Tình yêu là gì nhưng mà tất cả mọi người đều khát khao tới vậy? Xúc cảm tự nhiên đấy có gì nhưng mà mãnh liệt tới thế, khiến con người ta ko ngừng nghĩ về đối phương và mong cho họ những điều tốt đẹp nhất. Trong bài viết này, mời các độc giả những dòng tản văn tràn đầy xúc cảm về tình yêu nhưng mà Tikibook đã sưu tầm dưới đây:
- Bên nhau bao lâu
- Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình
- Vì sao yêu nhau nhưng mà ko cho nhau danh phận
- Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt
- Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ
- Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn ko ngờ tới
- Nụ cười anh đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân
Bên nhau bao lâu
Sài Gòn mưa rơi, nhớ anh và yêu anh. Vẫn góc phố thân quen với những hoài niệm cũ, ghé vào quán quen ven đường, bài nhạc du dương đưa em trở về những ngày còn mộng mơ.
Mình gặp anh bao lâu rồi anh nhỉ?Bảy năm tám tháng rồi, kể từ ngày còn chung bước trong ngôi trường cấp 3. Anh quen em, em quen anh, tình yêu trong sáng tuổi học trò. Em còn nhớ hình ảnh cậu bạn cùng bàn với chiếc kính đen, khuôn mặt ngố ngố hay làm em cười. Nhớ dáng vẻ chạy hì hục cầm que kem vừa sắm được dưới căn tin trường cho em. Em nhớ cách anh yên lặng, vỗ vai em lúc người con gái anh thương bị mẹ trách.Em đã luôn nghĩ rằng kết thúc ba năm học đấy, chúng mình còn có thể bên nhau hay ko? Hay cũng chỉ là bè bạn thuần tuý, anh sẽ tìm được mẫu người mới, thích hợp hơn em, rồi hai người hai ngã.Ko đúng, cũng là hai người hai ngã đấy, anh nơi trời Tây tiếp tục bốn năm đại học học, em ở lại theo đuổi say mê của bản thân mình.Nhưng mình vẫn còn có nhau, vẫn tin nhắn, vẫn videocall, vẫn là lúc:Em buồn, vẫn có anh ở đó, chỉ cần một cuộc gọi, là anh lại xuất hiện tâm tình cùng em, bất kể lúc nào,Anh chán nản cần có người ở bên, em chợt gọi tới để động viên anh, kể anh nghe những câu chuyện, những người bạn mới nhưng mà em kết giao.Nụ cười của anh vẫn làm tim em ấm nồng mỗi lúc đông về, lúc ko có bè bạn tâm tư.Vậy là cảm giác muốn được người nào đó ở bên nơi đất khách của anh và sự lẻ loi mong được vỗ về của em vẫn được phục vụ đấy thôi, cần gì người khác anh đâu nhỉ?Vẫn tình cảm bình dị của những con người phổ biến, nơi góc phố nhỏ thân quen, em lại nhớ những ngày anh chở em đi ăn, đèo em trên chiếc xe đạp con con, với vài chục nghìn lẻ vậy nhưng mà đáng yêu làm sao!Vẫn nhớ anh, yêu anh dù nhịp sống có lập cập tới mấy, vẫn có một góc nhỏ trong tâm tư em dành cho người mình yêu. Ko biết anh bên đấy có ổn ko, còn một năm nữa anh về là tròn bốn năm chúng mình yêu xa rồi đấy. Người ta bảo em chờ được ba năm rồi, thì còn một năm nữa ráng lên, “tình yêu của bọn mày bền chặt thật”. Em chỉ biết cười cho qua, “yêu xa” là cả quá trình hy vọng ko chỉ của em, nhưng mà anh cũng thế. Mỗi tối nhìn anh qua màn hình điện thoại, em lại muốn đặt vé, bay ngay sang bên đấy nói với anh nghìn lời mến thương nhưng mà em vẫn chưa thổ lộ.Em nhớ vòng tay rắn rỏi, cái ôm ấm áp của người em yêu, em nhớ ánh mắt dịu dàng của anh. Nhớ những biểu cảm trên gương mặt lúc anh làm nũng. Một năm nữa thôi, về bên em anh nhé. Một đứa nhạy cảm, dễ yếu lòng và lay động như em cũng chỉ nhẫn nại chờ anh thế thôi. Em chấp nhận hi sinh cả thanh xuân của mình vì một người đàn ông nhưng mà em tin tưởng. Người nhưng mà em biết sẽ luôn bên em lúc em buồn, sẽ làm em cười, sẽ mang chiếc khăn choàng vào cổ em, sẽ nắm lấy đôi tay nhạy cảm của em lúc đi dọc trên tuyến đường mòn. Người đó sẽ mãi là anh.Cuối cùng em chờ được rồi, chờ anh trở về và chờ ngày chúng ta sánh bước bên nhau tới cuối tuyến đường.Người ta bảo yêu xa dễ tan vỡ lắm, em cũng nghĩ vậy. Em chưa từng dám tin mình có thể chờ anh 4 năm, chưa từng dám tin anh và cũng ko tin vào sự nhẫn nại của bản thân.Em rất sợ tan vỡ, sợ nhìn người mình từng yêu kế bên người khác. ” Yêu là nhìn người mình thương được hạnh phúc”, người ta bảo thế. Nhưng em ko rộng lượng, cao cả tới vậy đâu, em ghét cảm giác phải nhường anh cho người nào khác. Anh à, nếu một ngày hết yêu hãy nói cho em nhé, em ko muốn làm người gây khó dễ cho người nào cả, hết yêu thì em sẽ buông. Vì nếu đã hết yêu, duyên nợ đã cạn thì em nghĩ đừng nên níu kéo làm gì.“Chỉ cần đối phương tâm thành, thật lòng tin tưởng thì sợ gì người thứ ba, sợ gì khoảng cách địa lý hả em”. Câu nói của anh khiến em dám đánh cược cả thanh xuân của mình. Thời khắc đó, em biết mình đã chọn đúng người. Giờ mình ngồi đây, em tựa vào vai anh trên nền cỏ xanh, trời nhá nhem tối.Thế là mình thành thân được 8 tháng rồi. Yêu anh, cảm ơn vì đã bên nhau 7 năm 8 tháng qua, cảm ơn anh vì sẵn sàng bảo vệ em suốt những năm tháng còn lại trong cuộc đời.Sài Gòn rộng lớn, dễ gì kiếm được nhau, kiếm được rồi thì đừng từ bỏ, đừng buông tay lúc bước vào thời kỳ yêu xa. Yêu xa đẹp lắm, mỏng manh lắm nhưng nhìn lại sẽ thấy tình yêu của đôi ta dai sức tới thế nào. Bạn à, nếu muốn thì sẽ tìm cách, còn ko thì người ta sẽ tìm lý do. Nếu nói rằng yêu xa là đỗ vỡ thì phải chăng là do ta chưa đủ nhẫn nại, chưa đủ tin tưởng vào nhau đấy thôi. Yêu xa như một thử thách quyết định của tình yêu, cùng nhau qua được nó rồi thì đó chính là “vĩnh viễn”.Người viết: Thể Hồng
Bên nhau bao lâu
Bên nhau bao lâu
Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình
Là thứ tình yêu long trời lở đất, là thứ tình yêu tạm thời, hay là thứ tình yêu vì muốn yên ổn cả hai bên – thì rồi chúng ta cũng sẽ tìm thấy thôi.
Có một cặp đôi nhưng mà câu chuyện tình yêu của hai người đấy làm cho tôi hâm mộ mãi. Và rồi một ngày gần đây thôi, có nhẽ tôi sẽ cầm trên tay tấm thiệp hồng như một khách mời danh dự, đường hoàng tới dự lễ cưới của hai người họ, nghe một tiếng cám ơn, cám ơn vì năm đấy tôi đã đưa hai người họ tới với nhau…
Cuộc đời này mấy người nào may mắn tìm được một người yêu mình nhiều như mình yêu họ? Yêu nhau từ thời áo trắng non nớt, đi qua những năm tháng tuổi đôi mươi cập kênh, cùng chờ nhau, cùng quyết tâm xây dựng tương lai, ra trường, công việc, vẫn yêu nhau, rồi cuối cùng trao nhau lời hứa thề cho tới cuối đời… Một câu chuyện trong mơ, có nhẽ chẳng bao giờ tin được, cho tới lúc trong câu chuyện đấy, tôi cũng diễn một vai nhỏ. Có nhẽ không thể nào tin được, cho tới lúc chứng kiến tình yêu đấy của họ bước qua từng năm tháng.Đã từng hợp tan, đã từng ly biệt, đã từng xa cách, đã từng tưởng nghe đâu mất nhau mãi mãi, nhưng nhưng mà cho tới cuối cùng, người yêu nhau thì vẫn cứ về bên nhau… Tôi tự hỏi, thứ tình yêu đấy rốt cuộc thì sâu lắng tới mức nào? Và trong hai người bọn họ, người nào là người yêu nhiều hơn, người nào sẽ là người vứt bỏ tự trọng của mình nhưng mà giữ người kia ở lại sau mỗi lần cãi vã…?Thứ tình yêu như thế, đáng để cho con người ta hâm mộ. Bởi vì nó tính từ lúc thời chúng ta còn chưa biết gia đạo nhà đối phương, chưa quan tâm tới môn đăng họ đối, giàu hay nghèo, có công việc hay chưa, nhưng mà đơn giản chỉ là yêu. Bước qua bao nhiêu người, quen biết bao nhiêu người, nghe biết bao nhiêu câu chuyện dang dở, tận sâu trong tôi vẫn hi vọng vào một cuộc tình thuần tuý như thế, bởi vì minh chứng ở ngay kế bên đây nhưng mà!Chúng tôi ngồi đối diện, hai tâm hồn đã trải qua đủ mất mát và thiếu thốn, đã từng có thứ gọi là tình yêu, đã từng thử có nhau, đã từng thử xa nhau, nhưng tới phút cuối vẫn là có ko được nhưng mà bỏ cũng ko nỡ. Mỏi mệt… Mỏi mệt trong tâm hồn tôi và trong đôi mắt của người. Có nhẽ thứ tình yêu thuần tuý đó, trong sâu thẳm tâm hồn chúng tôi chẳng bao giờ tin là tồn tại với bản thân mình, vì vậy nhưng mà có tình yêu, tưởng chừng sưởi ấm lòng nhau, cuối cùng vẫn là mỗi người một lối…
Ngồi đối diện, có bình yên, có dậy sóng, câu chuyện bâng quơ, cuối cùng vẫn là cả hai mộng mơ về một thứ tình yêu xa nhau vạn lối nhưng vẫn về lại bên nhau đấy. Nhưng nhưng mà cùng giấc mơ thì sao? Ko có tức là lòng được kiên trì như mong muốn. Là bởi vì sợ hãi, là bởi vì tự ti, là bởi vì quá nhiều thứ đã đi qua trong cuộc đời của mỗi đứa, cuối cùng là mỗi đứa một vết thương, mỗi đứa một suy nghĩ, mỗi đứa một loại tự ti… ko thể nhìn về cùng một hướng.Rồi một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ tìm được, là thứ tình yêu long trời lở đất, là thứ tình yêu tạm thời, hay là thứ tình yêu vì muốn yên ổn cả hai bên – thì rồi cũng sẽ tìm thấy. Ở một độ tuổi nào đó, trải qua đủ rồi, liệu tình yêu có còn thực sự quan trọng như thời còn trẻ, hay là thứ mến thương chăm sóc nhau tới suốt đời quan trọng?Chúng ta rồi sẽ hiểu, những thứ chúng ta mơ và những thứ chúng ta có, phần lớn ko bao giờ tương đồng…
Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình
Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình
Vì sao yêu nhau nhưng mà ko cho nhau danh phận
Chưa hẳn là yêu nhưng cũng ko phải là tình bạn, mối quan hệ đấy mặc dù an toàn nhưng thỉnh thoảng nó làm chúng ta bức bối tới mức khó chịu….
