Bạn có thể xem: Mây bay trên bangtuanhoan.edu.vn
Nghệ sĩ Quách Đại Hải và các bạn trẻ chúng tôi rất thân thiện. Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy gần ba mươi năm trước.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải và các bạn trẻ chúng tôi rất thân thiện. Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy gần ba mươi năm trước. Lúc đó tôi là một người lính xe tăng, đột nhiên được trở lại doanh trại quân đội giống như một giấc mơ. Còn hơn cả một giấc mơ khi Đại tá Khuất Quang Thụy trở lại trường một mình làm việc với Ban giám hiệu để tôi có khoảng một tháng viết văn, làm thơ và giáo dục Lê Lựu, Nguyễn Trí Huân, Vương Trọng, Nguyễn Báo, Lê Thanh Nghi, Nguyễn Đức Mậu, Chu Lai…
Trại viên hôm đó cũng tệ: Nguyễn Hữu Quý, Sương Nguyệt Minh, Lò Cao Nhum, Mạnh Lễ, Tô Hoàn… Tôi nhỏ tuổi nhất trại, ngu như sách, dở hơi nên nhiều khi tự tin quá. Và. Còn hai chị xinh đẹp Như Bình và Trần Thanh Hà được Giám đốc trại Lê Lựu khen viết hay làm tôi rùng mình nghĩ chắc mình là thằng ngu chứ không phải nhà văn. May mắn thay, từ giây phút đầu tiên cho đến cuối cùng, người chăm sóc và động viên tôi nhiều nhất là một nghệ sĩ điên, người biết tất cả mọi thứ. Đó là nghệ sĩ Quách Đại Hải, người có kinh nghiệm hàng chục năm vẽ chân dung các danh nhân võ lâm.
Hôm lấy xe ở bãi số 4, xe chuẩn bị đổi, mọi người tìm người khác. Giọng nữ nhà văn (sau này tôi mới biết chị là Nguyễn Thị Như Trang) bức xúc: “Mày mới bắt đầu, say đâu rồi? Bắt người ta đợi hoài, không ổn chút nào”. có hiểu gì đâu, tôi chỉ im lặng. Nhà văn Lê Lựu toát mồ hôi, lắc mái tóc xoăn, miệng lẩm bẩm: “Để tôi, để tôi…”. Cứ như vậy, hắn đi về phía góc phố có một quán ăn có khuôn mặt gầy như Tôn Ngộ Không, trên tay hắn vẫn còn cầm chén hoa, miệng nhét thứ gì đó, chân đi giày. cười rất buồn cười.
Tôi thấy nữ thư ký run lẩy bẩy quay người lại, mặc kệ Lê Lựu đang chuẩn bị đón bạn mình để lái xe đi. Trước khi xe đóng cửa, Lê Lựu mở mắt, vội vàng xuống xe nói: “Chờ một chút. Tôi đã trao chiếc cúp cho chủ nhân”. Rồi nhanh như sóc, mọi người không khỏi phẫn nộ khi thấy anh ngồi trước cửa xe bộ đội phì phèo điếu thuốc và hát: “Bèo ơi là đi trên mây… chờ…anh sẽ về…”.
Trong xe, dường như không ai dám nói chuyện với người đàn ông gầy gò đang hát. Ngay cả lái xe đội trưởng cũng không dám nhắc nhở. May mắn hôm đó đường hẹp và đông nên xe di chuyển chậm nên mọi việc vẫn ổn.
Khi đến Hải Dương, xe bị mắc kẹt trên đỉnh cầu Phú Lương. Bẵng đi một thời gian, tôi không thấy anh giảm cân. Mọi người đều khát nước và không muốn nói chuyện. Đột nhiên bài hát lại bắt đầu: “Con là con của bố mẹ, mẹ và bố… khi nào bố vắng nhà, con sẽ về… Bố không muốn con, bố không muốn con. Tôi không muốn xích lô… Tôi đi theo đường nhỏ, an toàn…”. Lúc này, như không chịu nổi, tác giả Đàn bà nổi giận: “Thôi đi. Ai cũng đau đầu muốn chết…” Thảo nào người đàn ông gầy gò nhanh chóng mang đến một túi bánh mì lớn và nước lạnh. mỗi người một ổ bánh mì và một chai nước lạnh, ai cũng tươi tỉnh cả mặt. Văn nhân hai tay cung kính đưa lễ vật, mỉm cười đắc ý: “Thần mời công chúa bái kiến! khiến nữ nhà văn lại bật cười.
