Một trong những đề văn biểu cảm lớp 7 các bạn học trò cần làm là Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình. Trong nội dung bài viết này, chúng tôi sẽ có những san sẻ, hướng dẫn tạo điều kiện cho việc làm bài trờ nên dễ dàng hơn.
Dàn ý bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
Trước lúc Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình, các bạn học trò cần phân tích đề bài, xác định các luận điểm chính cần triển khai và lập dàn ý. Các bạn có thể tham khảo dàn ý dưới đây:
1/ Mở bài
– Vai trò của gia đình (nếu nhân vật biểu cảm là cha mẹ, anh chị…) đối với mỗi người.
– Giới thiệu về người thân nhưng mà em yêu quý: Người đó là người nào?
– Nói chung những tình cảm nhưng mà em dành cho người thân đó: yêu quý, kính trọng, ngưỡng mộ,… (ông bà, cha mẹ,…) / yêu mên, cảm phục (anh chị, bạn hữu,…)
2/ Thân bài
– Cảm tưởng những nét ấn tượng nhất về ngoại hình người thân đó: yêu mái tóc mẹ dài và đen, thương dáng mẹ gầy guộc tảo tần, thương đôi tay mẹ xương xương, rám nắng,…./ thương mái tóc cha đã điểm bạc, yêu dáng vẻ mạnh mẽ, rắn rỏi của cha,… (liên kết biểu cảm trực tiếp với biểu cảm gián tiếp).
– Biểu cảm những nét tiêu biểu về tính cách, thị hiếu, lối sống
– Cảm tưởng về những tính cách của người thân (nêu lên những tình cảm, xúc cảm đối với những đặc điểm tính cách của người thân). Chẳng hạn, kỉ niệm về một lần mắc lỗi được mẹ dạy dỗ, nhắc nhở / được cha động viên về một thành công trong học tập.
– Cảm tưởng về tác động của người đó tới cuộc sống của em và những thành viên khác trong gia đình
– Gợi lại những kỉ niệm của em với người đó
3/ Kết bài
– Những xúc cảm về tình mẫu tử / tình phụ tử,… và khẳng định tình yêu, lòng quý trọng, sự tôn kính,… đối với người thân của mình.
Ví dụ dàn ý bài văn nêu suy nghĩ của em về mẹ
1/ Mở bài:
– Giới thiệu được người mẹ nhưng mà em yêu quý nhất
– Tình cảm, ấn tượng của em về mẹ.
2/ Thân bài
– Giới thiệu một vài nét tiêu biểu về mẹ: Mái tóc, giọng nói, nụ cười, ánh mắt
Hoàn cảnh kinh tế gia đình
Công việc làm của mẹ
Tính tình, phẩm chất của mẹ…
– Tình cảm của mẹ đối với những người xung quanh
Ông bà nội, ngoại, với chồng con …
Với bà con họ hàng, xóm thôn …
– Gợi lại những kỉ niệm của em với mẹ.
– Nêu những suy nghĩ và mong muốn của em đối với mẹ.
3/ Kết bài:
– Ấn tượng, xúc cảm của em đối với mẹ
– Liên hệ bản thân, những lời hứa.
Mẫu bài văn nêu suy nghĩ về ông của em
Người nhưng mà em yêu quý nhất trong gia đình chính là ông nội. Ông là tấm gương sáng ngời để em học tập.
Ông nội em năm nay đã gần tám mươi tuổi. Tuy vậy, ông vẫn thật khỏe mạnh. Ông có dáng người đậm và chắc, bước đi điềm tĩnh, thong dong. Râu tóc của ông đã bạc trắng nhưng da dẻ vẫn hồng hào. Đôi mắt của ông ko còn màu đen trong tinh nhanh nhưng mà đã thoáng màu mờ đục, lúc đọc sách, ông thường phải dùng tới cặp kính lão cất cẩn thận trong hộp. Râu ông mọc dài tới ngang ngực.
Đôi lúc, hình ảnh của ông khiến em nghĩ tới một ông tiên, ông Bụt nào đó trong cổ tích. Đặc thù, hai cánh tay của ông còn khá săn chắc, thỉnh thoảng, ông vẫn xách những xô nước nhưng mà em phải ì ạch mãi ko vận chuyển được. Nhìn ông đánh đàn trâu ra bờ mương chăn ko người nào tin được tuổi ông đã tới vậy. Ông cũng rất ít ốm đau, các cô bác láng giềng thường khen: “Ông thật có phúc!”. Riêng em, em hiểu rõ vì sao sức khỏe của ông lại tốt như thế. Đấy là vì ông rất chăm tập thể dục. Sáng sáng, ông dậy sớm làm vệ sinh tư nhân rồi lên tầng thượng tập tạ. Buổi chiều, ông lại gọi em, hai ông cháu chạy bộ trong sân trường tiểu học. Thêm nữa còn là cơ chế ăn uống của ông. Mồi bữa ông ăn nhất mực một số lượng cơm, ăn nhiều rau và mỗi ngày uống một chén rượu nhỏ. Điều em khâm phục nhất là ông giữ cơ chế tập luyện và ăn uống rất điều độ. Em học được ở ông tính tự giác và kỉ luật cao: theo tấm gương đó của ông, em học bài và làm bài đều đặn, phấn đấu ko để những việc riêng làm tác động tới chuyện học tập.
Ko chỉ vậy, ông còn là một tấm kiểu mẫu mực về lối sống trong gia đình khiến mọi người yêu quý, kính trọng. Ông sống tiết kiệm, ngăn nắp và điềm tĩnh. Phòng riêng của ông lúc nào cũng gọn ghẽ, sạch sẽ. Ông thường tự quét dọn, sắp xếp lấy phòng mình ít lúc phiền tới con cháu. Mỗi dịp lễ Tết, bố mẹ em lại muốn sắm biếu ông quần áo hoặc bộ cần câu mới nhưng ông đều từ chối nói rằng để cho cu Tít (là em) ăn học. Thỉnh thoảng, bố mẹ em có điều gì to tiếng với nhau, ông lại nhẹ nhõm hòa giải, nhắc nhở rằng phải biết lấy hòa thuận trong gia đình làm trọng, tránh cãi vã lẫn nhau tác động ko tốt tới con cái.
Riêng em, từ nhỏ tới lớn, em giống như cái bóng nhỏ loắt choắt theo chân ông. Với em, ông vừa cưng chiều vừa nghiêm khắc dạy dỗ. Được người nào biếu tặng tiền, ông đều gọi bố mẹ em tới nói rằng ông cho thăng Tít, dặn bố mẹ em phải biết cách tiêu cho con. Lương hưu hàng tháng, ông cũng trích ra để lúc thì sắm cho em sách vở, lúc lại sắm quà hay sắm quần áo mới cho em. Những lúc rảnh rỗi, ông còn dạy em làm điều, làm đèn Trung thu, câu cá… Thậm chí, ông còn làm “quân sư” cho em lúc em gặp những chuyện ko hay, khó xử nữa. Do vậy, với em, nhắc tới ông là nhắc tới bao niềm mến thương đầy thiêng liêng, xúc động.
Ông nội thật là một cây cao bóng cả tỏa mát trên mái nhà của gia đình em. Yêu quý ông, em ước ông sống thật lâu để em được học từ ông những điều hay điều đẹp. Em cũng tự răn phải phấn đấu học thật giỏi để làm ông vui lòng!
Mẫu bài văn nêu suy nghĩ về bà của em
Trong tuổi thơ của con người, sẽ có biết bao nhiêu điều xinh xắn và cảm động làm giàu có thêm tâm hồn trẻ thơ. Và những người thân yêu trong gia đình chính là những người sẽ tạo nên cho toàn cầu tuổi thơ của chúng ta một khoảng trời mến thương đẹp nhất. Một trong những người thân yêu nhưng mà em luôn yêu quý và hàm ơn chính là bà ngoại của em.
Bà ngoại của em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Mẹ em thường lo lắng về sức khỏe của bà, nhưng bà vẫn cười vang lúc nghe mẹ dặn dò bà giữ sức khỏe. Bà hay đi chùa và làm nhiều việc từ thiện, nhưng mà theo như bà khẳng định: “Đi làm việc thiện như thế, bà thấy khỏe hơn cứ ru rú ở nhà”. Em nghĩ có nhẽ đúng như thế.
