Bạn đang xem: Tác giả Xuân Ba: Tập 49: [Kỳ cuối] Lý Hải Châu – Quản lý rừng tại bangtuanhoan.edu.vn
Nhà xuất bản Văn học có một giám đốc được biết đến là một lâm trưởng tàn ác nhưng thông minh: Lý Hải Châu.
Ông là Giám đốc Nhà xuất bản Văn học giai đoạn 1980 – 1988.
Mồng một Tết, tôi đến thăm nhà thầy giám thị. Bố. Lê Văn Ba. Anh ấy chịu sự giám sát của Sở tôi từ năm 1977. Sau đó, anh ấy là người quan trọng nhất của hai tờ báo Đại đoàn kết và Okalama. Nhưng độc giả nhắc tôi nhiều đến ông chủ của tôi qua bút danh Trần Khắc và những thứ bắt mắt trong đó có Người đàn bà quỳ.
Anh đang ngồi với một người khách gầy guộc gầy guộc. Giả thuyết của ông là đôi mắt tạo ra một biểu cảm kỳ lạ, lôi cuốn.
Tôi nắm lấy bàn tay xương xẩu 85 tuổi nhưng vẫn hút hết nghị lực của người lạ, ông Trần Quang Minh. Lý Hải Châu, nguyên Giám đốc Nhà xuất bản Văn học, một người đàn ông lạ.
Bạn và ông chủ của tôi đến từ cùng một đường phố. Nhà anh bên số lẻ, chị Ba bên số chẵn, cách nhau một ngã tư không rộng lắm. Tôi may mắn được nói chuyện với tất cả các bạn, những nhà văn và tác giả. Khác với hai người này, Mr. Ba ku Hỏa Lò, Mr. Lý Hải Châu, quê ở Côn Đảo. Có Mr. Châu là một tử tù, trước khi trở thành một điệp viên và một thiên tài.
Chuyện chiều xuân vỡ lở vì Mr. Châu rất khiêm tốn trong cách cư xử của mình. Tổng hợp lại, tôi cảm thấy cuộc sống của người ngoài hành tinh gầy guộc mà ai đó đã viết trong sách này rất thú vị!
Sinh ra ở Thường Tín, trước đây anh là học sinh trường Tư thục Thăng Long. Năm 17 tuổi, mẹ mất, gia đình túng quẫn, Lý Hải Châu phải bỏ dở việc học tú tài lên Sài Gòn kiếm tiền. May mắn thay, vì thông thạo tiếng Anh và tiếng Pháp, một công ty xuất bản đã cho phép anh làm việc.
Sau đó Châu trở lại Bình Xuyên, nơi có hai chiếc tàu. Khi còn trẻ, ông khiêm tốn, ôn hòa và đôn hậu nên Châu được mọi người trìu mến gọi là “thầy Nam Bắc Kỳ”.
Sau đó Thầy Năm trở thành tín hữu Bình Xuyên và Cao Đài. Xưởng đóng tàu có một đội bảo vệ gồm 50 người, đều là người Bình Xuyên. Sau đó Châu được Mr. Mười On, một thành ủy viên thành ủy Sài Gòn – Chợ Lớn, đang lẩn trốn trong nhóm bảo an Bình Xuyên, đã bị bắt nộp cho Việt Minh.
Mùa thu là ngày hai mươi ba. Ta theo tiếng núi sông kêu nguy… Pháp nổ súng. Vào Nam khởi nghĩa chống đối, Châu được điều về Ban Tuyên huấn Thủ Dầu Một làm Báo Giải phóng. Những năm 1946 – 1947, Lý Hải Châu được đào tạo và trở thành Cục trưởng Cục tình báo mạng lưới tình báo trong bộ máy kiểm soát của địch. Ông được cấp trên (Pháp, ngụy) tin cậy. Rồi Châu bị giặc bắt.
Lịch sử Công an nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh (NXB CAND, 1995, trang 141-142) viết:
“Ở Ty Công An Sài Gòn – Chợ Lớn, cùng với sự tăng cường của ban gián điệp Lý Hải Châu từ Sở Mật thám Nam Kỳ, mạng lưới theo dõi được khép kín và hoạt động mạnh. Chuyên gia Cao Đài, nhà báo Lý Hải Châu quản lý hai tờ báo Duy Tân và Điện tín Cao Đài hoạt động hợp pháp, tiếp cận dễ dàng với thủ đô Pháp và ngụy quyền, tiếp cận với nhiều nhóm chính trị, đồng thời bí mật cài cắm người vào các tổ chức của địch. .”
Lý Hải Châu “có giá” nên chúng bắt được anh, địch tìm mọi cách mua chuộc, tra tấn dã man và nhanh chóng ra quyết định thủ tiêu Lý Hải Châu.
May mắn thay, một tháng sau, tổng thống Pháp ra lệnh mang nó đi, rút ngắn mạng sống của anh ta. Lý Hải Châu bị đày ra Côn Đảo.
Những ngày còn lại trên Côn Đảo, Lý Hải Châu vẫn sẵn sàng đợi đến một ngày để được đi trường bắn. Nhìn về phía trước, giữ vững niềm tin vào một ngày mai tươi sáng.