Kể từ đó, không khí trong xe đã thay đổi.
Đúng lúc đường bị phong tỏa, tại cầu Phú Lương gió thổi mạnh. Với đồ lót và nước lạnh, mọi người trông thật hạnh phúc. Lúc đó, Lê Lựu từ phía sau xe hét lên: “Chào mừng anh Quách vào ca đoàn, nắm đinh và hát quốc ca”. Cùng lúc đó, một người đàn ông gầy gò, oai vệ bước đến giữa xe, thản nhiên nâng chiếc mũ trên cái đầu hói của Nguyễn Đức Mậu lên, hơi cúi người, làm một động tác như làm xiếc rồi bất ngờ nhìn lên nóc xe rồi nói. . ông mạnh miệng nói: “Quốc ca! Xuất phát!… Tiến lên quân đội Việt Nam… Vừa hát, cả xe cười phá lên vì dám hát quốc ca, mà trưởng trò là Quách Đại Hải và Lê Lựu thì tôi mới biết.
Trong trại đó, tôi mới thấy hết sự ân cần, quan tâm của nghệ sĩ Quách Đại Hải và các anh em nghệ sĩ, đặc biệt là tôi. Trong bữa ăn, anh ấy luôn ngồi cùng bàn với tôi, chăm sóc anh ấy như một người cha chăm sóc một đứa trẻ. Anh ấy ăn ít, nhưng anh ấy uống rất nhiều. Mỗi khi ăn phở, ông thường nói lớn: “Không ăn đồ ngu, ăn nước đi. Cả đời tôi ngu nên uống nước theo bản chất.
Những người sống trong trại sau vài ngày dường như đã quen với những trò đùa của anh ta. Các bạn nhậu Lò Cao Nhum, Phùng Kim Trọng, Phan Tùng Lưu… mừng rỡ khi thấy anh trai thò đầu ra khỏi chai lá chuối. Ông lão nhắm mắt, vội quay lưng về phía nữ nhà văn và đưa ngay chai rượu lên miệng. Còn lại một ít rượu dưới đáy chai, nếu không muốn phung phí, trước mặt những người uống rượu đang trầm trồ, ông rót vào tô phở đã để nguội từ lâu. húp xì xụp.
Trong trại sáng tác đó, tôi được anh chăm sóc, chữ viết không đẹp mà cân nặng của tôi tăng khoảng bốn ký. Tất cả những hình ảnh của anh em trong trại đều do anh viết. Năm 1996, mỗi bức ảnh trị giá nửa tháng tiền tiêu vặt của tôi.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải không chỉ giám sát lâu dài toàn bộ lĩnh vực võ thuật mà còn tham gia viết kịch bản, viết kịch bản, biên tập kịch bản phim, sản xuất hãng phim. Sau trại viết, tôi luôn cảm ơn anh rất nhiều khi quay lại Truyền hình Quân đội. Lúc bấy giờ, Đài Truyền hình Quân đội có chuyên mục Văn nghệ Quân đội phát sóng hàng tháng. Tổng biên tập Chí Phan giao cho tôi thực hiện chuyên mục này.
Tôi đi từ 84 Lý Thường Kiệt đến 4 Lý Nam Đế để lấy một mẫu bông do nghệ nhân Quách Đại Hải tặng và hỏi đó là bông gì. Trước sự hiện diện của một nghệ sĩ giàu có và một họa sĩ minh họa, anh ấy nói to về truyện ngắn, thơ, và những lập luận phê bình khiến tôi ngạc nhiên. Nguyễn Minh Châu nói thế này, Nguyễn Khải kia, Xuân Sách sâu sắc, Hồ Phương đáng kính… như một nhà phiên dịch sống. Rồi chính anh là người đã tư vấn và tận tình giúp tôi sáng tác chân dung về các danh họa Văn Dã, Mai Văn Hiến, Quang Thọ, Huy Oánh… Nhờ vậy mà tôi lớn lên cùng với nghệ thuật nhiếp ảnh. nhiều bậc thầy trong đó có nghệ sĩ Quách Đại Hải.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải là người khuyên tôi sớm về nhà số 4. Anh nói nếu tôi thuộc thế hệ nhà văn thì nên đi cày. Khi tôi sang đó, ông cùng các võ sư Lê Lựu, Chu Lai, Vương Trọng, Nguyễn Đức Mậu… về hưu. Rồi công việc cuốn chúng tôi đi. Đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy bóng dáng gầy gò hốc hác của cậu dưới gốc cây to.