Dáng bà em còn nhanh nhẹn lắm. Mái tóc của bà điểm hoa râm, gương mặt có nhiều nếp nhăn, nhưng đôi mắt tinh nhanh và giọng nói dứt khoát của bà làm cho em có cảm giác bà em còn rất trẻ khỏe. Em cảm thấy vui vì điều đó. Mỗi lần về thăm bà, em lại cùng bà ngồi bên cửa nhà, năn nỉ bà kể cho em nghe những chuyện ngày xưa, và cả chuyện bà đi chùa, chuyện ăn chay, niệm Phật. Có những chuyện bà kể, còn khó hiểu với em, nhưng em rất thích nghe giọng bà kể thánh thót lúc lên giọng, xuống giọng thật quyến rũ.
Trong suốt những năm tháng em học tiểu học và lên cấp hai, nhiều lần ba mẹ đưa em về quê thăm bà. Bà thấy cả nhà em về thì mừng vui lắm. Vì bà ngoại em sống một mình trong ngôi nhà nhỏ ở Bình Dương. Mẹ em và các cậu đều công việc ở thị thành Hồ Chí Minh, khoảng một vài tuần thì mọi người thay nhau về thăm và chăm sóc bà.
Em cứ hay hỏi: “Bà ơi, ở một mình tương tự, bà có buồn ko? Có sợ ko?”. Lúc nghe câu hỏi, bà em mỉm một nụ cười hiền từ rổi bảo: “Buồn đấy, cháu ạ! Nhưng dần dần cũng quen đi. Ở quê thì êm ấm, ko tới nỗi cô quạnh”. Em nghĩ bà nói đúng, vì em thấy bà em có nhiều người bạn cùng thế hệ làm láng giềng. Các ông, các bà thường ghé nhà thăm hỏi lúc gia đình em về quê thăm bà. Nhưng em vẫn cảm thấy thương bà lắm. Em muốn về quê thăm bà nhiều hơn, mong các cậu của em sắp xếp thời kì về bên bà thật nhiều
Bà em ko phải chỉ là người bà hiền từ nhưng mà em yêu quý vô bờ bến, bà còn rất nghiêm khắc làm cho em phải kính trọng và có phần nể sợ. Có lần, lúc bà lên thị thành thăm ba mẹ và em, bà nhìn thấy bàn học của em bừa bộn, trong ngăn bàn đầy rác. Bà đã nhất mực yêu cầu em phải tự tay dọn ngay, mặc cho mẹ em bảo: “Cháu nó đang bận học. Bà cứ để đấy, tí con xếp lại cho cháu”. Bà nghiêm nghị nói: “Những việc tư nhân, cháu phải tự biết làm. Nếu cứ ỉ lại ba mẹ, sau này sẽ khó thành người siêng năng và tự lập”. Dù rấm rứt, nhưng sợ bà giận, em phải tự mình quét dọn bàn học. Nhưng sau lúc làm việc đó, tự nhiên em thấy vui, và thấy bà em nói chẳng sai.
Một lần khác, bà em nhìn thấy em gắt gỏng với một bà lão bán vé số, lúc bà cụ chìa xấp vé số qua hàng rào để mời bà em sắm, nhưng mà bà em từ chối mãi nhưng bà cụ kia cứ nằn nì. Em bực bội bảo: “Bà cháu đã nói ko sắm, sao bà cứ mời dai thế”. Sau đó, bà em đã giận em cả buổi, vì theo bà: “Làm người phải lễ phép và nhân hậu. Cháu chẳng thương người nghèo túng đành rằng, lại còn ko lễ phép với người lớn tuổi bằng bà. Bà buồn lòng quá”. Em nhìn thấy đôi mắt của bà đầy ánh giận, đôi môi bà run run, thì biết mình sai thật rồi. Nhất là lúc bà em quay người đi vào nhà, ko nói gì với em nữa. Tối hôm đó, sau bữa ăn, em lấy hết dũng cảm tới xin lỗi bà và hứa rằng em sẽ ko bao giờ làm như thế nữa. Tới lúc đó, bà em mới ôn tồn khuyên nhủ rồi tha lỗi cho em.
Thế đấy, tuổi thơ của em thật đẹp vì có bà. Bà đem cho em tình thương, bà đem cho em cách sống trung thực và nhân hậu. Em luôn kính trọng và yêu quý bà em vô bờ bến. Em mong sao bà em sẽ khỏe mạnh và vui tươi mãi, để kể cho em nghe những câu chuyện thú vị, và dạy cho em những điều đúng mực trong cuộc sống này.
Mẫu bài văn nêu suy nghĩ về cha của em
“Ba sẽ là cánh chim cho con bay thật xa. Mẹ sẽ là nhành hoa cho con cài lên ngực”.Cha mẹ những người yêu quý, hi sinh vô điều kiện cho chúng ta. Mỗi lúc câu hát đó cất lên, dù ở bất kỳ đâu tôi cũng đều thổn thức nhớ tới người cha yêu quý, kính trọng của mình.
Ba mẹ tôi lấy nhau muộn màng, bởi vậy, cho tới năm bố tôi gần bốn mươi tuổi mới sinh ra tôi, mẹ đau ốm liên miên và một vài năm sau lúc sinh tôi, thì mẹ tạ thế. Từ đó chỉ có mình ba nuôi tôi lớn khôn.
Ba tôi người thuôn thả cao, nước da đen sạm vì làm việc ở công trường phải phơi nắng và đi lại nhiều. Trên gương mặt sạm đi vì nắng, cằn cỗi theo dòng thời kì đó là đôi mắt đượm buồn, lúc nào cũng đầy ưu tư. Nhưng ba tôi có nụ cười rất đẹp, rất hiền, có nhẽ vì nước da đen sạm nên lúc cười răng ba thật trắng và sáng. Tôi yêu lắm mỗi khoảng khắc ba cười, tiếng cười giòn tan xua tan mọi vất vả, khó khăn.
Là một người đàn ông, vốn mang sẵn trong mình bản tính vụng về, cha đâu có cái khôn khéo tinh tế như mẹ, cũng bởi vậy nhưng mà từ hồi nhỏ vốn là một đứa con gái nhưng tôi luôn được ba cho ăn mặc và cắt tóc như đàn ông. Tính cách tôi vì thế nhưng mà cũng hiếu động như lũ đàn ông trong xóm.
Ba tôi là người chu đáo cẩn thận, mỗi lần phải đi công việc xa, ba luôn làm rất nhiều đồ ăn đặt sẵn trong tủ để cho tôi ăn dần. Ba nấu ko khéo, lúc mặn lúc nhạt nhưng lần nào tôi cũng ăn hết bay số đồ ăn đó. Bởi tôi biết ba đã dành cả tấm lòng của mình vào những món ăn đó. Trong công việc ba là người cần mẫn, chịu thương chịu khó và có nhiều sáng kiến mới mẻ. Với mỗi việc, ba luôn tìm ra nhiều hướng khắc phục không giống nhau, luôn có phương án dự phòng, bởi vậy nên mọi việc luôn được hanh khô thông ko bao giờ bị ngưng trệ. Cũng vì thế nhưng mà đồng nghiệp hết sức yêu quý và kính trọng ba. Đối với láng giềng ba là người tốt bụng, thân thiết, luôn tận tình giúp sức những người xung quanh.
Mẫu bài văn nêu suy nghĩ về mẹ của em
Trong cuốn sổ tay , em dành trang trước nhất để viết về câu ca dao nhưng mà mình thích thú nhất:
Đố người nào đếm được lá rừng
Đố người nào đếm được hết từng trời cao
Đố người nào đếm được vì sao
Đố người nào đếm được công lao mẹ già.
Câu ca dao đó đã lột tả được những vất vả, hi sinh, được công ơn lớn hơn trời bể của mẹ – người phụ nữ nhưng mà em mến yêu nhất trong cuộc đời này.