*
* *
Người hướng dẫn gầy gò và rắn rỏi của tôi, nhà văn Lê Văn Ba, đã đột ngột ra đi. Và người tù Côn Đảo Lý Hải Châu cũng đã đi.
Lúc còn sống, tôi vô tình nghe nói tác giả Lê Văn Ba – Trần Khắc đang viết sách về người hàng xóm Lý Hải Châu. Đặc biệt đoạn Ba còn nhớ chi tiết, dưới hầm nhà Lý Hải Châu có cô Thu Trang, hoa hậu Việt Nam đầu tiên được báo chí Sài Gòn chụp hình lúc bấy giờ (1955). danh hiệu “Hoa khôi Việt Minh”. Đó là tương lai hạnh phúc của Thu Trang sau đó.
Đặc biệt, Mr. Lý Hải Châu giữ kho báu.
Của cải thế giới!
Khi Chị Sau bị bắn. Những người tù được giao nhiệm vụ đưa ông ra Hàng Dương đã cố tình tạo điều kiện dễ dàng nếu ông muốn nằm lâu trên bãi cát, để nghe tiếng sóng và hơi nóng của mặt trời. Và nhiều anh em xin lỗi đã đến gặp anh và từ biệt anh. Hai anh em tìm một tấm vải và che mặt anh ta. Trước khi đặt anh vào quan tài, một anh khác đã lén nhặt tấm vải. Tấm vải trải qua nhiều vòng bi, như báu vật, cuối cùng đến tay tử thần và người canh giữ nó lâu nhất chính là Lý Hải Châu.
Năm 1954, hòa bình lập lại, ông Châu và nhóm bạn tù Côn Đảo về tay đồng đội trên biển Sầm Sơn. Bố. Châu vẫn lặng lẽ giữ chiếc khăn “chị Sáu” của mình.
Bố. Lý Hải Châu giới thiệu Mr. Lê Văn Ba bàn của mình. Một chiếc bàn gỗ gụ chắc chắn, màu nâu nhạt, đầy sách, ở giữa có ngăn kéo, có khóa kéo. Một chiếc khăn, một báu vật, một vật linh thiêng được đặt trong đó.
Có phải Mr. Lê Văn Ba có thời gian để thể hiện những dòng quan tâm này? Nhưng trong di chúc của anh, tôi tìm thấy những dòng này của Mr. Lý Hải Châu xì tin.
*
* *
Năm 1954, hòa bình lập lại, Lý Hải Châu công tác ở Bộ Văn hóa, Ban Tuyên huấn Trung ương, đến năm 1979 ở Nhà xuất bản Văn học.
Sau nhiều năm khó khăn, công cuộc đổi mới ở nước ta đã hoàn thành từ năm 1986, được gọi là Đại hội Đảng lần thứ VI. Nhưng trước điều này và chuẩn bị cho sự thay đổi này, trong nông nghiệp đã giương cao ngọn cờ “hộ hợp tác, núp bóng”, trong sản xuất, lưu thông phân phối đã có hiện tượng “xóa rào, xé rào”. Và trong văn học nghệ thuật từ sau 1976 đã xảy ra một cuộc “vỡ đê”, một “đê bao” hẹp hòi kỳ thị, gò bó và người đầu tiên đứng ra làm hiện tượng đó là Lý Hải Châu, Giám đốc tổ chức. Quốc hội. Xuất bản sách!
Nhớ lại quãng thời gian khó khăn, Mr. Châu nói với tôi:
Rừng Việt Nam hiện đại, đặc biệt là từ năm 1920 đến 1945, đã phải chịu cảnh “phá rừng” trong nhiều năm. Bão về đâu, Số đỏ (Vũ Trọng Phụng), Bỉ ngạn đạn (Nguyên Hồng)… là những tên lửa bắn vào thành trì thực dân. Đâu rồi truyện ngắn của Nguyễn Công Hoan, Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân, rồi thơ mới của Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Hồ Dzếnh… Người ta xem như thuốc độc. Nhiều “nhà tư tưởng”, “nhà lý luận” chặt cây lớn…
Nhưng có một nhóm tác giả khác muốn xem lại nó.
Khi nghe tin tôi đã về Nhà xuất bản Văn học (mười năm trước tôi đã đến đây với một “tác phẩm” gồm những bản thảo chưa xuất bản. Tế Hanh nắm chặt tay tôi:
– Đã có Quyết định của Ban Tuyên giáo về công tác và hoạt động của Nhà xuất bản Văn học. Mỗi cuốn sách quan trọng, những ghi chú tuyệt vời giúp nó luôn ngăn nắp. Tôi tin rằng bạn có thể làm điều đó ngay bây giờ. Họ cho rằng tôi là Phó trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương và có đủ quyền lực để làm những gì mà lâu nay mọi người mong muốn. Tôi thầm nghĩ: Vì công việc thay đổi mọi thứ và đạo đức, tôi phải mạo hiểm, như tôi đã nhiều lần mạo hiểm trong đời.