Trong nghệ thuật, nghệ sĩ Quách Đại Hải là một cái tên khiêm tốn nhưng ngoài đời, anh luôn biết cách chiều lòng người. Đây là điều mà những người trẻ chúng ta nên học hỏi từ anh ấy.
Tôi xin kết thúc bài viết bằng một đoạn về chủ đề Quá khứ:
“Ai quên chứ tôi thì không bao giờ quên mùa hè năm 1990, tổ chức cho cả gia đình gồm cô dâu, chú rể và các con đi nghỉ mát 1 tuần ở Sầm Sơn. Lão “Giang Minh Sài” tâm đắc. lên xe “bốc” xe khách “bị thương nặng” cả năm chục, vào nhà vô tư, chị em con cháu được ngồi trên ghế còn văn nhân, nghệ sĩ tụ tập phía sau xe ca hát, kể chuyện tiếu lâm. làm cả xe cười sằng sặc quên cả cái nóng của mùi nước hoa và tiếng xe.tiếng xe mà.Rồi đi biển sướng lắm,các con lần đầu tiên được tung tăng trên bãi biển sóng xanh, bận nhất là ông Nghị, bà Phi, con nhỏ ba tuổi phải xách chai dầu.. bếp núc từ Hà Nội vào nấu cháo, ông Huân bà Trâm đỡ hơn, nhưng họ cũng chạy trên bãi cát để tìm con mình.
Thú vị nhất là tân Bí thư Thành ủy Lê Huy Ngọ, khi hay tin có đoàn văn nghệ sĩ vào, ông lập tức bắt xe từ thành phố ra thăm và không quên kèm theo lời “tuyệt vời”. hư hại.” . bom”. Trên đường đi thì tốt, trên đường về, ôi, sau “mấy ngày lênh đênh trên biển”, một người “bị thương nặng” bắt đầu chơi, hơn trăm cây số chết ba lần. Một lần, hơn Hai tiếng đồng hồ dưới cái nóng của mùa hè xứ Thanh, những gia đình đang và con nhỏ phải bỏ xe chạy ra ngoài, mặc kệ ai dắt xe ra ngoài, nếu trụ được thì tìm bụi cây, bụi rậm ngủ, chờ đợi. mặt trời mọc, rồi trốn đó… rồi từ từ trở về Hà Nội cho đến khi màn đêm buông xuống.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải là vậy. Nhưng những đám mây đã biến mất…
Nhớ copy bài này: Hít thở trên mây của website bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Phong Thủy
Thêm đóng góp vào cuối năm 2022 tại đây: Cungtatnien.com
#Lan tỏa #im lặng #có #bay #mây
Thấm thoắt đã mây bay
Hình Ảnh về: Thấm thoắt đã mây bay
Video về: Thấm thoắt đã mây bay
Wiki về Thấm thoắt đã mây bay
Thấm thoắt đã mây bay -
Bạn có thể xem: Mây bay trên bangtuanhoan.edu.vn
Nghệ sĩ Quách Đại Hải và các bạn trẻ chúng tôi rất thân thiện. Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy gần ba mươi năm trước.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải và các bạn trẻ chúng tôi rất thân thiện. Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy gần ba mươi năm trước. Lúc đó tôi là một người lính xe tăng, đột nhiên được trở lại doanh trại quân đội giống như một giấc mơ. Còn hơn cả một giấc mơ khi Đại tá Khuất Quang Thụy trở lại trường một mình làm việc với Ban giám hiệu để tôi có khoảng một tháng viết văn, làm thơ và giáo dục Lê Lựu, Nguyễn Trí Huân, Vương Trọng, Nguyễn Báo, Lê Thanh Nghi, Nguyễn Đức Mậu, Chu Lai…
Trại viên hôm đó cũng tệ: Nguyễn Hữu Quý, Sương Nguyệt Minh, Lò Cao Nhum, Mạnh Lễ, Tô Hoàn… Tôi nhỏ tuổi nhất trại, ngu như sách, dở hơi nên nhiều khi tự tin quá. Và. Còn hai chị xinh đẹp Như Bình và Trần Thanh Hà được Giám đốc trại Lê Lựu khen viết hay làm tôi rùng mình nghĩ chắc mình là thằng ngu chứ không phải nhà văn. May mắn thay, từ giây phút đầu tiên cho đến cuối cùng, người chăm sóc và động viên tôi nhiều nhất là một nghệ sĩ điên, người biết tất cả mọi thứ. Đó là nghệ sĩ Quách Đại Hải, người có kinh nghiệm hàng chục năm vẽ chân dung các danh nhân võ lâm.