Tuổi xanh ngông cuồng đấy, tớ luôn nghĩ rằng chỉ cần yêu hết mình là sẽ nhận lại được sự đền đáp của đối phương. Tớ vẫn hy vọng một người dù ko biết rõ là họ có dành tình cảm cho mình hay ko, tớ và cậu vẫn luôn dành cho nhau những tình cảm đặc thù nhất, cùng nhau trải qua rất nhiều thời kỳ như những cặp đôi yêu nhau. Chỉ khác họ ở một chỗ là chúng ta ko công khai mối quan hệ đấy, chỉ là mập mờ. Tới cuối cùng đáp án cho mối quan hệ đó chính là “Trên tình bạn, dưới mức tình yêu. Cứ nghĩ là yêu, nhưng sau tất cả chỉ là tình cảm dự bị”
Mối quan hệ mập mờ chính là câu chuyện tình yêu mơ hồ, biết rõ là câu trả lời sẽ khiến bản thân ko ưng ý nhưng chúng ta vẫn đâm đầu vào. Đôi lúc con người quá lẻ loi nên chỉ tìm tới đối phương với mong muốn có thể trò chuyện một cách thoải mái, một phút yếu lòng có thể dựa vào người nào đó nhưng mà khóc thật to. Nhưng đáng buồn, mối quan hệ này chúng ta chỉ được phép nhớ nhung chứ mãi ko có tư cách để ghen tuông tuông.
Dành tình cảm vào mối quan hệ mập mờ cũng giống như việc bạn đặt cược vào một tình yêu ko có tương lai. Cảm giác vui vẻ đấy chỉ tới trong nhất thời rồi cũng nhanh chóng lụi tàn, mặc dù ko chịu bất kỳ sự ràng buộc nào ở nhau nhưng lúc đánh mất cảm giác đó rồi chúng ta sẽ cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Nhưng cái cảm giác mơ hồ đấy chỉ ngừng lại ở thích thôi, nó ko đủ lớn để xây dựng thành một mối quan hệ rõ ràng. Dần dần nó khiến chúng ta phải sợ hãi vì ko thể gọi tên mối quan hệ đấy là gì. Tự mình suy diễn ra tất cả viễn cảnh ngôn tình lãng mạn, kết quả nhận lại chỉ là sự mộng tưởng.
Trong tình yêu người nào cũng mong muốn mình được mến thương, nếu yêu nhau vì sao lại ko cho nhau một cái danh phận. Chẳng người nào muốn mình xếp vào hàng “tình yêu dự bị” của người khác cả, chúng ta có thể vô tâm, hờ hững nhưng xin đừng biến nó thành mối quan hệ mập mờ.
Trong những tháng năm tháng xuân ngắn ngủi của đời người, bạn có dám đánh cược vào tình yêu mập mờ ko?
Vì sao yêu nhau nhưng mà ko cho nhau danh phận
Vì sao yêu nhau nhưng mà ko cho nhau danh phận
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt
Và một Hà Nội trong tôi chợt gần nhưng mà lại quá xa xôi. Ko phải tại cành cây đứng một mình trơ trụi lá, ko phải con sóng chỉ biết xô nghiêng về một phía, ko thể giảng giải được nỗi buồn sao lại cứ phảng phất mỗi chiều chớm gió đông về…
Đặt chân tới bến xe lúc chiều chập choạng tối, tôi hít một hơi nhẹ rồi nhanh chóng đi ra bến xe bus. Giờ tan tầm nên dòng người xô dạt hai hướng ních nhau chen lên từng cm. Đứng ở bến xe bus nào giờ này có rất nhiều người chờ để cho kịp chuyến xe về nhà đúng 7h! Trục đường nơi tôi đứng đang oằn mình trong tiếng còi xe inh ỏi chen lấn, khẽ rên rỉ trong màn khói mỏng xám xịt mùi xăng dầu và nhếch nhác đủ mọi từng lớp người lao động. Hình như ko thể thấy đâu góc yên tịnh trong cái chiều xâm xẩm tối đấy, ngoài cái tháp nước cổ ấm mình trong màu gạch cũ… Đó là tín hiệu cho thấy, tôi đã trở lại Hà Nội.
Xe bus số 55 chạy vòng vèo trên lối Nghi Tàm rồi ra tới Nhật Tân. Đường phố nơi này thì ko sôi động như ngoài phố chính và hành trình đặc thù dài. Tuy xe còn chỗ trống nhưng tôi quyết định đứng suốt chặng đường đi để nhớ lại cảm giác lần trước hết đi xe bus! Chẳng hiểu sao với những vi la và những ngôi nhà lớn hai bên đường đẹp nhường kia nhưng mà ngày mưa nào cũng lụt lội vì con đê cao quá nửa tầng trệt. Đường thì xóc kinh khủng và cái xe như cỗ tam mã hầu như muốn tôi cùng nó nhảy lên xuống ko ngừng. Có thể qua hết đường Âu Cơ sẽ đỡ hơn chăng? Chặng đường này kéo dài một vòng quanh Hồ Tây và sẽ ngừng lại nơi cuối đường Lạc Long Quân. Ở đó là nhà bác tôi, một người Hà Nội thân yêu tới lạ. Nhưng tôi trở lại Hà Nội ko hẳn vì sự đón tiếp nồng nhiệt của bác nhưng mà còn vì lý do khác. Tôi muốn tìm lại một mùa Hà Nội vắng những cơn mưa…
Chiếc radio trên xe bus ngân nga đúng bài hát nhưng mà tôi thích thú và trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh y hệt như một cuộn phim cũ rè rè quay lại. Nhiều năm về trước, đây cũng là tiếng nhạc dìu dịu một chiều gió mùa về, vẫn còn đây tan trong mồm tôi hương thơm và vị ngọt kẹo bạc hà và ko khí u ám trên một chuyến bus gần cuối ngày trở về nhà. Bất giác tôi mỉm cười và nhìn ra phía cuối đường. Nhấp nhoáng đã thấy chiếc đu khổng lồ của công viên nước Hồ Tây nổi trội trên nền trời đầy mây xám. Mọi thứ vẫn y nguyên và chỉ một phần trong tôi mất đi cảm giác ấm áp nhưng em thì đã xa tôi thật rồi. Em rời bỏ tôi như mùa đông lạnh giá và trời thì ko thể trút thêm nước mắt…
Tôi vội vã xuống xe và tìm lại góc quán quen ven hồ. Mọi thứ thay đổi nhiều quá và cái quán nhỏ ngay trạm xe bus đã dẹp đi đâu mất. Đành vậy. Và tôi đi về nhà. Sau hai hồi chuông cửa, bác ra đón tôi với nụ cười dễ mến. Và sau vài câu thăm hỏi xã giao bác để tôi lên gác. Tôi vọt thật lẹ làng lên tầng 5, nơi cái sân thượng yêu quý dường như cũng chào đón tôi trở lại với tràn trề hương hoa sữa. Tôi yêu căn gác này vì mỗi lúc đưa mắt nhìn ra xa, khắp mặt hồ Tây như một tấm thảm xanh ngắt màu thời kì. Những hàng cây hoa sữa ven hồ càng làm cho ko gian thêm yên ấm. Đã có một thời kì dài, tôi chỉ đứng nơi đây và dõi theo bên kia hồ, nơi tuyến đường tình yêu như xa tít và không thể nào thấy được những khúc rẽ hay con dốc trượt dài…
Chiều hôm sau lúc thu xếp xong công việc, tôi dạo bộ ra cuối Quán Thánh và khởi đầu lại hành trình một Cổ Ngư xưa. Những ngày xưa hiện về trong sự ghi nhớ, tình cờ và lãng đãng như trong một làn sương mờ. Với những cành cây ngẳng nghiu khô gầy đâm lên nền trời buồn ảm của mùa đông. Với đôi hàng cây muà hè rợp bóng mát xuống những ghế đá nhìn ra mặt hồ xanh mướt. Với hàng quán cóc bên vỉa hè bán đủ thứ đồ ăn vặt. Chẳng biết có phải từ những nét lãng mạn thế nhưng mà từ một cái tên Cổ Ngư xưa cũ đã trở thành “đường tình yêu” ko chỉ riêng của em và tôi. Tôi sắm món ăn xưa nhưng mà em rất thích: bánh mì tẩm mật ong. Rồi cũng tự cho mình quyền chiêm ngưỡng hoàng hôn trên mặt hồ, tôi ngồi xuống và đợi chờ. Hồ Tây đẹp nhất mỗi chiều lộng gió như thế này. Mặt hồ như se theo cái lạnh chờm tới và mặt trời đổ bóng màu lam tía rất ấn tượng. Bên kia bỗng vẳng lại tiếng chuông chùa Trấn Quốc…
Một chiều lạnh mang quá nhiều nỗi nhớ và xúc cảm. Em ko còn nữa để lại cùng lắng dịu trong quang cảnh này… Mãi mãi xa rồi tiếng cười trong trẻo và cảm giác tay ấm bàn tay. Ko còn ánh mắt ngượng ngùng kề sát mặt, ko còn hơi thở phả ra sương khói, ko còn cả những giận hờn vu vơ. Chỉ có mật vàng chảy dài chiếc bánh mì, một tiếng thở dài buông thõng và đôi bàn tay ko biết tự sưởi ấm nếu thiếu vắng em…
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày tắt nắng. Và một Hà Nội trong tôi chợt gần nhưng mà lại quá xa xôi. Ko phải tại cành cây đứng một mình trơ trụi lá, ko phải con sóng chỉ biết xô nghiêng về một phía, ko thể giảng giải được nỗi buồn sao lại cứ phảng phất mỗi chiều chớm gió đông về… Chỉ biết lúc tôi đặt chân tới Hà Nội là lại thấy cảm giác đấy! Có phải chăng là do mùa này, Hà Nội vắng những cơn mưa.
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt
Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ
Những cung bậc xúc cảm trước hết lúc tình yêu chớm nở là tình cảm đầy đủ và màu hồng. Có nhẽ vì đây là mối tình đầu của em nên kinh nghiệm trước đây em có chỉ là trên sách vở. Em vẫn luôn nghĩ rằng lúc con người ta yêu nhau chỉ chìm đắm trong xúc cảm hạnh phúc nhưng lại quên mất dù tình yêu có đẹp tới mấy thì cũng sẽ có lúc thăng trầm.
Sau một tuần lúc chấp nhận lời yêu anh, em mới phát xuất hiện một sự thực là trong vòng thời kì anh cưa cẩm mình thì vẫn chưa chia tay với người yêu cũ. Vốn là một cô gái dễ bị tổn thương nên em đã rất buồn, em suy nghĩ rất nhiều có nên tiếp tục mối quan hệ này hay ko? Nhưng rồi lúc thu được sự san sẻ và lời xin lỗi từ anh nên em tiếp tục đồng hành anh.
Tình yêu chính là động lực khiến em thay đổi, từ một cô gái ăn mặc xuề xòa em trở thành tỷ mỉ bản thân, em biết anh là một người ưu tú nên đã ko ngừng quyết tâm để xứng đáng với tình cảm nhưng mà anh dành cho mình. Theo thời kì câu chuyện tình yêu của em và anh vẫn êm đẹp, cho tới lúc em thấy anh gặp lại sức yêu cũ trong quán cà phê. Anh còn nhận quà của chị đấy, sau đó em có hỏi thì anh lại chối rằng chuyện ko có gì cả. Em vẫn yên lặng cho qua, em ko dám nghĩ gì cả, nghe có vẻ em rất ngu ngốc, nhưng có mấy người nào là người phổ biến lúc yêu. Và rồi từ sau chuyện đó, tình yêu chúng mình ngày càng nhạt.