Chúng tôi đang “trình” kế hoạch mười năm nữa sẽ xuất bản danh sách các nhà văn Việt Nam hiện đại, đứng đầu là Hồ Chí Minh, rồi Tố Hữu, Nông Quốc Chấn, Nguyễn Huy Tưởng, Anh Thơ… ở giữa là Tản Đà, Vũ Trọng Phụng. Lúc đầu, Mr. Nguyễn Tuân không tin nhà xuất bản sẽ in tuyển tập của mình. Anh hỏi tôi: Thế anh không sợ à? Thứ hai: Bạn không quan tâm sao? Vài ngày sau, anh ta nổi lên trên thuyền của mình: Này, được rồi, bạn có thể!
Tình hình “Bảo tồn và phát huy di sản văn hóa nước nhà”, “Trả lại giá trị thực cho các tác giả, tác phẩm trước Cách mạng Tháng Tám” thật khó khăn và nguy hiểm biết bao!
Các nhà tuyên truyền đã có một nhận thức chung về xã hội đã ăn sâu vào tâm trí của nhiều người, trên báo chí, sách vở và trường học. Một cuộc phiêu lưu hoàn toàn mới trong sách. Nhưng cùng với chặng đường đầu gian nan đó là hàng triệu độc giả. Người ta đổ xô mua thơ Nguyễn Bính nhiều hơn mua hàng thương mại. Và có Ngọn gió đầu tiên của Thạch Lam, Bánh đa của Nguyên Hồng, Sống mòn của Mạnh Phu Tử… Đến Vũ Trọng Phụng là “mạnh” nhất, ba phần này có đầy đủ Bão tố, Số đỏ, Kỹ nghệ. lấy chồng Tây… Còn nhớ “mừng” công trình đê Yosweka năm ấy. Trong nhà Vũ Thị Mỹ Hằng, cô con gái duy nhất của “Vua phóng sự đất Bắc” có rất nhiều bạn bè của cố nhà văn và đội ngũ biên kịch của NXB. Hằng run run thắp mấy nén hương lên bàn thờ, nghẹn lời: “Cha ơi, cha còn sống”.
Và Mr. Anh Phôn vỗ vai tôi: Vậy là anh đã phá “đê bao”, một hệ thống phân biệt đối xử hẹp hòi và không thay đổi. Ấy vậy mà trong cuộc họp báo toàn quốc năm ấy (1987) tôi đã lớn tiếng: “Người ta dám xông pha với Bão tố, Số đỏ và cả lập Giữa Xuân, Mang Hoa!”.
Kể cho tôi nghe về những năm tháng “thầm lặng, kiên trì và dũng cảm”, lời Châu trở nên thú vị. Có thể vì đây là một trải nghiệm mới đang diễn ra trong phần cuối hành trình của một người, vì đây là một “thành công” mà nội tâm con người không muốn xảy ra.
Nhớ copy bài này: Của Xuân Ba: Điều 49: [Kỳ cuối] Lý Hải Châu – Quản lý rừng tại bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Phong Thủy
Thêm đóng góp vào cuối năm 2022 tại đây: Cungtatnien.com
#Nhà văn #Mùa xuân #Chuyện của #nhà #Thời hạn #cuối cùng #Lý #Hải #Châu #Người #giữ rừng #rừng
Nhà văn Xuân Ba: Chuyện nhà 49: [Kỳ cuối] Lý Hải Châu – Người giữ rừng
Hình Ảnh về: Nhà văn Xuân Ba: Chuyện nhà 49: [Kỳ cuối] Lý Hải Châu – Người giữ rừng
Video về: Nhà văn Xuân Ba: Chuyện nhà 49: [Kỳ cuối] Lý Hải Châu – Người giữ rừng
Wiki về Nhà văn Xuân Ba: Chuyện nhà 49: [Kỳ cuối] Lý Hải Châu – Người giữ rừng
Nhà văn Xuân Ba: Chuyện nhà 49: [Kỳ cuối] Lý Hải Châu – Người giữ rừng -
Bạn đang xem: Tác giả Xuân Ba: Tập 49: [Kỳ cuối] Lý Hải Châu - Quản lý rừng tại bangtuanhoan.edu.vn
Nhà xuất bản Văn học có một giám đốc được biết đến là một lâm trưởng tàn ác nhưng thông minh: Lý Hải Châu.
Ông là Giám đốc Nhà xuất bản Văn học giai đoạn 1980 - 1988.
Mồng một Tết, tôi đến thăm nhà thầy giám thị. Bố. Lê Văn Ba. Anh ấy chịu sự giám sát của Sở tôi từ năm 1977. Sau đó, anh ấy là người quan trọng nhất của hai tờ báo Đại đoàn kết và Okalama. Nhưng độc giả nhắc tôi nhiều đến ông chủ của tôi qua bút danh Trần Khắc và những thứ bắt mắt trong đó có Người đàn bà quỳ.
Anh đang ngồi với một người khách gầy guộc gầy guộc. Giả thuyết của ông là đôi mắt tạo ra một biểu cảm kỳ lạ, lôi cuốn.
Tôi nắm lấy bàn tay xương xẩu 85 tuổi nhưng vẫn hút hết nghị lực của người lạ, ông Trần Quang Minh. Lý Hải Châu, nguyên Giám đốc Nhà xuất bản Văn học, một người đàn ông lạ.
