khát khao tình yêu. Tính khí của người con gái đang yêu, cũng như sóng vậy thôi, vốn mang trong nó nhiều trạng thái đối cực: “Dữ dội và dịu êm, Ồn ĩ và lặng lẽ”… Và cũng như sóng, trái tim người con gái đang yêu ko chấp nhận sự tầm thường, nhỏ hẹp, luôn vươn tới cái lớn lao để có thể đồng cảm, đồng điệu với mình “Sông ko hiểu nổi mình, Sóng tìm ra tận bể”. Có thể thấy, ngay trong khổ thơ trước tiên này một nét mới mẻ trong quan niệm về tình yêu. Người con gái khát khao yêu đương nhưng ko còn nhẫn nhục, cam chịu nữa. Nếu “Sông ko hiểu nổi mình” thì sóng sóng dứt khoát từ bỏ nơi chật hẹp đó “Tìm ra tận bể”, tới với cái cao rộng, bao dung. Thật là sáng tỏ và cũng thật là quyết liệt !
      Nỗi khát vọng tình yêu xôn xao, rộn rực trong trái tim con người, trong quan niệm của Xuân Quỳnh, là khát vọng muôn thuở của nhân loại nhưng mãnh liệt nhất là của tuổi xanh. Nó cũng như sóng, mãi mãi trường tồn , vĩnh hằng với thời kì. Từ nghìn xưa, con người đã tới với tình yêu và mãi mãi cứ tới với tình yêu. Với con người, tình yêu bao giờ cũng là một khát vọng bổi hổi:
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày nay vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bổi hổi trong ngực trẻ
      Lúc tình yêu tới, như một tâm lý tự nhiên và thường tình, người ta luôn có nhu cầu tự tìm hiểu và phân tích. Nhưng tình yêu là một hiện tượng tâm lý khác thường, đầy kín đáo, ko thể khắc phục được bằng phép tắc thông thường, làm sao có thể trả lời được câu hỏi về khởi nguồn của tình yêu, về thời khắc mở màn của một tình yêu. Cái điều nhưng trước đó đã từng là Xuân Diêu băn khoăn “Làm sao cặt được tình nghĩa yêu? ” thì nay một lần nữa Xuân Quỳnh bộc bạch một cách hồn nhiên, thật dễ thương. Tình yêu cũng như sóng biển, như gió trời vậy thôi, làm sao có thể hiểu hết được. Nó cũng tự nhiên, hồn nhiên như tự nhiên , và cũng khó hiểu, nhiều bất thần như tự nhiên vậy :
Sóng diễn ra từ gió
Gió diễn ra từ đâu
Em cũng ko biết nữa
Lúc nào ta yêu nhau
      Tình yêu thường cũng gắn liền với nỗi nhớ lúc xa cách. Nỗi nhớ của một trái tim đang yêu được Xuân Quỳnh diễn tả thật mãnh liệt. Một nỗi nhớ túc trực cả lúc thức, cả lúc ngủ, bao trùm lên cả ko gian. Một nỗi nhớ cồn cào, da diết, ko thể nào yên, ko thể nào nguôi. Nó cuồn cuộn, dào dạt như những đợt sóng biển triền miên, vô hồi, vô hạn. Nhịp thơ trong suốt bài thơ này là nhịp sóng, nhưng rõ nhất, dào dạt, hăm hở, nô nức nhất , mãnh liệt nhất là ở đoạn thơ này :
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm ko ngủ được