Anh luôn nói rằng sẽ tạo cho em cảm giác an toàn nhưng lại nhận quà và nhắn tin cùng người yêu cũ. Anh quên hết nguyên tắc trước kia của chúng ta, anh nói em ích kỷ chỉ nghĩ cho cảm giác của bản thân nhưng anh lại quên mất rằng tình yêu luôn có sự ích kỷ. Em quyết định ngừng lại vì ko thể chấp nhận người yêu của mình vẫn nhung nhớ người yêu cũ.Hóa ra tình cảm trước giờ nhưng mà em luôn xem là tất cả chỉ là một tình yêu thay thế, dù là người tới trước hay tới sau đều ko quan trọng. Chẳng qua là anh dành tình cảm cho người nào nhiều hơn nhưng mà thôi. Tình yêu ko phải là một phép thử, nhưng mà nó là tình cảm thâm thúy của người với người, thế nên đừng biến tình yêu thành một câu chuyện bi thương.Cái cảm giác thất tình thật tệ, ngày anh rời đi em cứ nghĩ cuộc sống này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Em chỉ ước rằng anh chưa từng xuất hiện để ko làm em phải khổ sở như thế này. Nhìn đi đâu em cũng chỉ thấy bóng vía của anh nhưng mà bản thân ko kìm lòng được nhưng mà khóc nức nở.Sau này em mới biết, thời kì chính là phương thuốc giảm đau tốt nhất cho những kẻ thất tình. Hôm nay, bỗng dưng em thấy tấm ảnh ngày xưa của bọn mình chụp chung. Nhưng ko đau buồn nữa, bởi em nhìn thấy rằng bản thân đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thế nên em sẽ chỉ khóc vì những điều xứng đáng. Cảm ơn anh, mối tình đầu của em!
Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ
Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ
Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn ko ngờ tới
Anh vẫn hay hỏi em vì sao thích anh? Làm gì có nhiều vì sao tới thế, một lúc em đã thích anh rồi thì dù anh có là con gái thì em vẫn cứ thích anh.
Cuộc sống này luôn tràn trề vô vàn những bất thần, nhưng em lại ko ngờ rằng tình yêu của chúng mình khởi đầu một cách nhẹ nhõm như thế.
Anh ko phải là gu của em, anh ko lãng mạn như trong tiểu thuyết ngôn tình, anh cũng chẳng phải soái ca giống trong phim. Nhưng anh là một người cực kì khô khan, ko biết nói những lời hoa mỹ, nhưng với em thì như thế chẳng sao cả. Bởi tìm được một người có thể hiểu được em, có thể vỗ về em lúc em yếu lòng đã là một điều ko dễ dàng. Người nào cũng có những thiếu sót của riêng mình, nên chúng ta có thể dành thời kì để làm quen và yêu lấy những điều ko tuyệt vời từ đối phương là điều khiến em hạnh phúc vô cùng.
Toàn cầu có biết bao nhiêu khuôn mặt, chỉ là em nhìn trúng khuôn mặt của anh. Sự dịu dàng của anh em dùng cả thanh xuân để tìm kiếm, cuối cùng vẫn ko thể thừa nhận bản thân mình ko có cách nào che đậy được đôi mắt phát sáng lúc bắt gặp anh.
Thì ra cảm giác thích một người là tương tự, đó là dù ở trong căn phòng chật chội cũng cảm thấy ấm áp tới vô cùng. Dù cho cùng nhau ăn mì tôm cũng ko cảm thấy chán ngán, dù cho nằm cạnh bên nhau ko nói gì cũng chẳng thấy vô nghĩa. Đi đâu ko quan trọng, miễn sao đồng hành nhau.
Tới một ngày, tình yêu sẽ tới và bắt cóc bạn đi, biến bạn trở thành một con người khác. Người đấy nhất mực sẽ mang lại cho bạn cảm giác an toàn lúc ở bên, sẽ là động lực giúp bạn trở thành con người tốt hơn.
Tình yêu đấy nhưng mà, ko cần phải phô trương, màu mẽ nhưng mà đơn giản chỉ cần hai người biết, hai người hiểu và hạnh phúc bên nhau. Duyên phận đã sắp xếp chúng ta gặp nhau thì có dùng cách nào cũng ko thể tránh né. Nếu đã thuộc về nhau thì ko cần phải vội vã, giữa biển người mênh mông rồi chúng ta cũng sẽ tìm thấy người cần gặp.
“Để tuổi xuân trôi qua ko phải hối tiếc. Đời người chỉ có một khoảng thời kì tươi đẹp nhất chính là thanh xuân. Vì thế, hãy khiến khung trời của cả hai trở thành đặc thù ở độ tuổi tràn đầy sức xuân này. – A Tòn”.
Người viết: Dương Hạnh
Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn ko ngờ tới
Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn ko ngờ tới
Nụ cười anh đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân
Thanh xuân của tôi gắn liền với bóng lưng của một chàng trai, anh đấy chưa từng biết tới việc tôi thích anh nhiều tới nhường nào. Và có thể ngay hiện nay anh đấy cũng ko có một tẹo ký ức nào về tôi nhưng đối với tôi hình dáng anh đứng làm việc một cách nghiêm túc đặc thù ngầu.
Năm nhất đại học tôi có thương thầm trộm nhớ một chàng viên chức phục vụ quán café, vậy là ngày nào tôi cũng tới đó để ngắm anh đấy. Tôi từng là một đứa ghét cay ghét đắng việc ra ngoài quán café đông người ngồi một mình nhưng anh chính là người truyền động lực cho tôi ra quán café ngồi viết lách mỗi ngày.
Trong một khoảng thời kì dài như thế, ngày nào tôi cũng tới và gọi đúng một thứ đồ uống cuối cùng anh đấy cũng nhớ mặt tôi. Một hôm vẫn như bao ngày rảnh rỗi khác tôi tới quán café, lúc gọi đồ uống, anh với vẻ mặt bất thần nhìn tôi cười và nói.
“Ô, mình nhớ bạn rồi, bạn tới đây chỉ gọi đúng loại đồ uống này.”
Trái tim tôi lúc đấy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cuối cùng anh cũng nhớ tới tôi. Bên ngoài tôi giả vờ như ko có chút phản ứng nào chỉ lạnh lùng đáp: “Thói quen của em rồi.”
Anh cười và nhẹ giọng: “Vậy tới đây mỗi ngày cũng là thói quen?”
Lần đầu nói chuyện với anh, dù chỉ là vài câu nói chẳng có ý nghĩa gì nhưng tôi vừa vui vừa run sợ, tới mức quên cầm lại thẻ bàn. Tôi sướng điên cả người, chính là vì thương anh nên tới đây mỗi ngày ngắm nhìn anh làm việc rồi đột nhiên trở thành thói quen lúc nào ko hay.
Tôi thích anh đấy một cách lặng thầm, cả 2 năm tương tự nếu ko tới trường học tôi đều tới quán café để viết lách. Rất nhiều lần muốn tôi muốn chạy về phía anh nhưng mà bộc bạch, nhưng liệu tình cảm mơ hồ của tôi có khiến anh đấy sợ hãi hay ko? Mỗi lần nghĩ tương tự tôi lại nghĩ hiện nay mỗi ngày được ngắm anh đấy là đủ rồi.
Thanh xuân của chúng ta ngốc nghếch tương tự đấy, thích một người nhưng lại ngại ko dám bộc bạch. Sợ đánh mất người đấy nên cứ mãi nín thinh, tình cảm đấy thật buồn nhưng mà đẹp. Ngày nay lúc nghĩ về nó tôi mỉm cười vì thanh xuân dù ko thổ lộ tình cảm của mình nhưng yêu thầm cũng có vẻ đẹp của riêng nó.
Sau này, tôi gặp lại anh đang đồng hành người yêu ở Trung tâm thương nghiệp, bất giác mỉm cười. Có nhẽ anh ko còn nhớ tôi là người nào nhưng tôi nhớ rất rõ cái lúc lần đầu gặp nhau, nụ cười của anh năm đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân.
Người viết: Dương Hạnh
Nụ cười anh đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân
Nụ cười anh đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân
Nhớ để nguồn bài viết này: Top 7 Tản văn viết về tình yêu hay nhất của website bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Kiến thức chung
#Top #Tản #văn #viết #về #tình #yêu #hay #nhất
Top 7 Tản văn viết về tình yêu hay nhất
Hình Ảnh về: Top 7 Tản văn viết về tình yêu hay nhất
Video về: Top 7 Tản văn viết về tình yêu hay nhất
Wiki về Top 7 Tản văn viết về tình yêu hay nhất
Top 7 Tản văn viết về tình yêu hay nhất -
Tình yêu là gì nhưng mà tất cả mọi người đều khát khao tới vậy? Xúc cảm tự nhiên đấy có gì nhưng mà mãnh liệt tới thế, khiến con người ta ko ngừng nghĩ về đối phương và mong cho họ những điều tốt đẹp nhất. Trong bài viết này, mời các độc giả những dòng tản văn tràn đầy xúc cảm về tình yêu nhưng mà Tikibook đã sưu tầm dưới đây:
- Bên nhau bao lâu
- Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình
- Vì sao yêu nhau nhưng mà ko cho nhau danh phận
- Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt
- Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ
- Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn ko ngờ tới
- Nụ cười anh đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân
Bên nhau bao lâu
Sài Gòn mưa rơi, nhớ anh và yêu anh. Vẫn góc phố thân quen với những hoài niệm cũ, ghé vào quán quen ven đường, bài nhạc du dương đưa em trở về những ngày còn mộng mơ.