Hôm lấy xe ở bãi số 4, xe chuẩn bị đổi, mọi người tìm người khác. Giọng nữ nhà văn (sau này tôi mới biết chị là Nguyễn Thị Như Trang) bức xúc: "Mày mới bắt đầu, say đâu rồi? Bắt người ta đợi hoài, không ổn chút nào". có hiểu gì đâu, tôi chỉ im lặng. Nhà văn Lê Lựu toát mồ hôi, lắc mái tóc xoăn, miệng lẩm bẩm: “Để tôi, để tôi…”. Cứ như vậy, hắn đi về phía góc phố có một quán ăn có khuôn mặt gầy như Tôn Ngộ Không, trên tay hắn vẫn còn cầm chén hoa, miệng nhét thứ gì đó, chân đi giày. cười rất buồn cười.
Tôi thấy nữ thư ký run lẩy bẩy quay người lại, mặc kệ Lê Lựu đang chuẩn bị đón bạn mình để lái xe đi. Trước khi xe đóng cửa, Lê Lựu mở mắt, vội vàng xuống xe nói: “Chờ một chút. Tôi đã trao chiếc cúp cho chủ nhân”. Rồi nhanh như sóc, mọi người không khỏi phẫn nộ khi thấy anh ngồi trước cửa xe bộ đội phì phèo điếu thuốc và hát: “Bèo ơi là đi trên mây… chờ...anh sẽ về...".
Trong xe, dường như không ai dám nói chuyện với người đàn ông gầy gò đang hát. Ngay cả lái xe đội trưởng cũng không dám nhắc nhở. May mắn hôm đó đường hẹp và đông nên xe di chuyển chậm nên mọi việc vẫn ổn.
Khi đến Hải Dương, xe bị mắc kẹt trên đỉnh cầu Phú Lương. Bẵng đi một thời gian, tôi không thấy anh giảm cân. Mọi người đều khát nước và không muốn nói chuyện. Đột nhiên bài hát lại bắt đầu: “Con là con của bố mẹ, mẹ và bố… khi nào bố vắng nhà, con sẽ về… Bố không muốn con, bố không muốn con. Tôi không muốn xích lô... Tôi đi theo đường nhỏ, an toàn…”. Lúc này, như không chịu nổi, tác giả Đàn bà nổi giận: “Thôi đi. Ai cũng đau đầu muốn chết…” Thảo nào người đàn ông gầy gò nhanh chóng mang đến một túi bánh mì lớn và nước lạnh. mỗi người một ổ bánh mì và một chai nước lạnh, ai cũng tươi tỉnh cả mặt. Văn nhân hai tay cung kính đưa lễ vật, mỉm cười đắc ý: “Thần mời công chúa bái kiến! khiến nữ nhà văn lại bật cười.
Kể từ đó, không khí trong xe đã thay đổi.
Đúng lúc đường bị phong tỏa, tại cầu Phú Lương gió thổi mạnh. Với đồ lót và nước lạnh, mọi người trông thật hạnh phúc. Lúc đó, Lê Lựu từ phía sau xe hét lên: “Chào mừng anh Quách vào ca đoàn, nắm đinh và hát quốc ca”. Cùng lúc đó, một người đàn ông gầy gò, oai vệ bước đến giữa xe, thản nhiên nâng chiếc mũ trên cái đầu hói của Nguyễn Đức Mậu lên, hơi cúi người, làm một động tác như làm xiếc rồi bất ngờ nhìn lên nóc xe rồi nói. . ông mạnh miệng nói: “Quốc ca! Xuất phát!… Tiến lên quân đội Việt Nam… Vừa hát, cả xe cười phá lên vì dám hát quốc ca, mà trưởng trò là Quách Đại Hải và Lê Lựu thì tôi mới biết.