      Và, như trên đã nói, vẫn là hình tượng song hành của sóng và em bổ sung đắp đổi cho nhau nhằm diễn tả thâm thúy hơn, ám ảnh hơn tình yêu và nỗi nhớ cùng với lòng thủy chung vô hạn của một trái tim đang rộn rực mến thương. Nỗi nhớ được diễn tả qua hình tượng con sóng nhớ bờ “ Ngày đêm ko ngủ được” vẫn chưa đủ, chưa thỏa, lại được trình bày một lần nữa qua nỗi nhớ của thi sĩ : “ Lòng em nhớ tới anh, Cả trong mơ còn thức”. Nỗi nhớ tràn đầy lòng yêu của thi sĩ. Nỗi nhớ túc trực trong mọi ko gian và thời kì, ko chỉ tồn tại trong ý thức nhưng còn len lỏi trong ý thức, xâm nhập vào cả trong giấc mơ. Những yêu cầu, khát khao yêu đương của người con gái được bộc lộ thật mãnh liệt nhưng cũng thật giản dị: sóng chỉ khát khao tới bờ cũng như em khát khao có anh ! Tình yêu của người con gái ở đây vừa thiết tha, mãnh liệt, vừa trong sáng, giản dị, vừa thủy chung duy nhất. Qua hình tượng sóng và em. Xuân Quỳnh đã nói lên thật tâm thành, táo tợn , ko hề giấu giếm cái khát vọng tình yêu sôi nổi, mãnh liệt của mình, một phụ nữ, một điều hiếm thấy trong văn học Việt Nam.
      Xuân Quỳnh viết bài thơ Sóng năm 1967, trong khi thi sĩ đã từng nếm trải sự tan vỡ trong tình yêu. Song, người phụ nữ hồn nhiên tha thiết yêu đời này vẫn còn ấp ủ biết bao hi vọng, vẫn phơi phới một niềm tin vào hạnh phúc trong trương lai. Vừa tự động viên, xoa dịu mình, tác giả vừa tin vào cái đích cuối cùng của một tình yêu lớn như con sóng nhất mực sẽ “tới bờ”, “dù muôn vời cách trở”. Tương lai hạnh phúc như đang còn ở phía trước. Và vì thế, ý thức về thời kì chưa làm thi sĩ lo lắng nhưng chỉ làm tăng thêm niềm tin tưởng:
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
      Xuân Quỳnh vừa thổ lộ trực tiếp, vừa mượn hình tượng sóng để nói và suy nghĩ về tình yêu. Những ý tưởng này có vẻ tự do, tản mạn, nhưng từ trong chiều sâu của thi tứ vẫn còn sự vận động nhất quán. Đó là cuộc hành trình khởi đầu là sự từ bỏ cái chật chội, nhỏ hẹp để tìm tới một tình yêu rộng lớn, rộng lớn, cuối cùng là khát vọng được sống hết mình trong tình yêu, muốn hóa thân vĩnh viễn thành tình yêu muôn thuở:
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để nghìn năm còn vỗ.
      Người con gái mong muốn hòa mình vào bể đời rộng lớn , bứt mình ra khỏi những toan lo tính toán , để ngập chìm trong bể lớn tình yêu. Phải có một tình yêu như thế nào thì mới có được một mong muốn cao cả tới chừng đó. Khát vọng tình yêu cũng là khát vọng sống mãnh liệt đủ đầy. Cuộc đời còn tình yêu thì cuộc đời còn tươi đẹp và đáng sống và sống trong tình yêu là một điều hạnh phúc. Xuân Quỳnh mong ước được sống mãi trong tình yêu, bất tử với tình yêu.
      Sóng là một bài thơ tình yêu rất tiêu biểu cho tư tưởng và phong cách thơ Xuân Quỳnh ở thời đoạn đầu. Một bài thơ vừa xinh xẻo, duyên dáng, vừa mãnh liệt, sôi nổi, vừa hồn nhiên, trong sáng, vừa ý nhị sâu xa. Sau này lúc đã nếm trải nhiều đắng cay trong tình yêu, giọng thơ Xuân Quỳnh ko còn phơi phới bốc men say nữa, nhưng cái khát vọng tình yêu vẫn tồn tại mãi mãi trong trái tim tràn trề mến thương của thi sĩ.
—/—
Tương tự bangtuanhoan.edu.vn đã trình diễn xong bài văn mẫu Mạch xúc cảm bài Sóng. Kỳ vọng sẽ giúp ích các em trong quá trình làm bài và ôn luyện cùng tác phẩm. Chúc các em học tốt môn Văn!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12