Mình gặp anh bao lâu rồi anh nhỉ?Bảy năm tám tháng rồi, kể từ ngày còn chung bước trong ngôi trường cấp 3. Anh quen em, em quen anh, tình yêu trong sáng tuổi học trò. Em còn nhớ hình ảnh cậu bạn cùng bàn với chiếc kính đen, khuôn mặt ngố ngố hay làm em cười. Nhớ dáng vẻ chạy hì hục cầm que kem vừa sắm được dưới căn tin trường cho em. Em nhớ cách anh yên lặng, vỗ vai em lúc người con gái anh thương bị mẹ trách.Em đã luôn nghĩ rằng kết thúc ba năm học đấy, chúng mình còn có thể bên nhau hay ko? Hay cũng chỉ là bè bạn thuần tuý, anh sẽ tìm được mẫu người mới, thích hợp hơn em, rồi hai người hai ngã.Ko đúng, cũng là hai người hai ngã đấy, anh nơi trời Tây tiếp tục bốn năm đại học học, em ở lại theo đuổi say mê của bản thân mình.Nhưng mình vẫn còn có nhau, vẫn tin nhắn, vẫn videocall, vẫn là lúc:Em buồn, vẫn có anh ở đó, chỉ cần một cuộc gọi, là anh lại xuất hiện tâm tình cùng em, bất kể lúc nào,Anh chán nản cần có người ở bên, em chợt gọi tới để động viên anh, kể anh nghe những câu chuyện, những người bạn mới nhưng mà em kết giao.Nụ cười của anh vẫn làm tim em ấm nồng mỗi lúc đông về, lúc ko có bè bạn tâm tư.Vậy là cảm giác muốn được người nào đó ở bên nơi đất khách của anh và sự lẻ loi mong được vỗ về của em vẫn được phục vụ đấy thôi, cần gì người khác anh đâu nhỉ?Vẫn tình cảm bình dị của những con người phổ biến, nơi góc phố nhỏ thân quen, em lại nhớ những ngày anh chở em đi ăn, đèo em trên chiếc xe đạp con con, với vài chục nghìn lẻ vậy nhưng mà đáng yêu làm sao!Vẫn nhớ anh, yêu anh dù nhịp sống có lập cập tới mấy, vẫn có một góc nhỏ trong tâm tư em dành cho người mình yêu. Ko biết anh bên đấy có ổn ko, còn một năm nữa anh về là tròn bốn năm chúng mình yêu xa rồi đấy. Người ta bảo em chờ được ba năm rồi, thì còn một năm nữa ráng lên, “tình yêu của bọn mày bền chặt thật”. Em chỉ biết cười cho qua, “yêu xa” là cả quá trình hy vọng ko chỉ của em, nhưng mà anh cũng thế. Mỗi tối nhìn anh qua màn hình điện thoại, em lại muốn đặt vé, bay ngay sang bên đấy nói với anh nghìn lời mến thương nhưng mà em vẫn chưa thổ lộ.Em nhớ vòng tay rắn rỏi, cái ôm ấm áp của người em yêu, em nhớ ánh mắt dịu dàng của anh. Nhớ những biểu cảm trên gương mặt lúc anh làm nũng. Một năm nữa thôi, về bên em anh nhé. Một đứa nhạy cảm, dễ yếu lòng và lay động như em cũng chỉ nhẫn nại chờ anh thế thôi. Em chấp nhận hi sinh cả thanh xuân của mình vì một người đàn ông nhưng mà em tin tưởng. Người nhưng mà em biết sẽ luôn bên em lúc em buồn, sẽ làm em cười, sẽ mang chiếc khăn choàng vào cổ em, sẽ nắm lấy đôi tay nhạy cảm của em lúc đi dọc trên tuyến đường mòn. Người đó sẽ mãi là anh.Cuối cùng em chờ được rồi, chờ anh trở về và chờ ngày chúng ta sánh bước bên nhau tới cuối tuyến đường.Người ta bảo yêu xa dễ tan vỡ lắm, em cũng nghĩ vậy. Em chưa từng dám tin mình có thể chờ anh 4 năm, chưa từng dám tin anh và cũng ko tin vào sự nhẫn nại của bản thân.Em rất sợ tan vỡ, sợ nhìn người mình từng yêu kế bên người khác. ” Yêu là nhìn người mình thương được hạnh phúc”, người ta bảo thế. Nhưng em ko rộng lượng, cao cả tới vậy đâu, em ghét cảm giác phải nhường anh cho người nào khác. Anh à, nếu một ngày hết yêu hãy nói cho em nhé, em ko muốn làm người gây khó dễ cho người nào cả, hết yêu thì em sẽ buông. Vì nếu đã hết yêu, duyên nợ đã cạn thì em nghĩ đừng nên níu kéo làm gì.“Chỉ cần đối phương tâm thành, thật lòng tin tưởng thì sợ gì người thứ ba, sợ gì khoảng cách địa lý hả em”. Câu nói của anh khiến em dám đánh cược cả thanh xuân của mình. Thời khắc đó, em biết mình đã chọn đúng người. Giờ mình ngồi đây, em tựa vào vai anh trên nền cỏ xanh, trời nhá nhem tối.Thế là mình thành thân được 8 tháng rồi. Yêu anh, cảm ơn vì đã bên nhau 7 năm 8 tháng qua, cảm ơn anh vì sẵn sàng bảo vệ em suốt những năm tháng còn lại trong cuộc đời.Sài Gòn rộng lớn, dễ gì kiếm được nhau, kiếm được rồi thì đừng từ bỏ, đừng buông tay lúc bước vào thời kỳ yêu xa. Yêu xa đẹp lắm, mỏng manh lắm nhưng nhìn lại sẽ thấy tình yêu của đôi ta dai sức tới thế nào. Bạn à, nếu muốn thì sẽ tìm cách, còn ko thì người ta sẽ tìm lý do. Nếu nói rằng yêu xa là đỗ vỡ thì phải chăng là do ta chưa đủ nhẫn nại, chưa đủ tin tưởng vào nhau đấy thôi. Yêu xa như một thử thách quyết định của tình yêu, cùng nhau qua được nó rồi thì đó chính là “vĩnh viễn”.Người viết: Thể Hồng
Bên nhau bao lâu
Bên nhau bao lâu
Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình
Là thứ tình yêu long trời lở đất, là thứ tình yêu tạm thời, hay là thứ tình yêu vì muốn yên ổn cả hai bên – thì rồi chúng ta cũng sẽ tìm thấy thôi.
Có một cặp đôi nhưng mà câu chuyện tình yêu của hai người đấy làm cho tôi hâm mộ mãi. Và rồi một ngày gần đây thôi, có nhẽ tôi sẽ cầm trên tay tấm thiệp hồng như một khách mời danh dự, đường hoàng tới dự lễ cưới của hai người họ, nghe một tiếng cám ơn, cám ơn vì năm đấy tôi đã đưa hai người họ tới với nhau…
Cuộc đời này mấy người nào may mắn tìm được một người yêu mình nhiều như mình yêu họ? Yêu nhau từ thời áo trắng non nớt, đi qua những năm tháng tuổi đôi mươi cập kênh, cùng chờ nhau, cùng quyết tâm xây dựng tương lai, ra trường, công việc, vẫn yêu nhau, rồi cuối cùng trao nhau lời hứa thề cho tới cuối đời… Một câu chuyện trong mơ, có nhẽ chẳng bao giờ tin được, cho tới lúc trong câu chuyện đấy, tôi cũng diễn một vai nhỏ. Có nhẽ không thể nào tin được, cho tới lúc chứng kiến tình yêu đấy của họ bước qua từng năm tháng.Đã từng hợp tan, đã từng ly biệt, đã từng xa cách, đã từng tưởng nghe đâu mất nhau mãi mãi, nhưng nhưng mà cho tới cuối cùng, người yêu nhau thì vẫn cứ về bên nhau… Tôi tự hỏi, thứ tình yêu đấy rốt cuộc thì sâu lắng tới mức nào? Và trong hai người bọn họ, người nào là người yêu nhiều hơn, người nào sẽ là người vứt bỏ tự trọng của mình nhưng mà giữ người kia ở lại sau mỗi lần cãi vã…?Thứ tình yêu như thế, đáng để cho con người ta hâm mộ. Bởi vì nó tính từ lúc thời chúng ta còn chưa biết gia đạo nhà đối phương, chưa quan tâm tới môn đăng họ đối, giàu hay nghèo, có công việc hay chưa, nhưng mà đơn giản chỉ là yêu. Bước qua bao nhiêu người, quen biết bao nhiêu người, nghe biết bao nhiêu câu chuyện dang dở, tận sâu trong tôi vẫn hi vọng vào một cuộc tình thuần tuý như thế, bởi vì minh chứng ở ngay kế bên đây nhưng mà!Chúng tôi ngồi đối diện, hai tâm hồn đã trải qua đủ mất mát và thiếu thốn, đã từng có thứ gọi là tình yêu, đã từng thử có nhau, đã từng thử xa nhau, nhưng tới phút cuối vẫn là có ko được nhưng mà bỏ cũng ko nỡ. Mỏi mệt… Mỏi mệt trong tâm hồn tôi và trong đôi mắt của người. Có nhẽ thứ tình yêu thuần tuý đó, trong sâu thẳm tâm hồn chúng tôi chẳng bao giờ tin là tồn tại với bản thân mình, vì vậy nhưng mà có tình yêu, tưởng chừng sưởi ấm lòng nhau, cuối cùng vẫn là mỗi người một lối…
Ngồi đối diện, có bình yên, có dậy sóng, câu chuyện bâng quơ, cuối cùng vẫn là cả hai mộng mơ về một thứ tình yêu xa nhau vạn lối nhưng vẫn về lại bên nhau đấy. Nhưng nhưng mà cùng giấc mơ thì sao? Ko có tức là lòng được kiên trì như mong muốn. Là bởi vì sợ hãi, là bởi vì tự ti, là bởi vì quá nhiều thứ đã đi qua trong cuộc đời của mỗi đứa, cuối cùng là mỗi đứa một vết thương, mỗi đứa một suy nghĩ, mỗi đứa một loại tự ti… ko thể nhìn về cùng một hướng.Rồi một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ tìm được, là thứ tình yêu long trời lở đất, là thứ tình yêu tạm thời, hay là thứ tình yêu vì muốn yên ổn cả hai bên – thì rồi cũng sẽ tìm thấy. Ở một độ tuổi nào đó, trải qua đủ rồi, liệu tình yêu có còn thực sự quan trọng như thời còn trẻ, hay là thứ mến thương chăm sóc nhau tới suốt đời quan trọng?Chúng ta rồi sẽ hiểu, những thứ chúng ta mơ và những thứ chúng ta có, phần lớn ko bao giờ tương đồng…
Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình
Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình
Vì sao yêu nhau nhưng mà ko cho nhau danh phận
Chưa hẳn là yêu nhưng cũng ko phải là tình bạn, mối quan hệ đấy mặc dù an toàn nhưng thỉnh thoảng nó làm chúng ta bức bối tới mức khó chịu….
Tuổi xanh ngông cuồng đấy, tớ luôn nghĩ rằng chỉ cần yêu hết mình là sẽ nhận lại được sự đền đáp của đối phương. Tớ vẫn hy vọng một người dù ko biết rõ là họ có dành tình cảm cho mình hay ko, tớ và cậu vẫn luôn dành cho nhau những tình cảm đặc thù nhất, cùng nhau trải qua rất nhiều thời kỳ như những cặp đôi yêu nhau. Chỉ khác họ ở một chỗ là chúng ta ko công khai mối quan hệ đấy, chỉ là mập mờ. Tới cuối cùng đáp án cho mối quan hệ đó chính là “Trên tình bạn, dưới mức tình yêu. Cứ nghĩ là yêu, nhưng sau tất cả chỉ là tình cảm dự bị”
Mối quan hệ mập mờ chính là câu chuyện tình yêu mơ hồ, biết rõ là câu trả lời sẽ khiến bản thân ko ưng ý nhưng chúng ta vẫn đâm đầu vào. Đôi lúc con người quá lẻ loi nên chỉ tìm tới đối phương với mong muốn có thể trò chuyện một cách thoải mái, một phút yếu lòng có thể dựa vào người nào đó nhưng mà khóc thật to. Nhưng đáng buồn, mối quan hệ này chúng ta chỉ được phép nhớ nhung chứ mãi ko có tư cách để ghen tuông tuông.
Dành tình cảm vào mối quan hệ mập mờ cũng giống như việc bạn đặt cược vào một tình yêu ko có tương lai. Cảm giác vui vẻ đấy chỉ tới trong nhất thời rồi cũng nhanh chóng lụi tàn, mặc dù ko chịu bất kỳ sự ràng buộc nào ở nhau nhưng lúc đánh mất cảm giác đó rồi chúng ta sẽ cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Nhưng cái cảm giác mơ hồ đấy chỉ ngừng lại ở thích thôi, nó ko đủ lớn để xây dựng thành một mối quan hệ rõ ràng. Dần dần nó khiến chúng ta phải sợ hãi vì ko thể gọi tên mối quan hệ đấy là gì. Tự mình suy diễn ra tất cả viễn cảnh ngôn tình lãng mạn, kết quả nhận lại chỉ là sự mộng tưởng.
Trong tình yêu người nào cũng mong muốn mình được mến thương, nếu yêu nhau vì sao lại ko cho nhau một cái danh phận. Chẳng người nào muốn mình xếp vào hàng “tình yêu dự bị” của người khác cả, chúng ta có thể vô tâm, hờ hững nhưng xin đừng biến nó thành mối quan hệ mập mờ.
Trong những tháng năm tháng xuân ngắn ngủi của đời người, bạn có dám đánh cược vào tình yêu mập mờ ko?
Vì sao yêu nhau nhưng mà ko cho nhau danh phận
Vì sao yêu nhau nhưng mà ko cho nhau danh phận
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt
Và một Hà Nội trong tôi chợt gần nhưng mà lại quá xa xôi. Ko phải tại cành cây đứng một mình trơ trụi lá, ko phải con sóng chỉ biết xô nghiêng về một phía, ko thể giảng giải được nỗi buồn sao lại cứ phảng phất mỗi chiều chớm gió đông về…
Đặt chân tới bến xe lúc chiều chập choạng tối, tôi hít một hơi nhẹ rồi nhanh chóng đi ra bến xe bus. Giờ tan tầm nên dòng người xô dạt hai hướng ních nhau chen lên từng cm. Đứng ở bến xe bus nào giờ này có rất nhiều người chờ để cho kịp chuyến xe về nhà đúng 7h! Trục đường nơi tôi đứng đang oằn mình trong tiếng còi xe inh ỏi chen lấn, khẽ rên rỉ trong màn khói mỏng xám xịt mùi xăng dầu và nhếch nhác đủ mọi từng lớp người lao động. Hình như ko thể thấy đâu góc yên tịnh trong cái chiều xâm xẩm tối đấy, ngoài cái tháp nước cổ ấm mình trong màu gạch cũ… Đó là tín hiệu cho thấy, tôi đã trở lại Hà Nội.