Bạn và ông chủ của tôi đến từ cùng một đường phố. Nhà anh bên số lẻ, chị Ba bên số chẵn, cách nhau một ngã tư không rộng lắm. Tôi may mắn được nói chuyện với tất cả các bạn, những nhà văn và tác giả. Khác với hai người này, Mr. Ba ku Hỏa Lò, Mr. Lý Hải Châu, quê ở Côn Đảo. Có Mr. Châu là một tử tù, trước khi trở thành một điệp viên và một thiên tài.
Chuyện chiều xuân vỡ lở vì Mr. Châu rất khiêm tốn trong cách cư xử của mình. Tổng hợp lại, tôi cảm thấy cuộc sống của người ngoài hành tinh gầy guộc mà ai đó đã viết trong sách này rất thú vị!
Sinh ra ở Thường Tín, trước đây anh là học sinh trường Tư thục Thăng Long. Năm 17 tuổi, mẹ mất, gia đình túng quẫn, Lý Hải Châu phải bỏ dở việc học tú tài lên Sài Gòn kiếm tiền. May mắn thay, vì thông thạo tiếng Anh và tiếng Pháp, một công ty xuất bản đã cho phép anh làm việc.
Sau đó Châu trở lại Bình Xuyên, nơi có hai chiếc tàu. Khi còn trẻ, ông khiêm tốn, ôn hòa và đôn hậu nên Châu được mọi người trìu mến gọi là “thầy Nam Bắc Kỳ”.
Sau đó Thầy Năm trở thành tín hữu Bình Xuyên và Cao Đài. Xưởng đóng tàu có một đội bảo vệ gồm 50 người, đều là người Bình Xuyên. Sau đó Châu được Mr. Mười On, một thành ủy viên thành ủy Sài Gòn - Chợ Lớn, đang lẩn trốn trong nhóm bảo an Bình Xuyên, đã bị bắt nộp cho Việt Minh.
Mùa thu là ngày hai mươi ba. Ta theo tiếng núi sông kêu nguy... Pháp nổ súng. Vào Nam khởi nghĩa chống đối, Châu được điều về Ban Tuyên huấn Thủ Dầu Một làm Báo Giải phóng. Những năm 1946 - 1947, Lý Hải Châu được đào tạo và trở thành Cục trưởng Cục tình báo mạng lưới tình báo trong bộ máy kiểm soát của địch. Ông được cấp trên (Pháp, ngụy) tin cậy. Rồi Châu bị giặc bắt.
Lịch sử Công an nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh (NXB CAND, 1995, trang 141-142) viết:
“Ở Ty Công An Sài Gòn – Chợ Lớn, cùng với sự tăng cường của ban gián điệp Lý Hải Châu từ Sở Mật thám Nam Kỳ, mạng lưới theo dõi được khép kín và hoạt động mạnh. Chuyên gia Cao Đài, nhà báo Lý Hải Châu quản lý hai tờ báo Duy Tân và Điện tín Cao Đài hoạt động hợp pháp, tiếp cận dễ dàng với thủ đô Pháp và ngụy quyền, tiếp cận với nhiều nhóm chính trị, đồng thời bí mật cài cắm người vào các tổ chức của địch. ."
Lý Hải Châu “có giá” nên chúng bắt được anh, địch tìm mọi cách mua chuộc, tra tấn dã man và nhanh chóng ra quyết định thủ tiêu Lý Hải Châu.
May mắn thay, một tháng sau, tổng thống Pháp ra lệnh mang nó đi, rút ngắn mạng sống của anh ta. Lý Hải Châu bị đày ra Côn Đảo.
Những ngày còn lại trên Côn Đảo, Lý Hải Châu vẫn sẵn sàng đợi đến một ngày để được đi trường bắn. Nhìn về phía trước, giữ vững niềm tin vào một ngày mai tươi sáng.
*
* *
Người hướng dẫn gầy gò và rắn rỏi của tôi, nhà văn Lê Văn Ba, đã đột ngột ra đi. Và người tù Côn Đảo Lý Hải Châu cũng đã đi.
Lúc còn sống, tôi vô tình nghe nói tác giả Lê Văn Ba - Trần Khắc đang viết sách về người hàng xóm Lý Hải Châu. Đặc biệt đoạn Ba còn nhớ chi tiết, dưới hầm nhà Lý Hải Châu có cô Thu Trang, hoa hậu Việt Nam đầu tiên được báo chí Sài Gòn chụp hình lúc bấy giờ (1955). danh hiệu "Hoa khôi Việt Minh". Đó là tương lai hạnh phúc của Thu Trang sau đó.
Đặc biệt, Mr. Lý Hải Châu giữ kho báu.
Của cải thế giới!