Trong trại đó, tôi mới thấy hết sự ân cần, quan tâm của nghệ sĩ Quách Đại Hải và các anh em nghệ sĩ, đặc biệt là tôi. Trong bữa ăn, anh ấy luôn ngồi cùng bàn với tôi, chăm sóc anh ấy như một người cha chăm sóc một đứa trẻ. Anh ấy ăn ít, nhưng anh ấy uống rất nhiều. Mỗi khi ăn phở, ông thường nói lớn: “Không ăn đồ ngu, ăn nước đi. Cả đời tôi ngu nên uống nước theo bản chất.
Những người sống trong trại sau vài ngày dường như đã quen với những trò đùa của anh ta. Các bạn nhậu Lò Cao Nhum, Phùng Kim Trọng, Phan Tùng Lưu... mừng rỡ khi thấy anh trai thò đầu ra khỏi chai lá chuối. Ông lão nhắm mắt, vội quay lưng về phía nữ nhà văn và đưa ngay chai rượu lên miệng. Còn lại một ít rượu dưới đáy chai, nếu không muốn phung phí, trước mặt những người uống rượu đang trầm trồ, ông rót vào tô phở đã để nguội từ lâu. húp xì xụp.
Trong trại sáng tác đó, tôi được anh chăm sóc, chữ viết không đẹp mà cân nặng của tôi tăng khoảng bốn ký. Tất cả những hình ảnh của anh em trong trại đều do anh viết. Năm 1996, mỗi bức ảnh trị giá nửa tháng tiền tiêu vặt của tôi.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải không chỉ giám sát lâu dài toàn bộ lĩnh vực võ thuật mà còn tham gia viết kịch bản, viết kịch bản, biên tập kịch bản phim, sản xuất hãng phim. Sau trại viết, tôi luôn cảm ơn anh rất nhiều khi quay lại Truyền hình Quân đội. Lúc bấy giờ, Đài Truyền hình Quân đội có chuyên mục Văn nghệ Quân đội phát sóng hàng tháng. Tổng biên tập Chí Phan giao cho tôi thực hiện chuyên mục này.
Tôi đi từ 84 Lý Thường Kiệt đến 4 Lý Nam Đế để lấy một mẫu bông do nghệ nhân Quách Đại Hải tặng và hỏi đó là bông gì. Trước sự hiện diện của một nghệ sĩ giàu có và một họa sĩ minh họa, anh ấy nói to về truyện ngắn, thơ, và những lập luận phê bình khiến tôi ngạc nhiên. Nguyễn Minh Châu nói thế này, Nguyễn Khải kia, Xuân Sách sâu sắc, Hồ Phương đáng kính... như một nhà phiên dịch sống. Rồi chính anh là người đã tư vấn và tận tình giúp tôi sáng tác chân dung về các danh họa Văn Dã, Mai Văn Hiến, Quang Thọ, Huy Oánh... Nhờ vậy mà tôi lớn lên cùng với nghệ thuật nhiếp ảnh. nhiều bậc thầy trong đó có nghệ sĩ Quách Đại Hải.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải là người khuyên tôi sớm về nhà số 4. Anh nói nếu tôi thuộc thế hệ nhà văn thì nên đi cày. Khi tôi sang đó, ông cùng các võ sư Lê Lựu, Chu Lai, Vương Trọng, Nguyễn Đức Mậu... về hưu. Rồi công việc cuốn chúng tôi đi. Đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy bóng dáng gầy gò hốc hác của cậu dưới gốc cây to.
Trong nghệ thuật, nghệ sĩ Quách Đại Hải là một cái tên khiêm tốn nhưng ngoài đời, anh luôn biết cách chiều lòng người. Đây là điều mà những người trẻ chúng ta nên học hỏi từ anh ấy.
Tôi xin kết thúc bài viết bằng một đoạn về chủ đề Quá khứ:
“Ai quên chứ tôi thì không bao giờ quên mùa hè năm 1990, tổ chức cho cả gia đình gồm cô dâu, chú rể và các con đi nghỉ mát 1 tuần ở Sầm Sơn. Lão “Giang Minh Sài” tâm đắc. lên xe “bốc” xe khách “bị thương nặng” cả năm chục, vào nhà vô tư, chị em con cháu được ngồi trên ghế còn văn nhân, nghệ sĩ tụ tập phía sau xe ca hát, kể chuyện tiếu lâm. làm cả xe cười sằng sặc quên cả cái nóng của mùi nước hoa và tiếng xe.tiếng xe mà.Rồi đi biển sướng lắm,các con lần đầu tiên được tung tăng trên bãi biển sóng xanh, bận nhất là ông Nghị, bà Phi, con nhỏ ba tuổi phải xách chai dầu.. bếp núc từ Hà Nội vào nấu cháo, ông Huân bà Trâm đỡ hơn, nhưng họ cũng chạy trên bãi cát để tìm con mình.