Xe bus số 55 chạy vòng vèo trên lối Nghi Tàm rồi ra tới Nhật Tân. Đường phố nơi này thì ko sôi động như ngoài phố chính và hành trình đặc thù dài. Tuy xe còn chỗ trống nhưng tôi quyết định đứng suốt chặng đường đi để nhớ lại cảm giác lần trước hết đi xe bus! Chẳng hiểu sao với những vi la và những ngôi nhà lớn hai bên đường đẹp nhường kia nhưng mà ngày mưa nào cũng lụt lội vì con đê cao quá nửa tầng trệt. Đường thì xóc kinh khủng và cái xe như cỗ tam mã hầu như muốn tôi cùng nó nhảy lên xuống ko ngừng. Có thể qua hết đường Âu Cơ sẽ đỡ hơn chăng? Chặng đường này kéo dài một vòng quanh Hồ Tây và sẽ ngừng lại nơi cuối đường Lạc Long Quân. Ở đó là nhà bác tôi, một người Hà Nội thân yêu tới lạ. Nhưng tôi trở lại Hà Nội ko hẳn vì sự đón tiếp nồng nhiệt của bác nhưng mà còn vì lý do khác. Tôi muốn tìm lại một mùa Hà Nội vắng những cơn mưa…
Chiếc radio trên xe bus ngân nga đúng bài hát nhưng mà tôi thích thú và trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh y hệt như một cuộn phim cũ rè rè quay lại. Nhiều năm về trước, đây cũng là tiếng nhạc dìu dịu một chiều gió mùa về, vẫn còn đây tan trong mồm tôi hương thơm và vị ngọt kẹo bạc hà và ko khí u ám trên một chuyến bus gần cuối ngày trở về nhà. Bất giác tôi mỉm cười và nhìn ra phía cuối đường. Nhấp nhoáng đã thấy chiếc đu khổng lồ của công viên nước Hồ Tây nổi trội trên nền trời đầy mây xám. Mọi thứ vẫn y nguyên và chỉ một phần trong tôi mất đi cảm giác ấm áp nhưng em thì đã xa tôi thật rồi. Em rời bỏ tôi như mùa đông lạnh giá và trời thì ko thể trút thêm nước mắt…
Tôi vội vã xuống xe và tìm lại góc quán quen ven hồ. Mọi thứ thay đổi nhiều quá và cái quán nhỏ ngay trạm xe bus đã dẹp đi đâu mất. Đành vậy. Và tôi đi về nhà. Sau hai hồi chuông cửa, bác ra đón tôi với nụ cười dễ mến. Và sau vài câu thăm hỏi xã giao bác để tôi lên gác. Tôi vọt thật lẹ làng lên tầng 5, nơi cái sân thượng yêu quý dường như cũng chào đón tôi trở lại với tràn trề hương hoa sữa. Tôi yêu căn gác này vì mỗi lúc đưa mắt nhìn ra xa, khắp mặt hồ Tây như một tấm thảm xanh ngắt màu thời kì. Những hàng cây hoa sữa ven hồ càng làm cho ko gian thêm yên ấm. Đã có một thời kì dài, tôi chỉ đứng nơi đây và dõi theo bên kia hồ, nơi tuyến đường tình yêu như xa tít và không thể nào thấy được những khúc rẽ hay con dốc trượt dài…
Chiều hôm sau lúc thu xếp xong công việc, tôi dạo bộ ra cuối Quán Thánh và khởi đầu lại hành trình một Cổ Ngư xưa. Những ngày xưa hiện về trong sự ghi nhớ, tình cờ và lãng đãng như trong một làn sương mờ. Với những cành cây ngẳng nghiu khô gầy đâm lên nền trời buồn ảm của mùa đông. Với đôi hàng cây muà hè rợp bóng mát xuống những ghế đá nhìn ra mặt hồ xanh mướt. Với hàng quán cóc bên vỉa hè bán đủ thứ đồ ăn vặt. Chẳng biết có phải từ những nét lãng mạn thế nhưng mà từ một cái tên Cổ Ngư xưa cũ đã trở thành “đường tình yêu” ko chỉ riêng của em và tôi. Tôi sắm món ăn xưa nhưng mà em rất thích: bánh mì tẩm mật ong. Rồi cũng tự cho mình quyền chiêm ngưỡng hoàng hôn trên mặt hồ, tôi ngồi xuống và đợi chờ. Hồ Tây đẹp nhất mỗi chiều lộng gió như thế này. Mặt hồ như se theo cái lạnh chờm tới và mặt trời đổ bóng màu lam tía rất ấn tượng. Bên kia bỗng vẳng lại tiếng chuông chùa Trấn Quốc…
Một chiều lạnh mang quá nhiều nỗi nhớ và xúc cảm. Em ko còn nữa để lại cùng lắng dịu trong quang cảnh này… Mãi mãi xa rồi tiếng cười trong trẻo và cảm giác tay ấm bàn tay. Ko còn ánh mắt ngượng ngùng kề sát mặt, ko còn hơi thở phả ra sương khói, ko còn cả những giận hờn vu vơ. Chỉ có mật vàng chảy dài chiếc bánh mì, một tiếng thở dài buông thõng và đôi bàn tay ko biết tự sưởi ấm nếu thiếu vắng em…
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày tắt nắng. Và một Hà Nội trong tôi chợt gần nhưng mà lại quá xa xôi. Ko phải tại cành cây đứng một mình trơ trụi lá, ko phải con sóng chỉ biết xô nghiêng về một phía, ko thể giảng giải được nỗi buồn sao lại cứ phảng phất mỗi chiều chớm gió đông về… Chỉ biết lúc tôi đặt chân tới Hà Nội là lại thấy cảm giác đấy! Có phải chăng là do mùa này, Hà Nội vắng những cơn mưa.
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt
Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ
Những cung bậc xúc cảm trước hết lúc tình yêu chớm nở là tình cảm đầy đủ và màu hồng. Có nhẽ vì đây là mối tình đầu của em nên kinh nghiệm trước đây em có chỉ là trên sách vở. Em vẫn luôn nghĩ rằng lúc con người ta yêu nhau chỉ chìm đắm trong xúc cảm hạnh phúc nhưng lại quên mất dù tình yêu có đẹp tới mấy thì cũng sẽ có lúc thăng trầm.
Sau một tuần lúc chấp nhận lời yêu anh, em mới phát xuất hiện một sự thực là trong vòng thời kì anh cưa cẩm mình thì vẫn chưa chia tay với người yêu cũ. Vốn là một cô gái dễ bị tổn thương nên em đã rất buồn, em suy nghĩ rất nhiều có nên tiếp tục mối quan hệ này hay ko? Nhưng rồi lúc thu được sự san sẻ và lời xin lỗi từ anh nên em tiếp tục đồng hành anh.
Tình yêu chính là động lực khiến em thay đổi, từ một cô gái ăn mặc xuề xòa em trở thành tỷ mỉ bản thân, em biết anh là một người ưu tú nên đã ko ngừng quyết tâm để xứng đáng với tình cảm nhưng mà anh dành cho mình. Theo thời kì câu chuyện tình yêu của em và anh vẫn êm đẹp, cho tới lúc em thấy anh gặp lại sức yêu cũ trong quán cà phê. Anh còn nhận quà của chị đấy, sau đó em có hỏi thì anh lại chối rằng chuyện ko có gì cả. Em vẫn yên lặng cho qua, em ko dám nghĩ gì cả, nghe có vẻ em rất ngu ngốc, nhưng có mấy người nào là người phổ biến lúc yêu. Và rồi từ sau chuyện đó, tình yêu chúng mình ngày càng nhạt.
Anh luôn nói rằng sẽ tạo cho em cảm giác an toàn nhưng lại nhận quà và nhắn tin cùng người yêu cũ. Anh quên hết nguyên tắc trước kia của chúng ta, anh nói em ích kỷ chỉ nghĩ cho cảm giác của bản thân nhưng anh lại quên mất rằng tình yêu luôn có sự ích kỷ. Em quyết định ngừng lại vì ko thể chấp nhận người yêu của mình vẫn nhung nhớ người yêu cũ.Hóa ra tình cảm trước giờ nhưng mà em luôn xem là tất cả chỉ là một tình yêu thay thế, dù là người tới trước hay tới sau đều ko quan trọng. Chẳng qua là anh dành tình cảm cho người nào nhiều hơn nhưng mà thôi. Tình yêu ko phải là một phép thử, nhưng mà nó là tình cảm thâm thúy của người với người, thế nên đừng biến tình yêu thành một câu chuyện bi thương.Cái cảm giác thất tình thật tệ, ngày anh rời đi em cứ nghĩ cuộc sống này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Em chỉ ước rằng anh chưa từng xuất hiện để ko làm em phải khổ sở như thế này. Nhìn đi đâu em cũng chỉ thấy bóng vía của anh nhưng mà bản thân ko kìm lòng được nhưng mà khóc nức nở.Sau này em mới biết, thời kì chính là phương thuốc giảm đau tốt nhất cho những kẻ thất tình. Hôm nay, bỗng dưng em thấy tấm ảnh ngày xưa của bọn mình chụp chung. Nhưng ko đau buồn nữa, bởi em nhìn thấy rằng bản thân đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thế nên em sẽ chỉ khóc vì những điều xứng đáng. Cảm ơn anh, mối tình đầu của em!
Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ
Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ
Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn ko ngờ tới
Anh vẫn hay hỏi em vì sao thích anh? Làm gì có nhiều vì sao tới thế, một lúc em đã thích anh rồi thì dù anh có là con gái thì em vẫn cứ thích anh.
Cuộc sống này luôn tràn trề vô vàn những bất thần, nhưng em lại ko ngờ rằng tình yêu của chúng mình khởi đầu một cách nhẹ nhõm như thế.
Anh ko phải là gu của em, anh ko lãng mạn như trong tiểu thuyết ngôn tình, anh cũng chẳng phải soái ca giống trong phim. Nhưng anh là một người cực kì khô khan, ko biết nói những lời hoa mỹ, nhưng với em thì như thế chẳng sao cả. Bởi tìm được một người có thể hiểu được em, có thể vỗ về em lúc em yếu lòng đã là một điều ko dễ dàng. Người nào cũng có những thiếu sót của riêng mình, nên chúng ta có thể dành thời kì để làm quen và yêu lấy những điều ko tuyệt vời từ đối phương là điều khiến em hạnh phúc vô cùng.
Toàn cầu có biết bao nhiêu khuôn mặt, chỉ là em nhìn trúng khuôn mặt của anh. Sự dịu dàng của anh em dùng cả thanh xuân để tìm kiếm, cuối cùng vẫn ko thể thừa nhận bản thân mình ko có cách nào che đậy được đôi mắt phát sáng lúc bắt gặp anh.
Thì ra cảm giác thích một người là tương tự, đó là dù ở trong căn phòng chật chội cũng cảm thấy ấm áp tới vô cùng. Dù cho cùng nhau ăn mì tôm cũng ko cảm thấy chán ngán, dù cho nằm cạnh bên nhau ko nói gì cũng chẳng thấy vô nghĩa. Đi đâu ko quan trọng, miễn sao đồng hành nhau.
Tới một ngày, tình yêu sẽ tới và bắt cóc bạn đi, biến bạn trở thành một con người khác. Người đấy nhất mực sẽ mang lại cho bạn cảm giác an toàn lúc ở bên, sẽ là động lực giúp bạn trở thành con người tốt hơn.
Tình yêu đấy nhưng mà, ko cần phải phô trương, màu mẽ nhưng mà đơn giản chỉ cần hai người biết, hai người hiểu và hạnh phúc bên nhau. Duyên phận đã sắp xếp chúng ta gặp nhau thì có dùng cách nào cũng ko thể tránh né. Nếu đã thuộc về nhau thì ko cần phải vội vã, giữa biển người mênh mông rồi chúng ta cũng sẽ tìm thấy người cần gặp.
“Để tuổi xuân trôi qua ko phải hối tiếc. Đời người chỉ có một khoảng thời kì tươi đẹp nhất chính là thanh xuân. Vì thế, hãy khiến khung trời của cả hai trở thành đặc thù ở độ tuổi tràn đầy sức xuân này. – A Tòn”.