#Mạch #cảm #xúc #bài #Sóng #hay #nhất

[rule_2_plain]

#Mạch #cảm #xúc #bài #Sóng #hay #nhất

[rule_2_plain]

#Mạch #cảm #xúc #bài #Sóng #hay #nhất

[rule_3_plain]

#Mạch #cảm #xúc #bài #Sóng #hay #nhất

Bạn đang gặp khó lúc làm bài văn Mạch xúc cảm bài Sóng? Đừng lo! Hãy tham khảo những bài văn mẫu đã được tuyển chọn và biên soạn với nội dung hay nhất của bangtuanhoan.edu.vn dưới đây để nắm được cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ ngữ nhé. Chúc các bạn có một tài liệu hữu dụng!
Xem nhanh nội dung1 Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 12 Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 23 Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 3
Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 1
      Đọc thơ của Xuân Quỳnh lúc nào cũng thấy tình yêu của nữ sĩ mãnh liệt đậm sâu lắm. Có lúc như thuyền với biển chẳng chia phôi, thỉnh thoảng lại nhẹ nhõm man mác trong cái gió lạnh mùa thu. Sóng cũng vậy, cả bài thơ là thứ tình yêu mãnh liệt thâm thúy, đọc bài ta như chìm trong những cơn sóng tình yêu dạt dào, đôi lúc lại ngờ ngạc, hồn nhiên, như tấm lòng người con gái trẻ tràn đầy hi vọng về một tình yêu vĩnh cửu, ngọt ngào.
      Hình tượng sóng và “em” là một phép ẩn dụ tuyệt vời, em như con sóng xô bờ, nhào vào lòng anh với tình yêu cháy bỏng, nồng nàn. Tâm trạng lúc yêu và được yêu của người con gái nó lạ lùng lắm, lúc thì ồn ĩ, tận tâm, cứ níu lấy tay ý trung nhân nhưng thủ thỉ, trò chuyện. Nhưng có những ngày lại thấy chàng trai gãi đầu gãi tai, tự hỏi : “Mình đã làm gì sai?”, nguyên nhân chỉ vì bỗng thấy em dịu dàng, lặng lẽ quá, chẳng giống em chút nào. Như cơn sóng lúc này lúc kia “Ồn ĩ và lặng lẽ/Dữ dội và dịu êm”. Chẳng người nào giải nghĩa nổi, cái tâm tư, tiếng lòng của phụ nữ đặc trưng trong tình yêu lại càng phức tạp, rối rắm, nhiều người cứ cười nghĩ, ôi tâm tư phụ nữ khác nào nắm tơ vò!
      Tư tưởng về tình yêu của Xuân Quỳnh tiến bộ và linh hoạt như con sóng vậy, “Sông ko hiểu nổi mình/ Sóng tìm ra tận bể”, bà nghĩ tình yêu nếu giấu giếm e ngại thì tình yêu còn đâu là thăng hoa là hạnh phúc, quyết ko để như thế được, bà đem thứ tình yêu đó thổ lộ vào thơ văn, những vần thơ dạt dào xúc cảm, toàn cầu văn học chính là biển của bà, nơi đó chẳng phải giấu điều gì, tình yêu cũng vậy. Những câu thơ như động lực, lời khuyên cho thế hệ phụ nữ thời bấy giờ, đừng khư khư ôm lấy tình yêu mãi thế, mở lòng và bộc bạch đi, các cô gái ạ, người nào cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, sao chúng ta lại ko? Cái tôi trong tình yêu của nữ sĩ được trình bày rất tinh tế và thâm thúy, vừa mềm mại uyển chuyển vừa là sức sống niềm tin yêu mạnh mẽ của người con gái.Xuân Quỳnh khát vọng tình yêu lắm, vơí bà tình yêu là lẽ sống, nhưng