Thú vị nhất là tân Bí thư Thành ủy Lê Huy Ngọ, khi hay tin có đoàn văn nghệ sĩ vào, ông lập tức bắt xe từ thành phố ra thăm và không quên kèm theo lời “tuyệt vời”. hư hại." . bom". Trên đường đi thì tốt, trên đường về, ôi, sau "mấy ngày lênh đênh trên biển", một người "bị thương nặng" bắt đầu chơi, hơn trăm cây số chết ba lần. Một lần, hơn Hai tiếng đồng hồ dưới cái nóng của mùa hè xứ Thanh, những gia đình đang và con nhỏ phải bỏ xe chạy ra ngoài, mặc kệ ai dắt xe ra ngoài, nếu trụ được thì tìm bụi cây, bụi rậm ngủ, chờ đợi. mặt trời mọc, rồi trốn đó... rồi từ từ trở về Hà Nội cho đến khi màn đêm buông xuống.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải là vậy. Nhưng những đám mây đã biến mất...
Nhớ copy bài này: Hít thở trên mây của website bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Phong Thủy
Thêm đóng góp vào cuối năm 2022 tại đây: Cungtatnien.com
#Lan tỏa #im lặng #có #bay #mây
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” text-align: left;”>Nghệ sĩ Quách Đại Hải và các bạn trẻ chúng tôi rất thân thiện. Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy gần ba mươi năm trước. Lúc đó tôi là một người lính xe tăng, đột nhiên được trở lại doanh trại quân đội giống như một giấc mơ. Còn hơn cả một giấc mơ khi Đại tá Khuất Quang Thụy trở lại trường một mình làm việc với Ban giám hiệu để tôi có khoảng một tháng viết văn, làm thơ và giáo dục Lê Lựu, Nguyễn Trí Huân, Vương Trọng, Nguyễn Báo, Lê Thanh Nghi, Nguyễn Đức Mậu, Chu Lai…
Trại viên hôm đó cũng tệ: Nguyễn Hữu Quý, Sương Nguyệt Minh, Lò Cao Nhum, Mạnh Lễ, Tô Hoàn… Tôi nhỏ tuổi nhất trại, ngu như sách, dở hơi nên nhiều khi tự tin quá. Và. Còn hai chị xinh đẹp Như Bình và Trần Thanh Hà được Giám đốc trại Lê Lựu khen viết hay làm tôi rùng mình nghĩ chắc mình là thằng ngu chứ không phải nhà văn. May mắn thay, từ giây phút đầu tiên cho đến cuối cùng, người chăm sóc và động viên tôi nhiều nhất là một nghệ sĩ điên, người biết tất cả mọi thứ. Đó là nghệ sĩ Quách Đại Hải, người có kinh nghiệm hàng chục năm vẽ chân dung các danh nhân võ lâm.
Hôm lấy xe ở bãi số 4, xe chuẩn bị đổi, mọi người tìm người khác. Giọng nữ nhà văn (sau này tôi mới biết chị là Nguyễn Thị Như Trang) bức xúc: “Mày mới bắt đầu, say đâu rồi? Bắt người ta đợi hoài, không ổn chút nào”. có hiểu gì đâu, tôi chỉ im lặng. Nhà văn Lê Lựu toát mồ hôi, lắc mái tóc xoăn, miệng lẩm bẩm: “Để tôi, để tôi…”. Cứ như vậy, hắn đi về phía góc phố có một quán ăn có khuôn mặt gầy như Tôn Ngộ Không, trên tay hắn vẫn còn cầm chén hoa, miệng nhét thứ gì đó, chân đi giày. cười rất buồn cười.
Tôi thấy nữ thư ký run lẩy bẩy quay người lại, mặc kệ Lê Lựu đang chuẩn bị đón bạn mình để lái xe đi. Trước khi xe đóng cửa, Lê Lựu mở mắt, vội vàng xuống xe nói: “Chờ một chút. Tôi đã trao chiếc cúp cho chủ nhân”. Rồi nhanh như sóc, mọi người không khỏi phẫn nộ khi thấy anh ngồi trước cửa xe bộ đội phì phèo điếu thuốc và hát: “Bèo ơi là đi trên mây… chờ…anh sẽ về…”.