Mẹ em là một người phụ nữ bình dị ở nông thôn. Năm nay mẹ khoảng 50 tuổi, một độ tuổi cũng ko còn trẻ nữa. Mẹ có vóc dáng nhỏ nhỏ, gọn ghẽ. Với mái tóc đen ngắn ngang vai, thường được buộc gọn ở phía sau. Mái tóc đó ko suôn mượt, đen tuyền, nhưng mà hơi thô ráp, pha lẫn nhiều sợi tóc bạc. Đó là dấu vết của những tháng ngày vất vả ngoài đồng để nuôi em lớn khôn. Làn da mẹ hơi đen vì dãi nắng dầm mưa suốt bao năm qua. Đôi chỗ có những vết sẹo nhỏ do lúc làm ruộng bị vấp phải. Đôi bàn tay mẹ sần sùi những chai sạn bởi chiếc cuốc, chiếc cào. Bàn chân mẹ hơi to, những ngón chân luôn quặp lại, để có thể bám chắc vào mặt đất, lúc đi chân trần trên đồng ruộng. Ở mẹ, đẹp nhất chính là đôi mắt đen láy, cùng nụ cười rạng rỡ. Mỗi lúc mẹ cười, những nếp nhăn ở khóe mắt lại hiện lên. Nhưng với em, đó là nụ cười tuyệt vời nhất, nó ấm áp và ngọt lành tới tận sâu tâm tưởng. Từng đường nét, đặc điểm của mẹ, em đều thấy xinh đẹp lạ lùng. Có nhẽ vì em đang nhìn mẹ bởi đôi mắt chứa chan tình mến thương, nên em luôn nhìn thấy một cô tiên xinh đẹp, dịu dàng đang luôn ở cạnh mình.
Là một người phụ nữ nông dân, mẹ em ko giỏi tỷ mỉ về ngoại hình. Mẹ ko biết trang điểm, ko nhuộm tóc, ko mặc váy ngắn hay đi giày cao gót. Thế nhưng, dù ở nhà hay lúc đi đâu, mẹ cũng luôn sạch sẽ, gọn ghẽ, tươm tất. Chính điều này làm cho mọi người luôn có ấn tượng rất tốt về mẹ. Và mẹ cũng luôn dạy dỗ em điều đó, rằng luôn phải “đói cho sạch, rách cho thơm”. Dù nhà mình nghèo túng, nhưng con phải luôn sạch sẽ, ngăn nắp, từ y phục cho tới lối sống. Và mẹ còn dạy em nhiều điều hay lẽ phải khác nữa. Đó là những lời dạy chân tình, đơn giản từ những câu ca dao của một người phụ nữ nông thôn. Nó ko cầu kì, hoa mĩ nhưng dễ dàng đi sâu vào tâm trí của em. Nhờ nó, nhưng mà em lớn lên thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Những người xung quanh, từ ông bà, tới xóm thôn láng giềng, người nào người nào cũng yêu quý mẹ em. Đơn giản bởi mẹ em là người vô cùng tốt bụng, chất phác, thiệt thà. Mỗi lúc có người nào nhờ giúp sức, chỉ cần có thể làm được thì dù là mưa gió hay xa xôi mẹ em cũng sang giúp. Mỗi lúc có của gì ngon, mẹ em lại mang một phần sang mời bà con. Bà Lan láng giềng thường nói rằng, mẹ em tuy ko biết nói lời hay, lời ngọt nhưng cái bụng thì rất tốt. Em cảm thấy lời bà nói thật xác thực.
Mẹ em là một người mẹ vô cùng tuyệt vời, luôn mến thương, quan tâm, chăm sóc cho con hết mình. Hằng ngày mẹ dùng đôi bàn tay thô ráp của mình, thật cẩn thận buộc cho em từng búi tóc thật xinh. Dù mẹ có bận rộn, mỏi mệt thế nào, thì cũng sẽ dành thời kì vào buổi tối, ngồi lắng tai những câu chuyện nhỏ nhặt của em. Tuy điều kiện gia đình em ko được khá giả hay giàu có gì. Nhưng em được tới trường với những món đồ dùng học tập, quần áo, giày dép ko thiếu thứ gì so với các bạn. Để có thể sắm cho em những món đồ xinh đẹp, cho em được đi học múa với các bạn, chính là những ngày làm việc thật lực trên ruộng vườn của mẹ. Đối với em, mẹ luôn dành một sự quan tâm tuyệt đối. Dù em chỉ có một tí buồn hay mỏi mệt, mẹ cũng trông thấy ngay. Rồi mẹ lại sốt sắng quan tâm, chăm sóc em tới quên bản thân mình chỉ mong sao em nhanh khỏe mạnh. Có thể nói rằng, trên cuộc đời này ko người nào yêu quý em nhiều như mẹ, và vững chắc rằng, em luôn là người phụ nữ số một trong trái tim em.
Mỗi ngày, em luôn phấn đấu giúp mẹ từ những việc nhỏ nhặt nhất, tới những việc lớn hơn nhưng mà em có thể làm. Từ giúp mẹ nhặt rau, quét nhà, rửa bát, tới ra ruộng làm cỏ cùng mẹ. Em có thể làm mọi việc, chỉ mong mẹ luôn khỏe mạnh, yêu đời. Mỗi ngày em đều mong mình có thể lớn lên thật nhanh, để có thể chở che cho mẹ như những gì mẹ đã làm cho em trong suốt bao năm tháng qua. Ngay giờ phút này đây, em muốn được gặp mẹ, để được mẹ ôm vào lòng khẽ xoa lên mái tóc, và để em được thủ thỉ với mẹ rằng: Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!
Chắc hẳn rằng, qua những san sẻ trên đây của chúng tôi, các bạn học trò đã có thêm những gợi ý hữu ích lúc Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình. Chúc các bạn đạt kết quả tốt với bài làm của mình!
Bạn thấy bài viết
Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về
Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Văn học
#Viết #bài #văn #nêu #suy #nghĩ #của #về #một #người #thân #trong #gia #đình
Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
Hình Ảnh về: Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
Video về: Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
Wiki về Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình -
Một trong những đề văn biểu cảm lớp 7 các bạn học trò cần làm là Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình. Trong nội dung bài viết này, chúng tôi sẽ có những san sẻ, hướng dẫn tạo điều kiện cho việc làm bài trờ nên dễ dàng hơn.
Dàn ý bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
Trước lúc Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình, các bạn học trò cần phân tích đề bài, xác định các luận điểm chính cần triển khai và lập dàn ý. Các bạn có thể tham khảo dàn ý dưới đây:
1/ Mở bài
– Vai trò của gia đình (nếu nhân vật biểu cảm là cha mẹ, anh chị…) đối với mỗi người.
– Giới thiệu về người thân nhưng mà em yêu quý: Người đó là người nào?
– Nói chung những tình cảm nhưng mà em dành cho người thân đó: yêu quý, kính trọng, ngưỡng mộ,… (ông bà, cha mẹ,…) / yêu mên, cảm phục (anh chị, bạn hữu,…)
2/ Thân bài
– Cảm tưởng những nét ấn tượng nhất về ngoại hình người thân đó: yêu mái tóc mẹ dài và đen, thương dáng mẹ gầy guộc tảo tần, thương đôi tay mẹ xương xương, rám nắng,…./ thương mái tóc cha đã điểm bạc, yêu dáng vẻ mạnh mẽ, rắn rỏi của cha,… (liên kết biểu cảm trực tiếp với biểu cảm gián tiếp).
– Biểu cảm những nét tiêu biểu về tính cách, thị hiếu, lối sống
– Cảm tưởng về những tính cách của người thân (nêu lên những tình cảm, xúc cảm đối với những đặc điểm tính cách của người thân). Chẳng hạn, kỉ niệm về một lần mắc lỗi được mẹ dạy dỗ, nhắc nhở / được cha động viên về một thành công trong học tập.
– Cảm tưởng về tác động của người đó tới cuộc sống của em và những thành viên khác trong gia đình
– Gợi lại những kỉ niệm của em với người đó
3/ Kết bài
– Những xúc cảm về tình mẫu tử / tình phụ tử,… và khẳng định tình yêu, lòng quý trọng, sự tôn kính,… đối với người thân của mình.
Ví dụ dàn ý bài văn nêu suy nghĩ của em về mẹ
1/ Mở bài:
– Giới thiệu được người mẹ nhưng mà em yêu quý nhất
– Tình cảm, ấn tượng của em về mẹ.
2/ Thân bài
– Giới thiệu một vài nét tiêu biểu về mẹ: Mái tóc, giọng nói, nụ cười, ánh mắt
Hoàn cảnh kinh tế gia đình
Công việc làm của mẹ
Tính tình, phẩm chất của mẹ…
– Tình cảm của mẹ đối với những người xung quanh
Ông bà nội, ngoại, với chồng con …
Với bà con họ hàng, xóm thôn …
– Gợi lại những kỉ niệm của em với mẹ.
– Nêu những suy nghĩ và mong muốn của em đối với mẹ.