bà ko vội vã, vồn vập như Xuân Diệu. Tình yêu của bà cứ chầm chậm, lúc cuồng nhiệt lúc êm đềm như làn sóng. Đặc trưng là cái đức tính cao đẹp của người phụ nữ Việt Nam ta từ xưa tới nay vẫn thế, được tác giả khẳng định trong hai câu thơ “Ôi con sóng ngày xưa/Và ngày sau vẫn thế”. Sự thủy chung, sắt son một lòng trong tình yêu thật đáng quý, đáng yêu quá, dù năm tháng thay đổi, dòng đời xô đẩy con sóng đó vẫn như hôm nào trở về vỗ vào bờ cát. Như tình yêu của người phụ nữ, vốn chịu nhiều thiệt thòi, nhưng chưa bao giờ có thể thay đổi được cái “Nỗi khát vọng tình yêu/Bổi hổi trong ngực trẻ”, khát khao được yêu, được sống trong tình yêu nồng nàn, vẫn luôn bổi hổi trong trái tim ấm nóng, theo dòng máu đỏ lan tràn khắp thân thể, rộn rực, đầy tâm huyết tuổi xanh.
      Tác giả từng đứng trước biển lớn và suy nghĩ về mối quan hệ giữa “anh” và “em”, về sóng và biển, nỗi băn khoăn trong tình yêu của người phụ nữ. Hầu như lúc yêu người con gái nào cũng hỏi người mình yêu một câu tương tự như này: “Vì sao anh yêu em?” Rồi lại tự hỏi mình: “Ôi, sao xưa kia bao người tốt hơn giỏi hơn mình ko chọn lại chọn anh đó?”, nhưng liệu có người nào trả lời được ko? Tình yêu nhưng, làm gì có lý do, ta sẽ yêu nhau trong một khoảnh khắc nào đó, chỉ là cái liếc mắt đa tình của chàng trai hay nụ cười hé môi của cô gái, cũng đủ khiến đối phương chìm trong men say tình ái. Xuân Quỳnh trả lời được sóng diễn ra từ gió, nhưng gió diễn ra từ đâu thì nữ sĩ cũng chịu khoanh tay. Cũng như trong tình yêu, nữ sĩ ngơ ngẩn nhưng viết rằng: “Em cũng ko biết nữa/ Lúc nào ta yêu nhau?”. Cái suy tư đó vừa lãng mạn vừa là sự rối bời trong tình yêu của cô gái, cô đó cần một câu trả lời, một câu trả lời đủ để có được cảm giác an toàn từ chàng trai. Lúc “em” sống với tình yêu khắc khoải, hàng loạt suy nghĩ như nghìn con sóng dù ở lòng sâu hay mặt nước thì cũng chỉ nhớ tới một mình bờ cát, cũng như em chỉ có một mình anh nhưng thôi. Nỗi khổ tương tư chỉ những người nào đã yêu mới thấu hiểu, nhớ tới “Ngày đêm ko ngủ được”, nhớ tới “Cả trong mơ còn thức”. Tình yêu đó to lớn, nỗi khát khao của cô gái trẻ chẳng biết tới bậc nào nhưng giấc mơ vẫn “còn thức”.
      Nỗi mến thương nhung nhớ, xuôi Bắc ngược Nam cũng chẳng chút nào vơi bớt, lòng “em” luôn “Hướng về anh một phương”, thủy chung tận cùng. Xuân Quỳnh so sánh tình yêu với trăm nghìn con sóng nước, sóng nào chẳng đổ về bờ, tình yêu cũng vậy nếu thật lòng thương yêu, chẳng khó khăn nào có thể chia phôi lứa đôi, người có lòng ắt sẽ gặp lại nhau bằng một hình thức nào đó, gọi là duyên phận chăng? Tác giả lại lấy cuộc đời đối với biển rộng, đời có dài mấy rồi năm tháng cũng trôi qua, tuổi xuân cũng chẳng còn, biển dẫu lớn nhưng mây vẫn bay về phương xa, đi khỏi tầm mắt biển.