Người viết: Dương Hạnh
Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn ko ngờ tới
Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn ko ngờ tới
Nụ cười anh đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân
Thanh xuân của tôi gắn liền với bóng lưng của một chàng trai, anh đấy chưa từng biết tới việc tôi thích anh nhiều tới nhường nào. Và có thể ngay hiện nay anh đấy cũng ko có một tẹo ký ức nào về tôi nhưng đối với tôi hình dáng anh đứng làm việc một cách nghiêm túc đặc thù ngầu.
Năm nhất đại học tôi có thương thầm trộm nhớ một chàng viên chức phục vụ quán café, vậy là ngày nào tôi cũng tới đó để ngắm anh đấy. Tôi từng là một đứa ghét cay ghét đắng việc ra ngoài quán café đông người ngồi một mình nhưng anh chính là người truyền động lực cho tôi ra quán café ngồi viết lách mỗi ngày.
Trong một khoảng thời kì dài như thế, ngày nào tôi cũng tới và gọi đúng một thứ đồ uống cuối cùng anh đấy cũng nhớ mặt tôi. Một hôm vẫn như bao ngày rảnh rỗi khác tôi tới quán café, lúc gọi đồ uống, anh với vẻ mặt bất thần nhìn tôi cười và nói.
“Ô, mình nhớ bạn rồi, bạn tới đây chỉ gọi đúng loại đồ uống này.”
Trái tim tôi lúc đấy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cuối cùng anh cũng nhớ tới tôi. Bên ngoài tôi giả vờ như ko có chút phản ứng nào chỉ lạnh lùng đáp: “Thói quen của em rồi.”
Anh cười và nhẹ giọng: “Vậy tới đây mỗi ngày cũng là thói quen?”
Lần đầu nói chuyện với anh, dù chỉ là vài câu nói chẳng có ý nghĩa gì nhưng tôi vừa vui vừa run sợ, tới mức quên cầm lại thẻ bàn. Tôi sướng điên cả người, chính là vì thương anh nên tới đây mỗi ngày ngắm nhìn anh làm việc rồi đột nhiên trở thành thói quen lúc nào ko hay.
Tôi thích anh đấy một cách lặng thầm, cả 2 năm tương tự nếu ko tới trường học tôi đều tới quán café để viết lách. Rất nhiều lần muốn tôi muốn chạy về phía anh nhưng mà bộc bạch, nhưng liệu tình cảm mơ hồ của tôi có khiến anh đấy sợ hãi hay ko? Mỗi lần nghĩ tương tự tôi lại nghĩ hiện nay mỗi ngày được ngắm anh đấy là đủ rồi.
Thanh xuân của chúng ta ngốc nghếch tương tự đấy, thích một người nhưng lại ngại ko dám bộc bạch. Sợ đánh mất người đấy nên cứ mãi nín thinh, tình cảm đấy thật buồn nhưng mà đẹp. Ngày nay lúc nghĩ về nó tôi mỉm cười vì thanh xuân dù ko thổ lộ tình cảm của mình nhưng yêu thầm cũng có vẻ đẹp của riêng nó.
Sau này, tôi gặp lại anh đang đồng hành người yêu ở Trung tâm thương nghiệp, bất giác mỉm cười. Có nhẽ anh ko còn nhớ tôi là người nào nhưng tôi nhớ rất rõ cái lúc lần đầu gặp nhau, nụ cười của anh năm đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân.
Người viết: Dương Hạnh
Nụ cười anh đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân
Nụ cười anh đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân
Nhớ để nguồn bài viết này: Top 7 Tản văn viết về tình yêu hay nhất của website bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Kiến thức chung
#Top #Tản #văn #viết #về #tình #yêu #hay #nhất
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” border-radius: 5px; -webkit-border-radius: 5px; border: 2px solid #1c4a97; padding: 10px 20px;”>
Bạn đang xem: Top 7 Tản văn viết về tình yêu hay nhất tại bangtuanhoan.edu.vn
Tình yêu là gì nhưng mà tất cả mọi người đều khát khao tới vậy? Xúc cảm tự nhiên đấy có gì nhưng mà mãnh liệt tới thế, khiến con người ta ko ngừng nghĩ về đối phương và mong cho họ những điều tốt đẹp nhất. Trong bài viết này, mời các độc giả những dòng tản văn tràn đầy xúc cảm về tình yêu nhưng mà Tikibook đã sưu tầm dưới đây:
- Bên nhau bao lâu
- Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình
- Vì sao yêu nhau nhưng mà ko cho nhau danh phận
- Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt
- Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ
- Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn ko ngờ tới
- Nụ cười anh đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân
Bên nhau bao lâu
Sài Gòn mưa rơi, nhớ anh và yêu anh. Vẫn góc phố thân quen với những hoài niệm cũ, ghé vào quán quen ven đường, bài nhạc du dương đưa em trở về những ngày còn mộng mơ.
Mình gặp anh bao lâu rồi anh nhỉ?Bảy năm tám tháng rồi, kể từ ngày còn chung bước trong ngôi trường cấp 3. Anh quen em, em quen anh, tình yêu trong sáng tuổi học trò. Em còn nhớ hình ảnh cậu bạn cùng bàn với chiếc kính đen, khuôn mặt ngố ngố hay làm em cười. Nhớ dáng vẻ chạy hì hục cầm que kem vừa sắm được dưới căn tin trường cho em. Em nhớ cách anh yên lặng, vỗ vai em lúc người con gái anh thương bị mẹ trách.Em đã luôn nghĩ rằng kết thúc ba năm học đấy, chúng mình còn có thể bên nhau hay ko? Hay cũng chỉ là bè bạn thuần tuý, anh sẽ tìm được mẫu người mới, thích hợp hơn em, rồi hai người hai ngã.Ko đúng, cũng là hai người hai ngã đấy, anh nơi trời Tây tiếp tục bốn năm đại học học, em ở lại theo đuổi say mê của bản thân mình.Nhưng mình vẫn còn có nhau, vẫn tin nhắn, vẫn videocall, vẫn là lúc:Em buồn, vẫn có anh ở đó, chỉ cần một cuộc gọi, là anh lại xuất hiện tâm tình cùng em, bất kể lúc nào,Anh chán nản cần có người ở bên, em chợt gọi tới để động viên anh, kể anh nghe những câu chuyện, những người bạn mới nhưng mà em kết giao.Nụ cười của anh vẫn làm tim em ấm nồng mỗi lúc đông về, lúc ko có bè bạn tâm tư.Vậy là cảm giác muốn được người nào đó ở bên nơi đất khách của anh và sự lẻ loi mong được vỗ về của em vẫn được phục vụ đấy thôi, cần gì người khác anh đâu nhỉ?Vẫn tình cảm bình dị của những con người phổ biến, nơi góc phố nhỏ thân quen, em lại nhớ những ngày anh chở em đi ăn, đèo em trên chiếc xe đạp con con, với vài chục nghìn lẻ vậy nhưng mà đáng yêu làm sao!Vẫn nhớ anh, yêu anh dù nhịp sống có lập cập tới mấy, vẫn có một góc nhỏ trong tâm tư em dành cho người mình yêu. Ko biết anh bên đấy có ổn ko, còn một năm nữa anh về là tròn bốn năm chúng mình yêu xa rồi đấy. Người ta bảo em chờ được ba năm rồi, thì còn một năm nữa ráng lên, “tình yêu của bọn mày bền chặt thật”. Em chỉ biết cười cho qua, “yêu xa” là cả quá trình hy vọng ko chỉ của em, nhưng mà anh cũng thế. Mỗi tối nhìn anh qua màn hình điện thoại, em lại muốn đặt vé, bay ngay sang bên đấy nói với anh nghìn lời mến thương nhưng mà em vẫn chưa thổ lộ.Em nhớ vòng tay rắn rỏi, cái ôm ấm áp của người em yêu, em nhớ ánh mắt dịu dàng của anh. Nhớ những biểu cảm trên gương mặt lúc anh làm nũng. Một năm nữa thôi, về bên em anh nhé. Một đứa nhạy cảm, dễ yếu lòng và lay động như em cũng chỉ nhẫn nại chờ anh thế thôi. Em chấp nhận hi sinh cả thanh xuân của mình vì một người đàn ông nhưng mà em tin tưởng. Người nhưng mà em biết sẽ luôn bên em lúc em buồn, sẽ làm em cười, sẽ mang chiếc khăn choàng vào cổ em, sẽ nắm lấy đôi tay nhạy cảm của em lúc đi dọc trên tuyến đường mòn. Người đó sẽ mãi là anh.Cuối cùng em chờ được rồi, chờ anh trở về và chờ ngày chúng ta sánh bước bên nhau tới cuối tuyến đường.Người ta bảo yêu xa dễ tan vỡ lắm, em cũng nghĩ vậy. Em chưa từng dám tin mình có thể chờ anh 4 năm, chưa từng dám tin anh và cũng ko tin vào sự nhẫn nại của bản thân.Em rất sợ tan vỡ, sợ nhìn người mình từng yêu kế bên người khác. ” Yêu là nhìn người mình thương được hạnh phúc”, người ta bảo thế. Nhưng em ko rộng lượng, cao cả tới vậy đâu, em ghét cảm giác phải nhường anh cho người nào khác. Anh à, nếu một ngày hết yêu hãy nói cho em nhé, em ko muốn làm người gây khó dễ cho người nào cả, hết yêu thì em sẽ buông. Vì nếu đã hết yêu, duyên nợ đã cạn thì em nghĩ đừng nên níu kéo làm gì.“Chỉ cần đối phương tâm thành, thật lòng tin tưởng thì sợ gì người thứ ba, sợ gì khoảng cách địa lý hả em”. Câu nói của anh khiến em dám đánh cược cả thanh xuân của mình. Thời khắc đó, em biết mình đã chọn đúng người. Giờ mình ngồi đây, em tựa vào vai anh trên nền cỏ xanh, trời nhá nhem tối.Thế là mình thành thân được 8 tháng rồi. Yêu anh, cảm ơn vì đã bên nhau 7 năm 8 tháng qua, cảm ơn anh vì sẵn sàng bảo vệ em suốt những năm tháng còn lại trong cuộc đời.Sài Gòn rộng lớn, dễ gì kiếm được nhau, kiếm được rồi thì đừng từ bỏ, đừng buông tay lúc bước vào thời kỳ yêu xa. Yêu xa đẹp lắm, mỏng manh lắm nhưng nhìn lại sẽ thấy tình yêu của đôi ta dai sức tới thế nào. Bạn à, nếu muốn thì sẽ tìm cách, còn ko thì người ta sẽ tìm lý do. Nếu nói rằng yêu xa là đỗ vỡ thì phải chăng là do ta chưa đủ nhẫn nại, chưa đủ tin tưởng vào nhau đấy thôi. Yêu xa như một thử thách quyết định của tình yêu, cùng nhau qua được nó rồi thì đó chính là “vĩnh viễn”.Người viết: Thể Hồng
Bên nhau bao lâu
Bên nhau bao lâu
Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình
Là thứ tình yêu long trời lở đất, là thứ tình yêu tạm thời, hay là thứ tình yêu vì muốn yên ổn cả hai bên – thì rồi chúng ta cũng sẽ tìm thấy thôi.