3/ Kết bài:
– Ấn tượng, xúc cảm của em đối với mẹ
– Liên hệ bản thân, những lời hứa.
Mẫu bài văn nêu suy nghĩ về ông của em
Người nhưng mà em yêu quý nhất trong gia đình chính là ông nội. Ông là tấm gương sáng ngời để em học tập.
Ông nội em năm nay đã gần tám mươi tuổi. Tuy vậy, ông vẫn thật khỏe mạnh. Ông có dáng người đậm và chắc, bước đi điềm tĩnh, thong dong. Râu tóc của ông đã bạc trắng nhưng da dẻ vẫn hồng hào. Đôi mắt của ông ko còn màu đen trong tinh nhanh nhưng mà đã thoáng màu mờ đục, lúc đọc sách, ông thường phải dùng tới cặp kính lão cất cẩn thận trong hộp. Râu ông mọc dài tới ngang ngực.
Đôi lúc, hình ảnh của ông khiến em nghĩ tới một ông tiên, ông Bụt nào đó trong cổ tích. Đặc thù, hai cánh tay của ông còn khá săn chắc, thỉnh thoảng, ông vẫn xách những xô nước nhưng mà em phải ì ạch mãi ko vận chuyển được. Nhìn ông đánh đàn trâu ra bờ mương chăn ko người nào tin được tuổi ông đã tới vậy. Ông cũng rất ít ốm đau, các cô bác láng giềng thường khen: “Ông thật có phúc!”. Riêng em, em hiểu rõ vì sao sức khỏe của ông lại tốt như thế. Đấy là vì ông rất chăm tập thể dục. Sáng sáng, ông dậy sớm làm vệ sinh tư nhân rồi lên tầng thượng tập tạ. Buổi chiều, ông lại gọi em, hai ông cháu chạy bộ trong sân trường tiểu học. Thêm nữa còn là cơ chế ăn uống của ông. Mồi bữa ông ăn nhất mực một số lượng cơm, ăn nhiều rau và mỗi ngày uống một chén rượu nhỏ. Điều em khâm phục nhất là ông giữ cơ chế tập luyện và ăn uống rất điều độ. Em học được ở ông tính tự giác và kỉ luật cao: theo tấm gương đó của ông, em học bài và làm bài đều đặn, phấn đấu ko để những việc riêng làm tác động tới chuyện học tập.
Ko chỉ vậy, ông còn là một tấm kiểu mẫu mực về lối sống trong gia đình khiến mọi người yêu quý, kính trọng. Ông sống tiết kiệm, ngăn nắp và điềm tĩnh. Phòng riêng của ông lúc nào cũng gọn ghẽ, sạch sẽ. Ông thường tự quét dọn, sắp xếp lấy phòng mình ít lúc phiền tới con cháu. Mỗi dịp lễ Tết, bố mẹ em lại muốn sắm biếu ông quần áo hoặc bộ cần câu mới nhưng ông đều từ chối nói rằng để cho cu Tít (là em) ăn học. Thỉnh thoảng, bố mẹ em có điều gì to tiếng với nhau, ông lại nhẹ nhõm hòa giải, nhắc nhở rằng phải biết lấy hòa thuận trong gia đình làm trọng, tránh cãi vã lẫn nhau tác động ko tốt tới con cái.
Riêng em, từ nhỏ tới lớn, em giống như cái bóng nhỏ loắt choắt theo chân ông. Với em, ông vừa cưng chiều vừa nghiêm khắc dạy dỗ. Được người nào biếu tặng tiền, ông đều gọi bố mẹ em tới nói rằng ông cho thăng Tít, dặn bố mẹ em phải biết cách tiêu cho con. Lương hưu hàng tháng, ông cũng trích ra để lúc thì sắm cho em sách vở, lúc lại sắm quà hay sắm quần áo mới cho em. Những lúc rảnh rỗi, ông còn dạy em làm điều, làm đèn Trung thu, câu cá… Thậm chí, ông còn làm “quân sư” cho em lúc em gặp những chuyện ko hay, khó xử nữa. Do vậy, với em, nhắc tới ông là nhắc tới bao niềm mến thương đầy thiêng liêng, xúc động.
Ông nội thật là một cây cao bóng cả tỏa mát trên mái nhà của gia đình em. Yêu quý ông, em ước ông sống thật lâu để em được học từ ông những điều hay điều đẹp. Em cũng tự răn phải phấn đấu học thật giỏi để làm ông vui lòng!
Mẫu bài văn nêu suy nghĩ về bà của em
Trong tuổi thơ của con người, sẽ có biết bao nhiêu điều xinh xắn và cảm động làm giàu có thêm tâm hồn trẻ thơ. Và những người thân yêu trong gia đình chính là những người sẽ tạo nên cho toàn cầu tuổi thơ của chúng ta một khoảng trời mến thương đẹp nhất. Một trong những người thân yêu nhưng mà em luôn yêu quý và hàm ơn chính là bà ngoại của em.
Bà ngoại của em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Mẹ em thường lo lắng về sức khỏe của bà, nhưng bà vẫn cười vang lúc nghe mẹ dặn dò bà giữ sức khỏe. Bà hay đi chùa và làm nhiều việc từ thiện, nhưng mà theo như bà khẳng định: “Đi làm việc thiện như thế, bà thấy khỏe hơn cứ ru rú ở nhà”. Em nghĩ có nhẽ đúng như thế.
Dáng bà em còn nhanh nhẹn lắm. Mái tóc của bà điểm hoa râm, gương mặt có nhiều nếp nhăn, nhưng đôi mắt tinh nhanh và giọng nói dứt khoát của bà làm cho em có cảm giác bà em còn rất trẻ khỏe. Em cảm thấy vui vì điều đó. Mỗi lần về thăm bà, em lại cùng bà ngồi bên cửa nhà, năn nỉ bà kể cho em nghe những chuyện ngày xưa, và cả chuyện bà đi chùa, chuyện ăn chay, niệm Phật. Có những chuyện bà kể, còn khó hiểu với em, nhưng em rất thích nghe giọng bà kể thánh thót lúc lên giọng, xuống giọng thật quyến rũ.
Trong suốt những năm tháng em học tiểu học và lên cấp hai, nhiều lần ba mẹ đưa em về quê thăm bà. Bà thấy cả nhà em về thì mừng vui lắm. Vì bà ngoại em sống một mình trong ngôi nhà nhỏ ở Bình Dương. Mẹ em và các cậu đều công việc ở thị thành Hồ Chí Minh, khoảng một vài tuần thì mọi người thay nhau về thăm và chăm sóc bà.
Em cứ hay hỏi: “Bà ơi, ở một mình tương tự, bà có buồn ko? Có sợ ko?”. Lúc nghe câu hỏi, bà em mỉm một nụ cười hiền từ rổi bảo: “Buồn đấy, cháu ạ! Nhưng dần dần cũng quen đi. Ở quê thì êm ấm, ko tới nỗi cô quạnh”. Em nghĩ bà nói đúng, vì em thấy bà em có nhiều người bạn cùng thế hệ làm láng giềng. Các ông, các bà thường ghé nhà thăm hỏi lúc gia đình em về quê thăm bà. Nhưng em vẫn cảm thấy thương bà lắm. Em muốn về quê thăm bà nhiều hơn, mong các cậu của em sắp xếp thời kì về bên bà thật nhiều
Bà em ko phải chỉ là người bà hiền từ nhưng mà em yêu quý vô bờ bến, bà còn rất nghiêm khắc làm cho em phải kính trọng và có phần nể sợ. Có lần, lúc bà lên thị thành thăm ba mẹ và em, bà nhìn thấy bàn học của em bừa bộn, trong ngăn bàn đầy rác. Bà đã nhất mực yêu cầu em phải tự tay dọn ngay, mặc cho mẹ em bảo: “Cháu nó đang bận học. Bà cứ để đấy, tí con xếp lại cho cháu”. Bà nghiêm nghị nói: “Những việc tư nhân, cháu phải tự biết làm. Nếu cứ ỉ lại ba mẹ, sau này sẽ khó thành người siêng năng và tự lập”. Dù rấm rứt, nhưng sợ bà giận, em phải tự mình quét dọn bàn học. Nhưng sau lúc làm việc đó, tự nhiên em thấy vui, và thấy bà em nói chẳng sai.