Xem thêm bài viết hay:  Viết đoạn văn 200 chữ về đức tính hi sinh

      Xuân Quỳnh có ý thức rất lớn về tuổi thanh xuân, về cuộc đời, về tình yêu, bà sống với tình yêu, với cái ước muốn dung dị đời thường. Bà có ước muốn lạ “Làm sao được tan ra/Thành trăm con sóng nhỏ”, Xuân Quỳnh “tham” lắm, một con sóng chẳng khiến bà thỏa mãn, chỉ muốn sao càng nhiều con sóng càng tốt, thế mới thỏa chí vẫy vùng với đại dương tình yêu, để tình yêu lưu lại muôn thuở, để có tình yêu đậm sâu, vĩnh cửu.
      Trong hoàn cảnh non sông vào thời đoạn năm 1967-1968, chiến tranh miền Bắc thảm khốc vô cùng, hàng vạn nam thiếu nữ tú tích cực ra chiến trường, những cuộc chia li vội vã, tiếc nuối, người đi kẻ ở, nửa buồn nửa vui. Nghe bài hát có câu thế này: “Sầu nhưng chi em? Lúc non sông cần trai hùng. Buồn nhưng chi em? Mai em về trong nắng êm.”. Gieo rắc vào lòng người con gái bao hi vọng đẹp tươi, và thế là người con gái ôm tình yêu đắm say, chờ bóng người lính chiến trở lại, tấm lòng trung trinh, kiên cường của người phụ nữ quả thực đáng quý biết bao. Xuân Quỳnh viết bài thơ Sóng có nhẽ cũng tác động ít nhiều từ những cuộc chia ly đó, đâu phải chỉ riêng xúc cảm tình yêu của riêng mình bà.
      Đọc thơ của Xuân Quỳnh thích lắm, thích vì cái hồn nhiên, yêu đời, thích vì cái mong ước về tình yêu lứa đôi thật dung dị, nhưng tràn đầy cảm hứng lãng mạn, bay bổng. Dù trong độ tuổi nào, nhưng ta có thể thấy rằng thơ Xuân Quỳnh viết về tình yêu vẫn vậy, vẫn tràn trề kỳ vọng đẹp tươi, trình bày cái tôi của người phụ nữ Việt Nam trong tình yêu, cuộc sống. Nỗi khát khao yêu và được yêu lúc nào cũng mãnh liệt, trực chờ tuôn trào mạnh mẽ. Thơ của bà cũng ngợi ca những đức tính tốt đẹp của người phụ nữ Việt Nam, thủy chung, son sắt, một lòng một dạ, hy sinh vì tình yêu. Tác giả sử dụng tài tình hình ảnh con sóng để nói thay cho tâm trạng người phụ nữ lúc yêu, một hình ảnh vừa giản dị, dễ tưởng tượng lại mang tính biểu tượng cao, đem lại cho bài thơ hiệu quả nghệ thuật và mạch xúc cảm dạt dào, việc trình bày tâm tư của Xuân Quỳnh được trọn vẹn. Sóng – Bài thơ cho tình yêu của phụ nữ.
Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 2