Khi Chị Sau bị bắn. Những người tù được giao nhiệm vụ đưa ông ra Hàng Dương đã cố tình tạo điều kiện dễ dàng nếu ông muốn nằm lâu trên bãi cát, để nghe tiếng sóng và hơi nóng của mặt trời. Và nhiều anh em xin lỗi đã đến gặp anh và từ biệt anh. Hai anh em tìm một tấm vải và che mặt anh ta. Trước khi đặt anh vào quan tài, một anh khác đã lén nhặt tấm vải. Tấm vải trải qua nhiều vòng bi, như báu vật, cuối cùng đến tay tử thần và người canh giữ nó lâu nhất chính là Lý Hải Châu.
Năm 1954, hòa bình lập lại, ông Châu và nhóm bạn tù Côn Đảo về tay đồng đội trên biển Sầm Sơn. Bố. Châu vẫn lặng lẽ giữ chiếc khăn "chị Sáu" của mình.
Bố. Lý Hải Châu giới thiệu Mr. Lê Văn Ba bàn của mình. Một chiếc bàn gỗ gụ chắc chắn, màu nâu nhạt, đầy sách, ở giữa có ngăn kéo, có khóa kéo. Một chiếc khăn, một báu vật, một vật linh thiêng được đặt trong đó.
Có phải Mr. Lê Văn Ba có thời gian để thể hiện những dòng quan tâm này? Nhưng trong di chúc của anh, tôi tìm thấy những dòng này của Mr. Lý Hải Châu xì tin.
*
* *
Năm 1954, hòa bình lập lại, Lý Hải Châu công tác ở Bộ Văn hóa, Ban Tuyên huấn Trung ương, đến năm 1979 ở Nhà xuất bản Văn học.
Sau nhiều năm khó khăn, công cuộc đổi mới ở nước ta đã hoàn thành từ năm 1986, được gọi là Đại hội Đảng lần thứ VI. Nhưng trước điều này và chuẩn bị cho sự thay đổi này, trong nông nghiệp đã giương cao ngọn cờ “hộ hợp tác, núp bóng”, trong sản xuất, lưu thông phân phối đã có hiện tượng “xóa rào, xé rào”. Và trong văn học nghệ thuật từ sau 1976 đã xảy ra một cuộc “vỡ đê”, một “đê bao” hẹp hòi kỳ thị, gò bó và người đầu tiên đứng ra làm hiện tượng đó là Lý Hải Châu, Giám đốc tổ chức. Quốc hội. Xuất bản sách!
Nhớ lại quãng thời gian khó khăn, Mr. Châu nói với tôi:
Rừng Việt Nam hiện đại, đặc biệt là từ năm 1920 đến 1945, đã phải chịu cảnh “phá rừng” trong nhiều năm. Bão về đâu, Số đỏ (Vũ Trọng Phụng), Bỉ ngạn đạn (Nguyên Hồng)… là những tên lửa bắn vào thành trì thực dân. Đâu rồi truyện ngắn của Nguyễn Công Hoan, Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân, rồi thơ mới của Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Hồ Dzếnh... Người ta xem như thuốc độc. Nhiều “nhà tư tưởng”, “nhà lý luận” chặt cây lớn…
Nhưng có một nhóm tác giả khác muốn xem lại nó.
Khi nghe tin tôi đã về Nhà xuất bản Văn học (mười năm trước tôi đã đến đây với một “tác phẩm” gồm những bản thảo chưa xuất bản. Tế Hanh nắm chặt tay tôi:
- Đã có Quyết định của Ban Tuyên giáo về công tác và hoạt động của Nhà xuất bản Văn học. Mỗi cuốn sách quan trọng, những ghi chú tuyệt vời giúp nó luôn ngăn nắp. Tôi tin rằng bạn có thể làm điều đó ngay bây giờ. Họ cho rằng tôi là Phó trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương và có đủ quyền lực để làm những gì mà lâu nay mọi người mong muốn. Tôi thầm nghĩ: Vì công việc thay đổi mọi thứ và đạo đức, tôi phải mạo hiểm, như tôi đã nhiều lần mạo hiểm trong đời.
Chúng tôi đang “trình” kế hoạch mười năm nữa sẽ xuất bản danh sách các nhà văn Việt Nam hiện đại, đứng đầu là Hồ Chí Minh, rồi Tố Hữu, Nông Quốc Chấn, Nguyễn Huy Tưởng, Anh Thơ… ở giữa là Tản Đà, Vũ Trọng Phụng. Lúc đầu, Mr. Nguyễn Tuân không tin nhà xuất bản sẽ in tuyển tập của mình. Anh hỏi tôi: Thế anh không sợ à? Thứ hai: Bạn không quan tâm sao? Vài ngày sau, anh ta nổi lên trên thuyền của mình: Này, được rồi, bạn có thể!
Tình hình “Bảo tồn và phát huy di sản văn hóa nước nhà”, “Trả lại giá trị thực cho các tác giả, tác phẩm trước Cách mạng Tháng Tám” thật khó khăn và nguy hiểm biết bao!