Một lần khác, bà em nhìn thấy em gắt gỏng với một bà lão bán vé số, lúc bà cụ chìa xấp vé số qua hàng rào để mời bà em sắm, nhưng mà bà em từ chối mãi nhưng bà cụ kia cứ nằn nì. Em bực bội bảo: “Bà cháu đã nói ko sắm, sao bà cứ mời dai thế”. Sau đó, bà em đã giận em cả buổi, vì theo bà: “Làm người phải lễ phép và nhân hậu. Cháu chẳng thương người nghèo túng đành rằng, lại còn ko lễ phép với người lớn tuổi bằng bà. Bà buồn lòng quá”. Em nhìn thấy đôi mắt của bà đầy ánh giận, đôi môi bà run run, thì biết mình sai thật rồi. Nhất là lúc bà em quay người đi vào nhà, ko nói gì với em nữa. Tối hôm đó, sau bữa ăn, em lấy hết dũng cảm tới xin lỗi bà và hứa rằng em sẽ ko bao giờ làm như thế nữa. Tới lúc đó, bà em mới ôn tồn khuyên nhủ rồi tha lỗi cho em.
Thế đấy, tuổi thơ của em thật đẹp vì có bà. Bà đem cho em tình thương, bà đem cho em cách sống trung thực và nhân hậu. Em luôn kính trọng và yêu quý bà em vô bờ bến. Em mong sao bà em sẽ khỏe mạnh và vui tươi mãi, để kể cho em nghe những câu chuyện thú vị, và dạy cho em những điều đúng mực trong cuộc sống này.
Mẫu bài văn nêu suy nghĩ về cha của em
“Ba sẽ là cánh chim cho con bay thật xa. Mẹ sẽ là nhành hoa cho con cài lên ngực”.Cha mẹ những người yêu quý, hi sinh vô điều kiện cho chúng ta. Mỗi lúc câu hát đó cất lên, dù ở bất kỳ đâu tôi cũng đều thổn thức nhớ tới người cha yêu quý, kính trọng của mình.
Ba mẹ tôi lấy nhau muộn màng, bởi vậy, cho tới năm bố tôi gần bốn mươi tuổi mới sinh ra tôi, mẹ đau ốm liên miên và một vài năm sau lúc sinh tôi, thì mẹ tạ thế. Từ đó chỉ có mình ba nuôi tôi lớn khôn.
Ba tôi người thuôn thả cao, nước da đen sạm vì làm việc ở công trường phải phơi nắng và đi lại nhiều. Trên gương mặt sạm đi vì nắng, cằn cỗi theo dòng thời kì đó là đôi mắt đượm buồn, lúc nào cũng đầy ưu tư. Nhưng ba tôi có nụ cười rất đẹp, rất hiền, có nhẽ vì nước da đen sạm nên lúc cười răng ba thật trắng và sáng. Tôi yêu lắm mỗi khoảng khắc ba cười, tiếng cười giòn tan xua tan mọi vất vả, khó khăn.
Là một người đàn ông, vốn mang sẵn trong mình bản tính vụng về, cha đâu có cái khôn khéo tinh tế như mẹ, cũng bởi vậy nhưng mà từ hồi nhỏ vốn là một đứa con gái nhưng tôi luôn được ba cho ăn mặc và cắt tóc như đàn ông. Tính cách tôi vì thế nhưng mà cũng hiếu động như lũ đàn ông trong xóm.
Ba tôi là người chu đáo cẩn thận, mỗi lần phải đi công việc xa, ba luôn làm rất nhiều đồ ăn đặt sẵn trong tủ để cho tôi ăn dần. Ba nấu ko khéo, lúc mặn lúc nhạt nhưng lần nào tôi cũng ăn hết bay số đồ ăn đó. Bởi tôi biết ba đã dành cả tấm lòng của mình vào những món ăn đó. Trong công việc ba là người cần mẫn, chịu thương chịu khó và có nhiều sáng kiến mới mẻ. Với mỗi việc, ba luôn tìm ra nhiều hướng khắc phục không giống nhau, luôn có phương án dự phòng, bởi vậy nên mọi việc luôn được hanh khô thông ko bao giờ bị ngưng trệ. Cũng vì thế nhưng mà đồng nghiệp hết sức yêu quý và kính trọng ba. Đối với láng giềng ba là người tốt bụng, thân thiết, luôn tận tình giúp sức những người xung quanh.
Mẫu bài văn nêu suy nghĩ về mẹ của em
Trong cuốn sổ tay , em dành trang trước nhất để viết về câu ca dao nhưng mà mình thích thú nhất:
Đố người nào đếm được lá rừng
Đố người nào đếm được hết từng trời cao
Đố người nào đếm được vì sao
Đố người nào đếm được công lao mẹ già.
Câu ca dao đó đã lột tả được những vất vả, hi sinh, được công ơn lớn hơn trời bể của mẹ – người phụ nữ nhưng mà em mến yêu nhất trong cuộc đời này.
Mẹ em là một người phụ nữ bình dị ở nông thôn. Năm nay mẹ khoảng 50 tuổi, một độ tuổi cũng ko còn trẻ nữa. Mẹ có vóc dáng nhỏ nhỏ, gọn ghẽ. Với mái tóc đen ngắn ngang vai, thường được buộc gọn ở phía sau. Mái tóc đó ko suôn mượt, đen tuyền, nhưng mà hơi thô ráp, pha lẫn nhiều sợi tóc bạc. Đó là dấu vết của những tháng ngày vất vả ngoài đồng để nuôi em lớn khôn. Làn da mẹ hơi đen vì dãi nắng dầm mưa suốt bao năm qua. Đôi chỗ có những vết sẹo nhỏ do lúc làm ruộng bị vấp phải. Đôi bàn tay mẹ sần sùi những chai sạn bởi chiếc cuốc, chiếc cào. Bàn chân mẹ hơi to, những ngón chân luôn quặp lại, để có thể bám chắc vào mặt đất, lúc đi chân trần trên đồng ruộng. Ở mẹ, đẹp nhất chính là đôi mắt đen láy, cùng nụ cười rạng rỡ. Mỗi lúc mẹ cười, những nếp nhăn ở khóe mắt lại hiện lên. Nhưng với em, đó là nụ cười tuyệt vời nhất, nó ấm áp và ngọt lành tới tận sâu tâm tưởng. Từng đường nét, đặc điểm của mẹ, em đều thấy xinh đẹp lạ lùng. Có nhẽ vì em đang nhìn mẹ bởi đôi mắt chứa chan tình mến thương, nên em luôn nhìn thấy một cô tiên xinh đẹp, dịu dàng đang luôn ở cạnh mình.
Là một người phụ nữ nông dân, mẹ em ko giỏi tỷ mỉ về ngoại hình. Mẹ ko biết trang điểm, ko nhuộm tóc, ko mặc váy ngắn hay đi giày cao gót. Thế nhưng, dù ở nhà hay lúc đi đâu, mẹ cũng luôn sạch sẽ, gọn ghẽ, tươm tất. Chính điều này làm cho mọi người luôn có ấn tượng rất tốt về mẹ. Và mẹ cũng luôn dạy dỗ em điều đó, rằng luôn phải “đói cho sạch, rách cho thơm”. Dù nhà mình nghèo túng, nhưng con phải luôn sạch sẽ, ngăn nắp, từ y phục cho tới lối sống. Và mẹ còn dạy em nhiều điều hay lẽ phải khác nữa. Đó là những lời dạy chân tình, đơn giản từ những câu ca dao của một người phụ nữ nông thôn. Nó ko cầu kì, hoa mĩ nhưng dễ dàng đi sâu vào tâm trí của em. Nhờ nó, nhưng mà em lớn lên thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Những người xung quanh, từ ông bà, tới xóm thôn láng giềng, người nào người nào cũng yêu quý mẹ em. Đơn giản bởi mẹ em là người vô cùng tốt bụng, chất phác, thiệt thà. Mỗi lúc có người nào nhờ giúp sức, chỉ cần có thể làm được thì dù là mưa gió hay xa xôi mẹ em cũng sang giúp. Mỗi lúc có của gì ngon, mẹ em lại mang một phần sang mời bà con. Bà Lan láng giềng thường nói rằng, mẹ em tuy ko biết nói lời hay, lời ngọt nhưng cái bụng thì rất tốt. Em cảm thấy lời bà nói thật xác thực.