      Xuân Quỳnh là một trong những gương mặt tiêu biểu của thế hệ thơ trẻ thời kì chống Mỹ cứu nước. Thơ của nữ sĩ dễ đi vào lòng người với vẻ đẹp giản dị nhưng thắm thiết. Trong đó, “Sóng” là thi phẩm nổi trội của đời thơ Xuân Quỳnh.
      Trong bài thơ có hai hình tượng trung tâm đó là hình tượng sóng và em. Sóng trước hết là một sự vật tự nhiên, nhưng hình ảnh này ko chỉ mang nghĩa thực nhưng còn mang ý nghĩa biểu tượng. Đó ko chỉ là sóng biển nhưng còn là sóng tình yêu trong biển khơi tâm hồn người phụ nữ. Tác giả mượn sóng để nói lên những cung bậc xúc cảm trong lòng người con gái đang yêu. Hình tượng “em” là sự hóa thân của cái tôi Xuân Quỳnh. Nữ sĩ đã trải lòng mình trên những trang thơ, thổ lộ những xúc cảm, suy tư trong tình yêu.Sóng và em vừa song song tồn tại vừa soi chiếu lẫn nhau và có lúc lại hòa nhập vào làm một.
      Đoạn thơ “Dữ dội và dịu êm….Lúc nào ta yêu nhau”. Đây là những câu thơ đầu trong bài thơ “Sóng” nhưng thi sĩ đã khắc họa hình tượng sóng và hình tượng em để nói lên những tiếng lòng của thi sĩ. Hai câu thơ đầu tác giả nêu lên những trạng thái xúc cảm đối lập của sóng: lúc thì dữ dội, mạnh mẽ xô bờ lúc thì chảy trôi lững lờ, dịu êm. Đó cũng là những xúc cảm của người con gái lúc yêu. Trong tình yêu, lúc thì người con gái cuồng nhiệt, đắm say nhưng cũng có lúc e ấp, dè dặt. Những trạng thái đó tranh chấp nhưng lại thống nhất với nhau. Hai câu thơ trên được tổ chức theo phép đối tạo nên một cấu trúc tương hợp, hài hòa, làm nổi trội các tính chất nhiều chủng loại nhưng nhát quán của sóng.tác giả đặt những tính từ “dịu êm”, “lặng lẽ” ở cuối câu thơ vì đây là con sóng nữ tính.
“Sông ko hiểu nổi mình/Sóng tìm ra tận bể”
      Phép nhân hóa đã thổi hồn vào sóng để biến nó trở thành một con người. Sóng ko chấp nhận giới hạn chật chội, lúc ko được sóng hiểu, lúc ko tìm thấy được sự đồng điệu, nó tìm ra đại dương mênh mông. Trong tình yêu, người phụ nữ cũng ko chấp nhận những gì tầm thường, chật hẹp nhưng thường hướng tới những điều cao cả, lớn lao, thường muốn vươn tới những khát vọng vô bờ.
      Trong đoạn thơ tiếp theo,tác giả thông qua quy luật của sóng để nói về quy luật của tình yêu. “Ôi con sóng ngày xưa…Bổi hổi trong ngực trẻ”. Con sóng đã vỗ bờ từ nghìn xưa cho tới hiện thời và mãi mãi về sau này. Đó là quy luật ổn định của tự nhiên. Tình yêu cũng vậy, trước đây, hiện nay và mãi mãi về sau nó vẫn khơi lên những khát khao bổi hổi, rộn rực. Chừng nào còn con người trên cõi thế gian thì chừng đó tình yêu còn tồn tại như món quà kì diệu nhưng thượng đế tặng thưởng cho nhân loại.
      Nhân vật trữ tình đứng trước biển khơi với những suy nghĩ sâu lắng:
“Trước muôn trùng sóng bể…Từ nơi nào sóng lên”
      Người con gái đang nghĩ về bản thân mình, nghĩ về ý trung nhân và cũng suy tư về sóng biển. Nhân vật trữ tình đang ở trong niềm khát khao lí giải xuất xứ của sóng cũng như xuất xứ của tình yêu.
“Sóng diễn ra từ gió………..Lúc nào ta yêu nhau”
      “Em” đã ko phải truy tìm được căn nguyên của sóng cũng như xuất xứ của tình yêu. Tình yêu thần kì, kín đáo như toàn cầu tự nhiên. Nó là những rung động của con tim có những lúc lí trí ko thể can thiệp và cũng chẳng giảng giải được. Tình yêu vốn luôn là một câu hỏi, một ẩn số khó tìm thấy đáp án rõ ràng. Tác giả cũng phải thốt lên thổ lộ rằng ”Em cũng ko biết nữa. Lúc nào ta yêu nhau”. Chính cái ko biết đó lại là một chứng cớ cho tình yêu chân thực, đắm say, ko suy tính, người phụ nữ chỉ đi theo sự dẫn dắt của tâm hồn.
Đoạn thơ trên đã khắc họa lại hình tượng sinh động hình tượng sóng và hình tượng em. Qua hình tượng sóng tác giả muốn nói lên quy luật bất tử tình yêu.     Đoạn thơ trên rất thành công với thể thơ 5 chữ. Các câu thơ ngũ ngôn tiếp nối nhau như những con sóng triền miên, dạt dào ngoài đại dương.
Mạch xúc cảm bài Sóng – Bài mẫu 3