Có một cặp đôi nhưng mà câu chuyện tình yêu của hai người đấy làm cho tôi hâm mộ mãi. Và rồi một ngày gần đây thôi, có nhẽ tôi sẽ cầm trên tay tấm thiệp hồng như một khách mời danh dự, đường hoàng tới dự lễ cưới của hai người họ, nghe một tiếng cám ơn, cám ơn vì năm đấy tôi đã đưa hai người họ tới với nhau…
Cuộc đời này mấy người nào may mắn tìm được một người yêu mình nhiều như mình yêu họ? Yêu nhau từ thời áo trắng non nớt, đi qua những năm tháng tuổi đôi mươi cập kênh, cùng chờ nhau, cùng quyết tâm xây dựng tương lai, ra trường, công việc, vẫn yêu nhau, rồi cuối cùng trao nhau lời hứa thề cho tới cuối đời… Một câu chuyện trong mơ, có nhẽ chẳng bao giờ tin được, cho tới lúc trong câu chuyện đấy, tôi cũng diễn một vai nhỏ. Có nhẽ không thể nào tin được, cho tới lúc chứng kiến tình yêu đấy của họ bước qua từng năm tháng.Đã từng hợp tan, đã từng ly biệt, đã từng xa cách, đã từng tưởng nghe đâu mất nhau mãi mãi, nhưng nhưng mà cho tới cuối cùng, người yêu nhau thì vẫn cứ về bên nhau… Tôi tự hỏi, thứ tình yêu đấy rốt cuộc thì sâu lắng tới mức nào? Và trong hai người bọn họ, người nào là người yêu nhiều hơn, người nào sẽ là người vứt bỏ tự trọng của mình nhưng mà giữ người kia ở lại sau mỗi lần cãi vã…?Thứ tình yêu như thế, đáng để cho con người ta hâm mộ. Bởi vì nó tính từ lúc thời chúng ta còn chưa biết gia đạo nhà đối phương, chưa quan tâm tới môn đăng họ đối, giàu hay nghèo, có công việc hay chưa, nhưng mà đơn giản chỉ là yêu. Bước qua bao nhiêu người, quen biết bao nhiêu người, nghe biết bao nhiêu câu chuyện dang dở, tận sâu trong tôi vẫn hi vọng vào một cuộc tình thuần tuý như thế, bởi vì minh chứng ở ngay kế bên đây nhưng mà!Chúng tôi ngồi đối diện, hai tâm hồn đã trải qua đủ mất mát và thiếu thốn, đã từng có thứ gọi là tình yêu, đã từng thử có nhau, đã từng thử xa nhau, nhưng tới phút cuối vẫn là có ko được nhưng mà bỏ cũng ko nỡ. Mỏi mệt… Mỏi mệt trong tâm hồn tôi và trong đôi mắt của người. Có nhẽ thứ tình yêu thuần tuý đó, trong sâu thẳm tâm hồn chúng tôi chẳng bao giờ tin là tồn tại với bản thân mình, vì vậy nhưng mà có tình yêu, tưởng chừng sưởi ấm lòng nhau, cuối cùng vẫn là mỗi người một lối…
Ngồi đối diện, có bình yên, có dậy sóng, câu chuyện bâng quơ, cuối cùng vẫn là cả hai mộng mơ về một thứ tình yêu xa nhau vạn lối nhưng vẫn về lại bên nhau đấy. Nhưng nhưng mà cùng giấc mơ thì sao? Ko có tức là lòng được kiên trì như mong muốn. Là bởi vì sợ hãi, là bởi vì tự ti, là bởi vì quá nhiều thứ đã đi qua trong cuộc đời của mỗi đứa, cuối cùng là mỗi đứa một vết thương, mỗi đứa một suy nghĩ, mỗi đứa một loại tự ti… ko thể nhìn về cùng một hướng.Rồi một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ tìm được, là thứ tình yêu long trời lở đất, là thứ tình yêu tạm thời, hay là thứ tình yêu vì muốn yên ổn cả hai bên – thì rồi cũng sẽ tìm thấy. Ở một độ tuổi nào đó, trải qua đủ rồi, liệu tình yêu có còn thực sự quan trọng như thời còn trẻ, hay là thứ mến thương chăm sóc nhau tới suốt đời quan trọng?Chúng ta rồi sẽ hiểu, những thứ chúng ta mơ và những thứ chúng ta có, phần lớn ko bao giờ tương đồng…
Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình
Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tìm được thứ tình yêu của riêng mình
Vì sao yêu nhau nhưng mà ko cho nhau danh phận
Chưa hẳn là yêu nhưng cũng ko phải là tình bạn, mối quan hệ đấy mặc dù an toàn nhưng thỉnh thoảng nó làm chúng ta bức bối tới mức khó chịu….
Tuổi xanh ngông cuồng đấy, tớ luôn nghĩ rằng chỉ cần yêu hết mình là sẽ nhận lại được sự đền đáp của đối phương. Tớ vẫn hy vọng một người dù ko biết rõ là họ có dành tình cảm cho mình hay ko, tớ và cậu vẫn luôn dành cho nhau những tình cảm đặc thù nhất, cùng nhau trải qua rất nhiều thời kỳ như những cặp đôi yêu nhau. Chỉ khác họ ở một chỗ là chúng ta ko công khai mối quan hệ đấy, chỉ là mập mờ. Tới cuối cùng đáp án cho mối quan hệ đó chính là “Trên tình bạn, dưới mức tình yêu. Cứ nghĩ là yêu, nhưng sau tất cả chỉ là tình cảm dự bị”
Mối quan hệ mập mờ chính là câu chuyện tình yêu mơ hồ, biết rõ là câu trả lời sẽ khiến bản thân ko ưng ý nhưng chúng ta vẫn đâm đầu vào. Đôi lúc con người quá lẻ loi nên chỉ tìm tới đối phương với mong muốn có thể trò chuyện một cách thoải mái, một phút yếu lòng có thể dựa vào người nào đó nhưng mà khóc thật to. Nhưng đáng buồn, mối quan hệ này chúng ta chỉ được phép nhớ nhung chứ mãi ko có tư cách để ghen tuông tuông.
Dành tình cảm vào mối quan hệ mập mờ cũng giống như việc bạn đặt cược vào một tình yêu ko có tương lai. Cảm giác vui vẻ đấy chỉ tới trong nhất thời rồi cũng nhanh chóng lụi tàn, mặc dù ko chịu bất kỳ sự ràng buộc nào ở nhau nhưng lúc đánh mất cảm giác đó rồi chúng ta sẽ cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Nhưng cái cảm giác mơ hồ đấy chỉ ngừng lại ở thích thôi, nó ko đủ lớn để xây dựng thành một mối quan hệ rõ ràng. Dần dần nó khiến chúng ta phải sợ hãi vì ko thể gọi tên mối quan hệ đấy là gì. Tự mình suy diễn ra tất cả viễn cảnh ngôn tình lãng mạn, kết quả nhận lại chỉ là sự mộng tưởng.
Trong tình yêu người nào cũng mong muốn mình được mến thương, nếu yêu nhau vì sao lại ko cho nhau một cái danh phận. Chẳng người nào muốn mình xếp vào hàng “tình yêu dự bị” của người khác cả, chúng ta có thể vô tâm, hờ hững nhưng xin đừng biến nó thành mối quan hệ mập mờ.
Trong những tháng năm tháng xuân ngắn ngủi của đời người, bạn có dám đánh cược vào tình yêu mập mờ ko?
Vì sao yêu nhau nhưng mà ko cho nhau danh phận
Vì sao yêu nhau nhưng mà ko cho nhau danh phận
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt
Và một Hà Nội trong tôi chợt gần nhưng mà lại quá xa xôi. Ko phải tại cành cây đứng một mình trơ trụi lá, ko phải con sóng chỉ biết xô nghiêng về một phía, ko thể giảng giải được nỗi buồn sao lại cứ phảng phất mỗi chiều chớm gió đông về…
Đặt chân tới bến xe lúc chiều chập choạng tối, tôi hít một hơi nhẹ rồi nhanh chóng đi ra bến xe bus. Giờ tan tầm nên dòng người xô dạt hai hướng ních nhau chen lên từng cm. Đứng ở bến xe bus nào giờ này có rất nhiều người chờ để cho kịp chuyến xe về nhà đúng 7h! Trục đường nơi tôi đứng đang oằn mình trong tiếng còi xe inh ỏi chen lấn, khẽ rên rỉ trong màn khói mỏng xám xịt mùi xăng dầu và nhếch nhác đủ mọi từng lớp người lao động. Hình như ko thể thấy đâu góc yên tịnh trong cái chiều xâm xẩm tối đấy, ngoài cái tháp nước cổ ấm mình trong màu gạch cũ… Đó là tín hiệu cho thấy, tôi đã trở lại Hà Nội.
Xe bus số 55 chạy vòng vèo trên lối Nghi Tàm rồi ra tới Nhật Tân. Đường phố nơi này thì ko sôi động như ngoài phố chính và hành trình đặc thù dài. Tuy xe còn chỗ trống nhưng tôi quyết định đứng suốt chặng đường đi để nhớ lại cảm giác lần trước hết đi xe bus! Chẳng hiểu sao với những vi la và những ngôi nhà lớn hai bên đường đẹp nhường kia nhưng mà ngày mưa nào cũng lụt lội vì con đê cao quá nửa tầng trệt. Đường thì xóc kinh khủng và cái xe như cỗ tam mã hầu như muốn tôi cùng nó nhảy lên xuống ko ngừng. Có thể qua hết đường Âu Cơ sẽ đỡ hơn chăng? Chặng đường này kéo dài một vòng quanh Hồ Tây và sẽ ngừng lại nơi cuối đường Lạc Long Quân. Ở đó là nhà bác tôi, một người Hà Nội thân yêu tới lạ. Nhưng tôi trở lại Hà Nội ko hẳn vì sự đón tiếp nồng nhiệt của bác nhưng mà còn vì lý do khác. Tôi muốn tìm lại một mùa Hà Nội vắng những cơn mưa…
Chiếc radio trên xe bus ngân nga đúng bài hát nhưng mà tôi thích thú và trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh y hệt như một cuộn phim cũ rè rè quay lại. Nhiều năm về trước, đây cũng là tiếng nhạc dìu dịu một chiều gió mùa về, vẫn còn đây tan trong mồm tôi hương thơm và vị ngọt kẹo bạc hà và ko khí u ám trên một chuyến bus gần cuối ngày trở về nhà. Bất giác tôi mỉm cười và nhìn ra phía cuối đường. Nhấp nhoáng đã thấy chiếc đu khổng lồ của công viên nước Hồ Tây nổi trội trên nền trời đầy mây xám. Mọi thứ vẫn y nguyên và chỉ một phần trong tôi mất đi cảm giác ấm áp nhưng em thì đã xa tôi thật rồi. Em rời bỏ tôi như mùa đông lạnh giá và trời thì ko thể trút thêm nước mắt…
Tôi vội vã xuống xe và tìm lại góc quán quen ven hồ. Mọi thứ thay đổi nhiều quá và cái quán nhỏ ngay trạm xe bus đã dẹp đi đâu mất. Đành vậy. Và tôi đi về nhà. Sau hai hồi chuông cửa, bác ra đón tôi với nụ cười dễ mến. Và sau vài câu thăm hỏi xã giao bác để tôi lên gác. Tôi vọt thật lẹ làng lên tầng 5, nơi cái sân thượng yêu quý dường như cũng chào đón tôi trở lại với tràn trề hương hoa sữa. Tôi yêu căn gác này vì mỗi lúc đưa mắt nhìn ra xa, khắp mặt hồ Tây như một tấm thảm xanh ngắt màu thời kì. Những hàng cây hoa sữa ven hồ càng làm cho ko gian thêm yên ấm. Đã có một thời kì dài, tôi chỉ đứng nơi đây và dõi theo bên kia hồ, nơi tuyến đường tình yêu như xa tít và không thể nào thấy được những khúc rẽ hay con dốc trượt dài…
Chiều hôm sau lúc thu xếp xong công việc, tôi dạo bộ ra cuối Quán Thánh và khởi đầu lại hành trình một Cổ Ngư xưa. Những ngày xưa hiện về trong sự ghi nhớ, tình cờ và lãng đãng như trong một làn sương mờ. Với những cành cây ngẳng nghiu khô gầy đâm lên nền trời buồn ảm của mùa đông. Với đôi hàng cây muà hè rợp bóng mát xuống những ghế đá nhìn ra mặt hồ xanh mướt. Với hàng quán cóc bên vỉa hè bán đủ thứ đồ ăn vặt. Chẳng biết có phải từ những nét lãng mạn thế nhưng mà từ một cái tên Cổ Ngư xưa cũ đã trở thành “đường tình yêu” ko chỉ riêng của em và tôi. Tôi sắm món ăn xưa nhưng mà em rất thích: bánh mì tẩm mật ong. Rồi cũng tự cho mình quyền chiêm ngưỡng hoàng hôn trên mặt hồ, tôi ngồi xuống và đợi chờ. Hồ Tây đẹp nhất mỗi chiều lộng gió như thế này. Mặt hồ như se theo cái lạnh chờm tới và mặt trời đổ bóng màu lam tía rất ấn tượng. Bên kia bỗng vẳng lại tiếng chuông chùa Trấn Quốc…
Một chiều lạnh mang quá nhiều nỗi nhớ và xúc cảm. Em ko còn nữa để lại cùng lắng dịu trong quang cảnh này… Mãi mãi xa rồi tiếng cười trong trẻo và cảm giác tay ấm bàn tay. Ko còn ánh mắt ngượng ngùng kề sát mặt, ko còn hơi thở phả ra sương khói, ko còn cả những giận hờn vu vơ. Chỉ có mật vàng chảy dài chiếc bánh mì, một tiếng thở dài buông thõng và đôi bàn tay ko biết tự sưởi ấm nếu thiếu vắng em…
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày tắt nắng. Và một Hà Nội trong tôi chợt gần nhưng mà lại quá xa xôi. Ko phải tại cành cây đứng một mình trơ trụi lá, ko phải con sóng chỉ biết xô nghiêng về một phía, ko thể giảng giải được nỗi buồn sao lại cứ phảng phất mỗi chiều chớm gió đông về… Chỉ biết lúc tôi đặt chân tới Hà Nội là lại thấy cảm giác đấy! Có phải chăng là do mùa này, Hà Nội vắng những cơn mưa.