Trong xe, dường như không ai dám nói chuyện với người đàn ông gầy gò đang hát. Ngay cả lái xe đội trưởng cũng không dám nhắc nhở. May mắn hôm đó đường hẹp và đông nên xe di chuyển chậm nên mọi việc vẫn ổn.
Khi đến Hải Dương, xe bị mắc kẹt trên đỉnh cầu Phú Lương. Bẵng đi một thời gian, tôi không thấy anh giảm cân. Mọi người đều khát nước và không muốn nói chuyện. Đột nhiên bài hát lại bắt đầu: “Con là con của bố mẹ, mẹ và bố… khi nào bố vắng nhà, con sẽ về… Bố không muốn con, bố không muốn con. Tôi không muốn xích lô… Tôi đi theo đường nhỏ, an toàn…”. Lúc này, như không chịu nổi, tác giả Đàn bà nổi giận: “Thôi đi. Ai cũng đau đầu muốn chết…” Thảo nào người đàn ông gầy gò nhanh chóng mang đến một túi bánh mì lớn và nước lạnh. mỗi người một ổ bánh mì và một chai nước lạnh, ai cũng tươi tỉnh cả mặt. Văn nhân hai tay cung kính đưa lễ vật, mỉm cười đắc ý: “Thần mời công chúa bái kiến! khiến nữ nhà văn lại bật cười.
Kể từ đó, không khí trong xe đã thay đổi.
Đúng lúc đường bị phong tỏa, tại cầu Phú Lương gió thổi mạnh. Với đồ lót và nước lạnh, mọi người trông thật hạnh phúc. Lúc đó, Lê Lựu từ phía sau xe hét lên: “Chào mừng anh Quách vào ca đoàn, nắm đinh và hát quốc ca”. Cùng lúc đó, một người đàn ông gầy gò, oai vệ bước đến giữa xe, thản nhiên nâng chiếc mũ trên cái đầu hói của Nguyễn Đức Mậu lên, hơi cúi người, làm một động tác như làm xiếc rồi bất ngờ nhìn lên nóc xe rồi nói. . ông mạnh miệng nói: “Quốc ca! Xuất phát!… Tiến lên quân đội Việt Nam… Vừa hát, cả xe cười phá lên vì dám hát quốc ca, mà trưởng trò là Quách Đại Hải và Lê Lựu thì tôi mới biết.
Trong trại đó, tôi mới thấy hết sự ân cần, quan tâm của nghệ sĩ Quách Đại Hải và các anh em nghệ sĩ, đặc biệt là tôi. Trong bữa ăn, anh ấy luôn ngồi cùng bàn với tôi, chăm sóc anh ấy như một người cha chăm sóc một đứa trẻ. Anh ấy ăn ít, nhưng anh ấy uống rất nhiều. Mỗi khi ăn phở, ông thường nói lớn: “Không ăn đồ ngu, ăn nước đi. Cả đời tôi ngu nên uống nước theo bản chất.
Những người sống trong trại sau vài ngày dường như đã quen với những trò đùa của anh ta. Các bạn nhậu Lò Cao Nhum, Phùng Kim Trọng, Phan Tùng Lưu… mừng rỡ khi thấy anh trai thò đầu ra khỏi chai lá chuối. Ông lão nhắm mắt, vội quay lưng về phía nữ nhà văn và đưa ngay chai rượu lên miệng. Còn lại một ít rượu dưới đáy chai, nếu không muốn phung phí, trước mặt những người uống rượu đang trầm trồ, ông rót vào tô phở đã để nguội từ lâu. húp xì xụp.
Trong trại sáng tác đó, tôi được anh chăm sóc, chữ viết không đẹp mà cân nặng của tôi tăng khoảng bốn ký. Tất cả những hình ảnh của anh em trong trại đều do anh viết. Năm 1996, mỗi bức ảnh trị giá nửa tháng tiền tiêu vặt của tôi.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải không chỉ giám sát lâu dài toàn bộ lĩnh vực võ thuật mà còn tham gia viết kịch bản, viết kịch bản, biên tập kịch bản phim, sản xuất hãng phim. Sau trại viết, tôi luôn cảm ơn anh rất nhiều khi quay lại Truyền hình Quân đội. Lúc bấy giờ, Đài Truyền hình Quân đội có chuyên mục Văn nghệ Quân đội phát sóng hàng tháng. Tổng biên tập Chí Phan giao cho tôi thực hiện chuyên mục này.