      Xuân Quỳnh là thi sĩ của hạnh phúc đời thường. Thơ bà là tiếng lòng của một tâm hồn xoành xoạch khát khao tình yêu, gắn bó hết mình với cuộc sống hàng ngày, trân trọng, nâng niu và tỷ mỉ cho hạnh phúc đời thường. Trong các thi sĩ nữ Việt Nam, Xuân Quỳnh xứng đáng được gọi là thi sĩ của tình yêu. Bà viết nhiều, viết hay về tình yêu nhưng có nhẽ Sóng là bài thơ rực rỡ hơn cả. Bởi nó nói lên được một tâm hồn khát khao yêu đương, một tình yêu vừa hồn nhiên chân thực, vừa mãnh liệt, sôi nổi của một trái tim phụ nữ.
      Tình yêu là đề tài muôn thuở của thi ca. Nhiều thi sĩ nổi tiếng đã viết về tình yêu với tất cả sự nồng nhiệt của một trái tim tuổi xanh. Ta bắt gặp một Xuân Diệu nồng nàn, đắm say và khát khao hiến dâng cho tình yêu, một Nguyễn Bính mơ mòng tìm về tình yêu đồng nội, một Anh Thơ tha thiết nhưng thẹn thùng cái duyên con gái… nhưng chỉ tới Xuân Quỳnh, cái khát vọng rất đỗi đời thường của con người đó mới được bộc bạch , nhưng bộc bạch một cách tâm thành như chính cuộc đời thi sĩ vậy : một thứ tình yêu vừa phong phú, phức tạp, vừa thiết tha sôi nổi của một trái tim phụ nữ đang rộn rực, đang khát khao yêu đương.
      Sóng trong tác phẩm cùng tên của thi sĩ mang hình ảnh ẩn dụ. Nó là sự hóa thân của cái tôi trữ tình đầy mộng mơ của thi nhân. Sóng và em tuy hai nhưng một, có lúc phân đôi để soi chiếu vào nhau làm nổi trội sự tương đồng, có lúc lại hòa nhập để tạo nên âm vang cộng hưởng. Và có thể nói qua hình tượng sóng, Xuân Quỳnh đã bộc bạch một tình yêu dạt dào, mênh mông và một khát vọng vĩnh hằng về tình yêu lứa đôi.
      Mở đầu bài thơ là trạng thái tâm lý đặc trưng của một tâm hồn đang khát khao yêu đương, đang tìm tới một tình yêu rộng lớn hơn. Xuân Quỳnh diễn tả thật cụ thể cái trạng thái khác thường, vừa phong phú vừa phức tạp trong một trái tim cồn cào khát khao tình yêu. Tính khí của người con gái đang yêu, cũng như sóng vậy thôi, vốn mang trong nó nhiều trạng thái đối cực: “Dữ dội và dịu êm, Ồn ĩ và lặng lẽ”… Và cũng như sóng, trái tim người con gái đang yêu ko chấp nhận sự tầm thường, nhỏ hẹp, luôn vươn tới cái lớn lao để có thể đồng cảm, đồng điệu với mình “Sông ko hiểu nổi mình, Sóng tìm ra tận bể”. Có thể thấy, ngay trong khổ thơ trước tiên này một nét mới mẻ trong quan niệm về tình yêu. Người con gái khát khao yêu đương nhưng ko còn nhẫn nhục, cam chịu nữa. Nếu “Sông ko hiểu nổi mình” thì sóng sóng dứt khoát từ bỏ nơi chật hẹp đó “Tìm ra tận bể”, tới với cái cao rộng, bao dung. Thật là sáng tỏ và cũng thật là quyết liệt !
      Nỗi khát vọng tình yêu xôn xao, rộn rực trong trái tim con người, trong quan niệm của Xuân Quỳnh, là khát vọng muôn thuở của nhân loại nhưng mãnh liệt nhất là của tuổi xanh. Nó cũng như sóng, mãi mãi trường tồn , vĩnh hằng với thời kì. Từ nghìn xưa, con người đã tới với tình yêu và mãi mãi cứ tới với tình yêu. Với con người, tình yêu bao giờ cũng là một khát vọng bổi hổi:
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày nay vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bổi hổi trong ngực trẻ
      Lúc tình yêu tới, như một tâm lý tự nhiên và thường tình, người ta luôn có nhu cầu tự tìm hiểu và phân tích. Nhưng tình yêu là một hiện tượng tâm lý khác thường, đầy kín đáo, ko thể khắc phục được bằng phép tắc thông thường, làm sao có thể trả lời được câu hỏi về khởi nguồn của tình yêu, về thời khắc mở màn của một tình yêu. Cái điều nhưng trước đó đã từng là Xuân Diêu băn khoăn “Làm sao cặt được tình nghĩa yêu? ” thì nay một lần nữa Xuân Quỳnh bộc bạch một cách hồn nhiên, thật dễ thương. Tình yêu cũng như sóng biển, như gió trời vậy thôi, làm sao có thể hiểu hết được. Nó cũng tự nhiên, hồn nhiên như tự nhiên , và cũng khó hiểu, nhiều bất thần như tự nhiên vậy :
Sóng diễn ra từ gió
Gió diễn ra từ đâu
Em cũng ko biết nữa
Lúc nào ta yêu nhau
      Tình yêu thường cũng gắn liền với nỗi nhớ lúc xa cách. Nỗi nhớ của một trái tim đang yêu được Xuân Quỳnh diễn tả thật mãnh liệt. Một nỗi nhớ túc trực cả lúc thức, cả lúc ngủ, bao trùm lên cả ko gian. Một nỗi nhớ cồn cào, da diết, ko thể nào yên, ko thể nào nguôi. Nó cuồn cuộn, dào dạt như những đợt sóng biển triền miên, vô hồi, vô hạn. Nhịp thơ trong suốt bài thơ này là nhịp sóng, nhưng rõ nhất, dào dạt, hăm hở, nô nức nhất , mãnh liệt nhất là ở đoạn thơ này :