Các nhà tuyên truyền đã có một nhận thức chung về xã hội đã ăn sâu vào tâm trí của nhiều người, trên báo chí, sách vở và trường học. Một cuộc phiêu lưu hoàn toàn mới trong sách. Nhưng cùng với chặng đường đầu gian nan đó là hàng triệu độc giả. Người ta đổ xô mua thơ Nguyễn Bính nhiều hơn mua hàng thương mại. Và có Ngọn gió đầu tiên của Thạch Lam, Bánh đa của Nguyên Hồng, Sống mòn của Mạnh Phu Tử... Đến Vũ Trọng Phụng là “mạnh” nhất, ba phần này có đầy đủ Bão tố, Số đỏ, Kỹ nghệ. lấy chồng Tây… Còn nhớ “mừng” công trình đê Yosweka năm ấy. Trong nhà Vũ Thị Mỹ Hằng, cô con gái duy nhất của “Vua phóng sự đất Bắc” có rất nhiều bạn bè của cố nhà văn và đội ngũ biên kịch của NXB. Hằng run run thắp mấy nén hương lên bàn thờ, nghẹn lời: “Cha ơi, cha còn sống”.
Và Mr. Anh Phôn vỗ vai tôi: Vậy là anh đã phá “đê bao”, một hệ thống phân biệt đối xử hẹp hòi và không thay đổi. Ấy vậy mà trong cuộc họp báo toàn quốc năm ấy (1987) tôi đã lớn tiếng: “Người ta dám xông pha với Bão tố, Số đỏ và cả lập Giữa Xuân, Mang Hoa!”.
Kể cho tôi nghe về những năm tháng “thầm lặng, kiên trì và dũng cảm”, lời Châu trở nên thú vị. Có thể vì đây là một trải nghiệm mới đang diễn ra trong phần cuối hành trình của một người, vì đây là một “thành công” mà nội tâm con người không muốn xảy ra.
Nhớ copy bài này: Của Xuân Ba: Điều 49: [Kỳ cuối] Lý Hải Châu - Quản lý rừng tại bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Phong Thủy
Thêm đóng góp vào cuối năm 2022 tại đây: Cungtatnien.com
#Nhà văn #Mùa xuân #Chuyện của #nhà #Thời hạn #cuối cùng #Lý #Hải #Châu #Người #giữ rừng #rừng
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” text-align: left;”>Ông là Giám đốc Nhà xuất bản Văn học giai đoạn 1980 – 1988.
Mồng một Tết, tôi đến thăm nhà thầy giám thị. Bố. Lê Văn Ba. Anh ấy chịu sự giám sát của Sở tôi từ năm 1977. Sau đó, anh ấy là người quan trọng nhất của hai tờ báo Đại đoàn kết và Okalama. Nhưng độc giả nhắc tôi nhiều đến ông chủ của tôi qua bút danh Trần Khắc và những thứ bắt mắt trong đó có Người đàn bà quỳ.
Anh đang ngồi với một người khách gầy guộc gầy guộc. Giả thuyết của ông là đôi mắt tạo ra một biểu cảm kỳ lạ, lôi cuốn.
Tôi nắm lấy bàn tay xương xẩu 85 tuổi nhưng vẫn hút hết nghị lực của người lạ, ông Trần Quang Minh. Lý Hải Châu, nguyên Giám đốc Nhà xuất bản Văn học, một người đàn ông lạ.
Bạn và ông chủ của tôi đến từ cùng một đường phố. Nhà anh bên số lẻ, chị Ba bên số chẵn, cách nhau một ngã tư không rộng lắm. Tôi may mắn được nói chuyện với tất cả các bạn, những nhà văn và tác giả. Khác với hai người này, Mr. Ba ku Hỏa Lò, Mr. Lý Hải Châu, quê ở Côn Đảo. Có Mr. Châu là một tử tù, trước khi trở thành một điệp viên và một thiên tài.
Chuyện chiều xuân vỡ lở vì Mr. Châu rất khiêm tốn trong cách cư xử của mình. Tổng hợp lại, tôi cảm thấy cuộc sống của người ngoài hành tinh gầy guộc mà ai đó đã viết trong sách này rất thú vị!
Sinh ra ở Thường Tín, trước đây anh là học sinh trường Tư thục Thăng Long. Năm 17 tuổi, mẹ mất, gia đình túng quẫn, Lý Hải Châu phải bỏ dở việc học tú tài lên Sài Gòn kiếm tiền. May mắn thay, vì thông thạo tiếng Anh và tiếng Pháp, một công ty xuất bản đã cho phép anh làm việc.
Sau đó Châu trở lại Bình Xuyên, nơi có hai chiếc tàu. Khi còn trẻ, ông khiêm tốn, ôn hòa và đôn hậu nên Châu được mọi người trìu mến gọi là “thầy Nam Bắc Kỳ”.
Sau đó Thầy Năm trở thành tín hữu Bình Xuyên và Cao Đài. Xưởng đóng tàu có một đội bảo vệ gồm 50 người, đều là người Bình Xuyên. Sau đó Châu được Mr. Mười On, một thành ủy viên thành ủy Sài Gòn – Chợ Lớn, đang lẩn trốn trong nhóm bảo an Bình Xuyên, đã bị bắt nộp cho Việt Minh.