Mẹ em là một người mẹ vô cùng tuyệt vời, luôn mến thương, quan tâm, chăm sóc cho con hết mình. Hằng ngày mẹ dùng đôi bàn tay thô ráp của mình, thật cẩn thận buộc cho em từng búi tóc thật xinh. Dù mẹ có bận rộn, mỏi mệt thế nào, thì cũng sẽ dành thời kì vào buổi tối, ngồi lắng tai những câu chuyện nhỏ nhặt của em. Tuy điều kiện gia đình em ko được khá giả hay giàu có gì. Nhưng em được tới trường với những món đồ dùng học tập, quần áo, giày dép ko thiếu thứ gì so với các bạn. Để có thể sắm cho em những món đồ xinh đẹp, cho em được đi học múa với các bạn, chính là những ngày làm việc thật lực trên ruộng vườn của mẹ. Đối với em, mẹ luôn dành một sự quan tâm tuyệt đối. Dù em chỉ có một tí buồn hay mỏi mệt, mẹ cũng trông thấy ngay. Rồi mẹ lại sốt sắng quan tâm, chăm sóc em tới quên bản thân mình chỉ mong sao em nhanh khỏe mạnh. Có thể nói rằng, trên cuộc đời này ko người nào yêu quý em nhiều như mẹ, và vững chắc rằng, em luôn là người phụ nữ số một trong trái tim em.
Mỗi ngày, em luôn phấn đấu giúp mẹ từ những việc nhỏ nhặt nhất, tới những việc lớn hơn nhưng mà em có thể làm. Từ giúp mẹ nhặt rau, quét nhà, rửa bát, tới ra ruộng làm cỏ cùng mẹ. Em có thể làm mọi việc, chỉ mong mẹ luôn khỏe mạnh, yêu đời. Mỗi ngày em đều mong mình có thể lớn lên thật nhanh, để có thể chở che cho mẹ như những gì mẹ đã làm cho em trong suốt bao năm tháng qua. Ngay giờ phút này đây, em muốn được gặp mẹ, để được mẹ ôm vào lòng khẽ xoa lên mái tóc, và để em được thủ thỉ với mẹ rằng: Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!
Chắc hẳn rằng, qua những san sẻ trên đây của chúng tôi, các bạn học trò đã có thêm những gợi ý hữu ích lúc Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình. Chúc các bạn đạt kết quả tốt với bài làm của mình!
Bạn thấy bài viết
Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về
Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Văn học
#Viết #bài #văn #nêu #suy #nghĩ #của #về #một #người #thân #trong #gia #đình
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” border-radius: 5px; -webkit-border-radius: 5px; border: 2px solid #1c4a97; padding: 10px 20px;”>
Bạn đang xem:
Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình tại bangtuanhoan.edu.vn
Một trong những đề văn biểu cảm lớp 7 các bạn học trò cần làm là Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình. Trong nội dung bài viết này, chúng tôi sẽ có những san sẻ, hướng dẫn tạo điều kiện cho việc làm bài trờ nên dễ dàng hơn.
Dàn ý bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
Trước lúc Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình, các bạn học trò cần phân tích đề bài, xác định các luận điểm chính cần triển khai và lập dàn ý. Các bạn có thể tham khảo dàn ý dưới đây:
1/ Mở bài
– Vai trò của gia đình (nếu nhân vật biểu cảm là cha mẹ, anh chị…) đối với mỗi người.
– Giới thiệu về người thân nhưng mà em yêu quý: Người đó là người nào?
– Nói chung những tình cảm nhưng mà em dành cho người thân đó: yêu quý, kính trọng, ngưỡng mộ,… (ông bà, cha mẹ,…) / yêu mên, cảm phục (anh chị, bạn hữu,…)
2/ Thân bài
– Cảm tưởng những nét ấn tượng nhất về ngoại hình người thân đó: yêu mái tóc mẹ dài và đen, thương dáng mẹ gầy guộc tảo tần, thương đôi tay mẹ xương xương, rám nắng,…./ thương mái tóc cha đã điểm bạc, yêu dáng vẻ mạnh mẽ, rắn rỏi của cha,… (liên kết biểu cảm trực tiếp với biểu cảm gián tiếp).
– Biểu cảm những nét tiêu biểu về tính cách, thị hiếu, lối sống
– Cảm tưởng về những tính cách của người thân (nêu lên những tình cảm, xúc cảm đối với những đặc điểm tính cách của người thân). Chẳng hạn, kỉ niệm về một lần mắc lỗi được mẹ dạy dỗ, nhắc nhở / được cha động viên về một thành công trong học tập.
– Cảm tưởng về tác động của người đó tới cuộc sống của em và những thành viên khác trong gia đình
– Gợi lại những kỉ niệm của em với người đó
3/ Kết bài
– Những xúc cảm về tình mẫu tử / tình phụ tử,… và khẳng định tình yêu, lòng quý trọng, sự tôn kính,… đối với người thân của mình.
Ví dụ dàn ý bài văn nêu suy nghĩ của em về mẹ
1/ Mở bài:
– Giới thiệu được người mẹ nhưng mà em yêu quý nhất
– Tình cảm, ấn tượng của em về mẹ.
2/ Thân bài
– Giới thiệu một vài nét tiêu biểu về mẹ: Mái tóc, giọng nói, nụ cười, ánh mắt
Hoàn cảnh kinh tế gia đình
Công việc làm của mẹ
Tính tình, phẩm chất của mẹ…
– Tình cảm của mẹ đối với những người xung quanh
Ông bà nội, ngoại, với chồng con …
Với bà con họ hàng, xóm thôn …
– Gợi lại những kỉ niệm của em với mẹ.
– Nêu những suy nghĩ và mong muốn của em đối với mẹ.
3/ Kết bài:
– Ấn tượng, xúc cảm của em đối với mẹ
– Liên hệ bản thân, những lời hứa.
Mẫu bài văn nêu suy nghĩ về ông của em
Người nhưng mà em yêu quý nhất trong gia đình chính là ông nội. Ông là tấm gương sáng ngời để em học tập.
Ông nội em năm nay đã gần tám mươi tuổi. Tuy vậy, ông vẫn thật khỏe mạnh. Ông có dáng người đậm và chắc, bước đi điềm tĩnh, thong dong. Râu tóc của ông đã bạc trắng nhưng da dẻ vẫn hồng hào. Đôi mắt của ông ko còn màu đen trong tinh nhanh nhưng mà đã thoáng màu mờ đục, lúc đọc sách, ông thường phải dùng tới cặp kính lão cất cẩn thận trong hộp. Râu ông mọc dài tới ngang ngực.
Đôi lúc, hình ảnh của ông khiến em nghĩ tới một ông tiên, ông Bụt nào đó trong cổ tích. Đặc thù, hai cánh tay của ông còn khá săn chắc, thỉnh thoảng, ông vẫn xách những xô nước nhưng mà em phải ì ạch mãi ko vận chuyển được. Nhìn ông đánh đàn trâu ra bờ mương chăn ko người nào tin được tuổi ông đã tới vậy. Ông cũng rất ít ốm đau, các cô bác láng giềng thường khen: “Ông thật có phúc!”. Riêng em, em hiểu rõ vì sao sức khỏe của ông lại tốt như thế. Đấy là vì ông rất chăm tập thể dục. Sáng sáng, ông dậy sớm làm vệ sinh tư nhân rồi lên tầng thượng tập tạ. Buổi chiều, ông lại gọi em, hai ông cháu chạy bộ trong sân trường tiểu học. Thêm nữa còn là cơ chế ăn uống của ông. Mồi bữa ông ăn nhất mực một số lượng cơm, ăn nhiều rau và mỗi ngày uống một chén rượu nhỏ. Điều em khâm phục nhất là ông giữ cơ chế tập luyện và ăn uống rất điều độ. Em học được ở ông tính tự giác và kỉ luật cao: theo tấm gương đó của ông, em học bài và làm bài đều đặn, phấn đấu ko để những việc riêng làm tác động tới chuyện học tập.
Ko chỉ vậy, ông còn là một tấm kiểu mẫu mực về lối sống trong gia đình khiến mọi người yêu quý, kính trọng. Ông sống tiết kiệm, ngăn nắp và điềm tĩnh. Phòng riêng của ông lúc nào cũng gọn ghẽ, sạch sẽ. Ông thường tự quét dọn, sắp xếp lấy phòng mình ít lúc phiền tới con cháu. Mỗi dịp lễ Tết, bố mẹ em lại muốn sắm biếu ông quần áo hoặc bộ cần câu mới nhưng ông đều từ chối nói rằng để cho cu Tít (là em) ăn học. Thỉnh thoảng, bố mẹ em có điều gì to tiếng với nhau, ông lại nhẹ nhõm hòa giải, nhắc nhở rằng phải biết lấy hòa thuận trong gia đình làm trọng, tránh cãi vã lẫn nhau tác động ko tốt tới con cái.