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm ko ngủ được
      Và, như trên đã nói, vẫn là hình tượng song hành của sóng và em bổ sung đắp đổi cho nhau nhằm diễn tả thâm thúy hơn, ám ảnh hơn tình yêu và nỗi nhớ cùng với lòng thủy chung vô hạn của một trái tim đang rộn rực mến thương. Nỗi nhớ được diễn tả qua hình tượng con sóng nhớ bờ “ Ngày đêm ko ngủ được” vẫn chưa đủ, chưa thỏa, lại được trình bày một lần nữa qua nỗi nhớ của thi sĩ : “ Lòng em nhớ tới anh, Cả trong mơ còn thức”. Nỗi nhớ tràn đầy lòng yêu của thi sĩ. Nỗi nhớ túc trực trong mọi ko gian và thời kì, ko chỉ tồn tại trong ý thức nhưng còn len lỏi trong ý thức, xâm nhập vào cả trong giấc mơ. Những yêu cầu, khát khao yêu đương của người con gái được bộc lộ thật mãnh liệt nhưng cũng thật giản dị: sóng chỉ khát khao tới bờ cũng như em khát khao có anh ! Tình yêu của người con gái ở đây vừa thiết tha, mãnh liệt, vừa trong sáng, giản dị, vừa thủy chung duy nhất. Qua hình tượng sóng và em. Xuân Quỳnh đã nói lên thật tâm thành, táo tợn , ko hề giấu giếm cái khát vọng tình yêu sôi nổi, mãnh liệt của mình, một phụ nữ, một điều hiếm thấy trong văn học Việt Nam.
      Xuân Quỳnh viết bài thơ Sóng năm 1967, trong khi thi sĩ đã từng nếm trải sự tan vỡ trong tình yêu. Song, người phụ nữ hồn nhiên tha thiết yêu đời này vẫn còn ấp ủ biết bao hi vọng, vẫn phơi phới một niềm tin vào hạnh phúc trong trương lai. Vừa tự động viên, xoa dịu mình, tác giả vừa tin vào cái đích cuối cùng của một tình yêu lớn như con sóng nhất mực sẽ “tới bờ”, “dù muôn vời cách trở”. Tương lai hạnh phúc như đang còn ở phía trước. Và vì thế, ý thức về thời kì chưa làm thi sĩ lo lắng nhưng chỉ làm tăng thêm niềm tin tưởng:
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
      Xuân Quỳnh vừa thổ lộ trực tiếp, vừa mượn hình tượng sóng để nói và suy nghĩ về tình yêu. Những ý tưởng này có vẻ tự do, tản mạn, nhưng từ trong chiều sâu của thi tứ vẫn còn sự vận động nhất quán. Đó là cuộc hành trình khởi đầu là sự từ bỏ cái chật chội, nhỏ hẹp để tìm tới một tình yêu rộng lớn, rộng lớn, cuối cùng là khát vọng được sống hết mình trong tình yêu, muốn hóa thân vĩnh viễn thành tình yêu muôn thuở:
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để nghìn năm còn vỗ.
      Người con gái mong muốn hòa mình vào bể đời rộng lớn , bứt mình ra khỏi những toan lo tính toán , để ngập chìm trong bể lớn tình yêu. Phải có một tình yêu như thế nào thì mới có được một mong muốn cao cả tới chừng đó. Khát vọng tình yêu cũng là khát vọng sống mãnh liệt đủ đầy. Cuộc đời còn tình yêu thì cuộc đời còn tươi đẹp và đáng sống và sống trong tình yêu là một điều hạnh phúc. Xuân Quỳnh mong ước được sống mãi trong tình yêu, bất tử với tình yêu.
      Sóng là một bài thơ tình yêu rất tiêu biểu cho tư tưởng và phong cách thơ Xuân Quỳnh ở thời đoạn đầu. Một bài thơ vừa xinh xẻo, duyên dáng, vừa mãnh liệt, sôi nổi, vừa hồn nhiên, trong sáng, vừa ý nhị sâu xa. Sau này lúc đã nếm trải nhiều đắng cay trong tình yêu, giọng thơ Xuân Quỳnh ko còn phơi phới bốc men say nữa, nhưng cái khát vọng tình yêu vẫn tồn tại mãi mãi trong trái tim tràn trề mến thương của thi sĩ.
—/—
Tương tự bangtuanhoan.edu.vn đã trình diễn xong bài văn mẫu Mạch xúc cảm bài Sóng. Kỳ vọng sẽ giúp ích các em trong quá trình làm bài và ôn luyện cùng tác phẩm. Chúc các em học tốt môn Văn!
Đăng bởi: bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12

Xem thêm chi tiết về Mạch cảm xúc bài Sóng(hay nhất) ở đây:

Bạn thấy bài viết Mạch cảm xúc bài Sóng(hay nhất) có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu  không hãy comment góp ý thêm về Mạch cảm xúc bài Sóng(hay nhất) bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn

Nhớ để nguồn: Mạch cảm xúc bài Sóng(hay nhất) tại bangtuanhoan.edu.vn

Chuyên mục: Kiến thức chung

Viết một bình luận