Mùa thu là ngày hai mươi ba. Ta theo tiếng núi sông kêu nguy… Pháp nổ súng. Vào Nam khởi nghĩa chống đối, Châu được điều về Ban Tuyên huấn Thủ Dầu Một làm Báo Giải phóng. Những năm 1946 – 1947, Lý Hải Châu được đào tạo và trở thành Cục trưởng Cục tình báo mạng lưới tình báo trong bộ máy kiểm soát của địch. Ông được cấp trên (Pháp, ngụy) tin cậy. Rồi Châu bị giặc bắt.
Lịch sử Công an nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh (NXB CAND, 1995, trang 141-142) viết:
“Ở Ty Công An Sài Gòn – Chợ Lớn, cùng với sự tăng cường của ban gián điệp Lý Hải Châu từ Sở Mật thám Nam Kỳ, mạng lưới theo dõi được khép kín và hoạt động mạnh. Chuyên gia Cao Đài, nhà báo Lý Hải Châu quản lý hai tờ báo Duy Tân và Điện tín Cao Đài hoạt động hợp pháp, tiếp cận dễ dàng với thủ đô Pháp và ngụy quyền, tiếp cận với nhiều nhóm chính trị, đồng thời bí mật cài cắm người vào các tổ chức của địch. .”
Lý Hải Châu “có giá” nên chúng bắt được anh, địch tìm mọi cách mua chuộc, tra tấn dã man và nhanh chóng ra quyết định thủ tiêu Lý Hải Châu.
May mắn thay, một tháng sau, tổng thống Pháp ra lệnh mang nó đi, rút ngắn mạng sống của anh ta. Lý Hải Châu bị đày ra Côn Đảo.
Những ngày còn lại trên Côn Đảo, Lý Hải Châu vẫn sẵn sàng đợi đến một ngày để được đi trường bắn. Nhìn về phía trước, giữ vững niềm tin vào một ngày mai tươi sáng.
*
* *
Người hướng dẫn gầy gò và rắn rỏi của tôi, nhà văn Lê Văn Ba, đã đột ngột ra đi. Và người tù Côn Đảo Lý Hải Châu cũng đã đi.
Lúc còn sống, tôi vô tình nghe nói tác giả Lê Văn Ba – Trần Khắc đang viết sách về người hàng xóm Lý Hải Châu. Đặc biệt đoạn Ba còn nhớ chi tiết, dưới hầm nhà Lý Hải Châu có cô Thu Trang, hoa hậu Việt Nam đầu tiên được báo chí Sài Gòn chụp hình lúc bấy giờ (1955). danh hiệu “Hoa khôi Việt Minh”. Đó là tương lai hạnh phúc của Thu Trang sau đó.
Đặc biệt, Mr. Lý Hải Châu giữ kho báu.
Của cải thế giới!
Khi Chị Sau bị bắn. Những người tù được giao nhiệm vụ đưa ông ra Hàng Dương đã cố tình tạo điều kiện dễ dàng nếu ông muốn nằm lâu trên bãi cát, để nghe tiếng sóng và hơi nóng của mặt trời. Và nhiều anh em xin lỗi đã đến gặp anh và từ biệt anh. Hai anh em tìm một tấm vải và che mặt anh ta. Trước khi đặt anh vào quan tài, một anh khác đã lén nhặt tấm vải. Tấm vải trải qua nhiều vòng bi, như báu vật, cuối cùng đến tay tử thần và người canh giữ nó lâu nhất chính là Lý Hải Châu.
Năm 1954, hòa bình lập lại, ông Châu và nhóm bạn tù Côn Đảo về tay đồng đội trên biển Sầm Sơn. Bố. Châu vẫn lặng lẽ giữ chiếc khăn “chị Sáu” của mình.
Bố. Lý Hải Châu giới thiệu Mr. Lê Văn Ba bàn của mình. Một chiếc bàn gỗ gụ chắc chắn, màu nâu nhạt, đầy sách, ở giữa có ngăn kéo, có khóa kéo. Một chiếc khăn, một báu vật, một vật linh thiêng được đặt trong đó.
Có phải Mr. Lê Văn Ba có thời gian để thể hiện những dòng quan tâm này? Nhưng trong di chúc của anh, tôi tìm thấy những dòng này của Mr. Lý Hải Châu xì tin.
*
* *
Năm 1954, hòa bình lập lại, Lý Hải Châu công tác ở Bộ Văn hóa, Ban Tuyên huấn Trung ương, đến năm 1979 ở Nhà xuất bản Văn học.
Sau nhiều năm khó khăn, công cuộc đổi mới ở nước ta đã hoàn thành từ năm 1986, được gọi là Đại hội Đảng lần thứ VI. Nhưng trước điều này và chuẩn bị cho sự thay đổi này, trong nông nghiệp đã giương cao ngọn cờ “hộ hợp tác, núp bóng”, trong sản xuất, lưu thông phân phối đã có hiện tượng “xóa rào, xé rào”. Và trong văn học nghệ thuật từ sau 1976 đã xảy ra một cuộc “vỡ đê”, một “đê bao” hẹp hòi kỳ thị, gò bó và người đầu tiên đứng ra làm hiện tượng đó là Lý Hải Châu, Giám đốc tổ chức. Quốc hội. Xuất bản sách!