Riêng em, từ nhỏ tới lớn, em giống như cái bóng nhỏ loắt choắt theo chân ông. Với em, ông vừa cưng chiều vừa nghiêm khắc dạy dỗ. Được người nào biếu tặng tiền, ông đều gọi bố mẹ em tới nói rằng ông cho thăng Tít, dặn bố mẹ em phải biết cách tiêu cho con. Lương hưu hàng tháng, ông cũng trích ra để lúc thì sắm cho em sách vở, lúc lại sắm quà hay sắm quần áo mới cho em. Những lúc rảnh rỗi, ông còn dạy em làm điều, làm đèn Trung thu, câu cá… Thậm chí, ông còn làm “quân sư” cho em lúc em gặp những chuyện ko hay, khó xử nữa. Do vậy, với em, nhắc tới ông là nhắc tới bao niềm mến thương đầy thiêng liêng, xúc động.
Ông nội thật là một cây cao bóng cả tỏa mát trên mái nhà của gia đình em. Yêu quý ông, em ước ông sống thật lâu để em được học từ ông những điều hay điều đẹp. Em cũng tự răn phải phấn đấu học thật giỏi để làm ông vui lòng!
Mẫu bài văn nêu suy nghĩ về bà của em
Trong tuổi thơ của con người, sẽ có biết bao nhiêu điều xinh xắn và cảm động làm giàu có thêm tâm hồn trẻ thơ. Và những người thân yêu trong gia đình chính là những người sẽ tạo nên cho toàn cầu tuổi thơ của chúng ta một khoảng trời mến thương đẹp nhất. Một trong những người thân yêu nhưng mà em luôn yêu quý và hàm ơn chính là bà ngoại của em.
Bà ngoại của em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Mẹ em thường lo lắng về sức khỏe của bà, nhưng bà vẫn cười vang lúc nghe mẹ dặn dò bà giữ sức khỏe. Bà hay đi chùa và làm nhiều việc từ thiện, nhưng mà theo như bà khẳng định: “Đi làm việc thiện như thế, bà thấy khỏe hơn cứ ru rú ở nhà”. Em nghĩ có nhẽ đúng như thế.
Dáng bà em còn nhanh nhẹn lắm. Mái tóc của bà điểm hoa râm, gương mặt có nhiều nếp nhăn, nhưng đôi mắt tinh nhanh và giọng nói dứt khoát của bà làm cho em có cảm giác bà em còn rất trẻ khỏe. Em cảm thấy vui vì điều đó. Mỗi lần về thăm bà, em lại cùng bà ngồi bên cửa nhà, năn nỉ bà kể cho em nghe những chuyện ngày xưa, và cả chuyện bà đi chùa, chuyện ăn chay, niệm Phật. Có những chuyện bà kể, còn khó hiểu với em, nhưng em rất thích nghe giọng bà kể thánh thót lúc lên giọng, xuống giọng thật quyến rũ.
Trong suốt những năm tháng em học tiểu học và lên cấp hai, nhiều lần ba mẹ đưa em về quê thăm bà. Bà thấy cả nhà em về thì mừng vui lắm. Vì bà ngoại em sống một mình trong ngôi nhà nhỏ ở Bình Dương. Mẹ em và các cậu đều công việc ở thị thành Hồ Chí Minh, khoảng một vài tuần thì mọi người thay nhau về thăm và chăm sóc bà.
Em cứ hay hỏi: “Bà ơi, ở một mình tương tự, bà có buồn ko? Có sợ ko?”. Lúc nghe câu hỏi, bà em mỉm một nụ cười hiền từ rổi bảo: “Buồn đấy, cháu ạ! Nhưng dần dần cũng quen đi. Ở quê thì êm ấm, ko tới nỗi cô quạnh”. Em nghĩ bà nói đúng, vì em thấy bà em có nhiều người bạn cùng thế hệ làm láng giềng. Các ông, các bà thường ghé nhà thăm hỏi lúc gia đình em về quê thăm bà. Nhưng em vẫn cảm thấy thương bà lắm. Em muốn về quê thăm bà nhiều hơn, mong các cậu của em sắp xếp thời kì về bên bà thật nhiều
Bà em ko phải chỉ là người bà hiền từ nhưng mà em yêu quý vô bờ bến, bà còn rất nghiêm khắc làm cho em phải kính trọng và có phần nể sợ. Có lần, lúc bà lên thị thành thăm ba mẹ và em, bà nhìn thấy bàn học của em bừa bộn, trong ngăn bàn đầy rác. Bà đã nhất mực yêu cầu em phải tự tay dọn ngay, mặc cho mẹ em bảo: “Cháu nó đang bận học. Bà cứ để đấy, tí con xếp lại cho cháu”. Bà nghiêm nghị nói: “Những việc tư nhân, cháu phải tự biết làm. Nếu cứ ỉ lại ba mẹ, sau này sẽ khó thành người siêng năng và tự lập”. Dù rấm rứt, nhưng sợ bà giận, em phải tự mình quét dọn bàn học. Nhưng sau lúc làm việc đó, tự nhiên em thấy vui, và thấy bà em nói chẳng sai.
Một lần khác, bà em nhìn thấy em gắt gỏng với một bà lão bán vé số, lúc bà cụ chìa xấp vé số qua hàng rào để mời bà em sắm, nhưng mà bà em từ chối mãi nhưng bà cụ kia cứ nằn nì. Em bực bội bảo: “Bà cháu đã nói ko sắm, sao bà cứ mời dai thế”. Sau đó, bà em đã giận em cả buổi, vì theo bà: “Làm người phải lễ phép và nhân hậu. Cháu chẳng thương người nghèo túng đành rằng, lại còn ko lễ phép với người lớn tuổi bằng bà. Bà buồn lòng quá”. Em nhìn thấy đôi mắt của bà đầy ánh giận, đôi môi bà run run, thì biết mình sai thật rồi. Nhất là lúc bà em quay người đi vào nhà, ko nói gì với em nữa. Tối hôm đó, sau bữa ăn, em lấy hết dũng cảm tới xin lỗi bà và hứa rằng em sẽ ko bao giờ làm như thế nữa. Tới lúc đó, bà em mới ôn tồn khuyên nhủ rồi tha lỗi cho em.
Thế đấy, tuổi thơ của em thật đẹp vì có bà. Bà đem cho em tình thương, bà đem cho em cách sống trung thực và nhân hậu. Em luôn kính trọng và yêu quý bà em vô bờ bến. Em mong sao bà em sẽ khỏe mạnh và vui tươi mãi, để kể cho em nghe những câu chuyện thú vị, và dạy cho em những điều đúng mực trong cuộc sống này.
Mẫu bài văn nêu suy nghĩ về cha của em
“Ba sẽ là cánh chim cho con bay thật xa. Mẹ sẽ là nhành hoa cho con cài lên ngực”.Cha mẹ những người yêu quý, hi sinh vô điều kiện cho chúng ta. Mỗi lúc câu hát đó cất lên, dù ở bất kỳ đâu tôi cũng đều thổn thức nhớ tới người cha yêu quý, kính trọng của mình.
Ba mẹ tôi lấy nhau muộn màng, bởi vậy, cho tới năm bố tôi gần bốn mươi tuổi mới sinh ra tôi, mẹ đau ốm liên miên và một vài năm sau lúc sinh tôi, thì mẹ tạ thế. Từ đó chỉ có mình ba nuôi tôi lớn khôn.
Ba tôi người thuôn thả cao, nước da đen sạm vì làm việc ở công trường phải phơi nắng và đi lại nhiều. Trên gương mặt sạm đi vì nắng, cằn cỗi theo dòng thời kì đó là đôi mắt đượm buồn, lúc nào cũng đầy ưu tư. Nhưng ba tôi có nụ cười rất đẹp, rất hiền, có nhẽ vì nước da đen sạm nên lúc cười răng ba thật trắng và sáng. Tôi yêu lắm mỗi khoảng khắc ba cười, tiếng cười giòn tan xua tan mọi vất vả, khó khăn.