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt
Tình yêu ở lại phía bên kia của ngày nắng tắt
Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ
Những cung bậc xúc cảm trước hết lúc tình yêu chớm nở là tình cảm đầy đủ và màu hồng. Có nhẽ vì đây là mối tình đầu của em nên kinh nghiệm trước đây em có chỉ là trên sách vở. Em vẫn luôn nghĩ rằng lúc con người ta yêu nhau chỉ chìm đắm trong xúc cảm hạnh phúc nhưng lại quên mất dù tình yêu có đẹp tới mấy thì cũng sẽ có lúc thăng trầm.
Sau một tuần lúc chấp nhận lời yêu anh, em mới phát xuất hiện một sự thực là trong vòng thời kì anh cưa cẩm mình thì vẫn chưa chia tay với người yêu cũ. Vốn là một cô gái dễ bị tổn thương nên em đã rất buồn, em suy nghĩ rất nhiều có nên tiếp tục mối quan hệ này hay ko? Nhưng rồi lúc thu được sự san sẻ và lời xin lỗi từ anh nên em tiếp tục đồng hành anh.
Tình yêu chính là động lực khiến em thay đổi, từ một cô gái ăn mặc xuề xòa em trở thành tỷ mỉ bản thân, em biết anh là một người ưu tú nên đã ko ngừng quyết tâm để xứng đáng với tình cảm nhưng mà anh dành cho mình. Theo thời kì câu chuyện tình yêu của em và anh vẫn êm đẹp, cho tới lúc em thấy anh gặp lại sức yêu cũ trong quán cà phê. Anh còn nhận quà của chị đấy, sau đó em có hỏi thì anh lại chối rằng chuyện ko có gì cả. Em vẫn yên lặng cho qua, em ko dám nghĩ gì cả, nghe có vẻ em rất ngu ngốc, nhưng có mấy người nào là người phổ biến lúc yêu. Và rồi từ sau chuyện đó, tình yêu chúng mình ngày càng nhạt.
Anh luôn nói rằng sẽ tạo cho em cảm giác an toàn nhưng lại nhận quà và nhắn tin cùng người yêu cũ. Anh quên hết nguyên tắc trước kia của chúng ta, anh nói em ích kỷ chỉ nghĩ cho cảm giác của bản thân nhưng anh lại quên mất rằng tình yêu luôn có sự ích kỷ. Em quyết định ngừng lại vì ko thể chấp nhận người yêu của mình vẫn nhung nhớ người yêu cũ.Hóa ra tình cảm trước giờ nhưng mà em luôn xem là tất cả chỉ là một tình yêu thay thế, dù là người tới trước hay tới sau đều ko quan trọng. Chẳng qua là anh dành tình cảm cho người nào nhiều hơn nhưng mà thôi. Tình yêu ko phải là một phép thử, nhưng mà nó là tình cảm thâm thúy của người với người, thế nên đừng biến tình yêu thành một câu chuyện bi thương.Cái cảm giác thất tình thật tệ, ngày anh rời đi em cứ nghĩ cuộc sống này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Em chỉ ước rằng anh chưa từng xuất hiện để ko làm em phải khổ sở như thế này. Nhìn đi đâu em cũng chỉ thấy bóng vía của anh nhưng mà bản thân ko kìm lòng được nhưng mà khóc nức nở.Sau này em mới biết, thời kì chính là phương thuốc giảm đau tốt nhất cho những kẻ thất tình. Hôm nay, bỗng dưng em thấy tấm ảnh ngày xưa của bọn mình chụp chung. Nhưng ko đau buồn nữa, bởi em nhìn thấy rằng bản thân đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thế nên em sẽ chỉ khóc vì những điều xứng đáng. Cảm ơn anh, mối tình đầu của em!
Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ
Điều đáng sợ nhất trong tình yêu là yêu người mới để quên người cũ
Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn ko ngờ tới
Anh vẫn hay hỏi em vì sao thích anh? Làm gì có nhiều vì sao tới thế, một lúc em đã thích anh rồi thì dù anh có là con gái thì em vẫn cứ thích anh.
Cuộc sống này luôn tràn trề vô vàn những bất thần, nhưng em lại ko ngờ rằng tình yêu của chúng mình khởi đầu một cách nhẹ nhõm như thế.
Anh ko phải là gu của em, anh ko lãng mạn như trong tiểu thuyết ngôn tình, anh cũng chẳng phải soái ca giống trong phim. Nhưng anh là một người cực kì khô khan, ko biết nói những lời hoa mỹ, nhưng với em thì như thế chẳng sao cả. Bởi tìm được một người có thể hiểu được em, có thể vỗ về em lúc em yếu lòng đã là một điều ko dễ dàng. Người nào cũng có những thiếu sót của riêng mình, nên chúng ta có thể dành thời kì để làm quen và yêu lấy những điều ko tuyệt vời từ đối phương là điều khiến em hạnh phúc vô cùng.
Toàn cầu có biết bao nhiêu khuôn mặt, chỉ là em nhìn trúng khuôn mặt của anh. Sự dịu dàng của anh em dùng cả thanh xuân để tìm kiếm, cuối cùng vẫn ko thể thừa nhận bản thân mình ko có cách nào che đậy được đôi mắt phát sáng lúc bắt gặp anh.
Thì ra cảm giác thích một người là tương tự, đó là dù ở trong căn phòng chật chội cũng cảm thấy ấm áp tới vô cùng. Dù cho cùng nhau ăn mì tôm cũng ko cảm thấy chán ngán, dù cho nằm cạnh bên nhau ko nói gì cũng chẳng thấy vô nghĩa. Đi đâu ko quan trọng, miễn sao đồng hành nhau.
Tới một ngày, tình yêu sẽ tới và bắt cóc bạn đi, biến bạn trở thành một con người khác. Người đấy nhất mực sẽ mang lại cho bạn cảm giác an toàn lúc ở bên, sẽ là động lực giúp bạn trở thành con người tốt hơn.
Tình yêu đấy nhưng mà, ko cần phải phô trương, màu mẽ nhưng mà đơn giản chỉ cần hai người biết, hai người hiểu và hạnh phúc bên nhau. Duyên phận đã sắp xếp chúng ta gặp nhau thì có dùng cách nào cũng ko thể tránh né. Nếu đã thuộc về nhau thì ko cần phải vội vã, giữa biển người mênh mông rồi chúng ta cũng sẽ tìm thấy người cần gặp.
“Để tuổi xuân trôi qua ko phải hối tiếc. Đời người chỉ có một khoảng thời kì tươi đẹp nhất chính là thanh xuân. Vì thế, hãy khiến khung trời của cả hai trở thành đặc thù ở độ tuổi tràn đầy sức xuân này. – A Tòn”.
Người viết: Dương Hạnh
Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn ko ngờ tới
Tình yêu xuất hiện ngay cả lúc bạn ko ngờ tới
Nụ cười anh đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân
Thanh xuân của tôi gắn liền với bóng lưng của một chàng trai, anh đấy chưa từng biết tới việc tôi thích anh nhiều tới nhường nào. Và có thể ngay hiện nay anh đấy cũng ko có một tẹo ký ức nào về tôi nhưng đối với tôi hình dáng anh đứng làm việc một cách nghiêm túc đặc thù ngầu.
Năm nhất đại học tôi có thương thầm trộm nhớ một chàng viên chức phục vụ quán café, vậy là ngày nào tôi cũng tới đó để ngắm anh đấy. Tôi từng là một đứa ghét cay ghét đắng việc ra ngoài quán café đông người ngồi một mình nhưng anh chính là người truyền động lực cho tôi ra quán café ngồi viết lách mỗi ngày.
Trong một khoảng thời kì dài như thế, ngày nào tôi cũng tới và gọi đúng một thứ đồ uống cuối cùng anh đấy cũng nhớ mặt tôi. Một hôm vẫn như bao ngày rảnh rỗi khác tôi tới quán café, lúc gọi đồ uống, anh với vẻ mặt bất thần nhìn tôi cười và nói.
“Ô, mình nhớ bạn rồi, bạn tới đây chỉ gọi đúng loại đồ uống này.”
Trái tim tôi lúc đấy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cuối cùng anh cũng nhớ tới tôi. Bên ngoài tôi giả vờ như ko có chút phản ứng nào chỉ lạnh lùng đáp: “Thói quen của em rồi.”
Anh cười và nhẹ giọng: “Vậy tới đây mỗi ngày cũng là thói quen?”
Lần đầu nói chuyện với anh, dù chỉ là vài câu nói chẳng có ý nghĩa gì nhưng tôi vừa vui vừa run sợ, tới mức quên cầm lại thẻ bàn. Tôi sướng điên cả người, chính là vì thương anh nên tới đây mỗi ngày ngắm nhìn anh làm việc rồi đột nhiên trở thành thói quen lúc nào ko hay.
Tôi thích anh đấy một cách lặng thầm, cả 2 năm tương tự nếu ko tới trường học tôi đều tới quán café để viết lách. Rất nhiều lần muốn tôi muốn chạy về phía anh nhưng mà bộc bạch, nhưng liệu tình cảm mơ hồ của tôi có khiến anh đấy sợ hãi hay ko? Mỗi lần nghĩ tương tự tôi lại nghĩ hiện nay mỗi ngày được ngắm anh đấy là đủ rồi.
Thanh xuân của chúng ta ngốc nghếch tương tự đấy, thích một người nhưng lại ngại ko dám bộc bạch. Sợ đánh mất người đấy nên cứ mãi nín thinh, tình cảm đấy thật buồn nhưng mà đẹp. Ngày nay lúc nghĩ về nó tôi mỉm cười vì thanh xuân dù ko thổ lộ tình cảm của mình nhưng yêu thầm cũng có vẻ đẹp của riêng nó.
Sau này, tôi gặp lại anh đang đồng hành người yêu ở Trung tâm thương nghiệp, bất giác mỉm cười. Có nhẽ anh ko còn nhớ tôi là người nào nhưng tôi nhớ rất rõ cái lúc lần đầu gặp nhau, nụ cười của anh năm đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân.
Người viết: Dương Hạnh
Nụ cười anh đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân
Nụ cười anh đấy làm tôi hoảng sợ cả tuổi thanh xuân
Nhớ để nguồn bài viết này: Top 7 Tản văn viết về tình yêu hay nhất của website bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Kiến thức chung
#Top #Tản #văn #viết #về #tình #yêu #hay #nhất
[/box]
#Top #Tản #văn #viết #về #tình #yêu #hay #nhất
Bạn thấy bài viết Top 7 Tản văn viết về tình yêu hay nhất có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Top 7 Tản văn viết về tình yêu hay nhất bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn
Nhớ để nguồn: Top 7 Tản văn viết về tình yêu hay nhất tại bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Kiến thức chung