Tôi đi từ 84 Lý Thường Kiệt đến 4 Lý Nam Đế để lấy một mẫu bông do nghệ nhân Quách Đại Hải tặng và hỏi đó là bông gì. Trước sự hiện diện của một nghệ sĩ giàu có và một họa sĩ minh họa, anh ấy nói to về truyện ngắn, thơ, và những lập luận phê bình khiến tôi ngạc nhiên. Nguyễn Minh Châu nói thế này, Nguyễn Khải kia, Xuân Sách sâu sắc, Hồ Phương đáng kính… như một nhà phiên dịch sống. Rồi chính anh là người đã tư vấn và tận tình giúp tôi sáng tác chân dung về các danh họa Văn Dã, Mai Văn Hiến, Quang Thọ, Huy Oánh… Nhờ vậy mà tôi lớn lên cùng với nghệ thuật nhiếp ảnh. nhiều bậc thầy trong đó có nghệ sĩ Quách Đại Hải.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải là người khuyên tôi sớm về nhà số 4. Anh nói nếu tôi thuộc thế hệ nhà văn thì nên đi cày. Khi tôi sang đó, ông cùng các võ sư Lê Lựu, Chu Lai, Vương Trọng, Nguyễn Đức Mậu… về hưu. Rồi công việc cuốn chúng tôi đi. Đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy bóng dáng gầy gò hốc hác của cậu dưới gốc cây to.
Trong nghệ thuật, nghệ sĩ Quách Đại Hải là một cái tên khiêm tốn nhưng ngoài đời, anh luôn biết cách chiều lòng người. Đây là điều mà những người trẻ chúng ta nên học hỏi từ anh ấy.
Tôi xin kết thúc bài viết bằng một đoạn về chủ đề Quá khứ:
“Ai quên chứ tôi thì không bao giờ quên mùa hè năm 1990, tổ chức cho cả gia đình gồm cô dâu, chú rể và các con đi nghỉ mát 1 tuần ở Sầm Sơn. Lão “Giang Minh Sài” tâm đắc. lên xe “bốc” xe khách “bị thương nặng” cả năm chục, vào nhà vô tư, chị em con cháu được ngồi trên ghế còn văn nhân, nghệ sĩ tụ tập phía sau xe ca hát, kể chuyện tiếu lâm. làm cả xe cười sằng sặc quên cả cái nóng của mùi nước hoa và tiếng xe.tiếng xe mà.Rồi đi biển sướng lắm,các con lần đầu tiên được tung tăng trên bãi biển sóng xanh, bận nhất là ông Nghị, bà Phi, con nhỏ ba tuổi phải xách chai dầu.. bếp núc từ Hà Nội vào nấu cháo, ông Huân bà Trâm đỡ hơn, nhưng họ cũng chạy trên bãi cát để tìm con mình.
Thú vị nhất là tân Bí thư Thành ủy Lê Huy Ngọ, khi hay tin có đoàn văn nghệ sĩ vào, ông lập tức bắt xe từ thành phố ra thăm và không quên kèm theo lời “tuyệt vời”. hư hại.” . bom”. Trên đường đi thì tốt, trên đường về, ôi, sau “mấy ngày lênh đênh trên biển”, một người “bị thương nặng” bắt đầu chơi, hơn trăm cây số chết ba lần. Một lần, hơn Hai tiếng đồng hồ dưới cái nóng của mùa hè xứ Thanh, những gia đình đang và con nhỏ phải bỏ xe chạy ra ngoài, mặc kệ ai dắt xe ra ngoài, nếu trụ được thì tìm bụi cây, bụi rậm ngủ, chờ đợi. mặt trời mọc, rồi trốn đó… rồi từ từ trở về Hà Nội cho đến khi màn đêm buông xuống.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải là vậy. Nhưng những đám mây đã biến mất…
Nhớ copy bài này: Hít thở trên mây của website bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Phong Thủy
Thêm đóng góp vào cuối năm 2022 tại đây: Cungtatnien.com
#Lan tỏa #im lặng #có #bay #mây
[/box]
#Thấm #thoắt #đã #mây #bay
Nhớ để nguồn: Thấm thoắt đã mây bay tại bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Phong thủy