Nhớ lại quãng thời gian khó khăn, Mr. Châu nói với tôi:
Rừng Việt Nam hiện đại, đặc biệt là từ năm 1920 đến 1945, đã phải chịu cảnh “phá rừng” trong nhiều năm. Bão về đâu, Số đỏ (Vũ Trọng Phụng), Bỉ ngạn đạn (Nguyên Hồng)… là những tên lửa bắn vào thành trì thực dân. Đâu rồi truyện ngắn của Nguyễn Công Hoan, Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân, rồi thơ mới của Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Hồ Dzếnh… Người ta xem như thuốc độc. Nhiều “nhà tư tưởng”, “nhà lý luận” chặt cây lớn…
Nhưng có một nhóm tác giả khác muốn xem lại nó.
Khi nghe tin tôi đã về Nhà xuất bản Văn học (mười năm trước tôi đã đến đây với một “tác phẩm” gồm những bản thảo chưa xuất bản. Tế Hanh nắm chặt tay tôi:
– Đã có Quyết định của Ban Tuyên giáo về công tác và hoạt động của Nhà xuất bản Văn học. Mỗi cuốn sách quan trọng, những ghi chú tuyệt vời giúp nó luôn ngăn nắp. Tôi tin rằng bạn có thể làm điều đó ngay bây giờ. Họ cho rằng tôi là Phó trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương và có đủ quyền lực để làm những gì mà lâu nay mọi người mong muốn. Tôi thầm nghĩ: Vì công việc thay đổi mọi thứ và đạo đức, tôi phải mạo hiểm, như tôi đã nhiều lần mạo hiểm trong đời.
Chúng tôi đang “trình” kế hoạch mười năm nữa sẽ xuất bản danh sách các nhà văn Việt Nam hiện đại, đứng đầu là Hồ Chí Minh, rồi Tố Hữu, Nông Quốc Chấn, Nguyễn Huy Tưởng, Anh Thơ… ở giữa là Tản Đà, Vũ Trọng Phụng. Lúc đầu, Mr. Nguyễn Tuân không tin nhà xuất bản sẽ in tuyển tập của mình. Anh hỏi tôi: Thế anh không sợ à? Thứ hai: Bạn không quan tâm sao? Vài ngày sau, anh ta nổi lên trên thuyền của mình: Này, được rồi, bạn có thể!
Tình hình “Bảo tồn và phát huy di sản văn hóa nước nhà”, “Trả lại giá trị thực cho các tác giả, tác phẩm trước Cách mạng Tháng Tám” thật khó khăn và nguy hiểm biết bao!
Các nhà tuyên truyền đã có một nhận thức chung về xã hội đã ăn sâu vào tâm trí của nhiều người, trên báo chí, sách vở và trường học. Một cuộc phiêu lưu hoàn toàn mới trong sách. Nhưng cùng với chặng đường đầu gian nan đó là hàng triệu độc giả. Người ta đổ xô mua thơ Nguyễn Bính nhiều hơn mua hàng thương mại. Và có Ngọn gió đầu tiên của Thạch Lam, Bánh đa của Nguyên Hồng, Sống mòn của Mạnh Phu Tử… Đến Vũ Trọng Phụng là “mạnh” nhất, ba phần này có đầy đủ Bão tố, Số đỏ, Kỹ nghệ. lấy chồng Tây… Còn nhớ “mừng” công trình đê Yosweka năm ấy. Trong nhà Vũ Thị Mỹ Hằng, cô con gái duy nhất của “Vua phóng sự đất Bắc” có rất nhiều bạn bè của cố nhà văn và đội ngũ biên kịch của NXB. Hằng run run thắp mấy nén hương lên bàn thờ, nghẹn lời: “Cha ơi, cha còn sống”.
Và Mr. Anh Phôn vỗ vai tôi: Vậy là anh đã phá “đê bao”, một hệ thống phân biệt đối xử hẹp hòi và không thay đổi. Ấy vậy mà trong cuộc họp báo toàn quốc năm ấy (1987) tôi đã lớn tiếng: “Người ta dám xông pha với Bão tố, Số đỏ và cả lập Giữa Xuân, Mang Hoa!”.
Kể cho tôi nghe về những năm tháng “thầm lặng, kiên trì và dũng cảm”, lời Châu trở nên thú vị. Có thể vì đây là một trải nghiệm mới đang diễn ra trong phần cuối hành trình của một người, vì đây là một “thành công” mà nội tâm con người không muốn xảy ra.
Nhớ copy bài này: Của Xuân Ba: Điều 49: [Kỳ cuối] Lý Hải Châu – Quản lý rừng tại bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Phong Thủy
Thêm đóng góp vào cuối năm 2022 tại đây: Cungtatnien.com
#Nhà văn #Mùa xuân #Chuyện của #nhà #Thời hạn #cuối cùng #Lý #Hải #Châu #Người #giữ rừng #rừng
[/box]
#Nhà #văn #Xuân #Chuyện #nhà #Kỳ #cuối #Lý #Hải #Châu #Người #giữ #rừng
Nhớ để nguồn: Nhà văn Xuân Ba: Chuyện nhà 49: [Kỳ cuối] Lý Hải Châu – Người giữ rừng tại bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Phong thủy