Là một người đàn ông, vốn mang sẵn trong mình bản tính vụng về, cha đâu có cái khôn khéo tinh tế như mẹ, cũng bởi vậy nhưng mà từ hồi nhỏ vốn là một đứa con gái nhưng tôi luôn được ba cho ăn mặc và cắt tóc như đàn ông. Tính cách tôi vì thế nhưng mà cũng hiếu động như lũ đàn ông trong xóm.
Ba tôi là người chu đáo cẩn thận, mỗi lần phải đi công việc xa, ba luôn làm rất nhiều đồ ăn đặt sẵn trong tủ để cho tôi ăn dần. Ba nấu ko khéo, lúc mặn lúc nhạt nhưng lần nào tôi cũng ăn hết bay số đồ ăn đó. Bởi tôi biết ba đã dành cả tấm lòng của mình vào những món ăn đó. Trong công việc ba là người cần mẫn, chịu thương chịu khó và có nhiều sáng kiến mới mẻ. Với mỗi việc, ba luôn tìm ra nhiều hướng khắc phục không giống nhau, luôn có phương án dự phòng, bởi vậy nên mọi việc luôn được hanh khô thông ko bao giờ bị ngưng trệ. Cũng vì thế nhưng mà đồng nghiệp hết sức yêu quý và kính trọng ba. Đối với láng giềng ba là người tốt bụng, thân thiết, luôn tận tình giúp sức những người xung quanh.
Mẫu bài văn nêu suy nghĩ về mẹ của em
Trong cuốn sổ tay , em dành trang trước nhất để viết về câu ca dao nhưng mà mình thích thú nhất:
Đố người nào đếm được lá rừng
Đố người nào đếm được hết từng trời cao
Đố người nào đếm được vì sao
Đố người nào đếm được công lao mẹ già.
Câu ca dao đó đã lột tả được những vất vả, hi sinh, được công ơn lớn hơn trời bể của mẹ – người phụ nữ nhưng mà em mến yêu nhất trong cuộc đời này.
Mẹ em là một người phụ nữ bình dị ở nông thôn. Năm nay mẹ khoảng 50 tuổi, một độ tuổi cũng ko còn trẻ nữa. Mẹ có vóc dáng nhỏ nhỏ, gọn ghẽ. Với mái tóc đen ngắn ngang vai, thường được buộc gọn ở phía sau. Mái tóc đó ko suôn mượt, đen tuyền, nhưng mà hơi thô ráp, pha lẫn nhiều sợi tóc bạc. Đó là dấu vết của những tháng ngày vất vả ngoài đồng để nuôi em lớn khôn. Làn da mẹ hơi đen vì dãi nắng dầm mưa suốt bao năm qua. Đôi chỗ có những vết sẹo nhỏ do lúc làm ruộng bị vấp phải. Đôi bàn tay mẹ sần sùi những chai sạn bởi chiếc cuốc, chiếc cào. Bàn chân mẹ hơi to, những ngón chân luôn quặp lại, để có thể bám chắc vào mặt đất, lúc đi chân trần trên đồng ruộng. Ở mẹ, đẹp nhất chính là đôi mắt đen láy, cùng nụ cười rạng rỡ. Mỗi lúc mẹ cười, những nếp nhăn ở khóe mắt lại hiện lên. Nhưng với em, đó là nụ cười tuyệt vời nhất, nó ấm áp và ngọt lành tới tận sâu tâm tưởng. Từng đường nét, đặc điểm của mẹ, em đều thấy xinh đẹp lạ lùng. Có nhẽ vì em đang nhìn mẹ bởi đôi mắt chứa chan tình mến thương, nên em luôn nhìn thấy một cô tiên xinh đẹp, dịu dàng đang luôn ở cạnh mình.
Là một người phụ nữ nông dân, mẹ em ko giỏi tỷ mỉ về ngoại hình. Mẹ ko biết trang điểm, ko nhuộm tóc, ko mặc váy ngắn hay đi giày cao gót. Thế nhưng, dù ở nhà hay lúc đi đâu, mẹ cũng luôn sạch sẽ, gọn ghẽ, tươm tất. Chính điều này làm cho mọi người luôn có ấn tượng rất tốt về mẹ. Và mẹ cũng luôn dạy dỗ em điều đó, rằng luôn phải “đói cho sạch, rách cho thơm”. Dù nhà mình nghèo túng, nhưng con phải luôn sạch sẽ, ngăn nắp, từ y phục cho tới lối sống. Và mẹ còn dạy em nhiều điều hay lẽ phải khác nữa. Đó là những lời dạy chân tình, đơn giản từ những câu ca dao của một người phụ nữ nông thôn. Nó ko cầu kì, hoa mĩ nhưng dễ dàng đi sâu vào tâm trí của em. Nhờ nó, nhưng mà em lớn lên thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Những người xung quanh, từ ông bà, tới xóm thôn láng giềng, người nào người nào cũng yêu quý mẹ em. Đơn giản bởi mẹ em là người vô cùng tốt bụng, chất phác, thiệt thà. Mỗi lúc có người nào nhờ giúp sức, chỉ cần có thể làm được thì dù là mưa gió hay xa xôi mẹ em cũng sang giúp. Mỗi lúc có của gì ngon, mẹ em lại mang một phần sang mời bà con. Bà Lan láng giềng thường nói rằng, mẹ em tuy ko biết nói lời hay, lời ngọt nhưng cái bụng thì rất tốt. Em cảm thấy lời bà nói thật xác thực.
Mẹ em là một người mẹ vô cùng tuyệt vời, luôn mến thương, quan tâm, chăm sóc cho con hết mình. Hằng ngày mẹ dùng đôi bàn tay thô ráp của mình, thật cẩn thận buộc cho em từng búi tóc thật xinh. Dù mẹ có bận rộn, mỏi mệt thế nào, thì cũng sẽ dành thời kì vào buổi tối, ngồi lắng tai những câu chuyện nhỏ nhặt của em. Tuy điều kiện gia đình em ko được khá giả hay giàu có gì. Nhưng em được tới trường với những món đồ dùng học tập, quần áo, giày dép ko thiếu thứ gì so với các bạn. Để có thể sắm cho em những món đồ xinh đẹp, cho em được đi học múa với các bạn, chính là những ngày làm việc thật lực trên ruộng vườn của mẹ. Đối với em, mẹ luôn dành một sự quan tâm tuyệt đối. Dù em chỉ có một tí buồn hay mỏi mệt, mẹ cũng trông thấy ngay. Rồi mẹ lại sốt sắng quan tâm, chăm sóc em tới quên bản thân mình chỉ mong sao em nhanh khỏe mạnh. Có thể nói rằng, trên cuộc đời này ko người nào yêu quý em nhiều như mẹ, và vững chắc rằng, em luôn là người phụ nữ số một trong trái tim em.
Mỗi ngày, em luôn phấn đấu giúp mẹ từ những việc nhỏ nhặt nhất, tới những việc lớn hơn nhưng mà em có thể làm. Từ giúp mẹ nhặt rau, quét nhà, rửa bát, tới ra ruộng làm cỏ cùng mẹ. Em có thể làm mọi việc, chỉ mong mẹ luôn khỏe mạnh, yêu đời. Mỗi ngày em đều mong mình có thể lớn lên thật nhanh, để có thể chở che cho mẹ như những gì mẹ đã làm cho em trong suốt bao năm tháng qua. Ngay giờ phút này đây, em muốn được gặp mẹ, để được mẹ ôm vào lòng khẽ xoa lên mái tóc, và để em được thủ thỉ với mẹ rằng: Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!
Chắc hẳn rằng, qua những san sẻ trên đây của chúng tôi, các bạn học trò đã có thêm những gợi ý hữu ích lúc Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình. Chúc các bạn đạt kết quả tốt với bài làm của mình!
Bạn thấy bài viết
Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về
Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình
bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn
Phân mục: Văn học
#Viết #bài #văn #nêu #suy #nghĩ #của #về #một #người #thân #trong #gia #đình
[/box]
#Viết #bài #văn #nêu #suy #nghĩ #của #về #một #người #thân #trong #gia #đình
Bạn thấy bài viết Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình bên dưới để bangtuanhoan.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website bangtuanhoan.edu.vn
Nhớ để nguồn: Viết bài văn nêu suy nghĩ của em về một người thân trong gia đình tại bangtuanhoan.edu.vn
Chuyên mục: Kiến thức chung